Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Chương 46: Há miệng



Edit: Carrot – Beta: Cún

Tống Dịch chậm rãi đi đến trước mặt Lý Lâm Phong, nói: “Tôi nghe nói hôm qua Tô Giang và Thang Lâm cùng nhau ra ngoài làm việc, Thang Lâm bị say nắng, trong người không thoải mái.”

Tống Dịch vẻ mặt bình thản, ung dung tự tại, người ngoài không nhìn ra có gì khác thường.

Lý Lâm Phong phản ứng rất nhanh, anh nói: “Vậy có nghĩa là tài liệu tôi cần cô ấy chưa dịch xong? Tôi không thể lấy được tài liệu đã dịch rồi sao?”

“Ý tôi là, sức khỏe quan trọng. Nếu như là do sức khỏe không tốt mà nhất thời chưa hoàn thành công việc thì cũng là chuyện có thể thông cảm được,” Tống Dịch rất nhanh đã tìm ra một cái cớ, và cho rằng cái cớ này cũng khá hợp lý. Trước đây anh đã nói đỡ cho Thang Lâm trước mặt Lý Lâm Phong, ai ngờ Thang Lâm lại không hoàn thành việc phiên dịch, giống như anh “nuốt lời” trước mặt Lý Lâm Phong, thật xấu hổ, mà cái cớ anh vừa tìm được có thể che giấu sự xấu hổ của anh. Nói xong, anh không khỏi thở dài một tiếng, đây là lần đầu tiên anh có sự xấu hổ “nuốt lời” như vậy.

Lý Lâm Phong nhíu mày: “Tham tán Tống, tôi đang rất cần bản dịch của những tài liệu đó.”

Tống Dịch hỏi: “Đó là những tài liệu gì?”

Lý Lâm Phong trả lời: “Tài liệu cần cho hoạt động của đại sứ quán vào tuần tới, cần phải in thành sách. Tôi đã hẹn với một nhà in rồi, sáng nay sẽ gửi tài liệu qua, sắp xếp trang, duyệt, rồi in. Vì vậy việc sắp xếp trang và phê duyệt cũng phải hoàn thành trong ngày hôm nay.”

Tống Dịch nghĩ một lát, nói: “Vậy thế này, anh hẹn lại với bên nhà in, việc sắp xếp trang và duyệt có thể hoàn thành vào ngày mai. Còn việc dịch những tài liệu đó cứ giao cho tôi.”

Lý Lâm Phong vô cùng kinh ngạc, Tống Dịch đây là muốn tự mình dịch sao?

Tống Dịch cười nói: “Những thứ tuyên truyền này không có nhiều từ ngữ chuyên ngành, cũng không quá sâu xa, tôi tin rằng mình có thể dịch chính xác những tài liệu đó và giao cho Bí thư Lý, chỉ là tốc độ dịch không nhanh bằng người của phòng phiên dịch thôi. Nhưng mà, in sách muộn một ngày cũng không sao, chỉ cần có trước khi diễn ra hoạt động của đại sứ quán là được.”

Lý Lâm Phong sau khi biết tham tán của đại sứ quán ở Sisby là Tống Dịch thì đã xem qua lý lịch của Tống Dịch, biết Tống Dịch thông thạo bốn ngoại ngữ là Anh, Pháp, Bồ Đào Nha và Đức, hơn nữa còn nói rất trôi chảy, nếu anh dịch thì, không có thuật ngữ chuyên ngành sâu xa thì đương nhiên không có vấn đề gì. Chỉ là Tống Dịch lại tự mình nhận việc về mình, anh thật sự không ngờ. Mà Tống Dịch đã nói vậy rồi, anh còn có thể nói gì nữa? Chỉ cần những cuốn sách đó có trước khi diễn ra hoạt động của đại sứ quán là được, vậy thì cứ vậy đi.

“Vâng, thưa tham tán Tống,” Lý Lâm Phong nói.

