Dung Thành
Chương 60: “Chạy nhanh!” Một người hét to với bọn họ, “Phu dọn đường đến rồi!”
“Tra đượcsố liệu tương quan với giọt sương không?” Thống lĩnh Tô hỏi qua điện thoại.
“Giọtsương“ là tên gọi khác cho bọt khí khổng lồ đang lơ lửng trên không trung chủthành, là thống lĩnh Tô đặt, tên gọi nghe rất có hi vọng này lại mang theo bithương nhàn nhạt.
Mặt trờiló ra, giọt sương sẽ biến mất.
“Vẫn cầnthời gian,” Xuân Tam nói, “Tôi mới vừa phá giải quyền hạn, để tra được số liệutương quan vẫn cần thời gian.”
“Tranh thủthời gian,” thống lĩnh Tô nói, “Bất kể nó là gì đi nữa, cũng phải mau chónghiểu rõ, thời gian càng dài, lòng người sẽ càng loạn, cho dù có thật sự là lốithoát đi nữa, chỉ e cũng phải đánh nhau vỡ đầu chảy máu.”
“Tôihiểu.” Xuân Tam nói.
Thống lĩnhTô thoáng ngừng: “Bên thung lũng lạc lối có tin tức gì không?”
“Không có,nhưng hẳn là không có vấn đề gì.” Xuân Tam nói, hai người cô mong nhớ nhất đềuđang ở thung lũng lạc lối, Trần Phi thật ra không hề che giấu tình hình bên đó,nói cho cô cả chuyện đội ngũ của chủ thành bị đuổi ra khỏi hoang nguyên sắtđen.
“Tốt,”thống lĩnh Tô nói, “Có phát hiện gì về thứ kia, lập tức báo cáo cho tôi.”
Trần Phiđứng phía sau Xuân Tam, nhìn lên màn hình.
“Có pháthiện sẽ phải báo cáo cho thống lĩnh Tô sao?” Xuân Tam hỏi, trong giọng nóikhông chứa chút cảm xúc nào.
“Báo cáo.”Trần Phi nói.
“Vẫn còncần thời gian để đối chiếu, phải chờ,” Xuân Tam dựa vào ghế, “Bên phía giám sáttại hiện trường có thứ gì có thể phản hồi cho tôi không?”
“Lưu Đốngvà Tiêu Lâm đều đang ở đó,” Trần Phi nói, “Ngoài dân nổi loạn thì không có phảnhồi gì nữa, từ sau khi xuất hiện, thứ kia vẫn luôn dừng bất động ở đó, cũngchưa từng di chuyển vị trí lần nào.”
“Vẫn khôngquan trắc được gì ở bên trong?” Xuân Tam nhíu mày, “Đưa máy quan trắc vào rồiđúng không?”
“Không thểnào quan trắc được gì,” Trần Phi hạ thấp giọng, “Đã thả vào bốn cái, tất cả đềumất liên lạc.”
“Mất liênlạc?” Xuân Tam nghiêng đầu, “Giờ tôi cần điều lấy dữ liệu phản hồi cuối cùngcủa máy quan trắc, yêu cầu ngài cho tôi quyền hạn.”
“Khôngphải cô đã phá giải được quyền hạn rồi sao?” Trần Phi nói lạnh tanh.
“Tôi nghelệnh, phá giải quyền hạn ngoài của quyền hạn của ngài.” Xuân Tam nói, hai chữ“nghe lệnh” nói rất nặng.
Trần Phi muốnnói gì đó, nhưng lại không mở miệng, chỉ đi qua ấn mấy lần.
“Máy quantrắc không phải chủ động tiến vào?” Xuân Tam nhìn số liệu.
“Chưa nhậnđược lệnh tiến vào, đã tự vào, cả bốn máy đều gặp tình huống như vậy,” Trần Phinói, “Giống như là… bị hút vào”
Xuân Tamnhìn chăm chú vào số liệu, từ sau khi máy quan trắc tiến vào, số liệu truyền rađã bị gián đoạn.
“Cô cảmthấy đặc tính như vậy,” Trần Phi nhíu mày, “có liên quan gì tới lối thoátkhông?”
“Cho dù cólà lối thoát đi nữa, cưỡng chế tiến vào cũng không phải chuyện gì tốt đẹp,”Xuân Tam nói, “Trước tiên cứ nhìn xem có số liệu nào tương tự được lưu trữkhông.”
