Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 194
<!---->An Nhược Thần cười nói: “Ta chỉ giỡn với đại nhân thôi mà. Lý gián phản gián cái gì chứ, ta nào có hiểu. Chẳng qua hôm nay tình thếkhông ổn, tướng quân dẫn ta đến đây là để ta làm con tin, việc này thìta hiểu.”
Thôi Hạo không biết phải phản ứng thế nào nữa, rất muốn cắtngang lần nói chuyện này, mời nàng ta rời đi, nhưng lại muốn nghe xemrốt cuộc nàng ta muốn nói gì.
“Ta đã giữ lại đường lui cho mình. Ta khuyên đại nhân cũng nênnhư thế.” An Nhược Thần nói, “Dù đại nhân cho rằng ta có ý đồ gì, cũngkhông sao cả. Đại nhân không cần phải căng thẳng, ta chỉ là một nữ tửyếu đuối, một mình ở lại trong thành này, bên cạnh chỉ có vài ba binh sĩ bảo vệ, nhưng với chừng đấy người thì làm sao so nổi với quân lính cảthành của đại nhân, rõ ràng là trứng chọi đá. Ta cũng chưa ngu đến thế.Mà đại nhân cũng chớ làm chuyện dại dột.”
“Phu nhân lo lắng quá rồi. Tướng quân đánh giặc ở tiền tuyến,phu nhân an cư ở trong thành. Ta đảm nhận chức thái thú thì dĩ nhiên sẽchu toàn cho an nguy của phu nhân, làm gì có chuyện con tin hay khôngchứ. Phu nhân tự do lui tới, không bị nhốt, cũng không bị người mưu hại. Phu nhân chớ nghĩ lung tung quá, cứ sống qua ngày cho thật tốt, đợitướng quân quay về là được rồi.”
“Đại nhân đã nói thế, ta cũng chẳng tiện nói tiếp. Vốn cứ tưởng hai ta gặp phải tình cảnh như nhau, có thể hiểu nhau nữa chứ. Ta và đại nhân không có giao tình gì sâu, nếu nói có lòng tương trợ đại nhân thìnhất định đại nhân sẽ không tin, mà đúng là ta cũng không có lòng dạkia. Nhưng với tình hình hiện nay, ngộ nhỡ tướng quân xảy ra chuyện gì,ta chỉ là một nữ tử nhu nhược, cũng phải tìm núi dựa, sau này mới sốngqua ngày được chứ.”
Thôi Hạo cười lạnh nói: “Nếu phu nhân nói rằng coi ta là đường lui phối hợp với phu nhân, ta cũng không tin.”
An Nhược Thần cười lại với hắn: “Sao đại nhân biết được là takhông phải là đường lui phối hợp với đại nhân?” Nàng dừng lại, nói: “Cảhai ta đều chỉ là quân cờ, không ai cao minh hơn người kia cả. Đại nhânđừng coi thường ta chỉ là nữ nhi một thương nhân nhỏ nhoi, nếu lúc trước ta đã nắm được tướng quân thì về sau cũng sẽ có biện pháp. Cái gọi làmẹ quý nhờ con, ắt đại nhân hiểu rõ.”
Thôi Hạo sửng sốt, giật mình nói: “Phu nhân có thai rồi?” Khótrách nàng ta nói gì mà có đường lui, dù cho Long tướng quân có chếttrên sa trường, thì khi nàng ta vác bụng bầu đến kinh thành, nhất địnhLong gia cũng chăm sóc nàng ta thật tốt.
An Nhược Thần cười một tiếng, không tiếp lời này nhưng lại nói: “Ta chỉ là nữ tử yếu ớt, không giúp được gì cho đại nhân, nói dễ nghethì là báo trước để cảnh giác, nói khó nghe thì, coi như ta là phụ nhân, lải nhải dông dài có chút lo âu. Dù sao thì, các vị đại nhân mà tabiết, phàm bị cuốn vào chuyện này thì đều không có kết quả tốt đẹp gìcho cam.”
Thôi Hạo cẩn thận quan sát biểu cảm của An Nhược Thần, hắn đang suy tư. Nếu An Nhược Thần có thai, vậy thì có nàng ta trong tay, đốiphó với Long Đại thành ra dễ như bỡn, nhưng vừa nãy nàng ta mới nói rõtự biết mình là con tin, thế thì vì sao lại còn tiết lộ tin tức quantrọng này? Là cạm bẫy? Hay nàng ta yếu thế?
Nếu nàng ta có thai, đúng là sẽ lo ngại cho tình cảnh của bảnthân, dẫu sao thì trong đại cuộc này, nàng ta không thể thay đổi đượcgì, nhưng nếu có thể giữ được đứa bé thì chính là giữ được tương lai tốt đẹp cho mình.
“Đại nhân.” An Nhược Thần như nhìn thấu tâm tư của ông ta, nói: “Ta nói tình cảnh của đại nhân giống t, ắt hẳn đại nhân có thể biết.Đối phó với ai không quan trọng, chẳng qua chúng ta chỉ là tiểu tốt, tựvệ mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Phu nhân nhắc nhở ta, ý bảo ta chỉ là tiểu tốt?”
