Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu
Chương 61
Đoàn người của Nhã Thanh và Vong Âm đang trên đường vận chuyển lương thựctrở về thành Thừa Ân, bọn họ lúc này ngừng lại nghỉ chân trên đường đi.
Sau khi ra lệnh cho quân lính chú ý xem xét xung quanh, Vong Âm mang một túi nước đến cho Nhã Thanh: " Uống một chút đi."
" Đa tạ." Lấy túi nước Vong Âm đưa sang uống một hơi, cho dù trờikhông quá nóng nhưng vì phải đi như vậy hết ba ngày đường rừng núi khiến mọi người đều mệt mỏi không ít.
Cũng chỉ có những người như Vong Âm mới xem như không cảm thấy gì,Nhã Thanh nói: " Lúc từ huyện Tề An trốn đi, trên đường vừa trị bệnh vừa hái thuốc cũng phải mất hơn một tháng mới đến được thôn làng ở khe núikia."
" Phải rồi." Nhận lại túi nước ném sang cho mấy thuộc hạ của mình,Vong Âm lại nói: " Ngươi ở huyện Tệ An sau khi bị nghĩa quân Khư Diễnđánh cướp thì đã xảy ra chuyện gì, lúc nghe tin Tề An huyện bị triềuđình hạ lệnh tàn phá ta đã rất lo lắng, người nhưng tại sao lại có mặt ở ngôi làng của bọn họ?"
" Lúc đó người dân ở huyện Tề An bị thương rất nhiều nên ta mới ở lại trị bệnh giúp mọi người, không ngờ lúc hái thuốc lại gặp phải quân lính triều đình muốn tấn công nghĩa quân và cả dân thường, ta mới định sẽquay trở về báo tin."
Nhã Thanh nói lại liếc nhìn qua Diễm Nghệ đang nói chuyện với mấyngười phụ nữ lớn tuổi trong số dân làng đi cùng: " Không ngờ vừa quaylưng đã bị mẫu thân đánh ngất mất, người không muốn bị kéo vào nguyhiểm, đến khi ta tỉnh lại thì Tề An huyện đã trở thành một nơi hoangtàn."
" Sau đó thì sao?" Vong Âm lại nói: " Tại sao ngươi mất tích lâu nhưvậy một chút tin tức cũng không có, làm cho cả Phiên Vân công tử cũngđứng ngồi không an, đến bây giờ cũng chưa biết được ngươi còn sống hayđã chết."
" Ta sau đó còn phải sắp xếp cho mấy người ở Đàn gia có chỗ tránh nạn nên tốn chút ít thời gian, cũng còn phải tránh tai mắt của lính triềuđình nên chưa nhớ đến báo tin cho Phiên Vân."
" Đàn gia?"
" Chính là phụ thân và đại nương của Phiên Vân." Nhã Thanh nhăn mày: " Cho dù ta đối với bọn họ không muốn ra tay giúp đỡ, thế nhưng hắn vẫnlà phụ thân của Phiên Vân, cũng không thể thấy chết không cứu."
" Ra là vậy."
Nhã Thanh lại nói: " Khi mọi chuyện xong rồi mới nghĩ đến chuyện gửithư cho Phiên Vân, thế nhưng... Tiểu Thanh hai ngày lại quay trở về cùng với bức thư vẫn còn nguyên, chính là con vẹt ngu ngốc đó không biếtđường đến Thừa Viên Chức, bay tới bay lui hai ngày thì lại quay trở về."
"..."
" Tình hình tới bây giờ vẫn rất loạn, phía nam Nhật Minh vương lạidẫn binh khởi quân đối đầu với hoàng đế, chúng ta không có cách để gửitin bình an đến."
" Ra là vậy."
" Phải rồi." Nhã Thanh lại hỏi: " Trước đó ta từng nghe tin nói ngươi là người dẫn quân tiên phong ở mặt trận phía nam tiến đánh thành MinhChương, nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây lúc này?"
" Chuyện đó..." Vong Âm mắt hơi hướng đi nơi khác, hắn chậm chạp mộtlúc mới nói: " Cũng không phải vì nguyên do đặc biệt gì... chỉ là ta lolắng cho ngươi xảy ra chuyện, dù sao lúc trước khi ta có tâm sự cũng nhờ ngươi mới cảm thấy tốt hơn."