Chủ thànhvẫn luôn giám sát toàn khu vực vực, mọi nơi ngoài quỷ thành, bất cứ dao độngnào cũng đều sẽ được ghi chép lại, kể cả là những dao động không thể làm rõ ýnghĩa, hơn nữa ban đầu nhân viên quản lý cũng đã cung cấp một phần thông tincho chủ thành dùng làm tham khảo.
Nhưngnhững số liệu đó đều rất rải rác, đặc biệt là phần của nhân viên quản lý, đềukhông thể nào làm rõ được ý nghĩa, bọn họ đã từng suy đoán liệu có thể là thôngtin từ chủ thành đời trước hoặc mấy đời trước nữa, thậm chí là gộp cả mấy đờihay không, nhưng nếu thật sự là như vậy, thì sẽ càng không có ý nghĩa gì đểtham khảo, bọn họ thậm chí còn không biết chủ thành đời trước như thế nào.
“Gia tăngnhân số tại các giao lộ,” Tiêu Lâm ngồi bên trong xe chỉ huy, nhìn hình ảnhđược gửi đến trên mấy màn hình, “Giải tán đám đông, đừng để bọn họ tụ tập lại,có tụ tập thì nhất định sẽ có người xung kích phòng tuyến.”
“Rõ.”Trong bộ đàm có người trả lời.
“Mở lốiphía Đông ra, bên đó ít người tụ tập, dễ khống chế,” Lưu Đống ngồi bên cạnh gãnói một câu, “Thả vài người vào.”
“Ý anh làgì?” Tiêu Lâm quay đầu sang nhìn gã.
“Anh nóixem?” Lưu Đống cũng nhìn gã, “Không thể để thể thí nghiệm bị lộ ra, chúng nócũng không tương đồng hoàn toàn với cấu tạo của chúng ta, giờ lại cũng khôngthể tìm người nào đó ném vào để thử nghiệm phản ứng…”
“LưuĐống?” Tiêu Lâm ngắt lời gã.
“Chưa biếtchừng còn có thể thu thập được số liệu gì đó có ích, không thể cứ chầu chựcXuân Tam đối chiếu thông tin được, cũng không biết phải mất bao lâu mới có đượckết quả,” Lưu Đống nhìn màn hình, “Nếu không thể thành công, cũng có thể chonhững kẻ muốn xung kích một lời cảnh cáo, còn có tác dụng hơn kêu gọi đầuhàng.”
“Nếu đivào rồi chẳng có phản ứng khỉ gì thì sao?” Tiêu Lâm nói, “Vậy thì nơi này lậptức sẽ có bạo loạn trên quy mô lớn! Anh cho rằng bọn họ còn có thể giữ quy củđi vào đó dựa theo số thẻ căn cước? Nếu như bạo loạn gây ra tác dụng phụ gì thìphải làm sao?”
“Toànchiến lực nội phòng được vũ trang đầy đủ,” Lưu Đống nở nụ cười, “còn sợ dân lưulạc tay không tấc sắt bạo loạn? Nếu như đó thật sự là lối thoát, chẳng phảichúng ta vẫn đang phát sầu vì nên sắp xếp quyền ưu tiên, ai đi ai ở thế nào à?Bạo loạn thật thì không phải sầu nữa.”
Tiêu Lâmnhìn gã: “Anh đúng là không có tí nhân tính nào.”
“Anh cósao?” Lưu Đống nhìn lại gã, “Tiêu, nếu như thật sự có thế giới mới, vậy thì aicướp được chủ động người đó sẽ thắng, người cầm quyền và sức lao động, anh chọnthứ nào?”
Tiêu Lâmquay đầu đi.
“Lối C7phía Đông,” Lưu Đống ấn xuống bộ đàm, “Cứ để cho vài người đi vào… đúng, để bọnhọ xông vào, đừng ngăn cản.”
Trongkhoảng thời gian này, đây mới là lần đầu Quang Quang rời khỏi quán mình, mangtheo vũ khí Lý Lương cho cô cùng với một vài trang bị mình mua được từ chợ ngầmtrong mấy năm nay, đi xuyên qua bãi đổ nát chậm rãi lẻn tới gần chỗ giọt sương.
