Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 15: Người được Vụ trưởng Phàn sắp xếp là cô ấy
Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
“Tô Thiệu Trạch và Vưu Duyệt Thi phụ trách dịch tài liệu của Phòng Pháp luật. Những tài liệu này phải được dịch xong trong ngày hôm nay.” Vừa nói, Thẩm Lộ vừa đưa xấp tài liệu dày cộp trên tay cho Vưu Duyệt Thi.
Vưu Duyệt Thi cầm xấp tài liệu dày cộp, lật xem vài trang, rồi quay sang nhìn Tô Thiệu Trạch. Nhiệm vụ này gấp quá, hôm nay chắc chắn họ phải tăng ca đến khuya rồi.
Thẩm Lộ tiếp tục nói: “Hai thành phố quan trọng và ba hồ nước của nước D đổi tên, Thang Lâm, Hứa Kiều, Châu Nam chịu trách nhiệm dịch tên tiếng Trung của hai thành phố và ba hồ nước này.”
“Chỉ phụ trách cái này thôi sao?” Vưu Duyệt Thi ngạc nhiên hỏi. Thang Lâm, Hứa Kiều, Châu Nam thực lực mạnh như vậy mà chỉ dịch tên hai thành phố và ba hồ nước thôi sao?
Thẩm Lộ đưa cho Thang Lâm một tờ giấy in tên tiếng Anh mới. Thang Lâm biết việc quyết định một tên dịch không phải do một người quyết định.
Quả nhiên, Thẩm Lộ lại bổ sung: “Tên mà ba người các bạn dịch ra chỉ là để tham khảo bước đầu, việc có sử dụng chính thức hay không còn phải trải qua thảo luận của mọi người. Hơn nữa tên dịch phải được công bố trong ngày hôm nay, vì vậy các bạn phải nộp trước khi tan làm vào buổi sáng.”
“Ngoài ra, một số nhiệm vụ sau này sẽ được công bố trên hệ thống nội bộ, các bạn nhớ chú ý theo dõi.” Thẩm Lộ nói thêm.
Nói xong, Thẩm Lộ liền rời đi. Mọi người ai nấy đều bắt tay vào dịch.
Vưu Duyệt Thi nhìn tài liệu, lại nhìn Thang Lâm, cảm thán một câu: “Thật ghen tị với nhiệm vụ của các cậu!”
“Chủ yếu là khá gấp thôi.” Thang Lâm nói.
Nói xong, Thang Lâm bắt đầu cùng Hứa Kiều và Châu Nam thảo luận về tên dịch của thành phố và hồ nước mới. Vưu Duyệt Thi và Tô Thiệu Trạch cũng bắt đầu phân công, sau đó tập trung vào công việc dịch thuật.
Thang Lâm và ba người họ đã thảo luận rất lâu, xác định được tên dịch của ba hồ nước, sự khác biệt của họ nằm ở tên dịch của hai thành phố quan trọng, Thang Lâm và Hứa Kiều mỗi người đều có ý kiến riêng. Châu Nam giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, còn một tiếng nữa. Thang Lâm đề nghị giữ lại cả tên mà cô và Hứa Kiều dịch. Hứa Kiều suy nghĩ một lát, cuối cùng việc có quyết định sử dụng tên dịch mà họ dịch hay không còn phải trải qua thảo luận thêm của mọi người, nên đồng ý với đề nghị của Thang Lâm, Châu Nam cũng đồng ý.
Thang Lâm đã nộp tên dịch mà họ dịch cho Thẩm Lộ trước thời hạn. Khi cô trở lại văn phòng, trong hệ thống lại có nhiệm vụ dịch thuật, đó là dịch một văn kiện ngoại giao. Lúc này Vưu Duyệt Thi mới hiểu ra Thang Lâm và những người khác cũng không hề rảnh rỗi.
Bốn giờ chiều, tên dịch của hai thành phố và ba hồ nước mới đổi tên của nước D được công bố, tên cuối cùng đều sử dụng tên mà Thang Lâm, Hứa Kiều, Châu Nam ba người đã dịch, trong đó tên dịch thành phố mà Thang Lâm và Hứa Kiều mỗi người giữ lại, thì tên mà Thang Lâm dịch được chọn.
Mọi người nhìn nhau cười trên màn hình ti vi trong văn phòng. Tuy nhiên, trong lòng Hứa Kiều có hơi tiếc nuối.
Vụ trưởng Phàn đặc biệt đến khen ngợi Thang Lâm và hai người họ.
Việc dịch tên tạm thời kết thúc như vậy, mọi người tiếp tục công việc dịch thuật các điều luật pháp lệnh hoặc văn kiện ngoại giao đang dang dở. Không biết tự lúc nào, đã đến tám giờ tối.
Mà 8 giờ tối ở nước B chính là buổi sáng sớm. Trên mặt biển sương mù lượn lờ, nước biển xanh biếc nổi lên những bọt sóng trắng xóa, tiếng còi tàu vang lên, một chiếc du thuyền sang trọng từ từ xuất hiện trong làn sương mù trắng. Trên thân tàu in dòng chữ tiếng Anh màu đỏ “Eternal Time”. Trên boong tàu đứng không ít người, họ có màu da khác nhau, đang tụ tập thành từng nhóm ba người, năm người trò chuyện, hoặc dựa vào lan can ngắm biển. Chiếc du thuyền “Thời gian Vĩnh hằng” này sắp tiến vào cảng Bảo Đặc của nước B. Thuyền trưởng quyết định dừng lại ở cảng Bảo Đặc của nước B để tiếp tế.