" Chuyện nhỏ đó, ngươi để tâm quá làm gì." Nhã Thanh thờ ơ nói, sauđó lại mỉm cười: " Dù sao cũng cảm tạ ngươi, có một bằng hữu quan tâmlúc bản thân xảy ra chuyện, cảm giác cũng không tệ."
" Bằng hữu sao?"
Thấy Vong Âm nhìn mình, Nhã Thanh lại nói: " Nếu ngươi thấy phiền, thì có thể xem như không phải."
" Không." Vong Âm trầm mặt suy nghĩ, hắn không hề ghét Nhã Thanh,nhưng bản thân lại không hiểu ra vì sao lại ghét phải làm bằng hữu vớiy.
Đột nhiên lại nhìn thấy Nhã Thanh đứng lên muốn đi một hướng khác,Vong Âm kéo lại tay áo của y: " Ngươi định đi đâu, nơi này vẫn còn nằmtrong phạm vi hoạt động của quân lính triều đình, cho dù đã cách xadoanh trại của đại hoàng tử Duật Thư thì cũng rất nguy hiểm."
" Mọi người cũng còn cần phải nghỉ ngơi thêm một lúc mới có thể tiếptục lên đường, ta sẵn muốn đi xem xung quanh rừng xem có loại cỏ thuốcnào không." Vong Âm vẫn chưa chịu buông tay áo mình ra khiến Nhã Thanhkhó chịu, y nhăn mày nói: " Ngươi còn không thả ra?"
Vong Âm buông tay, hắn cũng không nhìn tới Nhã Thanh bỏ đi nữa. Rõràng muốn quan tâm đến y nhưng cứ giống như đang bị xa lánh, cảm giácvừa tức giận lại vừa khó chịu. Hắn nghiến răng lại nhìn về hướng NhãThanh đi trước đó giờ đã không còn nhìn thấy bóng, Vong Âm cuối cùng vẫn không an tâm đứng lên xem hướng đó mà đuổi theo.
Diễm Nghệ bên này nhìn Vòng Âm sau khi nhi tử mình đi khỏi thì tỏ vẻbực tức, thế nhưng sau đó cũng chạy theo rồi mất bóng, nàng còn đang suy nghĩ thì một vị đại thẩm trong làng ngồi bên kéo tay mình.
" Diễm phu nhân, người xem vị tướng quân trẻ tuổi bận y phục màu tímlại có dáng người khá cao đó, ta xem không phải chỉ là một nhân vật tầmthường đâu. Xem hắn cũng có vẻ rất có tương lai, so với Nhiễm Nhiễm congái của ta có hợp thành một đôi được không?"
" Con gái của cô?" Diễm Nghệ nhìn lại Uy Nhiễm ngồi bên cạnh bọn họnghe mẫu thân mình nói còn đang tỏ ra thẹn thùng, vị cô nương này tínhtình hiền ngoan cũng rất tốt, bề ngoài không thể nói là xấu chỉ là hơibình thường một chút. Thế nhưng tính tình lại có kỳ quái, sức lực so với mấy vị cô nương khác cũng lớn hơn nhiều, mấy việc khiêng vác của namnhân cũng có thể làm, vì vậy rất khó có người chịu để mắt.
Diễm Nghệ đơn giản nói: " Bà cũng giỏi tìm con rể đó, lại nhìn người có địa vị cao nhất trong bọn họ để chọn."
" Sao, phu nhân thấy thế nào... nếu được thì cứ bảo Nhã Thanh đại phu nói vài câu giúp bọn họ. Ta thấy Nhã Thanh đại phu và tướng quân đóhình như có giao tình rất thân, chỉ cần Diễm phu nhân chịu lên tiếng yêu cầu thì chắc là không có vấn đề."
" Cái này còn khó nói lắm."
Nghe Diễm Nghệ chỉ đơn giản trả lời cho qua chuyện, đại thẩm kia biết khó mới lại nói tiếp: " Chỉ cần tác thành thì cho dù làm thiếp cũngkhông sao, nói thế nào thì con gái của ta cũng chỉ là một dân thường,thế nên đâu thể đòi hỏi quá."
