Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 35: Đại sứ đến rồi
Edit: Carrot – Beta: Cún
Trên đầu Thang Lâm có một chiếc kính râm, vừa xuống xe cô đã dùng tay đẩy kính xuống, đeo vào. Đôi mắt trong tròng kính phản quang màu cam càng thêm xinh đẹp. Sau đó Thang Lâm xoay người đi về phía hai người của York. Tô Giang ngồi trên xe nhìn xung quanh, xung quanh không có ai khác, ngay cả ở chỗ chắn cửa cũng không có, chỉ có thanh ngang vẫn luôn chắn ngang, để xe không thể vào được. Tô Giang thu hồi tầm mắt, ánh mắt xuyên qua kính chắn gió dõi theo bóng lưng của Thang Lâm. Ánh nắng hơi gắt, tóc của Thang Lâm được búi cao, lộ ra chiếc cổ thon dài, bóng lưng yểu điệu, bóng dáng của cô in dài trên mặt đất.
Bước chân của Thang Lâm nhanh hơn bình thường, không lâu sau đã đi đến bên cạnh hai người của York.
“Hai vị tiên sinh, xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi chiếc xe màu bạc kia có phải của các anh không?” Thang Lâm cười hỏi bằng tiếng Anh lưu loát.
Hai người York dừng bước, nhìn Thang Lâm, đồng thời lên tiếng: “Đúng vậy.”
“Vậy tôi đề nghị các anh di chuyển xe thêm một chút nữa, lùi về phía sau một chút, đậu sau chiếc xe màu đen kia. Bởi vì tôi nghe nói ở đây có xe tải lớn ra vào, tốt nhất là nên đậu xe ở chỗ rộng rãi, để tránh bị trầy xước.” Thang Lâm nói.
Hai người York đột nhiên quay đầu nhìn lại, một người York cao hơn nói với người kia: “Vậy anh về di chuyển xe đi, tôi đi tìm chủ nhà trước.”
Thang Lâm vừa nghe, biết rằng phán đoán của mình có lẽ đúng, hai người York này đến thuê nhà để làm đại sứ quán của họ. Vậy thì cô nhất định không thể để họ tiếp xúc với chủ nhà trước được. Nhưng người đàn ông cao gầy chỉ bảo người đàn ông thấp bé quay về di chuyển xe, còn anh ta thì tiếp tục đi tìm chủ nhà? Vậy thì không được.
Cô phải khiến người cao gầy cũng phải quay về, hoặc là dừng lại.
“Được.” Người đàn ông thấp bé đáp một tiếng, sau đó quay người đi về phía cổng lớn.
“Cô à, cảm ơn cô.” Người đàn ông York cao gầy nhìn Thang Lâm cảm kích nói.
“Không có gì.” Thang Lâm ngoài mặt khách sáo nói, trong lòng nhanh chóng nghĩ kế, ngay sau đó cô lại nói tiếp: “Tôi nghĩ anh tốt nhất nên đi nói với anh ấy về việc đậu xe ở chỗ râm mát, hoặc là xem anh ấy có đậu xe ở chỗ râm mát không.”
Lúc này, thời tiết ở thủ đô Cavô của Sisby rất nóng, nếu không đậu xe ở chỗ râm mát, khi lên xe chắc chắn sẽ nóng không chịu được.
Người York cao gầy lúc này mới nghĩ đến điều này, anh ta cảm kích cười với Thang Lâm: “Cô à, cô thật là nghĩ chu đáo quá, tôi thật sự phải qua nói với anh ấy mới được, cảm ơn cô rất nhiều!”
“Không có gì.” Thang Lâm rất lễ phép nói.
Người York cao gầy cũng quay người đi ra ngoài cổng lớn.
Thang Lâm nhìn về phía Tô Giang một cái, rồi xoay người đi về phía trước. Tô Giang lập tức xuống xe.
Rất nhanh, Tô Giang đuổi kịp Thang Lâm, tò mò hỏi: “Cô đã nói gì với bọn họ vậy?”