Từ nơi nàyđã có thể nhìn rất rõ được thứ đó trông thế nào, trông cũng chẳng giống giọtsương, tuy khái niệm về giọt sương của đại đa số người dân ở chủ thành chính làhạt nước đọng lại trên gương lúc rửa mặt, nhưng thứ này trông vẫn giống bọt khíhơn, giống như bong bóng xà phòng trẻ con thổi ra.
Tuy hoàntoàn không nhìn ra được bên trong có thứ gì, nhưng kết cấu bên ngoài của nó, màusắc kỳ ảo biến chuyển chầm chậm, khiến cho nó trông càng giống một cái bongbóng xà phòng hơn.
Chủ thànhđã ngay lập tức phong tỏa xung quanh, người của thành vệ và đội trị an đangcanh giữ nghiêm ngặt gần như là mỗi một nơi có thể lại gần giọt sương, kể cảbãi đổ nát.
QuangQuang ngồi xổm trên một ngôi nhà đã sụp chỉ còn lại đúng ban công là có thểchứa người, cô sẽ không lại gần thứ này, cô chỉ muốn nhìn nó, từ lúc xuất hiệnđến khi kết thúc.
Vì trướcđó phía Đông hỗn loạn hơn hơn các nơi khác, cho nên người lưu lại cũng ít hơn,mà đám người đang tụ tập thì lại vẫn phẫn nộ kích động như cũ, không ngừng cóngười muốn phá tan phòng tuyến, vài lần đã bị vũ khí của thành vệ ép phải lùilại.
Một con xecủa thành vệ lái lại đây, thành vệ vẫn luôn canh giữ ở cứ điểm đi ra, hẳn làđịnh đổi ca, ngay vào lúc Quang Quang cảm thấy đổi ca như vậy quá sơ hở, vàingười đã lao từ bãi đổ nát vào.
Tiếng súngcủa thành vệ lập tức vang lên, ngăn chặn đám đông đang muốn tiếp tục lao vàotheo.
Trên bãiđất trống chừa lại vì đám đông bị ép phải lui về sau, còn sót mấy người bị ngãxuống đất.
Nhưng bốnngười lao vào trước đó lại không hề bị ai ngăn cản, vẫn điên cuồng lao về phíatrước, chẳng mấy chốc đã tới sát giọt sương.
Nếu như đãchẳng buồn để ý đến chuyện có thể làm bị thương người dân hay không, vậy thìtại sao chỉ bắn vào những người chưa xông vào, mà lại mặc kệ những người đã laovào…
Bốn ngườinày hẳn là được thành vệ cho vào.
Sau khihiểu ra, Quang Quang lập tức thấy buồn nôn.
Bốn ngườikia chẳng mấy chốc đã lại gần giọt sương, giơ cao hai tay gào to suốt dọcđường.
Cách quáxa, Quang Quang không nghe rõ bọn họ đang gào gì, nhưng vẫn có thể cảm nhậnđược sung sướng xen lẫn điên cuồng toả ra từ giọng nói.
QuangQuang khẽ thở dài một hơi.
Nhữngtiếng hô hào vang lên xung quanh làm cô có một thoáng chốc cảm thấy mê man.
“Xônglên!”
“Đi đi!Chạy nhanh lên! Sắp tới rồi——”
Giọt sươngvẫn chưa từng có bất cứ thay đổi gì đột nhiên nhúc nhích.
Như thể cóthứ gì đó muốn chui ra khỏi bọt khí.
QuangQuang nắm chặt vũ khí trong tay, chậm rãi lùi lại một cây cột đã bị tàn phá,nhìn chằm chằm vào phần chậm rãi nhô ra từ bọt khí đang vặn vẹo.
Bốn ngườichạy tới bên dưới bọt khí bắt đầu bò lên trên theo mặt dốc bên ngoài của mộtngôi nhà vẫn chưa sụp hoàn toàn.
Sau khibọt khí vặn xoắn một lúc, bộ phận nhô ra bên ngoài đột nhiên tách thành mộtbong bóng nhỏ từ chủ thể.
“Đến rồi!Đến rồi!” Người xung quanh hô to, tất cả đều lao về phía rào cảnh báo.
Ánh sángđỏ và cam lóe thành cả một mảng, tiếng súng của thành vệ và đội trị an vang lênliên miên.
Màu sắccủa bọt khí nho nhỏ thay đổi, từ trong suốt, dần dần biến thành màu đen, tiếpđó bắt đầu tách nhỏ ra.