" Được rồi." Diễm Nghệ nghĩ xong lại nói: " Nhưng tính tình của NhãThanh cũng rất khó bảo, lại ghét chuyện phiền phức ồn ào. Ta chỉ thaycac ngươi nói lại với nó, chịu giúp hay không ta cũng không muốn can dựvào."
" Được, được mà. Nếu có thể có được một người con rể như vậy ta cũng đội ơn phu nhân."
Nhã Thanh đi sâu hơn vào cánh rừng, tìm một hồi cũng chẳng có thứ gìdùng được. Y vừa lúc lại tình cờ nhìn thấy bên một gốc cây lớn có mọcvài nhánh cỏ leo trên thân: " Tử Duy Lan?"
Loại cỏ thuốc này rất ít khi tìm thấy, nó thường sống trên những thân cây có tuổi thọ từ một trăm năm tuổi hoặc hơn. Tác dụng cũng không cógì đặc biệt nhưng rất cần thiết dùng làm thuốc dẫn khi chế ra những loại thuốc trị nội thương rất tốt. ( Tất cả những tư liệu về thuốc, cách trị bệnh và tên thuốc chỉ xuất hiện và được sử dụng trên truyện của tácgiả, hoàn toàn không có thật.)
Nhã Thanh với tay hái được Tử Duy Lan thì mỉm cười, y cho cỏ thuốcvào giỏ tre sau lưng rồi định sẽ theo đường cũ quay trở về chỗ mọi người đang nghỉ chân.
Vừa xoay người đã ngửi được mùi gì hôi thối đến khó chịu, mùi nàygiống như của xác động vật chết lâu ngày khiến Nhã Thanh nghĩ đến có khi nào lại gặp phải chuyện không may.
Qủa nhiên chuyện xấu nghĩ tới chắc chắn lại không sai, Nhã Thanh vừaliếc lại liền nhìn thấy một con hổ lớn ngay sau gốc cây đang trừng mắtnhìn về hướng mình. Nhã Thanh chân tay bắt đầu run lên nhưng vẫn giữbình tĩnh lui lại, con hổ kia lại giống như đang đùa giỡn với y cũngchầm chậm tiến lên phía trước.
Trong đầu nổi lên sợ hãi muốn quay đầu bỏ chạy, thế nhưng Nhã Thanhvừa lui thêm một bước thì đã vấp phải một nhánh cây khiến mình bị té ngã xuống.
" Á" Choáng váng nhìn lại thấy con hổ lớn kia đang nhe nanh vuốt,cùng mùi hôi thối từ trong miệng nó bốc ra đang lao thẳng về phía mình. Y nuốt lấy nước miếng rồi lấy hết dũng khí và sức lực đứng lên bỏ chạy.
" Nhã Thanh."
Lúc tưởng như đã bị nó nhào đến trên người mình thì lại nghe có tiếng gọi, Nhã Thanh bị ôm lấy kéo sang một bên mới tránh được cú vồ vừa rồicủa nó. Y nhìn lại người vừa giúp mình mới lên tiếng: " Vong Âm?"
" Tránh ra." Không có thời gian nói gì nhiều, Vong Âm hét lớn haitiếng rồi vội đẩy Nhã Thanh ra, sức lực đủ lớn khiến Nhã Thanh bị hất ra một đoạn phía xa. Ngay sau đó thì cú vồ tiếp theo của con hổ kia hoàntoàn ôm lấy thân người của Vong Âm rồi ngã xuống.
" Ư..." Thân người bị hất mạnh ra đụng phải một gốc cây, Nhã Thanh choáng một hồi mới nhìn lại phía trước: " Vong Âm, ngươi..."
" Vong Âm." Mắt thấy hắn bị cả thân người của con hổ kia vồ lấy nằmđè lên, cả hai đều đang bất động nằm trên đất, lại thấy có máu chảy rakhiến Nhã Thanh hoảng sợ. Y không suy nghĩ nhiều đến sẽ nguy hiểm, nắmlấy một cành cây có đầu nhọn vội vàng chạy lại đâm phập một cái thậtmạnh vào lưng hổ: " Vong Âm, ngươi làm sao rồi."