Tống Dịch nhìn vẻ mặt hoài nghi của Lý Lâm Phong, anh giống như không nhận ra gì cả. Chỉ là trong lòng cảm thấy buồn cười và bất lực, anh trước mặt người khác nói đỡ cho Thang Lâm, giờ lại giống như bị chính cô lật bàn, anh cho rằng đây là lần đầu tiên trong đời anh bị thua thiệt dưới tay người khác.
Lý Lâm Phong lại nói: “Hôm qua tôi không hề biết Thang Lâm bị say nắng.”
Vậy mà Tống Dịch làm sao biết được? Tống Dịch không khỏi nhớ lại những hình ảnh hôm qua ở văn phòng của Thang Lâm, cô gối đầu lên đùi anh ngủ, ngã ngồi vào lòng anh, tim anh chợt đập nhanh, vội vàng dừng lại. Vẻ mặt anh nghiêm chỉnh nói: “Lát nữa đưa tài liệu cần dịch cho tôi.”
“Vâng, thưa tham tán Tống,” Lý Lâm Phong nói. Sắc mặt của anh ta lại không hề tốt chút nào, Thang Lâm tuy rằng bị say nắng, trong người không thoải mái, nhưng dịch thuật vốn dĩ là công việc của cô, cô lại không hoàn thành. Chỉ là, Tống Dịch đã nhận hết rồi, anh ta không còn gì để nói.
“Tham tán Tống, Bí thư Lý!” giọng của Thang Lâm đột nhiên vang lên.
Tống Dịch quay người lại, Lý Lâm Phong ngẩng đầu, bóng dáng thướt tha của Thang Lâm đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” vang lên vài tiếng, Thang Lâm đi đến trước mặt Tống Dịch và Lý Lâm Phong. “Bí thư Lý đến sớm vậy để lấy bản dịch sao? Tôi sẽ in ra ngay cho anh, hôm qua tôi đã dịch xong nhưng vẫn chưa in.” Thang Lâm cười nói nhìn Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong ngơ ngác. Tống Dịch ngạc nhiên. Thì ra cô đã dịch xong rồi?
Thang Lâm ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi lướt qua hai người đang kinh ngạc, mở cửa bước vào văn phòng, rồi lập tức đi đến sau bàn làm việc, mở máy tính và máy in.
Tống Dịch và Lý Lâm Phong cũng bước vào văn phòng của Thang Lâm. Nhìn những tờ giấy được in ra từ máy in, Lý Lâm Phong một lần nữa không còn gì để nói. Tống Dịch nhớ lại đêm qua, Thang Lâm ngã vào lòng anh, nhõng nhẽo nói “Hôm nay tôi làm việc khi đang bị bệnh, không dịch nữa, được không?”, anh cảm thấy buồn cười trong lòng, anh đã bị cô lừa rồi.
“Bản điện tử tôi sẽ gửi vào email của anh ngay,” bản dịch in xong, Thang Lâm lại nói với Lý Lâm Phong.
“Cảm ơn, vất vả rồi,” Lý Lâm Phong nhận lấy những tài liệu đó, giọng điệu kỳ lạ nói.
“Không sao,” Thang Lâm cười nói, cô một chút cũng không khiêm tốn.
Lý Lâm Phong cầm những tài liệu đó rời đi. Tống Dịch cuối cùng nhìn Thang Lâm một cái, Thang Lâm chớp mắt với Tống Dịch. Tống Dịch không lộ vẻ gì, quay người đi theo Lý Lâm Phong ra khỏi văn phòng của Thang Lâm. Sau khi ra khỏi văn phòng của Thang Lâm, khóe miệng Tống Dịch lại nở một nụ cười nhạt, cô ấy rốt cuộc vẫn rất nghiêm túc với công việc, đã bị say nắng rồi mà tốc độ dịch vẫn nhanh như vậy, thật đúng là đã coi thường cô ấy rồi. Lúc nãy cô cười với anh, trông vừa kiêu ngạo lại vừa đắc ý.