“Là hìnhngười! Xem đi! Giống như có người sắp đi ra đúng không!” Có người kêu to, “Liệucó phải là người từ thế giới mới tới đón chúng ta không!”
Bọt khímàu đen đã tan ra thành mấy phần bắt đầu thay đổi hình dạng, Quang Quang khôngnhịn được thò hẳn đầu ra từ phía sau cây cột, nhìn chằm chằm vào những thứ đó.
Có hìnhdạng con người, đầu, chân tay, đều đã có thể nhìn ra được.
Nhưng chỉnhìn từ hình dạng của một người, thì lại cao lớn hơn người bình thường nhiềulắm.
QuangQuang bỗng cảm thấy hết sức bồn chồn, cô không hề nán lại nữa, mà nhảy xuốngkhỏi ban công, chạy về phía quán mình, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra, côcần đảm bảo mình cố gắng rời xa hiện trường trước, để lại thời gian cho bảnthân phản ứng và lựa chọn.
Người xungquanh đồng thời phát ra tiếng kinh hô.
QuangQuang quay đầu lại, nhìn thấy một bóng đen hình người đột nhiên lao về phíangười đã bò lên mái nhà đang điên cuồng phất tay.
Bóng đengần như vút qua mái nhà.
Người trênmái nhà biến mất.
“Phu dọnđường.” Lúc Lôi Dự nói ra ba chữ này, đội viên đội dọn dẹp và mấy đàn em củaCửu Dực đứng bên cạnh gã đều mặt mày mờ mịt.
“Có nghĩalà gì?” Long Bưu mở miệng.
“Giọtsương đã tấn công một người dân lại gần,” Lôi Dự nói, “Xuân Tam thu được sốliệu, sau khi giải mã, thông tin thu được là “phu dọn đường”.”
“Phu dọnđường?” Lý Lương khẽ lặp lại một lần nữa, “Dọn đường gì?”
“Chắc làdọn đường chủ thành,” Phúc Lộc nói, “Hoặc là dọn thế giới này, những gì chưa bịphá hủy cũng đều bị dọn hết.”
Mọi ngườiđều đồng loạt quay đầu sang, nhìn nó.
“Nhìn tôilàm gì?” Phúc Lộc nói, “Chủ thành ném bao nhiêu rác vào thung lũng lạc lối,chính là những thể thí nghiệm thất bại đó, người của chúng tôi đi dọn đều đượcgọi là phu dọn đường.”
“Cửu Dựcđâu?” Lôi Dự hỏi.
“Đưa LiênXuyên và Ninh Cốc đi gặp thi nhân,” Phúc Lộc nói, “Có chuyện gì à?”
Từ khi cóký ức cho tới nay, Lôi Dự đã biết thung lũng lạc lối, biết thủ lĩnh của con dơilà Cửu Dực, nhưng Cửu Dực là ai?
Gã chưabao giờ nghĩ tới.
Cửu Dực làai?
Vì sao lạidùng một từ ngữ xa lạ, đối với chủ thành mà nói thì vừa có thể lý giải nhưngcũng không tồn tại như vậy, để gọi người phụ trách dọn dẹp chính mình?
Một cọcxương nhọn nằm ngay dưới Ninh Cốc, đối diện với mặt cậu.
Tốc độ rơixuống rất nhanh, xương nhọn cách ngày càng gần, Ninh Cốc không biết Liên Xuyêncó gặp vấn đề gì không, vẫn không hề điều chỉnh phương hướng rơi xuống.
Cậu khôngthể không giơ tay lên, chuẩn bị dùng năng lượng của mình tước bay cái xươngnhọn này.
Cùng lúccậu giơ tay lên, Liên Xuyên kéo cậu lại.
Hai ngườirơi xuống ngay sát xương nhọn.
Ninh Cốcquay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn, dùng giọng nhỏ tới nỗi gần như không nghethấy, gắt: “Anh cố ý đúng không?”
“Giảm bớtsố lần di chuyển,” Liên Xuyên cũng dùng giọng khẽ gần như không nghe thấy đượcnói, “Đừng gây kinh động đến thi nhân.”
Sao lúcđang ở trên kia thì không nói đi?
Chuyệnquan trọng như vậy mà cũng lười nói?
Anh cũngxứng được gọi là Tiểu Loa hả?
Liên Xuyênnhìn cậu, nhẹ nhàng hất hất đầu, ý bảo cậu dẫn đường.