" Khốn kiếp ngươi còn chưa chịu buông ra?" Bị đâm một cái vậy mà conhổ vẫn không có chút phản ứng nào khiến Nhã Thanh tức giận mắng lớntiếng, y lại bắt đầu cố gắng đẩy cái thân lớn của nó di chuyển đi: "Vong Âm, ngươi không sao chứ."
" Không... không sao."
" Vong Âm." Vừa nghe tiếng trả lời Nhã Thanh đã mừng rỡ, nhìn thấy cả thân người con hổ lại bị hất sang một bên. Một thanh kiếm còn cắm trong người nó cũng được Vong Âm theo đó rút ra khiến máu tươi văng khắp nơi, Nhã Thanh cũng vội đỡ hắn đứng dậy: " Ngươi sao rồi, không bị thươngchỗ nào chứ?"
" Không sao." Vong Âm Tuy nói vậy nhưng mặt cũng có chút biến sắc không tốt.
Nhã Thanh lại nhìn đến trên cánh tay hắn có vết cào của móng vuốt hổ, tuy rằng không sâu nhưng cũng chảy rất nhiều máu. Nhã Thanh cắn răng, y dùng dao nhỏ thường được để trong giỏ tre của mình để cắt thuốc, thànhthạo rạch trên y phục tím ở cánh tay của Vong Âm để không bị dính vàovết thương.
Nhã Thanh sau đó lấy trong người một chiếc khăn màu xanh cột lại phía trên vết thương ở cánh tay hắn, cũng lấy ra lọ thuốc nhỏ đổ một chútbột trắng lên miệng vết thương: " Đừng cử động mạnh sẽ khiến người chảymáu rất nhanh, ở chỗ mẫu thân ta còn có Dạ Hoa Y thảo có thể cầm máu,trước đến trở về đã."
" Được." Vong Âm trầm giọng trả lời. Nhã Thanh cũng nghiêm mặt khôngnói gì nữa, y cứ như vậy đỡ hắn theo lối cũ trở về nơi mọi người nghỉchân.
Sau khi ra lệnh cho quân lính chú ý xem xét xung quanh, Vong Âm mang một túi nước đến cho Nhã Thanh: " Uống một chút đi."
" Đa tạ." Lấy túi nước Vong Âm đưa sang uống một hơi, cho dù trờikhông quá nóng nhưng vì phải đi như vậy hết ba ngày đường rừng núi khiến mọi người đều mệt mỏi không ít.
Cũng chỉ có những người như Vong Âm mới xem như không cảm thấy gì,Nhã Thanh nói: " Lúc từ huyện Tề An trốn đi, trên đường vừa trị bệnh vừa hái thuốc cũng phải mất hơn một tháng mới đến được thôn làng ở khe núikia."
" Phải rồi." Nhận lại túi nước ném sang cho mấy thuộc hạ của mình,Vong Âm lại nói: " Ngươi ở huyện Tệ An sau khi bị nghĩa quân Khư Diễnđánh cướp thì đã xảy ra chuyện gì, lúc nghe tin Tề An huyện bị triềuđình hạ lệnh tàn phá ta đã rất lo lắng, người nhưng tại sao lại có mặt ở ngôi làng của bọn họ?"
" Lúc đó người dân ở huyện Tề An bị thương rất nhiều nên ta mới ở lại trị bệnh giúp mọi người, không ngờ lúc hái thuốc lại gặp phải quân lính triều đình muốn tấn công nghĩa quân và cả dân thường, ta mới định sẽquay trở về báo tin."
Nhã Thanh nói lại liếc nhìn qua Diễm Nghệ đang nói chuyện với mấyngười phụ nữ lớn tuổi trong số dân làng đi cùng: " Không ngờ vừa quaylưng đã bị mẫu thân đánh ngất mất, người không muốn bị kéo vào nguyhiểm, đến khi ta tỉnh lại thì Tề An huyện đã trở thành một nơi hoangtàn."
