Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dung Thành

Chương 40: “Bốn đời chủ thành, bốn Ninh Cốc.”



 

Trong nhà chú Điên chấtkhông ít thứ thượng vàng hạ cám, mỗi lần Ninh Cốc lại đây, nếu như chú không cóở nhà, Ninh Cốc đều sẽ tìm thấy đồ ăn thức uống ở bên trong.

Nhưng hôm nay ngoài nửa ấmnước không biết để lại từ hôm nào, thì chẳng tìm thấy gì cả.

Chuyện này không phù hợpvới phong cách của chú Điên cho lắm.

Chú Điên không hay lui tớivới người trong khu công sự, cách một khoảng thời gian sẽ tìm người buôn bánhàng hóa như Địa Vương trao đổi lấy ít đồ ăn, trong phòng lúc nào cũng có hàngdự trữ.

Ninh Cốc ngồi trở lại trênghế, cau mày.

Chú Điên đi đâu rồi?

Vào lúc này, đột nhiên lạikhông thấy, dường như còn mang theo vật tư, thật sự hơi kỳ lạ.

Liên Xuyên đang nằm nhắmmắt trên ghế, không biết là ngủ thật rồi hay chỉ đang giả bộ.

Ninh Cốc không có ý địnhthử lần nữa, đằng nào có ngủ thật rồi cũng tỉnh lại được trong một giây, cậukhông tranh thủ được gì.

Chính cậu cũng rất mệt,cũng nhắm mắt lại theo, chẳng mấy chốc đã ngủ.

Lúc mở mắt ra lần nữa,không biết đã trôi qua bao lâu, Liên Xuyên vẫn giữ tư thế nằm dựa vào ghế nhưtrước đó, nhắm mắt lại.

Ninh Cốc rướn lại gần muốnthử xem hắn đã tỉnh chưa.

“Có người.” Liên Xuyên nhắmmắt nói một câu.

Ninh Cốc nhảy dựng dậy nhấcmột cây gậy lên.

“Là chị Kỳ vô tình gặp ởquán rượu.” Liên Xuyên vẫn đang nhắm mắt.

“Một người?” Ninh Cốc hỏi.

“Ừ.” Liên Xuyên đáp.

“Để tôi đi xem,” Ninh Cốchạ thấp giọng nói, “Là chị ấy thì chắc sẽ không sao.”

“Ừ.” Liên Xuyên lại đáp.

Lúc Ninh Cốc đột nhiên mởcửa đi ra ngoài, chị Kỳ hoảng sợ.

“Ối dồi ôi,” chị Kỳ nhảy rasau một bước, “Mày ở đây thật à?”

“Sao chị lại tới đây?” NinhCốc hỏi.

“Khu công sự cả đêm nay đãloạn hết lên rồi,” Chị Kỳ hạ giọng, “Tao nghĩ chắc mày cũng chỉ tới được đây…Linh cẩu kia đang ở trong à?”

Ninh Cốc nói không hề chầnchừ: “Không có, không biết đã chạy đi đâu rồi.”

Chị Kỳ đơ người, rồi bỗngnhiên bật cười: “Lúc chị mày lừa người mày vẫn còn đang lăn lê ở bãi rác vớiĐinh Tử đấy.”

Ninh Cốc chép miệng, khôngthừa nhận cũng không phủ nhận.

“Này,” Chị Kỳ đưa một cáitúi da qua, “Ăn đi, có cả hai bình nước nữa.”

“Mấy người trưởng đoàn…đãbiết chưa?” Ninh Cốc nhận lấy túi da.

“Ổng cũng có điếc đâu,” ChịKỳ khoanh tay, săm soi cậu từ trên xuống dưới một lượt, “Không bị thương đúngkhông?”

“Không.” Ninh Cốc lắc đầu.

“Vậy thì được,” Chị Kỳ liếcmắt nhìn về phía khu công sự, “Tao phải đi đây, để người ta biết tao lại đâytìm mày, sau này cũng không sống nổi nữa.”

Ninh Cốc hơi cảm động, rồicũng hơi áy náy: “Chị đừng tới.”

“Nghe lời chị,” Chị Kỳ nhìncậu, hạ giọng xuống rất khẽ, “Đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.”

Ninh Cốc không nói gì.

“Bất cứ ai.” Chị Kỳ xoayngười, vài bước đã biến mất vào trong màn sương đen.