Thang Lâm kể lại cuộc đối thoại vừa rồi với hai người York. Tô Giang phì cười: “Xe tải lớn? Thang Lâm, cô thật biết kiếm lý do! Nhưng mà, đậu xe ở chỗ râm mát là một ý kiến hay đấy.”
Khóe miệng Thang Lâm cong lên: “Đi thôi, đi gặp chủ nhà.”
Tô Giang gật đầu: “Tuy rằng chúng ta nói chuyện với chủ nhà trước, nhưng có thương lượng thành công được hay không thì còn chưa chắc.”
“Chuyện này phải giao cho cậu rồi, bí thư Tô, kinh nghiệm đàm phán của cậu còn phong phú hơn tôi.” Thang Lâm nói.
Tô Giang khi còn làm tùy viên thỉnh thoảng cũng tham gia đàm phán ngoại giao, tuy rằng tham gia ít, nhưng kinh nghiệm đúng là phong phú hơn Thang Lâm, bởi vì Thang Lâm chỉ phiên dịch, không liên quan đến đàm phán.
Tiếng Anh của Tô Giang bình thường, người ở Cavô ở đây nói tiếng Anh lại có giọng địa phương rất nặng, anh phải nghe một hồi lâu mới biết là có ý gì, còn Thang Lâm thì nghe tiếng Anh ở các vùng miền khác nhau đều không thành vấn đề.
*
Thang Lâm và Tô Giang gặp được chủ nhân của ngôi nhà, là một người đàn ông trung niên hơi mập, da ngăm đen. Lúc họ vừa mới đàm phán thì hai người York cũng đã đến, nhưng bị yêu cầu chờ ở bên ngoài. Tô Giang bắt đầu đàm phán với chủ nhà, Thang Lâm ngồi bên cạnh Tô Giang phiên dịch. Tiêu dùng ở Cavô thấp và yêu cầu của chủ nhà không cao nên tiền thuê nhà nhanh chóng đạt được thỏa thuận.
Tô Giang gọi điện cho Lý Lâm Phong, sau khi được đồng ý, anh soạn hợp đồng, để chủ nhà ký tên.
“Ông Kim, lát nữa chúng tôi sẽ gửi hợp đồng có đóng dấu đến, đến lúc đó tiền thuê nhà cũng sẽ được chuyển cho ông luôn.” Tô Giang đứng dậy bắt tay với chủ nhà.
Thang Lâm phiên dịch.
Thang Lâm và Tô Giang nhìn nhau cười, rồi rời đi.
Hai người York sau khi gặp chủ nhà thì nói rõ ý định, chủ nhà tiếc nuối nói với họ: “Rất xin lỗi, vừa nãy ngôi nhà đã được cho thuê rồi.”
“Vừa nãy?” Hai người York giật mình.
“Đúng, vừa nãy thôi.” “Hai người đã ký hợp đồng chưa?”
“Tôi đã ký rồi.”
Hai người York tiếc nuối rời đi, khó tin nói: “Chuyện này trùng hợp quá vậy!”
Đợi đến khi họ đến cổng lớn thì chiếc xe vừa đậu trước mặt họ đã rời đi.
Người York cao gầy tiếc nuối nói: “Có lẽ nếu không quay lại di chuyển xe thì chúng ta đã thuê được căn nhà này rồi.”
Tô Giang lái xe trở về khách sạn.
Anh vừa lái xe vừa hỏi Thang Lâm: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết tại sao lại gọi là trả thù được chưa?”
Thang Lâm kể lại chuyện người York từng cố ý thuê căn nhà mà Trung Quốc đã nhắm đến để làm lãnh sự quán. Lúc này Tô Giang mới chợt hiểu ra: “Còn có chuyện này nữa sao! Lần này xem như là ăn miếng trả miếng rồi.”
Hai người trở về khách sạn, Tô Giang hào hứng tuyên bố với Lý Lâm Phong và Trần Đình Đình: “Mọi người nhất định sẽ thích căn nhà đó cho xem.”