" Sau đó thì sao?" Vong Âm lại nói: " Tại sao ngươi mất tích lâu nhưvậy một chút tin tức cũng không có, làm cho cả Phiên Vân công tử cũngđứng ngồi không an, đến bây giờ cũng chưa biết được ngươi còn sống hayđã chết."
" Ta sau đó còn phải sắp xếp cho mấy người ở Đàn gia có chỗ tránh nạn nên tốn chút ít thời gian, cũng còn phải tránh tai mắt của lính triềuđình nên chưa nhớ đến báo tin cho Phiên Vân."
" Đàn gia?"
" Chính là phụ thân và đại nương của Phiên Vân." Nhã Thanh nhăn mày: " Cho dù ta đối với bọn họ không muốn ra tay giúp đỡ, thế nhưng hắn vẫnlà phụ thân của Phiên Vân, cũng không thể thấy chết không cứu."
" Ra là vậy."
Nhã Thanh lại nói: " Khi mọi chuyện xong rồi mới nghĩ đến chuyện gửithư cho Phiên Vân, thế nhưng... Tiểu Thanh hai ngày lại quay trở về cùng với bức thư vẫn còn nguyên, chính là con vẹt ngu ngốc đó không biếtđường đến Thừa Viên Chức, bay tới bay lui hai ngày thì lại quay trở về."
"..."
" Tình hình tới bây giờ vẫn rất loạn, phía nam Nhật Minh vương lạidẫn binh khởi quân đối đầu với hoàng đế, chúng ta không có cách để gửitin bình an đến."
" Ra là vậy."
" Phải rồi." Nhã Thanh lại hỏi: " Trước đó ta từng nghe tin nói ngươi là người dẫn quân tiên phong ở mặt trận phía nam tiến đánh thành MinhChương, nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây lúc này?"
" Chuyện đó..." Vong Âm mắt hơi hướng đi nơi khác, hắn chậm chạp mộtlúc mới nói: " Cũng không phải vì nguyên do đặc biệt gì... chỉ là ta lolắng cho ngươi xảy ra chuyện, dù sao lúc trước khi ta có tâm sự cũng nhờ ngươi mới cảm thấy tốt hơn."
" Chuyện nhỏ đó, ngươi để tâm quá làm gì." Nhã Thanh thờ ơ nói, sauđó lại mỉm cười: " Dù sao cũng cảm tạ ngươi, có một bằng hữu quan tâmlúc bản thân xảy ra chuyện, cảm giác cũng không tệ."
" Bằng hữu sao?"
Thấy Vong Âm nhìn mình, Nhã Thanh lại nói: " Nếu ngươi thấy phiền, thì có thể xem như không phải."
" Không." Vong Âm trầm mặt suy nghĩ, hắn không hề ghét Nhã Thanh,nhưng bản thân lại không hiểu ra vì sao lại ghét phải làm bằng hữu vớiy.
Đột nhiên lại nhìn thấy Nhã Thanh đứng lên muốn đi một hướng khác,Vong Âm kéo lại tay áo của y: " Ngươi định đi đâu, nơi này vẫn còn nằmtrong phạm vi hoạt động của quân lính triều đình, cho dù đã cách xadoanh trại của đại hoàng tử Duật Thư thì cũng rất nguy hiểm."
" Mọi người cũng còn cần phải nghỉ ngơi thêm một lúc mới có thể tiếptục lên đường, ta sẵn muốn đi xem xung quanh rừng xem có loại cỏ thuốcnào không." Vong Âm vẫn chưa chịu buông tay áo mình ra khiến Nhã Thanhkhó chịu, y nhăn mày nói: " Ngươi còn không thả ra?"
Vong Âm buông tay, hắn cũng không nhìn tới Nhã Thanh bỏ đi nữa. Rõràng muốn quan tâm đến y nhưng cứ giống như đang bị xa lánh, cảm giácvừa tức giận lại vừa khó chịu. Hắn nghiến răng lại nhìn về hướng NhãThanh đi trước đó giờ đã không còn nhìn thấy bóng, Vong Âm cuối cùng vẫn không an tâm đứng lên xem hướng đó mà đuổi theo.