“Người phụ nữ kiêu ngạo và ngạo mạn,” Tống Dịch cười thầm trong lòng.
Còn đêm qua cô ấy ở trong lòng anh là đang làm nũng sao? Tim Tống Dịch lại một lần nữa nảy lên.
“Vậy thời gian in sách…” Lý Lâm Phong do dự một chút, quay đầu hỏi Tống Dịch.
Tống Dịch nói: “Cứ tiến hành theo thời gian biểu ban đầu.”
Tức là không cần phải trì hoãn nữa.

*
Buổi trưa, trong bữa cơm còn có nước mơ chua đá lạnh. Khi đầu bếp Hoàng mang nước mơ chua đá lạnhblên bàn, mọi người đều vui mừng khen ngợi: “Uống cái này vào thời tiết này thì quá tuyệt!”
Đầu bếp Hoàng cười nói: “Tham tán Tống bảo tôi làm, nói uống nước mơ chua có thể phòng ngừa say nắng.”
Mọi người bừng tỉnh ngộ, nhao nhao khen ngợi: “Tham tán Tống thật là chu đáo.”
Lúc này, Tống Dịch không có mặt, anh ra ngoài làm việc vẫn chưa về.
Thang Lâm vốn không thích uống nước mơ chua, nhưng khi nghe đầu bếp Hoàng nói vậy, trong lòng cô trăm mối ngổn ngang, liền lập tức múc một ít nước mơ chua để uống. Cô xem như là Tống Dịch cố tình chuẩn bị cho riêng cô, vì điều này cô nhất định phải uống.

*

Khi Tống Dịch trở về đại sứ quán, Thang Lâm bưng một cốc nước mơ chua vào, sau một cái xoay người, dứt khoát khóa trái cửa văn phòng của Tống Dịch.
Nhìn thấy hành động của Thang Lâm, Tống Dịch vừa ngồi xuống ghế liền giật mình, cô ấy lại khóa trái cửa rồi, lần này muốn làm gì đây?
“Tôi còn có chính sự.” Tống Dịch nhìn người đang tiến lại gần mình chậm rãi nói.
“Sẽ không làm lỡ Tham tán Tống lâu đâu.” Thang Lâm đứng trước mặt Tống Dịch.
Tống Dịch liếc nhìn cô một cái: “Chuyện gì?”
“Há miệng.” Thang Lâm ngồi lên bàn làm việc của Tống Dịch, nghiêng người về phía Tống Dịch, dịu dàng nói.
Tống Dịch nhìn Thang Lâm, cuối cùng anh vẫn chậm rãi há miệng. Thang Lâm múc một muỗng nước mơ chua đưa vào miệng Tống Dịch. Tống Dịch chậm rãi nuốt xuống. Khóe miệng Thang Lâm cong lên, rồi lại múc thêm một muỗng nữa đưa vào miệng anh.
Cửa văn phòng bị khóa trái nên không ai có thể vào được, hai mắt Tống Dịch nhìn chằm chằm vào Thang Lâm.

“Chua hay ngọt?” Thang Lâm lại đút cho Tống Dịch một muỗng, nhẹ nhàng cười nói.
Nước mơ chua là chua hay ngọt? Tống Dịch không trả lời, mà nói: “Tối nay cùng nhau chạy bộ không?”
Thang Lâm: “Tại sao?”
“Có lẽ chúng ta nên dành thời gian ở bên nhau nhiều hơn.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm cười nói: “Anh đang hẹn tôi sao? Nhưng tôi đã nói tôi không thích anh.”
Thang Lâm cũng đặt bát nước mơ chua xuống, nói: “Tôi chỉ là cảm ơn anh đã bảo đầu bếp Hoàng nấu nước mơ chua cho mọi người thôi, bát này là đặc biệt để dành cho anh. Bây giờ không làm lỡ chính sự của Tham tán Tống nữa rồi.”
Nói xong, Thang Lâm xoay người mở cửa rời đi.
Cô ấy lại cứ như vậy bỏ đi? Lông mày Tống Dịch giật giật.