“Đại nhân đừng có không phục như vậy. Vị trí thái thú nghe thìkhá oai phong, nhưng trong mắt những đại quan nhất phẩm như mấy ngườiLương đại nhân, không phải tiểu tốt thì là gì? Huống hồ trước đây Thôiđại nhân chỉ là chủ bạc, Sử thái thú không làm tròn bổn phận phạm phảisai lầm, gây nên đại họa, thế nào cũng sẽ có người cướp lấy. Nhất địnhThôi thái thú luôn tận trung với cương vị, bình thường luôn thanh liêmyêu dân, lại làm rõ công việc ở quận Mậu, chính là lựa chọn thích hợpnhất cho cái ghế thái thú. Theo ta đoán, lúc mưu tính nên gieo họa choSử thái thú đuổi ngài ấy xuống khỏi chức thái thú thế nào, hẳn phíaLương đại nhân đã nói với đại nhân như thế.”
Nhất thời Thôi Hạo biến sắc, trách mắng: “Ăn nói hàm hồ.”
“Mới nãy Thôi thái thú còn bình tĩnh nói cười với ta thế mà,sao vừa nhắc đến mưu hại Sử thái thú thì Thôi thái thú lại tức giận đếnthế. Không cần phải tức tối, chẳng phải ta nói rồi sao, ta là con tin,là con tin tướng quân đặt lại đây để các đại nhân yên tâm, ta không hềcó chút uy hiếp nào với đại nhân, đại nhân cứ nghe ta lải nhải mấy câulà được rồi. Vì sao ta dám nói Sử thái thú bị người ta mưu hại? Vì những chuyện này, đã từng xảy ra ở Bình Nam rồi.”
Thôi Hạo mím chặt môi, dĩ nhiên hắn biết ở Bình Nam đã xảy ra chuyện gì.
“Đại nhân có biết Giang chủ bạc ở Bình Nam không? Ông ấy khôngđược may mắn như đại nhân. Ông ấy đã bị giết rồi. Tiền Thế Tân đại nhânngồi vào ghế thái thú rồi, nhưng có điều nghe nói tội của y đã bị vạchtrần, đã vào đại lao. Tiền đại nhân có phần giống đại nhân, đều có danhtiếng là vị quan tốt được bách tính kính yêu, đúng là trước đây chẳng ai ngờ nổi, thì ra những việc ám sát giá họa hồi trước đều là do một chính nhân quân tử như thế làm ra. Hai quận lân cận cùng hai nước mang âmmưu, thái thú đều phạm vào sai lầm lớn, thái thú tạm thời đều là quantốt cho Lương đại nhân chọn ra. Đại nhân nhìn xem, giống hệt nhau còngì.”
An Nhược Thần càng nói, sắc mặt Thôi Hạo càng khó nhìn, hắnbảo: “Ta từng nghe nói phu nhân rất biết ăn nói, nay xem như được mởmang. Chẳng qua nếu phu nhân chỉ muốn dựa vào lời mà vu oan như thế, thì sợ là không thể nào.”
“Theo đại nhân nói, vu oan hãm hại đó là do các vị đại nhân làm ra, giết người diệt khẩu cũng thành quen. Nếu đã là tiểu tốt thì sẽkhông thoát khỏi số mạng như vậy, ở Bình Nam chết bao nhiêu người, đạinhân có biết không? Ta nghĩ chắc đại nhân không để ý nghe ngóng BìnhNam, chỉ sợ quận Mậu vì chuyện này mà chết cũng không ít người rồi. Đạinhân, ta có lòng tốt nhắc nhở đại nhân, đại nhân nghĩ thử xem tình hìnhgần đây có biến hóa gì không? Liệu có thuận lợi hết không? Thử nghĩ Tiền đại nhân ở Bình Nam xem, vừa xảy ra chuyện, thế là đều do y gánh tráchnhiệm hết. Lỗ Thăng đại nhân lại đường đường chính chính, chẳng hề saichút nào. À đúng rồi, gần đây Lỗ Thăng đại nhân có gửi thư cho đại nhânkhông? Ta nghe nói, đã xảy ra chuyện lớn rồi đấy.”
Thôi Hạo đang do dự có nên tiếp lời của nàng ta không, hắn luôn cảm thấy đây là cạm bẫy.
“Chuyện lớn đến thế, Lỗ đại nhân không thông báo cho đại nhânthì cũng nên báo cho Lương đại nhân một tiếng chứ. Có lẽ, bọn họ có cách liên lạc riêng, không cần đại nhân nữa.”
“Ta và phu nhân không có gì để nói cả, xin phu nhân về cho.” Quả nhiên là kế ly gián, Thôi Hạo quyết định không nên nghe nhiều.
“Được thôi.” Kết quả An Nhược Thần lại đáp rất sảng khoái, khiến Thôi Hạo sững sờ.
An Nhược Thần đứng dậy, lại nói: “Đợi đến sau khi đại nhân nghe được tin kia thì sẽ biết ta tuyệt đối không nói xạo. Đến lúc đó nếu đại nhân cảm thấy tình cảnh chúng ta giống nhau, cần trợ giúp thì cứ tớitìm ta. Còn nữa, đại nhân cứ nghĩ cho kỹ đi, sau khi bị Lương đại nhânép buộc, Lương đại nhân có lợi gì và đại nhân có hại gì. Ta cáo từ.” AnNhược Thần thi lễ rồi khoan thai rời đi.