Ninh Cốc trở về nhà, lấy đồăn từ trong túi da ra: “Ăn không? Không khác đồ phân phối lắm đâu, chỉ là khôngcó vị gì thôi.”

Liên Xuyên nhận lấy đồ ăn,nhìn, rồi cầm một khối… một nhúm bỏ vào miệng.

Hương vị này rất giống vớicông nghệ gia công thực phẩm của chủ thành mấy đời trước, hẳn là kỹ thuật nămđó mang từ chủ thành lại đây.

“Anh ngủ một đêm, giỏi ngủthật… Hôm nay trưởng đoàn sẽ dẫn tôi tới Vịnh Lưỡi, thêm một lúc nữa chắc sẽlại đây tìm tôi,” Ninh Cốc ngồi xuống ghế, gập một chân gác lên ghế, “Đinh Tửmất tích ở đó, trưởng đoàn nói nó đi vào trong Vịnh Lưỡi.”

“Vịnh Lưỡi là nơi nào?”Liên Xuyên hỏi.

“Biên giới nằm gần khu côngsự nhất của quỷ thành.” Ninh Cốc nói.

“Những biên giới khác thìsao?” Liên Xuyên lại hỏi.

“Không biết, xa lắm,” NinhCốc nghĩ ngợi, “Chưa từng có ai đi tới đó, chủ yếu là vì có quá nhiều dân bảnđịa, càng đi ra xa càng nhiều.”

“Tôi từng dọn dẹp một thểthí nghiệm rất giống với K29.” Liên Xuyên nói.

“K29? Dân bản địa sao,”Ninh Cốc cụp mắt xuống, “Anh muốn nói đó là thứ trưởng đoàn chuyển tới à?”

“Không chắc, K29 là số thứtự, ý nghĩa là hàng mẫu chủ thành có, là lưu lại từ trước hay trưởng đoàn đưatới thì không khẳng định được.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc cũng không hề đượcan ủi vì đáp án này, dù sao thì cả kẻ lữ hành cũng bị vận chuyển đi, đó mới làchuyện Ninh Cốc không thể nào chấp nhận được.

“Anh cảm thấy, liệu có phảilà Đinh Tử đã xảy ra chuyện gì rồi không.” Im lặng một lúc, Ninh Cốc ngẩng đầulên hỏi một câu.

“Đúng.” Liên Xuyên trả lời.

“Chết rồi sao?” Ninh Cốchỏi.

Liên Xuyên vừa định mởmiệng, cậu đã nhanh chóng xua tay: “Đừng trả lời.”

Liên Xuyên không nói thêmgì nữa, cúi đầu ăn sạch đồ ăn, không chừa chút nào cho cậu, thậm chí còn khônghỏi xem cậu có muốn ăn một ít không.

Ninh Cốc cũng không tranhthủ cơ hội này châm chọc hắn, Liên Xuyên ăn ngon uống tốt hồi phục mau, mới cólợi cho tất cả mọi người.

Từ sau khi tới quỷ thành,ngoài đánh một trận, những thời gian khác Liên Xuyên hầu như đều ngủ, một đốngcâu hỏi của cậu còn chưa có cơ hội hỏi ra.

Sau khi đánh bay đồ ăn,uống hết nước trong hai bình nước, Liên Xuyên dựa về ghế nằm, nhưng không nhắmmắt lại ngủ tiếp.

Ninh Cốc đợi một lúc, vừamở miệng, Liên Xuyên đã lên tiếng: “Hỏi đi.”

“… À.” Ninh Cốc thoángngừng, “Anh giam giữ bóc tách là để cho tôi nhìn thấy gì đúng không?”

“Nhìn thấy thứ tôi khôngnhớ.” Liên Xuyên nói.

“Lúc ở thung lũng lạc lối,tôi nhìn thấy thí nghiệm bí mật, anh đang ở trạng thái đó đúng không?” Ninh Cốchỏi.

“Ừ,” Liên Xuyên nhìn cậu,“Cho nên Tề Hàng chắc chắn đã làm ở bộ tác huấn rất lâu, đây là một trong cácphương pháp huấn luyện của bộ tác huấn, cũng là phương pháp kết hợp vớiBetelgeuse từng được dùng.”

“Tôi nhìn thấy một hànhlang kim loại.” Ninh Cốc nói, “Mấy người mặc đồng phục màu trắng, dẫn anh đi,anh mặc quần áo ngủ màu xanh lam.”