Diễm Nghệ bên này nhìn Vòng Âm sau khi nhi tử mình đi khỏi thì tỏ vẻbực tức, thế nhưng sau đó cũng chạy theo rồi mất bóng, nàng còn đang suy nghĩ thì một vị đại thẩm trong làng ngồi bên kéo tay mình.
" Diễm phu nhân, người xem vị tướng quân trẻ tuổi bận y phục màu tímlại có dáng người khá cao đó, ta xem không phải chỉ là một nhân vật tầmthường đâu. Xem hắn cũng có vẻ rất có tương lai, so với Nhiễm Nhiễm congái của ta có hợp thành một đôi được không?"
" Con gái của cô?" Diễm Nghệ nhìn lại Uy Nhiễm ngồi bên cạnh bọn họnghe mẫu thân mình nói còn đang tỏ ra thẹn thùng, vị cô nương này tínhtình hiền ngoan cũng rất tốt, bề ngoài không thể nói là xấu chỉ là hơibình thường một chút. Thế nhưng tính tình lại có kỳ quái, sức lực so với mấy vị cô nương khác cũng lớn hơn nhiều, mấy việc khiêng vác của namnhân cũng có thể làm, vì vậy rất khó có người chịu để mắt.
Diễm Nghệ đơn giản nói: " Bà cũng giỏi tìm con rể đó, lại nhìn người có địa vị cao nhất trong bọn họ để chọn."
" Sao, phu nhân thấy thế nào... nếu được thì cứ bảo Nhã Thanh đại phu nói vài câu giúp bọn họ. Ta thấy Nhã Thanh đại phu và tướng quân đóhình như có giao tình rất thân, chỉ cần Diễm phu nhân chịu lên tiếng yêu cầu thì chắc là không có vấn đề."
" Cái này còn khó nói lắm."
Nghe Diễm Nghệ chỉ đơn giản trả lời cho qua chuyện, đại thẩm kia biết khó mới lại nói tiếp: " Chỉ cần tác thành thì cho dù làm thiếp cũngkhông sao, nói thế nào thì con gái của ta cũng chỉ là một dân thường,thế nên đâu thể đòi hỏi quá."
" Được rồi." Diễm Nghệ nghĩ xong lại nói: " Nhưng tính tình của NhãThanh cũng rất khó bảo, lại ghét chuyện phiền phức ồn ào. Ta chỉ thaycac ngươi nói lại với nó, chịu giúp hay không ta cũng không muốn can dựvào."
" Được, được mà. Nếu có thể có được một người con rể như vậy ta cũng đội ơn phu nhân."
Nhã Thanh đi sâu hơn vào cánh rừng, tìm một hồi cũng chẳng có thứ gìdùng được. Y vừa lúc lại tình cờ nhìn thấy bên một gốc cây lớn có mọcvài nhánh cỏ leo trên thân: " Tử Duy Lan?"
Loại cỏ thuốc này rất ít khi tìm thấy, nó thường sống trên những thân cây có tuổi thọ từ một trăm năm tuổi hoặc hơn. Tác dụng cũng không cógì đặc biệt nhưng rất cần thiết dùng làm thuốc dẫn khi chế ra những loại thuốc trị nội thương rất tốt. ( Tất cả những tư liệu về thuốc, cách trị bệnh và tên thuốc chỉ xuất hiện và được sử dụng trên truyện của tácgiả, hoàn toàn không có thật.)
Nhã Thanh với tay hái được Tử Duy Lan thì mỉm cười, y cho cỏ thuốcvào giỏ tre sau lưng rồi định sẽ theo đường cũ quay trở về chỗ mọi người đang nghỉ chân.
Vừa xoay người đã ngửi được mùi gì hôi thối đến khó chịu, mùi nàygiống như của xác động vật chết lâu ngày khiến Nhã Thanh nghĩ đến có khi nào lại gặp phải chuyện không may.
Qủa nhiên chuyện xấu nghĩ tới chắc chắn lại không sai, Nhã Thanh vừaliếc lại liền nhìn thấy một con hổ lớn ngay sau gốc cây đang trừng mắtnhìn về hướng mình. Nhã Thanh chân tay bắt đầu run lên nhưng vẫn giữbình tĩnh lui lại, con hổ kia lại giống như đang đùa giỡn với y cũngchầm chậm tiến lên phía trước.