Thôi Hạo trợn mắt nhìn theo bóng lưng nàng ta, trong lòng ngậptràn nghi hoặc. Hắn suy đi nghĩ lại, không dám nghĩ nhiều, cuối cùngquẳng lời của An Nhược Thần qua một bên. Nhưng tối ấy hắn không hề đượcngủ ngon, ngày hôm sau cho gọi thuộc hạ theo dõi hành tung của An NhượcThần đến, hỏi hắn mấy ngày qua An Nhược Thần làm những gì. Thuộc hạ nóikhông có gì đặc biệt cả, phu nhân tướng quân không ra khỏi cửa, cũngkhông gặp người ngoài.
Thôi Hạo nghĩ ngợi một lúc, lại gọi a hoàn bên ngoài An NhượcThần đến hỏi, a hoàn đáp mấy ngày nay phu nhân ăn ngủ nhiều lắm, tinhthần rất tốt, không thấy có gì là khó chịu cả.
***
Duẫn Minh phải về sườn núi Thập Lý, đến chào hỏi Thôi Hạo. Thôi Hạo hỏi hắn ngoài việc Long Đại bày oai phong gây áp lực ra thì cóchuyện gì nữa không. Tâm trạng Duẫn Minh không được tốt lắm, thô lỗ đápmột câu không có, có chuyện gì thì sẽ dặn dò, rồi nghiêng đầu đi.
Hai chữ “dặn dò” làm Thôi Hạo chẳng thoải mái nổi, điều nàykhiến hắn nhớ đến “tiểu tốt” mà An Nhược Thần nói. Quả thật, với hắn mànói thì vị trí thái thú như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng đối với quan ở kinh thành, chưa chắc đã để mắt tới.
Không thể suy nghĩ nhiều được. Thôi Hạo nhắc nhở mình, không thể trúng kế ly gián của phụ nhân kia.
Nhưng rồi rất nhanh, Thôi Hạo nghe được một tin tức đầy kinh hãi, Càng khiếp sợ hơn, hắn đã đi tìm An Nhược Thần.
“Nam Tần đế còn sống?”
“Ừ, ta cũng nghe nói rồi. Nghe nói viết rất nhiều chiếu thư thả dọc trên sông, chắc hẳn không lâu sau hoàng thượng cũng sẽ biết, ĐôngLăng cũng sẽ biết, rồi người trong thiên hạ cũng biết cả.”
“Y đang ở quận Bình Nam!” Thôi Hạo cảm thấy chắc chắn chuyện này có liên quan tới Long Đại, nhất định là An Nhược Thần biết.
An Nhược Thần hỏi hắn: “Đại nhân cảm thấy hoàng đế Nam Tầnkhông chạy đến quận Mậu là mất mặt sao? Đại nhân nên vui mới đúng, đạinhân không phải khơi ra củ khoai nóng phỏng tay này. Nếu đại nhân đã tìm đến ta, thì chắc hẳn đã nghĩ xong cái tốt của Lương đại nhân và cái xấu của đại nhân rồi nhỉ.”
“Ngươi đang xúi giục ly gián!”
An Nhược Thần hỏi lại hắn: “Ta ly gián đại nhân, đại nhân có hại gì không?”
Thôi Hạo á khẩu không trả lời được.
“Đại nhân nên vui mừng mới đúng, chí ít đại nhân còn có giá trị để ly gián.”
Thôi Hạo hít sâu một hơi: “Cô không sợ ta sẽ đối phó với cô sao?!”
An Nhược Thần bật cười: “Xem đại nhân nói kìa, cứ như không đối phó được ta vậy.”
Thôi Hạo nghẹn lời.
An Nhược Thần nói: “Đại nhân, chúng ta nói ngắn gọn thôi, đừngvòng vo nữa. Đại nhân đến gặp ta, dĩ nhiên là đã nghĩ cặn kẽ rồi. Saukhi Lương đại nhân bị bắt, chuyện có mấy điểm. Một là Đông Lăng và ĐạiTiêu nhanh chóng kết thù, Lỗ đại nhân mượn cớ giết ba ngàn binh línhĐông Lăng, khiến hai nước khai chiến. Tướng quân nhà ta không thể khôngđến tiền tuyến, dẫn những binh sĩ mà chàng vốn không quen thuộc đi chémgiết binh tướng Đông Lăng ngập tràn oán hận lại hết sức dũng mãnh. Loạichuyện này, xảy ra bất ngờ gì cũng đều có lý do chính đáng cả. Hai làtrong thời gian lương đại nhân mất tích, nếu quận Mậu xảy ra bất kỳ vấnđề gì, thì cũng đều do Thôi đại nhân chịu trách nhiệm. Nếu Lương đạinhân bị sát hại, lại không ở nơi này, thế thì mọi chuyện không hay đềusẽ đẩy đến trên người đại nhân.”
Thôi Hạo mím chặt môi, đúng là như vậy thật. Nên hắn phải bảođảm quận Mậu bình an, không thể xảy ra chuyện gì tệ hại được. Phải đảmbảo kế hoạch ở tiền tuyến được thuận lợi, Duẫn Minh cần trợ giúp, hắnphải dốc hết sức.
