Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Chương 21



Đêm đến trước khi đi ngủ, hai ngày một lần Phiên Vân vẫn giúp Ngôn Phongtắm rửa. Lạ ở chỗ thay y phục, ăn ngủ và đi ngoài tất cả bây giờ đều làNgôn Phong tự mình muốn làm, riêng chỉ có giúp hắn chà rửa khi tắm thìchẳng thấy hắn nói năng gì.
Đợi tắm gội xong, Phiên Vân đứng ở sau lưng dùng khăn lau khô tóc cho hắn: " Vương gia lần trước tóc chưa kịp khô đã nhất định muốn đi ngủrồi, bởi vậy khi thức dậy mới cảm thấy đau đầu."
" Nàng cho là lỗi của ai?"
" Ta sao?" Phiên Vân làm lạ, y nhớ lại cũng chỉ là lúc đó mình kể rabản thân với Nhã Thanh gặp nhau thế nào, hai người lớn lên cùng nhau khá thân thiết.
" Bỏ đi." Ngôn Phong nói: " Lau tốt chưa, tốt rồi ta muốn ngủ."
" À... vậy người ngủ sớm, ta đi đổ nước trong thùng tắm." Phiên Vânnói xong thì Ngôn Phong cũng lên giường chùm chăn, hắn sau khi tắm tínhtình đều xấu như vậy. Trước kia cũng không có, gần đây lại khó chịu cáigì?
Phiên Vân đi đổ nước xong mới trèo lên giường, nhẹ nhàng không muốnđánh thức Ngôn Phong. Y vừa bò vào bên trong không ngờ lại bị bàn tay to lớn túm lấy, trời đất quay cuồng bị kéo mạnh ngã xuống mà rơi vào vòngtay kẻ khác, y hoảng sợ la khẽ: " Vương gia chưa ngủ sao, ngươi làm gìvậy?"
" Đang đợi nàng." Hắn cười nói: " Ôm nàng ngủ, trời khá lạnh, như vậy ấm hơn."
" Gì vậy chứ, người là trẻ con sao?"
Hắn tay không chịu buông, ôm Phiên Vân nhắm mắt lại nói: " Ta trẻ con chỉ một mình nàng nói, là đầu tiên."
" Như thế này không tốt đâu, ta ngủ không quen." Phiên Vân nói, người cũng cử động muốn tránh ra.
" Từ từ sẽ quen." Hắn hơi nhăn mày: " Nàng tốt nhất đừng có động, nếu còn động ta sẽ hôn nàng."
Phiên Vân nghe thì lập tức cứng người như khúc gỗ, y trong lòng bắtđầu hoảng sợ. Vương gia càng lúc càng không ngại thể hiện tình cảm rõràng như vậy, y cho dù cố ý giả như không biết cũng phải chịu thua.Trong lòng chỉ mong sớm rời khỏi nơi này, chờ hắn tốt hơn sẽ mang việcthân phận giả này nói ra, tránh đến lúc hắn tình quá sâu không thể bỏ.
Phiên Vân cũng không biết hắn bây giờ tình cũng quá sâu không thể bỏrồi, Ngôn Phong trong lòng thầm cười, hắn dịu dàng nói: " Không cần biết nàng lo lắng cái gì, tin ta là được. Mau ngủ đi!"
Ngủ được mới là lạ, đây là ý nghĩ mà Phiên Vân chắc chắn. Thế mà chưa bao lâu y lại ngủ ngon lành lúc nào không hay.
" Không chút đề phòng." Ngôn Phong mở mắt nhìn Phiên Vân nói, tronglòng cũng cảm thấy đáng yêu vô cùng. Hắn trầm mặt suy nghĩ, không biếtlà bao lâu đột nhiên lại nói: " Phiên nhi, ngươi rất thông minh. Nhưngcũng không thể vì vậy mà xem ta là đồ ngốc chứ?"
Ngôn Phong kéo người đã ngủ say vào trong lòng mình, tay đan vàotrong mái tóc đen dài của y cảm giác dễ chịu, như vậy rồi từ từ nhắm mắt lại cũng đi vào giấc ngủ.
- ----------------------------------------------------------------------------
Tại Khuynh Dương Phủ lúc này, Đàn Lục Nhi vừa ra đến cổng đã bị người ngăn lại khiến sắc mặt nàng vô cùng khó xem: " Các ngươi tránh ra, tamuốn đến thượng thư phủ tìm đại tỷ."
" Cô nương xin hiểu cho, tam hoàng tử đã có lệnh không thể để người ra khỏi phủ."
" Vậy bây giờ tam hoàng tử đang ở đâu, ta đi gặp người."