Liên Xuyên ngước mắt nhìncậu: “Là đi huấn luyện kết hợp đúng không.”

“Không biết, thứ cuối cùngtôi nghe thấy là chuẩn bị đánh thức Betelgeuse gì đó,” Ninh Cốc nói, “Nhưng đóđều không phải mấu chốt… mấu chốt là, tôi nhìn thấy tranh.”

“Tranh?” Liên Xuyên nghiêngđầu, “Tranh gì? Huấn luyện kết hợp được tiến hành ở bộ tác huấn, chỉ trong vănphòng của trưởng quan mới có tranh.”

Ninh Cốc hồi tưởng lại cảnhtượng lúc đó, vẫn còn cảm thấy sau lưng lạnh toát, cậu hít vào một hơi, rồi mớichỉ vào mình: “Tôi.”

Liên Xuyên nhìn cậu khôngnói gì.

“Trên tranh là tôi, bốn bứctranh vẽ tôi, giống nhau… không, không giống nhau,” Ninh Cốc nhíu mày, “Bốn tôikhông giống nhau, mặt giống nhau, những chỗ khác không giống.”

“Trong hành lang?” LiênXuyên hỏi.

“Đúng, mới đầu không có,anh đột nhiên quay đầu,” Ninh Cốc nói, “Tôi cũng quay đầu theo, thì nhìn thấytrên tường có treo, bốn bức vẽ tôi, bốn! Anh không hiểu được cảm xúc của tôilúc đó đâu, quá đáng sợ!”

Liên Xuyên nằm dựa vào ghế,nhìn trần nhà tựa như đang ngẫm nghĩ, mãi một lúc lâu vẫn không hề cử động.

“Ê!” Ninh Cốc duỗi tay quơquơ trước mặt hắn, “Nói xong hẵng ngủ tiếp.”

“Bốn bức tranh… có gì khácnhau không?” Liên Xuyên chậm rãi ngồi thẳng dậy, “Cậu có thể…”

“Không thể.” Ninh Cốc.

Tuy độ khó hơi cao, nhưngNinh Cốc vẫn lục lọi ra được một cây bút từ trong nhà chú Điên, ngồi xổm xuốngven tường.

Cây bút này cũng không phảilà một cây bút thật sự, mà là một cái que nhỏ cứng màu đen, có thể vạch ranhững đường màu đen lên tường, giống như bức “tranh” vẽ trên tường cạnh đó.

Đó là linh miêu tai đen chúĐiên vẽ.

Cậu ngắm, thực ra vẽ cũngđúng đại khái, tuy chỉ có một hình tròn đại diện cho thân, bốn đường dựng đứnglàm chân, mà trên hình tròn nhỏ đại diện đầu có hai góc nhọn, hẳn là tai, phíatrên còn có ba đường ngắn, là búi lông đen trên tai linh miêu tai đen.

Chú Điên đã từng nhìn thấylinh miêu tai đen.

Ninh Cốc vẫn luôn cảm thấyrất nhiều lời chú ta nói đều không phải lời điên khùng.

Chỉ là đáng tiếc, giờ khôngbiết chú Điên đã đi đâu.

“Vẽ đi.” Liên Xuyên đứngphía sau cậu, giơ bình chiếu sáng.

“Đừng có giục!” Ninh Cốcnắm lấy bút, chạm ngòi bút vào tường.

May mà Liên Xuyên không bắtcậu vẽ bốn Ninh Cốc kia ra, chỉ bảo cậu vẽ bốn ký hiệu khác nhau trên bốn cánhcửa giống nhau trên nền tranh.

“Cầm bút đừng cầm như cầmdao,” Liên Xuyên nói, “Dùng ngón tay…”

“Không thì ngài làm đi?”Ninh Cốc quay đầu lại nhìn hắn.

“Cậu cứ tiếp tục.” LiênXuyên nói.

Ninh Cốc quay đầu trở về,chọc ngòi bút lên tường, đầu tiên run lẩy bẩy vẽ ra một vòng tròn.

Do vẽ thật sự không đượctròn lắm, cậu không thể không giải thích: “Đây là một hình tròn.”

“Giật mình bừng tỉnh.” LiênXuyên nói.

Ninh Cốc quay đầu lại nhìnhắn lần nữa: “Anh có ý gì đấy?”

“Vẽ đi.” Liên Xuyên nói.