An Nhược Thần nói tiếp: “Ba là, nếu chuyện mưu hại tướng quân ở tiền tuyến thuận lợi, Duẫn tướng quân thuận lợi cứu được Lương đạinhân, sau đó Lương đại nhân sẽ tụ tập tất cả binh lực, bắt lấy ĐôngLăng. Đại nhân lập được công lớn, ngồi vững trên ghế thái thú. Lương đại nhân bảo đảm cho đại nhân được hoàng thượng ngự phong, không phải giữchức tạm thời nữa.”
Tim Thôi Hạo đập mạnh, là Long tướng quân sắp xếp xong mọi thứđể nàng ta nói như thế, nhất định là vậy. Nàng ta chỉ là con gái mộtthương nhân, sao lại có kiến thức như vậy được.
“Nhưng còn có điểm thứ tư.” An Nhược Thần nhìn vào mắt ThôiHạo, “Nếu chuyện không thuận lợi, mưu kế của Duẫn tướng minh bị đoán ra, tướng quân nhà ta bắt hắn lại, vậy Thôi đại nhân cảm thấy, người mà hắn sẽ tố cáo là ai đây? Là Lương đại nhân, hay là Thôi đại nhân ngài?”
“Ta chỉ là một chủ bạc nho nhỏ, lúc nguy nan tạm gánh chức thái thú, sao có thể xúi giục được đại tướng quân từ kinh thành tới.”
“Một chủ bạc nho nhỏ vì để cướp chức thái thú mà thông đồng với mật thám, mưu hại sứ thần, giá họa Sử thái thú và Long tướng quân, chemắt tuần tra sứ và tướng quân từ kinh thành đến, lừa gạt lấy tín nhiệm,muốn mượn tay bọn họ để diệt trừ Sử thái thú và tướng quân. Sau khi sựviệc bại lộ thì tự biết khó thoát khỏi cái chết, dứt khoát tự vẫn… À,nếu không phải là tự vẫn thì cũng sẽ là trên đường chạy trốn vô tình ngã chết hoặc bị quân lính giết chết.”
Thôi Hạo trợn mắt há mồm.
“Đại nhân nhìn xem, thêu dệt tội danh đâu có khó. Bất kể là đeo vào trên người Tiền đại nhân ở quận Bình Nam hay trên người đại nhân,thì đều dùng tốt cả. Chỉ cần chuyện có chút bất trắc, thì chính là thờiđiểm để sử dụng kẻ chết thay.” An Nhược Thần nhìn hắn, nói tiếp: “Đâychuyện có thể xảy ra dưới tình huống Lương đại nhân và Duẫn tướng quâncó thể ngụy biện, dĩ nhiên cũng có khả năng tội chứng xác thật không thể biện giải, mà cũng không cần nói nữa, chắc chắn đại nhân có nhiều điểmyếu lắm.”
Thôi Hạo cười gượng: “Đúng là cái gì phu nhân cũng dám thêudệt, không biết thủy thổ Bình Nam ra sao mà có thể nuôi dưỡng được người như phu nhân.”
“Đại nhân à, đối với ta mà nói, ai làm thái thú hay ai làmhoàng đế đều không quan trọng, quan trọng chính là tướng quân. Chàng mới là người có thể đưa ta rời khỏi biên thành, đến kinh thành sống quangày thật tốt. Ta cũng chỉ muốn có vậy mà thôi. Đối với đại nhân mà nói, Đông Lăng thế nào, Nam Tần thế nào, Lương đại nhân thế nào, Long tướngquân thế nào cũng đều không quan trọng, quan trọng chính là hoàng thượng Đại Tiêu ta. Tấu chương nói về việc Đông Lăng có âm mưu, Nam Tần cầuhòa, Lương đại nhân bị bắt cóc truyền mất bao lâu đây, cưỡi khoái mãkhông ngủ không nghỉ cấp tốc đưa đi, nhưng vì sao vẫn hoàng thượng vẫnchưa hạ ý chỉ? Thôi đại nhân, đại nhân nghĩ kỹ xem, tấn công Đông Lăngcó đúng là điều hoàng thượng muốn không? Căn bản hoàng đế Nam Tần cònchưa chết, âm mưu mà Đông Lăng nhắc đến tự tiêu tan, đại nhân nên vui vì hoàng thượng không hạ chỉ theo như tấu chương đại nhân báo, nếu khôngđại nhân chính là khi quân phạm thượng, dù có mười cái đầu cũng không đủ chém.”
Thôi Hạo không cười nổi nữa.
“Thôi đại nhân, nay đại nhân nói xem, tình cảnh của chúng ta có phải giống nhau không? Ta cũng không hề chắc chắn hoàn toàn về tướngquân. Ngoài mặt thì chàng nói lời dễ nghe, để ta muốn gì được nấy, nhưng đến khi gặp nguy hiểm, vì để ổn định các đại nhân mà để ta lại làm contin, không chút mềm lòng, cũng không hề lo nghĩ cho an nguy của ta. Đạinhân nói xem, có phải thế không? Nếu không sử dụng thủ đoạn thì khôngthể bảo đảm chàng một lòng một dạ với ta thật được. Ta muốn cùng lênkinh với tướng quân, ta muốn làm phu nhân nhị phẩm, hưởng thụ vinh hoaphú quý. Ta không thể chết được. Đại nhân muốn làm thái thú? Đại nhântưởng rằng, những lời ngon tiếng ngọt mà mấy vị đại nhân đến từ kinhthành nói lúc lôi kéo đại nhân giúp đỡ, là có thể tin hoàn toàn đượcsao? Đại nhân à, chúng ta đều chỉ là tiểu tốt, không thể để người kháclàm nhục lợi dụng trắng trợn được.”