" Tam hoàng tử không phải vẫn ở chính viện sao? Cô nương có thể đến đó tìm người."
" Các ngươi đều nói dối." Đàn Lục Nhi ấm ức cắn môi nói, nàng từ lúcđến hoàng thành vào phủ hoàng tử đã hơn hai tháng rồi, mà chỉ mới gặpDuật Nghĩa chưa đến ba lần. Mỗi khi đến tìm thì đều nghe nói hắn đã rangoài, muốn ra ngoài lại có kẻ ngăn cản: " Các ngươi loại nô tài này,nếu để tam hoàng tử biết được ta bị đối xử ra sao nhất định sẽ không tha cho các ngươi."
Những người thủ cổng phủ toàn là thị vệ triều đình, nghe nàng ta nóivậy thì sinh ra loại cảm giác chán ghét. Họ nhìn thấy người đang đi ratừ trong phủ mới nói: " Nếu cô đã không tin, thì cứ hỏi Thất Tử đại nhân đi. Ngài ấy là thân tín bên cạnh tam hoàng tử, luôn đi cùng với người."
" Thất Tử?"
Người thiếu niên từ phía sau đi ra, thấy Đàn Lục Nhi và thị vệ tranhcãi với nhau mới đi lại lớn tiếng hỏi: " Xảy ra chuyện gì vậy?"
" Bẩm đại nhân, Đàn cô nương muốn xuất phủ đến phủ thượng thư. Chúng ta ngăn lại thì tiểu thư nói muốn gặp vương gia."
Lục Nhi nhìn thiếu niên mới đến hỏi: " Ngươi chính là Thất Tử?"
" Đúng vậy." Thất Tử nói.
Lục Nhi lại hỏi: " Nếu ngươi là thân tín bên cạnh tam hoàng tử cũngphải biết ta là ai, ta đến tìm tam hoàng tử đều có kẻ truyền lời nóingười không ở trong phủ. Ta muốn ra ngoài tìm đại tỷ thì lại bị những kẻ không biết điều này ngăn cả, còn nói vương gia vẫn ở trong phủ."
" Ra là vậy." Thất Tử tính tình trước nay thẳng thắng, hắn nhìn LụcNhi nói: " Tam hoàng tử quả thật đang ở trong phủ, chỉ là không muốn gặp cô. Mà mấy gã truyền lời kia có vẻ như không muốn khiến cô nương mấtvui, mới nói thành người đã ra ngoài."
" Sao... ngươi nói..." Lục Nhi mặt bắt đầu nhăn lại khó xem.
Thất Tử lại chẳng kiêng kỵ nói tiếp: " Nếu tam hoàng tử thật sự muốngặp, mấy tháng qua ngài ấy lại không đến tìm cô nương sao? Đàn cô nươngthời gian này vẫn là an phận đừng nên ra ngoài, bớt đi một chút phiềnphức cho tam hoàng tử."
" Ngươi nói dối." Lục Nhi lớn tiếng: " Tam hoàng tử luôn đối tốt vớita, người trước kia còn nói yêu thích ta. Người làm sao có thể khôngmuốn gặp ta được, nếu ngươi còn dám thốt ra những lời như vậy, ta nhấtđịnh nói lại với tam hoàng tử để người giáng tội ngươi."
" Không cần đợi lâu đâu." Thất Tử đối nữ nhân này không có hảo cảm,hắn nói: " Tam hoàng tử sắp xuất phủ, ta còn phải đi chuẩn bị xe. Cô nếu đã muốn biết như vậy thì cứ ở đây mà đợi đi, một lát người sẽ ra đếnđấy."
Đàn Lục Nhi vẫn không tin, nàng đứng ở đó siết chặt bàn tay chờ người đến. Tam hoàng tử trước kia yêu thích nàng như vậy, lúc vừa đến hoàngthành còn nghe lời đồn nói hắn vì nàng mà đến vương phủ đòi người, làmsao có chuyện không muốn gặp chứ.
Mấy người thị vệ không biết đầu đuôi ra sao, họ thầm quan sát vị cônương xinh đẹp nhưng miệng lưỡi không tốt xem thường người đứng đó. Chờkhi tam hoàng tử ra đến thì đều im lặng chờ xem hắn có biểu hiện gì.
Đàn Lục Nhi ở đó đợi thì quả nhiên không lâu sau đã thấy Duật Nghĩatừ trong phủ đi ra, hắn nhìn thấy nàng lại không có vẻ gì đang vui mànhăn mày hai cái rồi đi tới. Lục Nhi trong lòng đã nhận ra không hay,thế nhưng nàng vẫn làm liều chạy đến nắm lấy cổ tay hắn: " Tam hoàng tử, cuối cùng cũng gặp được người rồi."