*

Mục đích chính của hoạt động của đại sứ quán là trưng bày văn hóa Trung Quốc, để Sisby hiểu rõ hơn về Trung Quốc. Những tài liệu mà Lý Lâm Phong chuẩn bị đều là giới thiệu về lịch sử và hiện trạng các mặt của Trung Quốc. Tờ rơi quảng cáo đã làm xong, thiệp mời cũng đã soạn xong, Lý Lâm Phong đang soạn thực đơn cho ngày hoạt động của đại sứ quán, bởi vì lần hoạt động của đại sứ quán này được tổ chức dưới hình thức tiệc rượu, hiện nay nhiều hoạt động của các đại sứ quán trên quốc tế đều được tổ chức dưới hình thức tiệc rượu.
Đây là lần đầu tiên Lý Lâm Phong soạn thực đơn, cần quy cách như thế nào, các món ăn như thế nào đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Khi Lý Lâm Phong và Tống Dịch, La Ngọc Quang thương lượng về quy cách, Thang Lâm cũng có mặt.
Thang Lâm buột miệng: “Làm thêm chút nước mơ chua đá lạnh đi.”
Tống Dịch bỗng nhiên nhớ lại cảnh Thang Lâm đút anh uống nước mơ chua, anh ngẩn người một chút.
Mà Lý Lâm Phong lập tức quay đầu nhìn Thang Lâm: “Tiệc rượu của đại sứ quán nào lại có nước mơ chua cơ chứ?”
Thang Lâm nghĩ một chút, khi còn ở phòng phiên dịch của bộ, cô đã tham gia không ít hoạt động của đại sứ quán, nếu là tiệc rượu, quả thật không có nước mơ chua. Nhưng…

Thang Lâm nói: “Nước mơ chua là của Trung Quốc, nó thuộc về một phần của nền văn hóa Trung Quốc, người các nước khác đương nhiên sẽ không chuẩn bị. Tôi cảm thấy, để những người đến tham gia hoạt động của đại sứ quán uống nước mơ chua càng có cái nhìn trực quan về một vài nét văn hóa của Trung Quốc.”
Lý Lâm Phong tiếp lời: “Tiệc rượu của đại sứ quán mà dùng nước mơ chua, ngay cả đại sứ quán Trung Quốc chúng ta cũng chưa làm vậy bao giờ.”
“Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi.” Thang Lâm nói.
“Có thể dùng nước mơ chua, đây không mất đi là một phương pháp trưng bày văn hóa của chúng ta.” Vừa dứt lời Thang Lâm, Tống Dịch liền nói.
Lý Lâm Phong nhìn Tống Dịch, Thang Lâm cũng nhìn anh.
Bất quá, Lý Lâm Phong có chút bất ngờ, không ngờ Tống Dịch lại tán thành việc dùng nước mơ chua trong tiệc rượu. Còn trong mắt Thang Lâm là ý cười, cảm thấy mình đã nghĩ ra một ý kiến hay.
“Nhưng mà…” Tống Dịch lại nói tiếp.
Thang Lâm, Lý Lâm Phong, La Ngọc Quang lại đều nhìn về phía Tống Dịch, còn có “nhưng mà”, nhưng mà gì?

—————

☆ Chú thích:

1. 酸梅汤 – Nước mơ chua

Cách làm: Đầu tiên là ngâm mơ chua trong nước, sau đó thêm sơn tra, rễ cam thảo và mộc tê đun sôi cùng nhau. Có thể thêm hoa hồng vào. Sau khi hỗn hợp được đun sôi, cho đường phèn vào và tiếp tục đun sôi, sau khi nước nguội thì được bảo quản bằng cách làm lạnh. (P/s: cách làm nước mơ chua của Trung Quốc hơi khác biệt so với Việt Nam nha.)

Chương trước Chương tiếp
Loading...