Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Chương 56



" Ta cuối cùng cũng có thể gặp được người rồi."
" Phiên nhi." Ngôn Phong ôm Phiên Vân trong tay mà hắn còn tự chorằng không phải là thật, hắn nghiến răng kiềm chế cũng không thể kiềm.Buông ra Phiên Vân, hắn bóp lấy cằm y gắt lạnh từng tiếng: " Ta nhớngươi đến phát điên rồi."
" A... Vương... ừm..." Ngôn Phong cắn lấy môi Phiên Vân đến phát đau, hắn lại trở nên không còn lý trí giống như vừa rồi mà điên cuồng chiếmlấy từng hơi thở của y.
Ngôn Phong vươn đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng của Phiên Vân, quấn lấy chiếc lưỡi của y hết cắn lại mút đến đau rát.
Nơi khóe môi giao lại một chỗ triền miên không dứt, nước bọt hòa vàovới nhau chảy dài xuống bên má, xuất hiện những âm thanh khiến cho Phiên Vân nghe thấy mặt cũng muốn nóng bừng, y không dám tin đây là loại âmthanh do chính mình và Ngôn Phong tạo ra.
Thế nhưng đang vô cùng xấu hổ y cũng không có bất cứ hành động phảnkháng nào, y lúc nghe tin hắn sống chết không rõ thì đã vô cùng hoảngsợ, y cho dù luôn tỏ ra mình đang rất bình tĩnh nhưng thật ra bản thânchỉ nghĩ duy nhất một việc đó là phải nhìn thấy được Duật Ngôn Phong.
Phiên Vân hối hận vì luôn tìm cách lẩn tránh và từ chối hắn, ngay cảtrong đêm cuối cùng trước ngày hắn khởi bình chỉ huy Thảo Đường quân rời khỏi Thừa Viên Chức, ngay cả lúc đó y cũng không dám đối mặt với việcnày. Hiện tại có thể gặp được hắn, lại được hắn ôm chặt lấy trong vòngtay ấm áp... Phiên Vân đã quyết định sẽ không lẫn tránh nữa.
" Ừm..."
Cái hôn của bọn họ kéo dài mãi không dứt, kèm theo thứ âm thanh phátra khơi dậy dục vọng của Ngôn Phong, hắn mạnh bạo xé rách đi y phục củaPhiên Vân. Từ cổ đến vai và cả bờ ngực trần với nước da trắng mịn phủmột lớp hồng phần đều hiện ra trước mắt, Ngôn Phong môi lần theo chiếccổ thon nhỏ còn in dấu vết do mình gây ra, hắn ở nơi đó liếm nhẹ rồi hôn cắn như đang cảm thấy hối hận vì hành động vô thức của mình.
" Ư..."
Tay di chuyển đến một bên ngực của Phiên Vân, Ngôn Phong nhẹ sờ quanh đóa hoa nhỏ trên ngực y quấy phá liền nghe tiếng Phiên Vân khẽ phát ra. Khóe môi hơi nhếch lên hứng thú, xem ra cuốn sách đó nói nam nhân nơinày cũng có thể tạo ra cảm giác cũng không phải là nói dối.
Ngôn Phong vừa nghĩ đã liền cúi đầu ngậm lấy đầu ngực bên còn lại của Phiên Vân, hắn liêm quanh một vòng rồi mút mạnh lấy.
" A!" Cảm giác như tê dại này đột nhiên khiến Phiên Vân thấy có chútvừa sợ vừa không thể chối từ, y bắt đầu có phản ứng cử động muốn nétránh, miệng cũng không ngăn lại được phát ra tiếng: " Ư.. vương gia...không được.. đợi!"
Thấy Phiên Vân vừa có ý định di chuyển thân người, Ngôn Phong liềntúm lấy cổ tay y. Miệng hắn lại cắn nhẹ rồi dùng lưỡi lướt qua lại trênđầu ngực, đây rõ ràng là muốn khiêu khích Phiên vân trái lại hắn mớichính là người bị khơi dậy ham muốn đến phát điên.
" A... vương gia... ta khó chịu..."
Nghe tiếng rời rạc của Phiên Vân, Ngôn Phong nhã ra đầu ngực của ylại tìm đến trên bờ môi dối trá hôn nhẹ mà thì thầm: " Thật sự là khóchịu sao?"
" Ư!" Ngôn Phong lại tựa sát ngay gương mặt đang đỏ bừng của y màhỏi, Phiên Vân không thể nói được gì liền xoay đầu qua một bên không trả lời, cũng không nhìn đến hắn.