Rất nhanh, tiếng còi tàu vang lên, du thuyền vững vàng cập cảng Bảo Đặc. Không ít du khách trên tàu reo hò, họ đã lênh đênh trên biển hai ngày rồi, chờ cập bờ liền dự định xuống tàu đi chơi, hoặc là thư giãn đầu óc. Nhưng đúng lúc này, có một đội người lên tàu, dùng loa thông báo cho tất cả mọi người không được tự ý hành động.
Lúc 8 giờ tối, Tống Dịch vừa thay đồ thể thao chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, khi anh vừa buộc xong dây giày và đứng thẳng lưng thì điện thoại trong túi quần reo lên, anh móc điện thoại ra nghe.
“Vừa rồi, Đại sứ quán của nước ta tại nước B gọi điện thoại tới, nói một chiếc du thuyền mang quốc tịch nước C tên “Thời gian Vĩnh hằng” khi đi ngang qua cảng Bảo Đặc của nước B để tiếp tế thì bị bắt giữ, tổng cộng 2045 người bị mắc kẹt trên tàu.”
Là giọng của Vụ trưởng Triệu của Vụ Quốc tế.
Tống Dịch lập tức hỏi: “Có công dân nước ta không?”
Vụ trưởng Triệu: “Có, số lượng cụ thể còn phải xác minh.”
Tống Dịch lại hỏi: “Tại sao du thuyền bị bắt giữ?”
“Nguyên nhân vẫn chưa biết. Đại sứ quán của chúng ta đang liên lạc với bộ phận ngoại giao của nước B, nhưng họ cũng cần phải tìm hiểu thông tin từ các bộ phận liên quan.”
Tống Dịch hiểu rõ gật đầu.
Vụ trưởng Triệu nói: “Trưởng phòng Khâu của phòng 1 các cậu không có ở đây, cậu theo dõi việc này nhé.”
Tống Dịch: “Vâng.”
Kết thúc cuộc gọi, Tống Dịch lập tức thay lại vest, lái xe về Bộ Ngoại giao.
Thang Lâm và Hứa Kiều vừa lúc làm xong công việc trên tay, đang thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị về nhà. Ngày làm việc chính thức đầu tiên cứ thế kết thúc, mặc dù họ đã phải tăng ca, nhưng tâm trạng đều rất tốt, vì họ đều đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dịch thuật, Thang Lâm, Hứa Kiều và Châu Nam còn được khen ngợi.
Thang Lâm thu dọn xong bàn làm việc, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời đen như mực, đèn đường đều đã bật sáng. “Muộn thế này rồi, mau về nhà thôi.” Cô vừa nói một câu như vậy, vừa định quay người thì nhìn thấy hai vệt sáng chiếu vào tòa nhà Bộ Ngoại giao, ngay sau đó, một chiếc xe lái vào. Trong màn đêm, cô không nhìn rõ biển số xe, chỉ cảm thán một câu: Còn có người đến tăng ca, còn vất vả hơn cả bọn họ.
Thang Lâm quay người, cùng mọi người đi ra khỏi văn phòng bộ phận phiên dịch tiếng Anh của phòng dịch thuật.
Lúc này Thang Lâm nhận được điện thoại của Vụ trưởng Phàn: “Thang Lâm, cô vẫn phải tăng ca một chút.”
Thang Lâm ngạc nhiên: “Còn có việc gì sao ạ?”
“Có một sự kiện đột xuất, cụ thể cô đến phòng 1 của Vụ Quốc tế tìm Phó trưởng phòng Tống. Cô phải hết sức hỗ trợ Phó trưởng phòng Tống.”
Nghe Vụ trưởng Phàn nói như vậy, Thang Lâm càng kinh ngạc, đi tìm Tống Dịch? Hỗ trợ Tống Dịch?
“Vâng ạ.” Mặc dù nghi ngờ, Thang Lâm cũng không hỏi nhiều. Kết thúc cuộc gọi, cô đuổi theo Vưu Duyệt Thi và những người khác ở phía trước, cùng nhau đi đến cửa thang máy.
Khi thang máy xuống đến nơi, cô không bước vào, cô phải đi thang máy lên trên. Vưu Duyệt Thi nghi ngờ hỏi cô tại sao không vào thì cô nói một câu “Mọi người đi trước đi” rồi bước vào một chiếc thang máy lên trên khác.
Cửa thang máy đóng lại, Thang Lâm mím nhẹ đôi môi đỏ, Tống Dịch vẫn chưa về? Mà cô sắp phải gặp anh, còn phải hỗ trợ anh? Không biết đã có sự kiện đột xuất nào xảy ra. Nhưng khi cô đến phòng 1 của Vụ Quốc tế, gõ cửa mấy lần cũng không có ai mở, cô hơi nhíu mày.
Tống Dịch đỗ xe xong, xuống xe, bấm nút khóa trên chìa khóa xe rồi vội vàng đi về phía cửa thang máy. Trong thang máy, Tống Dịch nhận được điện thoại của Vụ trưởng Phàn của phòng dịch thuật, nói đã sắp xếp người hỗ trợ anh.
Thang máy đến tầng của Vụ Quốc tế thì dừng lại, Tống Dịch bước ra khỏi thang máy. Đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang lần lượt sáng lên. Tống Dịch từ xa đã nhìn thấy bóng lưng của Thang Lâm, anh giật mình, người mà Vụ trưởng Phàn sắp xếp lại là Thang Lâm.