Ninh Cốc lại chọc ngòi bútlên tường, vẽ một đường lượn sóng nằm ngang bên trong vòng tròn, tiếp tục kèmtheo lời thuyết minh: “Đây là một đường, không phải thẳng, mà là sóng.”

Liên Xuyên im lặng mất mộtgiây: “Cái tiếp theo, không cần vẽ vòng tròn nữa, vẽ luôn hình bên trong.”

“Rồi.” Ninh Cốc gật đầu,chọc ngòi bút lên tường, vẽ ba đường lượn sóng giống nhau, “Đây là cái thứhai…”

Chuẩn bị vẽ hình thứ ba, cóhơi khó, lúc Ninh Cốc đang nghĩ ngợi xem phải vẽ hình sao bốn cánh kia như thếnào, Liên Xuyên đã ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, rút bút ra khỏi tay cậu.

Ninh Cốc quay đầu sang nhìnhắn.

Liên Xuyên vẽ một ngôi saobốn cánh lên tường.

Ninh Cốc ngỡ ngàng.

“Là cái này đúng không?”Lúc Liên Xuyên hỏi, bút lại chạm vào tường, vẽ một đường thẳng đứng, “Còn cócái này nữa, phải không?”

“…Đúng,” Ninh Cốc ngạcnhiên nhìn chằm chằm hắn, “Anh nhớ ra rồi à? Đó là thứ gì?”

“Không cần nhớ ra,” LiênXuyên nhìn bốn hình vẽ trên tường, “Đây là biểu trưng của chủ thành.”

“Biểu trưng?” Ninh Cốc lạingỡ ngàng, “Sao tôi chưa nhìn thấy ở chủ thành bao giờ?”

“Chỉ khi đi gặp nhân viênquản lý mới nhìn thấy được biểu trưng thành,” Liên Xuyên nói, “Cánh cửa màu đenvẽ trong tranh, bên trong là toa xe chuyên chở đi gặp nhân viên quản lý.”

“Nghĩa là thế nào?” NinhCốc ngừng suy nghĩ vì quá khiếp sợ.

Liên Xuyên quay đầu sang,nhìn cậu: “Bốn bức tranh kia, là bốn đời chủ thành khác nhau, cánh cửa giốngnhau, hình vẽ bên trên không giống nhau.”

“Có nghĩa là thế nào?” NinhCốc tiếp tục ngây ra.

“Bốn đời chủ thành,” LiênXuyên nói, “Bốn Ninh Cốc.”

Ninh Cốc há hốc miệng,không nói gì cả.

“Trưởng đoàn tới rồi.” LiênXuyên ném bút đi, đứng lên.

Ninh Cốc cũng đứng lêntheo, đang muốn đi ra cửa, Liên Xuyên giơ chân lên, chống một chân lên tường,đế giày lướt qua mặt tường, sau khi một mảng tia lửa lóe lên, bốn biểu tượng vẽtrên tường đã biến mất.

Liên Xuyên nhìn cậu: “Ngoàicậu và tôi, không được có người thứ ba biết.”

“Ừ,” Ninh Cốc trả lời, hítmột hơi rồi chậm rãi thở ra, làm mình bình tĩnh lại, sau đó xoay người đi vềphía cửa, “Anh cứ ở đây đi, đừng đi ra ngoài, chú Điên nếu về, hẳn sẽ biết anhlà ai… Chắc chú ấy không về đâu.”

Liên Xuyên không nói gì,ngồi trở về trên ghế nằm, nhắm hai mắt lại.

Trưởng đoàn và Lý Hướngđứng bên ngoài nhà, trong tay cầm bình chiếu sáng.

Ninh Cốc im lặng đi tớitrước mặt hai người họ.

“Nhà của cháu, chú sẽ bảongười làm một căn khác.” Lý Hướng nói.

“Không sao,” Ninh Cốc nói,“Cháu ở tạm chỗ chú Điên cũng được, xa khu công sự, không dễ gây ra chuyệnphiền phức.”

Lý Hướng thở dài.

“Giờ đi Vịnh Lưỡi sao?”Ninh Cốc nhìn về phía trưởng đoàn.

“Đúng.” Trưởng đoàn xoayngười, bước nhanh dẫn đường đi ra.

Gió rất mạnh, Ninh Cốc đeokính bảo hộ lên, lấy mũ trong túi ra đội lên, kéo mép mũ xuống sát mắt.