Sau đó, khi làm thủ tục bàn giao nhà, Lý Lâm Phong và Trần Đình Đình đúng là rất hài lòng về căn nhà.
“Hình chữ L, vừa vặn một bên có thể dùng làm chỗ ở, một bên làm khu vực văn phòng. Cây xanh ở Cavô cũng coi như không tệ.” Tuy Lý Lâm Phong vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị như thường, nhưng xem như là tán thưởng.
Tô Giang kể lại quá trình thuê nhà, Trần Đình Đình lo lắng nói: “Người York biết là chúng ta cố ý nhanh chân thuê trước, liệu có ổn không?”
Thang Lâm nói: “Biết cũng không có gì không ổn, chỉ sợ bọn họ không biết thôi.”
Lý Lâm Phong nhìn Thang Lâm một cái, Thang Lâm vừa hay nhìn thẳng vào mắt Lý Lâm Phong, nhưng cô không nhìn ra được anh ta tán thành hay phản đối.
“Thuê được nhà chỉ là bước đầu tiên, bây giờ bắt đầu phải dọn dẹp, trang trí một chút.” Lý Lâm Phong nói.
Việc trang trí nhà được thực hiện rất nhanh, sau khi trang trí xong, Lý Lâm Phong lại bảo mọi người nghĩ xem mỗi văn phòng và căn hộ cần thêm những vật trang trí và bài trí gì.
Thang Lâm đã mua tranh và hoa cho mỗi văn phòng và phòng ở, khi làm những việc này cô đã bỏ ra rất nhiều tâm sức. Cô đặc biệt dụng tâm bố trí văn phòng và phòng ở của đại sứ. Lý Lâm Phong nhìn vào đều cảm thấy hài lòng.
Tiếp theo đó mọi người liền chờ đợi đại sứ, tức là đại sứ tại Sisby.
“Đại sứ sẽ đến vào lúc 2 giờ chiều hôm nay.” Không lâu sau, Lý Lâm Phong cũng thông báo với mọi người.
Có thể nói là đại sứ quán sắp chính thức thành lập, đại sứ là người mà tất cả bọn họ đều mong chờ.
Hai giờ chiều, một chiếc xe màu đen lái về phía đại sứ quán, cuối cùng dừng lại trước cổng đại sứ quán. Tất cả ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn vào chiếc xe đó. Ngay sau đó, cửa xe ở hai bên ghế sau được mở ra, mỗi bên một người đàn ông bước xuống. Người đàn ông bên trái khoảng năm mươi tuổi, trông rất phong độ và tuấn tú.
Người đàn ông bên phải cao lớn và đứng thẳng người, khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, dáng người anh cao lớn và thẳng thắn, mặc bộ vest màu xanh lam đậm được cắt may hoàn hảo, cổ áo sơ mi trắng được gập ngay ngắn thẳng tắp, đeo cà vạt đen, tuấn tú ổn trọng, khí chất phi phàm.
Thang Lâm kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống, bởi vì người đàn ông tuấn tú có khí chất bất phàm đó chính là Tống Dịch.
“Đại sứ Hoàng, cũng chính là đại sứ của chúng ta, và tham tán Tống.” Lý Lâm Phong giới thiệu với mọi người.
Tham tán? Thang Lâm lại một phen kinh ngạc.
Tống Dịch chẳng qua chỉ là cấp phó phòng, sao lại là tham tán rồi?
Đợi đến khi Thang Lâm hoàn hồn, vừa hay chạm phải ánh mắt của Tống Dịch. Tống Dịch và đại sứ La đã đi đến trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều tỏ vẻ nhiệt liệt chào đón.
Thang Lâm vội vàng gọi: “Đại sứ Hoàng, tham tán Tống.”
【Tác giả có lời muốn nói: Danh hiệu ngoại giao lần này của Tống Dịch là tham tán.】