Thôi Hạo không biết phải phản ứng thế nào nữa, rất muốn cắtngang lần nói chuyện này, mời nàng ta rời đi, nhưng lại muốn nghe xemrốt cuộc nàng ta muốn nói gì.
“Ta đã giữ lại đường lui cho mình. Ta khuyên đại nhân cũng nênnhư thế.” An Nhược Thần nói, “Dù đại nhân cho rằng ta có ý đồ gì, cũngkhông sao cả. Đại nhân không cần phải căng thẳng, ta chỉ là một nữ tửyếu đuối, một mình ở lại trong thành này, bên cạnh chỉ có vài ba binh sĩ bảo vệ, nhưng với chừng đấy người thì làm sao so nổi với quân lính cảthành của đại nhân, rõ ràng là trứng chọi đá. Ta cũng chưa ngu đến thế.Mà đại nhân cũng chớ làm chuyện dại dột.”
“Phu nhân lo lắng quá rồi. Tướng quân đánh giặc ở tiền tuyến,phu nhân an cư ở trong thành. Ta đảm nhận chức thái thú thì dĩ nhiên sẽchu toàn cho an nguy của phu nhân, làm gì có chuyện con tin hay khôngchứ. Phu nhân tự do lui tới, không bị nhốt, cũng không bị người mưu hại. Phu nhân chớ nghĩ lung tung quá, cứ sống qua ngày cho thật tốt, đợitướng quân quay về là được rồi.”
“Đại nhân đã nói thế, ta cũng chẳng tiện nói tiếp. Vốn cứ tưởng hai ta gặp phải tình cảnh như nhau, có thể hiểu nhau nữa chứ. Ta và đại nhân không có giao tình gì sâu, nếu nói có lòng tương trợ đại nhân thìnhất định đại nhân sẽ không tin, mà đúng là ta cũng không có lòng dạkia. Nhưng với tình hình hiện nay, ngộ nhỡ tướng quân xảy ra chuyện gì,ta chỉ là một nữ tử nhu nhược, cũng phải tìm núi dựa, sau này mới sốngqua ngày được chứ.”
Thôi Hạo cười lạnh nói: “Nếu phu nhân nói rằng coi ta là đường lui phối hợp với phu nhân, ta cũng không tin.”
An Nhược Thần cười lại với hắn: “Sao đại nhân biết được là takhông phải là đường lui phối hợp với đại nhân?” Nàng dừng lại, nói: “Cảhai ta đều chỉ là quân cờ, không ai cao minh hơn người kia cả. Đại nhânđừng coi thường ta chỉ là nữ nhi một thương nhân nhỏ nhoi, nếu lúc trước ta đã nắm được tướng quân thì về sau cũng sẽ có biện pháp. Cái gọi làmẹ quý nhờ con, ắt đại nhân hiểu rõ.”
Thôi Hạo sửng sốt, giật mình nói: “Phu nhân có thai rồi?” Khótrách nàng ta nói gì mà có đường lui, dù cho Long tướng quân có chếttrên sa trường, thì khi nàng ta vác bụng bầu đến kinh thành, nhất địnhLong gia cũng chăm sóc nàng ta thật tốt.
An Nhược Thần cười một tiếng, không tiếp lời này nhưng lại nói: “Ta chỉ là nữ tử yếu ớt, không giúp được gì cho đại nhân, nói dễ nghethì là báo trước để cảnh giác, nói khó nghe thì, coi như ta là phụ nhân, lải nhải dông dài có chút lo âu. Dù sao thì, các vị đại nhân mà tabiết, phàm bị cuốn vào chuyện này thì đều không có kết quả tốt đẹp gìcho cam.”
Thôi Hạo cẩn thận quan sát biểu cảm của An Nhược Thần, hắn đang suy tư. Nếu An Nhược Thần có thai, vậy thì có nàng ta trong tay, đốiphó với Long Đại thành ra dễ như bỡn, nhưng vừa nãy nàng ta mới nói rõtự biết mình là con tin, thế thì vì sao lại còn tiết lộ tin tức quantrọng này? Là cạm bẫy? Hay nàng ta yếu thế?
Nếu nàng ta có thai, đúng là sẽ lo ngại cho tình cảnh của bảnthân, dẫu sao thì trong đại cuộc này, nàng ta không thể thay đổi đượcgì, nhưng nếu có thể giữ được đứa bé thì chính là giữ được tương lai tốt đẹp cho mình.
“Đại nhân.” An Nhược Thần như nhìn thấu tâm tư của ông ta, nói: “Ta nói tình cảnh của đại nhân giống t, ắt hẳn đại nhân có thể biết.Đối phó với ai không quan trọng, chẳng qua chúng ta chỉ là tiểu tốt, tựvệ mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Phu nhân nhắc nhở ta, ý bảo ta chỉ là tiểu tốt?”