Đi theo sau trưởng đoàn mộtlúc, cậu lại đẩy mép mũ lên đầu.

Không hiểu tại sao, đây rõràng là nơi cậu quen thuộc tới nỗi không thể quen thuộc hơn, hiện giờ lại khiếncậu bất an mãnh liệt, cứ luôn cảm thấy bên trong sương đen có cất giấu thứ gìđó.

“Ăn gì chưa?” Lý Hướng hỏi.

“Chưa,” Ninh Cốc nói khẽ,“Không đói bụng.”

“Chuyến này đi chắc sẽkhông tìm được Đinh Tử,” Lý Hướng nói, “Chỉ để dẫn cháu tới chỗ nó mất tích,chúng ta tìm được kính bảo hộ của nó ở đó.”

Ninh Cốc bỗng quay đầusang.

Lý Hướng lấy ra một cáikính bảo hộ, đưa cho cậu.

Lúc nhận lấy, tay Ninh Cốcđã run lên, đây là cặp kính bảo hộ có viền màu đỏ mà cậu đổi được ở thung lũnglạc lối.

Cậu gỡ kính bảo hộ của mìnhxuống, lúc đổi sang cặp kính này, tay run tới mức không cầm chắc kính.

Dưới chân là con đường quenthuộc, cậu đã từng đi một mình vô số lần, cũng đã từng cùng Đinh Tử đi vô sốlần, mà đây mới là lần đầu tiên cùng trưởng đoàn và Lý Hướng đi qua nơi này.

Không nói rõ được cảm xúctrong lòng là thế nào.

Lý Hướng giao kính bảo hộcho cậu xong, cả ba người đều không nói gì nữa, cả đường đều cúi đầu đi về phíatrước.

Ninh Cốc cảm giác cả ngườimình đều mơ màng.

Rõ ràng là nơi cậu lớn lên,rõ ràng là nơi từ nhỏ tới lớn cậu đã ngang dọc trăm ngàn lần, mà hiện tại liếcmắt nhìn về hướng nào, cũng đều cảm thấy xa lạ.

Mọi thứ đều đã thay đổi.

Lúc gió bỗng chốc thổi mãnhliệt, sương đen cũng đậm đến mức bắt đầu tụ lại vặn vẹo thành từng đám.

Tới Vịnh Lưỡi rồi.

Trưởng đoàn quay đầu lạinhìn cậu: “Theo sát hai chúng ta, đừng đi một mình.”

“Vâng.” Ninh Cốc gật đầu.

Trưởng đoàn và Lý Hướng đimột trước một sau bảo vệ cho cậu, đi thẳng về phía đầu lưỡi màu đen đang khôngngừng liếm tới.

Sương đen quanh người càngngày càng dày, cuối cùng gần như còn không thấy rõ được bóng người.

Ninh Cốc biết, đi thêm trămmét về phía trước, bên tay phải sẽ có một sườn dốc xuống dưới, và một cánh cửasắt gần như không nhìn thấy được.

Đó là kho ngầm.

Kho ngầm nhốt những người“đã từng là kẻ lữ hành”.

Bọn họ đã không còn là kẻlữ hành nữa. Chú Điên nói vậy.

Chú Điên cũng không hỏi cậuđã từng đi tới kho ngầm chưa, đi vào thế nào, như thể hoàn toàn không ngạcnhiên chút nào với thứ cậu nhìn thấy.

Trưởng đoàn cũng không hềđi về hướng kho ngầm, đi qua sườn dốc kia xong thì dừng lại.

“Chính là ở đây,” Lý Hướngở phía sau hạ thấp giọng nói, “nơi nhặt được kính bảo hộ.”

Ninh Cốc quan sát xung quanh.

Không thấy rõ bất cứ thứgì, sương đen bị gió dữ không ngừng cuốn lên bay múa đã che lấp tất thảy.

Ninh Cốc cắn chặt răng, đènén xúc động muốn lớn tiếng gọi tên Đinh Tử trong lòng mình.

Nơi sương đen càng dày đặclại càng là thiên đường của dân bản địa, độ ấm trên người bọn họ sẽ thu hútnhững ảo ảnh giữa bóng đêm đó, giọng nói sẽ càng dẫn nguy hiểm tới.

“Cháu từng hỏi chú,” giọngtrưởng đoàn rất khẽ, “biên giới của quỷ thành là nơi nào, bên ngoài sương đenlà gì, đúng không.”