" Nàng ở đây làm gì" Duật Nghĩa nói, tay cũng dùng sức kéo ra.
Lục Nhi sắc mặt tái xanh, nàng lúng túng sau đó tìm kiếm hy vọng mớinói: " Ta đến tìm người nhưng lúc nào cũng không có trong phủ... ta..."
" Ta không phải đã nói không muốn gặp nàng." Duật Nghĩa thẳng thừngngắt ngang lời Lục Nhi: " Tại sao không chịu ở yên trong phủ còn muốngây rối khắp nơi."
" Tam hoàng tử." Lục Nhi không dám tin nhìn hắn, gương mặt xinh đẹpngước nhìn Duật Nghĩa, đôi mắt nhỏ lệ khiến kẻ khác phải đau lòng thương tiếc: " Ngươi sao có thể đối với ta như vậy... người đã nói yêu thươngta, muốn lấy ta... tại sao bây giờ lại?"
" Ta cũng không có nói sẽ không lấy nàng, tại sao phải cảm thấy uấtức?" Hắn giọng nói ôn nhu, tay cũng đưa lên lau đi nước mắt trên gươngmặt Lục Nhi: " Ta chỉ nói không muốn gặp nàng, ngoan ngoãn nghe lời ởyên trong phủ ta vẫn sẽ yêu thương nàng."
" Tam hoàng tử." Lục Nhi khẽ gọi.
" Lục Nhi, nếu nàng làm trái lời ta sẽ không thương nàng nữa biếtkhông?" Duật Phong tùy hành động và lời nói đều vô cùng ôn nhu cùng sủng nịnh. Thế nhưng có thể khiến Lục Nhi lần đầu tiên thấy mình đứng trướchắn sợ hãi như bây giờ: " Phụ thân nàng biến ta thành tên ngốc bị lừagạt, chạy đến vương phủ làm ra loại chuyện để kẻ khác bàn luận. Ta cũngcòn chưa trách hắn, vẫn yêu thương nàng còn gì. Vì thế đừng làm ra loạichuyện gì khiến ta không thể khống chế nữa, hiểu không?"
" Ta... ta hiểu rồi."
" Ngoan lắm." Hắn nói: " Bây giờ trở về phòng của nàng đi, không được ta cho phép còn dám ra ngoài sẽ phạt nàng thật nặng."
Đàn Lục Nhi nuốt xuống sự sợ hãi, nàng gật đầu đồng ý sau đó lập tứcquay lưng đi như bỏ trốn. Duật Nghĩa nhìn theo rồi xem như chưa từng cógì đi ra bên ngoài cổng, Thất Tử cũng đã đánh xe ngựa đợi sẵn, thấy hắnmới nói: " Tam hoàng tử?"
Duật Nghĩa lên xe ngựa rồi mới trầm giọng nói: " Lần sau bảo ngườicanh giữ cô ta cho tốt, nếu dám để người bước chân ra khỏi cửa phủ nửabước tội này đều do người gánh."
" Thần đã rõ." Thất Tử nói: " Tam hoàng tử, thật sự có hứng thú vớiĐàn Lục Nhi này? Cô nương ta tuy là rất xinh đẹp nhưng tính tình lạikhông mấy tốt, để người như vậy bên cạnh đối với người."
" Ngươi có ý kiến gì với việc làm của ta sao?"
" Thần không dám." Thất Tử nói xong thì không dám lên tiếng nữa.
Duật Nghĩa trong lòng lạnh nhạt, hắn có lòng thưởng thức nữ tử códung mạo xinh đẹp, cũng không có nghĩa chỉ cần xinh đẹp đã khiến hắnđộng lòng. Đàn Lục Nhi tính tình ra sao hắn từ trước đã biết, chẳng quanghĩ nàng xinh đẹp chưa từng thấy qua nên không nỡ bỏ. Từng hứa sẽ rướcnàng về phủ, thế nhưng càng không ngờ lại dám từ Tề An huyện chạy đếnhoàng thành tìm hắn.
Nữ nhân như vậy, dù có xinh đẹp cũng quá sức nhàm chán. So với ngườigả thay nàng vào vương phủ kia thì lại càng thấy nàng vô vị hơn. Tronglòng chợt nghĩ, miệng kéo lên cười khẽ nói: " Đàn Phiên Vân, ta giúpngươi nhiều như vậy, sau này đều bắt ngươi phải trả đủ."
Chương trước Chương tiếp
Loading...