Trong đầu nổi lên sợ hãi muốn quay đầu bỏ chạy, thế nhưng Nhã Thanhvừa lui thêm một bước thì đã vấp phải một nhánh cây khiến mình bị té ngã xuống.
" Á" Choáng váng nhìn lại thấy con hổ lớn kia đang nhe nanh vuốt,cùng mùi hôi thối từ trong miệng nó bốc ra đang lao thẳng về phía mình. Y nuốt lấy nước miếng rồi lấy hết dũng khí và sức lực đứng lên bỏ chạy.
" Nhã Thanh."
Lúc tưởng như đã bị nó nhào đến trên người mình thì lại nghe có tiếng gọi, Nhã Thanh bị ôm lấy kéo sang một bên mới tránh được cú vồ vừa rồicủa nó. Y nhìn lại người vừa giúp mình mới lên tiếng: " Vong Âm?"
" Tránh ra." Không có thời gian nói gì nhiều, Vong Âm hét lớn haitiếng rồi vội đẩy Nhã Thanh ra, sức lực đủ lớn khiến Nhã Thanh bị hất ra một đoạn phía xa. Ngay sau đó thì cú vồ tiếp theo của con hổ kia hoàntoàn ôm lấy thân người của Vong Âm rồi ngã xuống.
" Ư..." Thân người bị hất mạnh ra đụng phải một gốc cây, Nhã Thanh choáng một hồi mới nhìn lại phía trước: " Vong Âm, ngươi..."
" Vong Âm." Mắt thấy hắn bị cả thân người của con hổ kia vồ lấy nằmđè lên, cả hai đều đang bất động nằm trên đất, lại thấy có máu chảy rakhiến Nhã Thanh hoảng sợ. Y không suy nghĩ nhiều đến sẽ nguy hiểm, nắmlấy một cành cây có đầu nhọn vội vàng chạy lại đâm phập một cái thậtmạnh vào lưng hổ: " Vong Âm, ngươi làm sao rồi."
" Khốn kiếp ngươi còn chưa chịu buông ra?" Bị đâm một cái vậy mà conhổ vẫn không có chút phản ứng nào khiến Nhã Thanh tức giận mắng lớntiếng, y lại bắt đầu cố gắng đẩy cái thân lớn của nó di chuyển đi: "Vong Âm, ngươi không sao chứ."
" Không... không sao."
" Vong Âm." Vừa nghe tiếng trả lời Nhã Thanh đã mừng rỡ, nhìn thấy cả thân người con hổ lại bị hất sang một bên. Một thanh kiếm còn cắm trong người nó cũng được Vong Âm theo đó rút ra khiến máu tươi văng khắp nơi, Nhã Thanh cũng vội đỡ hắn đứng dậy: " Ngươi sao rồi, không bị thươngchỗ nào chứ?"
" Không sao." Vong Âm Tuy nói vậy nhưng mặt cũng có chút biến sắc không tốt.
Nhã Thanh lại nhìn đến trên cánh tay hắn có vết cào của móng vuốt hổ, tuy rằng không sâu nhưng cũng chảy rất nhiều máu. Nhã Thanh cắn răng, y dùng dao nhỏ thường được để trong giỏ tre của mình để cắt thuốc, thànhthạo rạch trên y phục tím ở cánh tay của Vong Âm để không bị dính vàovết thương.
Nhã Thanh sau đó lấy trong người một chiếc khăn màu xanh cột lại phía trên vết thương ở cánh tay hắn, cũng lấy ra lọ thuốc nhỏ đổ một chútbột trắng lên miệng vết thương: " Đừng cử động mạnh sẽ khiến người chảymáu rất nhanh, ở chỗ mẫu thân ta còn có Dạ Hoa Y thảo có thể cầm máu,trước đến trở về đã."
" Được." Vong Âm trầm giọng trả lời. Nhã Thanh cũng nghiêm mặt khôngnói gì nữa, y cứ như vậy đỡ hắn theo lối cũ trở về nơi mọi người nghỉchân.