Nhìn vành tai cũng đã chuyển hồng của Phiên Vân, hắn lại cắn lên đóliếm qua như thưởng thức món ngon. Phiên Vân cắn răng không chịu phát ra tiếng, cũng không có muốn tránh hắn nữa.
Ngôn Phong lại không muốn chừa đường lui cho y, ở trên cổ Phiên Vânmút lấy, tạo ra những dấu ấn đỏ chi chít vô số chồng lên nhau, trông như hắn đang muốn dùng những thứ này che đi vết tích chướng mắt trên cổ y.Cho dù thứ đó cũng là do hắn tạo ta, thế nhưng nó lại khiến Phiên Vân có vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn hắn.
Tay Ngôn Phong bắt đầu lần xuống bên dưới vòng eo của Phiên Vân, tháo đi đai lưng trên y phục y. Phiên Vân lúc này cũng có một chút phản ứng, y khẽ run một chút, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im như con vật nhỏ tự dân mình làm miếng mồi ngon đến.
Nhìn vẻ cam chịu lại cắn răng kiềm chế của Phiên Vân làm Ngôn Phonglại vừa muốn yêu thương, cũng muốn ép y phải nhìn thẳng vào hắn. TayNgôn Phong nhanh chóng kéo xuống hạ y của Phiên Vân, lúc này mới có hành động khác, Phiên Vân lập tức xoay đầu nhìn hắn.
" Đợi..."
" Phiên nhi." Đôi mắt đỏ ngầu đầy dục vọng, cả hơi thở cũng nóng bừng phả vào trên cổ y, hắn thì thầm: " Ta không muốn đợi nữa."
" Ư..." Ngôn Phong vừa nói tay đã trượt xuống giữa hai chân nắm lấyphân thân của y, Phiên Vân bất chợt rùng mình, hai tay đang đặt trên vai hắn cũng siết lại. Vốn y lo rằng khi hai người thật sự đụng chạm thânthể, đến những nơi của đối phương không khác chính mình sẽ dẫn đến những điều bản thân không mong muốn.
Thế nhưng Phiên Vân có thể cảm nhận được dục vọng muốn chiếm đoạt ycủa Ngôn Phong, cũng thấy được cơ thể hắn đang vì y mà phản ứng. PhiênVân mỉm cười, y nhỏ giọng nói: " Vương gia... ta là thê tử của người."
Mỉm cười sau khi nghe câu nói của Phiên Vân, Ngôn Phong trên môi ylại một lần hôn sâu lấy. Bàn tay đang nắm lấy phân thân của Phiên Vân di chuyển lên xuống.
" Ừm...."
Không chịu nổi kích thích lớn như vậy, Phiên Vân chẳng bao lâu thìgiải phóng trong tay Ngôn Phong. Y bờ môi cũng được hắn buông ra, đôimắt mơ hồ cả cơ thể cũng mềm nhũn.
Nhìn y như vậy khiến dục vọng trên người hắn càng lúc càng phát đau,Ngôn Phong dùng chất lỏng mà Phiên Vân giải phóng trong tay mình bắt đầu lần tìm xuống bên dưới. Giữa hai cánh mông đặt ngón tay nơi mật động,Ngôn phong bôi một chút chất lỏng bên ngoài sau đó thì đẩy ngón tay vàobên trong.
" A!" Phiên Vân đột nhiên la lớn một tiếng, cảm nhận có thứ khác lạbên trong cơ thể mình này làm y không kiềm chế được phát ra tiếng: "Không.. ư... đây là..."
" Không sao." Ngôn Phong thì thầm nói: " Chỉ là ngón tay thôi, tagiúp nơi này của ngươi làm quen một chút. Nếu không một lúc nữa ta đivào sẽ làm ngươi đau."
" Đi... vào.."
" Phiên nhi, ngoan nào." Ngôn Phong nói xong lại cho thêm một ngóntay chen chúc vào mật động bên dưới của Phiên Vân, hắn nhẹ nhàng, âu yếm khuếch trương cũng bôi trơn trên lối đi vào.
" Ư...!" Cảm giác không khó chịu mà cứ như ngứa ngáy khắp cơ thể,Phiên Vân thật không hiểu rõ nên gọi đó là gì. Nơi bị ngón tay của NgônPhong quấy phá lại đột nhiên trở nên trống rỗng khiến y càng ngứa, càngkhó chịu. Thế nhưng ngay lập tức một vật liền thay thế đi vào bên trongPhiên Vân không chút trở ngại: " AH!"