“Đại nhân đừng có không phục như vậy. Vị trí thái thú nghe thìkhá oai phong, nhưng trong mắt những đại quan nhất phẩm như mấy ngườiLương đại nhân, không phải tiểu tốt thì là gì? Huống hồ trước đây Thôiđại nhân chỉ là chủ bạc, Sử thái thú không làm tròn bổn phận phạm phảisai lầm, gây nên đại họa, thế nào cũng sẽ có người cướp lấy. Nhất địnhThôi thái thú luôn tận trung với cương vị, bình thường luôn thanh liêmyêu dân, lại làm rõ công việc ở quận Mậu, chính là lựa chọn thích hợpnhất cho cái ghế thái thú. Theo ta đoán, lúc mưu tính nên gieo họa choSử thái thú đuổi ngài ấy xuống khỏi chức thái thú thế nào, hẳn phíaLương đại nhân đã nói với đại nhân như thế.”
Nhất thời Thôi Hạo biến sắc, trách mắng: “Ăn nói hàm hồ.”
“Mới nãy Thôi thái thú còn bình tĩnh nói cười với ta thế mà,sao vừa nhắc đến mưu hại Sử thái thú thì Thôi thái thú lại tức giận đếnthế. Không cần phải tức tối, chẳng phải ta nói rồi sao, ta là con tin,là con tin tướng quân đặt lại đây để các đại nhân yên tâm, ta không hềcó chút uy hiếp nào với đại nhân, đại nhân cứ nghe ta lải nhải mấy câulà được rồi. Vì sao ta dám nói Sử thái thú bị người ta mưu hại? Vì những chuyện này, đã từng xảy ra ở Bình Nam rồi.”
Thôi Hạo mím chặt môi, dĩ nhiên hắn biết ở Bình Nam đã xảy ra chuyện gì.
“Đại nhân có biết Giang chủ bạc ở Bình Nam không? Ông ấy khôngđược may mắn như đại nhân. Ông ấy đã bị giết rồi. Tiền Thế Tân đại nhânngồi vào ghế thái thú rồi, nhưng có điều nghe nói tội của y đã bị vạchtrần, đã vào đại lao. Tiền đại nhân có phần giống đại nhân, đều có danhtiếng là vị quan tốt được bách tính kính yêu, đúng là trước đây chẳng ai ngờ nổi, thì ra những việc ám sát giá họa hồi trước đều là do một chính nhân quân tử như thế làm ra. Hai quận lân cận cùng hai nước mang âmmưu, thái thú đều phạm vào sai lầm lớn, thái thú tạm thời đều là quantốt cho Lương đại nhân chọn ra. Đại nhân nhìn xem, giống hệt nhau còngì.”
An Nhược Thần càng nói, sắc mặt Thôi Hạo càng khó nhìn, hắnbảo: “Ta từng nghe nói phu nhân rất biết ăn nói, nay xem như được mởmang. Chẳng qua nếu phu nhân chỉ muốn dựa vào lời mà vu oan như thế, thì sợ là không thể nào.”
“Theo đại nhân nói, vu oan hãm hại đó là do các vị đại nhân làm ra, giết người diệt khẩu cũng thành quen. Nếu đã là tiểu tốt thì sẽkhông thoát khỏi số mạng như vậy, ở Bình Nam chết bao nhiêu người, đạinhân có biết không? Ta nghĩ chắc đại nhân không để ý nghe ngóng BìnhNam, chỉ sợ quận Mậu vì chuyện này mà chết cũng không ít người rồi. Đạinhân, ta có lòng tốt nhắc nhở đại nhân, đại nhân nghĩ thử xem tình hìnhgần đây có biến hóa gì không? Liệu có thuận lợi hết không? Thử nghĩ Tiền đại nhân ở Bình Nam xem, vừa xảy ra chuyện, thế là đều do y gánh tráchnhiệm hết. Lỗ Thăng đại nhân lại đường đường chính chính, chẳng hề saichút nào. À đúng rồi, gần đây Lỗ Thăng đại nhân có gửi thư cho đại nhânkhông? Ta nghe nói, đã xảy ra chuyện lớn rồi đấy.”
Thôi Hạo đang do dự có nên tiếp lời của nàng ta không, hắn luôn cảm thấy đây là cạm bẫy.
“Chuyện lớn đến thế, Lỗ đại nhân không thông báo cho đại nhânthì cũng nên báo cho Lương đại nhân một tiếng chứ. Có lẽ, bọn họ có cách liên lạc riêng, không cần đại nhân nữa.”
“Ta và phu nhân không có gì để nói cả, xin phu nhân về cho.” Quả nhiên là kế ly gián, Thôi Hạo quyết định không nên nghe nhiều.
“Được thôi.” Kết quả An Nhược Thần lại đáp rất sảng khoái, khiến Thôi Hạo sững sờ.
An Nhược Thần đứng dậy, lại nói: “Đợi đến sau khi đại nhân nghe được tin kia thì sẽ biết ta tuyệt đối không nói xạo. Đến lúc đó nếu đại nhân cảm thấy tình cảnh chúng ta giống nhau, cần trợ giúp thì cứ tớitìm ta. Còn nữa, đại nhân cứ nghĩ cho kỹ đi, sau khi bị Lương đại nhânép buộc, Lương đại nhân có lợi gì và đại nhân có hại gì. Ta cáo từ.” AnNhược Thần thi lễ rồi khoan thai rời đi.