“Vâng.” Ninh Cốc đáp khekhẽ.

“Không chỉ một mình cháumuốn biết,” trưởng đoàn nói, “Rất nhiều kẻ lữ hành đều muốn biết, chúng ta đangsống trong một thế giới ra sao, tới ngày hủy diệt, chúng ta còn nơi nào để đikhông, thế giới này rốt cuộc có lối thoát hay không…”

Ninh Cốc im lặng.

“Cháu muốn nhìn không?”Trưởng đoàn hỏi.

“Cái gì?” Ninh Cốc ngạcnhiên nhìn vào gáy trưởng đoàn.

“Biên giới là gì, bên ngoàisương đen là gì,” trưởng đoàn nói, “Con đường mà những người mở đường tò mò đóđã đi qua.”

Chưa chờ cho Ninh Cốc trảlời, trưởng đoàn đã đi về phía trước, đi vào trong sương đen càng nồng đậm.

“Bám chặt,” Lý Hướng hạthấp giọng nói, “Chú ý xung quanh.”

Ninh Cốc bước nhanh về phíatrước, đuổi theo trưởng đoàn.

Cậu vẫn chưa bao giờ đi vàovị trí sâu tới vậy, gió vẫn thổi rất mạnh, sương đen cũng vẫn rất dày, nhưnghơi thở có thể ngửi thấy lại bắt đầu hơi xa lạ.

Mặt đất dưới chân cũng dầndần trở nên gập ghềnh, giống như đang bước trên hoang nguyên sắt đen.

Đi về phía trước thêm mộtlúc, chân Ninh Cốc va vào một thứ gì đó cứng rắn.

Cậu hạ bình chiếu sángxuống, nhìn thấy một cây gậy màu đen, cắm thật sâu vào lòng đất, cậu duỗi taytới nắm lấy cây gậy lay lay, lại phát hiện cây gậy này như đã hòa vào với mặtđất thành một thể, không tài nào lay động được mảy may.

“Tới rồi.” Trưởng đoàn nói.

Ninh Cốc nhanh chóng liếcmắt nhìn về phía trước.

“Chỉ có vài giây thôi,”trưởng đoàn nói, “Cháu phải nhìn rõ, nhớ kỹ, sau đó chúng ta sẽ kinh động tớidân bản địa, cần phải lập tức thoát khỏi đây.”

“Vâng.” Ninh Cốc không rõlời trưởng đoàn nói có ý gì, nhưng vẫn nhìn chằm chằm thật chặt vào phía trước.

“Lý Hướng.” Trưởng đoànchậm rãi giơ tay lên.

“Ừ.” Lý Hướng đáp.

Tay trưởng đoàn đột ngột hạthấp xuống.

Ninh Cốc cảm nhận được chấnđộng dưới lòng bàn chân mình, chấn động này mang theo sóng khí nháy mắt đã bùngnổ bên chân trưởng đoàn, màn sương đen xung quanh đều bị cuốn lên trong mộtgiây này, cuốn thành làn sóng màu đen, tản thật nhanh ra bốn phía.

Ngay sau đó, Lý Hướng phóngthích năng lực phòng ngự, sương đen như thể bị một cái lồng vô hình chắn bênngoài phạm vi một nửa đường tròn xung quanh bọn họ.

Bình chiếu sáng chiếu rọibốn phía.

Thế giới bị che lấp dướimàn sương đen bỗng chốc hiện lên trước mắt Ninh Cốc.

Trên mặt đất cắm đầy nhữngthanh kim loại dài có ngắn có, giống như đống hoang tàn của bãi tha ma kimloại.

Mà giữa những cây gậy đó,lại chất đầy… người.

Gần như lấp kín mọi khe hở.

Kẻ lữ hành đã mất đi sinhmạng.

“Đây là…” Giọng Ninh Cốckhàn khàn, “thứ gì?”

“Bất kể đi ra bao xa, xađến không bao giờ nhìn thấy bọn họ nữa,” Lý Hướng nói, “Cuối cùng, thân thể củabọn họ đều sẽ xuất hiện tại đây.”

“Không ai biết bên đó làthứ gì,” trưởng đoàn nhìn Ninh Cốc, “Người rời đi, cuối cùng đều sẽ trở lại nơinày, biến thành một khối thể xác vĩnh viễn không thối rữa, cũng vĩnh viễn khôngcử động nữa, không chết, mà cũng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...