Phiên Vân điếng người, ngay khi thứ to lớn vừa cứng lại nóng đến muốn đốt cháy đi vào cơ thể mình, giống như mọi cảm giác đều bị vỡ òa, nướcmắt cũng vì vậy mà lập tức tràn ra khỏi khóe mi, Phiên Vân lúc này chỉcòn kịp nghe thấy một tiếng rên khẽ trầm dục của Ngôn Phong vang lên bên tai mình.
" Ừm.." Vốn tưởng rằng mình có thể kiềm chế được, thế nhưng chỉ vừakhi đi vào trong y thì hắn dường như đã không còn một chút lý trí nào.Ngôn Phong không kịp để cho Phiên Vân kịp thích ứng với cự vật thô tocủa mình, hắn cứ như vậy liên tục ra vào, mang dục vọng điên cuồng chônsâu vào trong cơ thể y.
" Ah... ah.. ha vương.. vương gia... đợi."
" Phiên nhi." Giọng nói khàn mang theo ham muốn của Ngôn Phong gọitên y, không tha cho Phiên Vân muốn lui về sau chạy trốn. Ngôn Phong ômlấy cơ thể trần trụi của Phiên Vân, hắn liên tục chuyển động hông mỗilúc càng nhanh hơn: " Phiên nhi."
" Đừng... ah... vương gia, chậm... chậm một chút a... ah" Ngôn Phongbây giờ đã không còn nghe thấy tiếng của y nữa, mặc dù nước mắt trên mặt Phiên Vân vẫn không ngừng rơi xuống, thế nhưng hắn vẫn không hề ngừnglại.
" Ừm... hức... đừng... a ah...!"
Những ngón chân quắp lại kẹp chặt lấy đệm giường, Phiên Vân chịunhững đợt sóng vồ đến của Ngôn Phong, nơi cả hai giao triền va chạm bắtđầu vang lên những âm thanh *** mỹ: " AH... hức... vương gia... ư."
" Ah... xin người... chậm... chậm lại... ta không chịu được... tha cho ta... ah... á."
Tiếng cầu xin bên tai của Phiên Vân ngay lúc này lại hoàn toàn phảntác dụng, y cũng như đang kích thích, đánh gãy sự tỉnh táo cuối cùng của Ngôn Phong, hắn lúc này so với vừa rồi chuyển động lại càng nhanh, cựvật liên tục đỉnh vào bên trong, đến tận nơi sâu nhất khiến Phiên Vânhét đến chói tai.
" Không... ah... aa.. hức... ah" Phiên Vân thật sự không chịu nổi cựvật to cứng của Ngôn Phong cứ ra vào như vậy, thế nhưng cả thứ khoái cảm cứ như thiếu đốt đầu óc cũng theo mỗi lần hắn đỉnh vào trong mà chạykhắp cơ thể: " Ha... ah... đừng... vương gia, lấy ra... ta không thể..ah."
Cơ thể vì bị đẩy giao động lên xuống, ngay cả chiếc giường cũng phátra âm thanh, Phiên Vân vừa cảm nhận được khoái cảm cứ chạy dọc cơ thểmình, thế nhưng y cũng không thể nào chịu nổi khí thế của Ngôn Phong.
" Ư..." Phiên Vân lúc này tưởng chừng như mình đã không thể nào chịunổi nữa, chuyển động kịch liệt của Ngôn Phong cũng chịu ngừng lại saukhi phóng thích ngay trong cơ thể y. Lập tức Phiên Vân liền ngất đikhông còn biết gì nữa.
Ngôn Phong ôm lấy Phiên Vân không còn ý thức, hắn cho dù đã xuất mộtlần bên trong y nhưng bản thân Ngôn Phong vẫn chưa thấy đủ. Giống như bị lôi kéo vào ham muốn vô tận, chỉ muốn cứ mãi giữ lấy y như vậy.
" Phiên nhi!" Nhìn gương mặt còn động nước mắt của Phiên Vân, cả cơthể vô lực của y trong tay mình. Vẫn giữ phân thân trong mật động mêngười, Ngôn Phong nghiến răng đến muốn chảy máu để kiềm chế lại ham muốn bộc phát.
Đây là lần đầu tiên của Phiên Vân, thế nhưng hắn một chút kiên nhẫncũng không thể có được. Siết chặt lấy cơ thể của y trong ngực mình, Ngôn Phong lạnh từng tiếng: " Ngươi là của ta. Phiên nhi, ngươi vĩnh viễncũng chỉ là của ta."
Chương trước Chương tiếp
Loading...