Thôi Hạo trợn mắt nhìn theo bóng lưng nàng ta, trong lòng ngậptràn nghi hoặc. Hắn suy đi nghĩ lại, không dám nghĩ nhiều, cuối cùngquẳng lời của An Nhược Thần qua một bên. Nhưng tối ấy hắn không hề đượcngủ ngon, ngày hôm sau cho gọi thuộc hạ theo dõi hành tung của An NhượcThần đến, hỏi hắn mấy ngày qua An Nhược Thần làm những gì. Thuộc hạ nóikhông có gì đặc biệt cả, phu nhân tướng quân không ra khỏi cửa, cũngkhông gặp người ngoài.
Thôi Hạo nghĩ ngợi một lúc, lại gọi a hoàn bên ngoài An NhượcThần đến hỏi, a hoàn đáp mấy ngày nay phu nhân ăn ngủ nhiều lắm, tinhthần rất tốt, không thấy có gì là khó chịu cả.
***
Duẫn Minh phải về sườn núi Thập Lý, đến chào hỏi Thôi Hạo. Thôi Hạo hỏi hắn ngoài việc Long Đại bày oai phong gây áp lực ra thì cóchuyện gì nữa không. Tâm trạng Duẫn Minh không được tốt lắm, thô lỗ đápmột câu không có, có chuyện gì thì sẽ dặn dò, rồi nghiêng đầu đi.
Hai chữ “dặn dò” làm Thôi Hạo chẳng thoải mái nổi, điều nàykhiến hắn nhớ đến “tiểu tốt” mà An Nhược Thần nói. Quả thật, với hắn mànói thì vị trí thái thú như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng đối với quan ở kinh thành, chưa chắc đã để mắt tới.
Không thể suy nghĩ nhiều được. Thôi Hạo nhắc nhở mình, không thể trúng kế ly gián của phụ nhân kia.
Nhưng rồi rất nhanh, Thôi Hạo nghe được một tin tức đầy kinh hãi, Càng khiếp sợ hơn, hắn đã đi tìm An Nhược Thần.
“Nam Tần đế còn sống?”
“Ừ, ta cũng nghe nói rồi. Nghe nói viết rất nhiều chiếu thư thả dọc trên sông, chắc hẳn không lâu sau hoàng thượng cũng sẽ biết, ĐôngLăng cũng sẽ biết, rồi người trong thiên hạ cũng biết cả.”
“Y đang ở quận Bình Nam!” Thôi Hạo cảm thấy chắc chắn chuyện này có liên quan tới Long Đại, nhất định là An Nhược Thần biết.
An Nhược Thần hỏi hắn: “Đại nhân cảm thấy hoàng đế Nam Tầnkhông chạy đến quận Mậu là mất mặt sao? Đại nhân nên vui mới đúng, đạinhân không phải khơi ra củ khoai nóng phỏng tay này. Nếu đại nhân đã tìm đến ta, thì chắc hẳn đã nghĩ xong cái tốt của Lương đại nhân và cái xấu của đại nhân rồi nhỉ.”
“Ngươi đang xúi giục ly gián!”
An Nhược Thần hỏi lại hắn: “Ta ly gián đại nhân, đại nhân có hại gì không?”
Thôi Hạo á khẩu không trả lời được.
“Đại nhân nên vui mừng mới đúng, chí ít đại nhân còn có giá trị để ly gián.”
Thôi Hạo hít sâu một hơi: “Cô không sợ ta sẽ đối phó với cô sao?!”
An Nhược Thần bật cười: “Xem đại nhân nói kìa, cứ như không đối phó được ta vậy.”
Thôi Hạo nghẹn lời.
An Nhược Thần nói: “Đại nhân, chúng ta nói ngắn gọn thôi, đừngvòng vo nữa. Đại nhân đến gặp ta, dĩ nhiên là đã nghĩ cặn kẽ rồi. Saukhi Lương đại nhân bị bắt, chuyện có mấy điểm. Một là Đông Lăng và ĐạiTiêu nhanh chóng kết thù, Lỗ đại nhân mượn cớ giết ba ngàn binh línhĐông Lăng, khiến hai nước khai chiến. Tướng quân nhà ta không thể khôngđến tiền tuyến, dẫn những binh sĩ mà chàng vốn không quen thuộc đi chémgiết binh tướng Đông Lăng ngập tràn oán hận lại hết sức dũng mãnh. Loạichuyện này, xảy ra bất ngờ gì cũng đều có lý do chính đáng cả. Hai làtrong thời gian lương đại nhân mất tích, nếu quận Mậu xảy ra bất kỳ vấnđề gì, thì cũng đều do Thôi đại nhân chịu trách nhiệm. Nếu Lương đạinhân bị sát hại, lại không ở nơi này, thế thì mọi chuyện không hay đềusẽ đẩy đến trên người đại nhân.”
Thôi Hạo mím chặt môi, đúng là như vậy thật. Nên hắn phải bảođảm quận Mậu bình an, không thể xảy ra chuyện gì tệ hại được. Phải đảmbảo kế hoạch ở tiền tuyến được thuận lợi, Duẫn Minh cần trợ giúp, hắnphải dốc hết sức.