Giờ NinhCốc mới nhớ ra, Liên Xuyên hoàn toàn không có ký ức gì về nơi này, trên bản đồcũng không chỉ ra cửa động nào là hang ổ của thi nhân.
Cũng maydưới đáy hang động Ngâm Tụng không có quá nhiều lối rẽ, hơn nữa mới đi về hướngcửa động được vài bước, bọn họ liền nhìn thấy một vầng sáng vàng chói.
“Tề Hàng.”Ninh Cốc nói.
Tề Hàng đãdùng ý thức của mình bịt kín cửa động.
“Vào thếnào bây giờ?” Ninh Cốc nhìn Liên Xuyên, “Đi thẳng vào luôn liệu có bị ý thức củaTề Hàng nhốt lại không.”
“Có thể,”Liên Xuyên hạ thấp giọng nói, “Cho dù cậu có lôi tôi ra ngoài đi nữa, cũng sẽkinh động đến thi nhân, chúng ta quá bị động.”
“Cược đâuthắng đó,” Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào cửa động một lúc, rồi chậm rãi giơ tay,một vòng sáng bạc mờ ảo hiện lên trên đầu ngón tay cậu: “Anh chuẩn bị sẵn sànglao vào đi.”
Năng lựccủa mình vẫn luôn có thể tồn tại cùng năng lực của Tề Hàng, vào lúc không dùngđược năng lực của Tề Hàng, cậu vẫn có thể kích phát năng lực của mình, Ninh Cốcchắc chắn rằng mình có thể phá được ngăn cản của Tề Hàng ở cửa động.
Tuy phầntự tin này không có bất cứ hiện thực nào chống đỡ cho, nhưng cậu vẫn tự tin nhưvậy.
Thời chưacó bất cứ năng lực nào, cậu đã dám hoành hành ngang ngược ở quỷ thành, chính lànhờ vào phần tự tin không có nguyên do này.
Ninh Cốcbất chợt vung tay lên, vài đường ánh sáng bàng bạc xẹt qua không trung.
Cùng lúcnó rạch qua vầng sáng vàng chói, Liên Xuyên đã xông vào cửa động như một cáibóng đen.
Vầng sángvàng tức khắc như thể có gió mạnh thổi qua, xoay tròn hỗn loạn, giống như nướcbị khuấy loạn, Ninh Cốc nhìn thấy tình cảnh bên trong cửa động.
Liên Xuyênkhông treo lơ lửng giữa không trung như lần trước, mà vẫn đang đứng ở giữa,không cử động.
Ninh Cốcthấy phía trước hắn có hai đám sương mù màu xám trắng.
Thi nhâncó lẽ đã tỉnh.
Cậu khônghề chần chừ, lại tiếp tục vung tay thêm vài lần về phía vầng sáng vàng chói,lao vào giữa ánh sáng vàng đã bị xé nát hoàn toàn, ôm chặt lấy Liên Xuyên.
Cậu vốnchỉ định nắm tay, dựa vào kinh nghiệm lần trước, hẳn chỉ cần tiếp xúc là được,nhưng cũng chỉ có đúng một cơ hội này, giống như lúc cậu hô lên “Đi chơi cứtđi”, xuất phát từ cẩn thận, cậu vẫn muốn phục chế hoàn toàn.
Khoảnhkhắc ôm lấy Liên Xuyên, mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Chuyện đầutiên Ninh Cốc làm là siết chặt vòng tay lại, cậu phát hiện Liên Xuyên đangkhông ở trong lồng ngực mình.
“LiênCẩu!” Cậu hô to.
Giọng nóinhư bị vây lại giữa chân không, không có âm cuối, càng không có âm vọng lại.
Phía saucó người nắm lấy tay cậu.
Ninh Cốcbỗng xoay người lại, Liên Xuyên đang đứng phía sau cậu.
Là hìnhảnh mặc đồng phục trong trí nhớ.
Linh cẩuLiên Xuyên.
“Anh nhìnthấy được tôi không?” Ninh Cốc lại nói to.
“Được.”Liên Xuyên gật đầu.
Giọng cũngnhư cậu, nghe vào như thể tai đang bị nhét đầy.
Cả ngườiđều bị vây chặt.
Sau lưngLiên Xuyên có hai cánh cửa, có ánh sáng, không nhìn được tình hình bên kia cửa.
Dựa vào vịtrí, hẳn chính là hai đám sương mù xám trắng đã nhìn thấy trong động trước đó.
“Muốn đivào không?” Ninh Cốc hét.
“Đừnghét.” Liên Xuyên nói.
“Sợ anhkhông nghe thấy!” Ninh Cốc lại hét.
Liên Xuyênquay đầu sang: “Tôi nghe thấy.”
“Muốn đivào không?” Ninh Cốc hạ nhỏ giọng.
Liên Xuyênnhìn ngó xung quanh, Ninh Cốc cũng nhìn theo.
Trừ haicánh cửa này, xung quanh không còn bất cứ thứ gì khác, chỉ là một màu đen, nếuđây là ý thức của thi nhân, vậy thì hai cánh cửa này có thể là lựa chọn thinhân đưa ra.
Ninh Cốcchậm rãi đi đến cạnh cửa, dưới ánh sáng mạnh, vẫn không thể nhìn thấy gì nhưcũ, thậm chí còn không chạm đến được khung cửa.
“Cái nào?”Cậu quay đầu lại nhìn Liên Xuyên.
“Cậu chọnđi,” Liên Xuyên nói, “Chúa cứu thế.”
Ninh Cốckhông hề nghe ra được vẻ châm chọc từ câu nói này, Liên Xuyên vậy mà đã nghiêmtúc nói ra ba chữ ấu trĩ đó.
Ninh Cốckhông cho mình thời gian để do dự, cậu nắm chặt lấy tay Liên Xuyên, đi vào cánhcửa bên phải.
Khoảnhkhắc vượt qua luồng sáng kia, cảm giác tai bị bịt đã biến mất.
Bóng tốiphía sau biến mất, ánh sáng chói lọi trước mặt cũng biến mất.
Ninh Cốcnắm mạnh tay lại, chắc chắn rằng mình vẫn còn đang nắm tay Liên Xuyên, bấy giờmới quay đầu nhìn thoáng qua.
Liên Xuyênkhông nhìn cậu, chỉ dừng tầm mắt tại phía trước.
Ninh Cốcnhanh chóng quay đầu nhìn sang theo.
Phía trướclà một mảng ánh lửa.
Ánh lửagần như đã cháy tới không trung.
“Đây là…nơi nào?” Ninh Cốc nói.
“Khôngbiết,” Liên Xuyên quan sát xung quanh, “Cậu sử dụng được năng lực không?”
Ninh Cốcgiơ tay lên thử, hơi giật mình: “Không thể!”
Liên Xuyênquay đầu nhìn thoáng qua vị trí vốn nên là cửa sau lưng, cửa đương nhiên đãbiến mất, phía sau cũng chỉ là ánh lửa.
“Chẳng lẽđây là… chủ thành về sau?” Ninh Cốc nói.
“Khôngphải.” Liên Xuyên cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Ninh Cốccúi đầu xuống nhìn, phát hiện ra dưới chân mình cũng không phải là kim loại sắcbén như ở hoang nguyên sắt đen và quỷ thành, cũng không phải là mặt đất kiên cốbằng phẳng ở chủ thành, mà lại hơi mềm oặt
Cậu ngồixổm xuống sờ, ngón tay có thể vạch ra được vết dưới mặt đất.
Dưới chânbọn họ là một lớp tro tàn rất dày.
“Chúng tađã bị lửa bao vây rồi à?” Ninh Cốc ngẩng đầu lên.
“Đằngkia.” Liên Xuyên hất cằm.
Bên tráisau lưng bọn họ có một con đường thoạt nhìn không có lửa.
Ninh Cốcđứng lên, cùng Liên Xuyên đi về phía đó, bàn tay nắm lấy tay Liên Xuyên vẫnkhông hề thả ra.
“Cậu…”Liên Xuyên đang định nói.
Ánh lửaphía trước đột nhiên phát ra tiếng gào.
Liên Xuyêntrở tay nắm lấy Ninh Cốc, bất thình lình kéo cậu về phía sau mấy mét.
Từ trongánh lửa, một đám người chạy ra.
Kinh hoànghoảng loạn chạy thật nhanh, vọt về phía bọn họ.
“Sao lạithế này?” Ninh Cốc khiếp sợ nhìn đám đông.
“Chạynhanh!” Một người hét to với bọn họ, “Phu dọn đường đến rồi!”