An Nhược Thần nói tiếp: “Ba là, nếu chuyện mưu hại tướng quân ở tiền tuyến thuận lợi, Duẫn tướng quân thuận lợi cứu được Lương đạinhân, sau đó Lương đại nhân sẽ tụ tập tất cả binh lực, bắt lấy ĐôngLăng. Đại nhân lập được công lớn, ngồi vững trên ghế thái thú. Lương đại nhân bảo đảm cho đại nhân được hoàng thượng ngự phong, không phải giữchức tạm thời nữa.”
Tim Thôi Hạo đập mạnh, là Long tướng quân sắp xếp xong mọi thứđể nàng ta nói như thế, nhất định là vậy. Nàng ta chỉ là con gái mộtthương nhân, sao lại có kiến thức như vậy được.
“Nhưng còn có điểm thứ tư.” An Nhược Thần nhìn vào mắt ThôiHạo, “Nếu chuyện không thuận lợi, mưu kế của Duẫn tướng minh bị đoán ra, tướng quân nhà ta bắt hắn lại, vậy Thôi đại nhân cảm thấy, người mà hắn sẽ tố cáo là ai đây? Là Lương đại nhân, hay là Thôi đại nhân ngài?”
“Ta chỉ là một chủ bạc nho nhỏ, lúc nguy nan tạm gánh chức thái thú, sao có thể xúi giục được đại tướng quân từ kinh thành tới.”
“Một chủ bạc nho nhỏ vì để cướp chức thái thú mà thông đồng với mật thám, mưu hại sứ thần, giá họa Sử thái thú và Long tướng quân, chemắt tuần tra sứ và tướng quân từ kinh thành đến, lừa gạt lấy tín nhiệm,muốn mượn tay bọn họ để diệt trừ Sử thái thú và tướng quân. Sau khi sựviệc bại lộ thì tự biết khó thoát khỏi cái chết, dứt khoát tự vẫn… À,nếu không phải là tự vẫn thì cũng sẽ là trên đường chạy trốn vô tình ngã chết hoặc bị quân lính giết chết.”
Thôi Hạo trợn mắt há mồm.
“Đại nhân nhìn xem, thêu dệt tội danh đâu có khó. Bất kể là đeo vào trên người Tiền đại nhân ở quận Bình Nam hay trên người đại nhân,thì đều dùng tốt cả. Chỉ cần chuyện có chút bất trắc, thì chính là thờiđiểm để sử dụng kẻ chết thay.” An Nhược Thần nhìn hắn, nói tiếp: “Đâychuyện có thể xảy ra dưới tình huống Lương đại nhân và Duẫn tướng quâncó thể ngụy biện, dĩ nhiên cũng có khả năng tội chứng xác thật không thể biện giải, mà cũng không cần nói nữa, chắc chắn đại nhân có nhiều điểmyếu lắm.”
Thôi Hạo cười gượng: “Đúng là cái gì phu nhân cũng dám thêudệt, không biết thủy thổ Bình Nam ra sao mà có thể nuôi dưỡng được người như phu nhân.”
“Đại nhân à, đối với ta mà nói, ai làm thái thú hay ai làmhoàng đế đều không quan trọng, quan trọng chính là tướng quân. Chàng mới là người có thể đưa ta rời khỏi biên thành, đến kinh thành sống quangày thật tốt. Ta cũng chỉ muốn có vậy mà thôi. Đối với đại nhân mà nói, Đông Lăng thế nào, Nam Tần thế nào, Lương đại nhân thế nào, Long tướngquân thế nào cũng đều không quan trọng, quan trọng chính là hoàng thượng Đại Tiêu ta. Tấu chương nói về việc Đông Lăng có âm mưu, Nam Tần cầuhòa, Lương đại nhân bị bắt cóc truyền mất bao lâu đây, cưỡi khoái mãkhông ngủ không nghỉ cấp tốc đưa đi, nhưng vì sao vẫn hoàng thượng vẫnchưa hạ ý chỉ? Thôi đại nhân, đại nhân nghĩ kỹ xem, tấn công Đông Lăngcó đúng là điều hoàng thượng muốn không? Căn bản hoàng đế Nam Tần cònchưa chết, âm mưu mà Đông Lăng nhắc đến tự tiêu tan, đại nhân nên vui vì hoàng thượng không hạ chỉ theo như tấu chương đại nhân báo, nếu khôngđại nhân chính là khi quân phạm thượng, dù có mười cái đầu cũng không đủ chém.”
Thôi Hạo không cười nổi nữa.
“Thôi đại nhân, nay đại nhân nói xem, tình cảnh của chúng ta có phải giống nhau không? Ta cũng không hề chắc chắn hoàn toàn về tướngquân. Ngoài mặt thì chàng nói lời dễ nghe, để ta muốn gì được nấy, nhưng đến khi gặp nguy hiểm, vì để ổn định các đại nhân mà để ta lại làm contin, không chút mềm lòng, cũng không hề lo nghĩ cho an nguy của ta. Đạinhân nói xem, có phải thế không? Nếu không sử dụng thủ đoạn thì khôngthể bảo đảm chàng một lòng một dạ với ta thật được. Ta muốn cùng lênkinh với tướng quân, ta muốn làm phu nhân nhị phẩm, hưởng thụ vinh hoaphú quý. Ta không thể chết được. Đại nhân muốn làm thái thú? Đại nhântưởng rằng, những lời ngon tiếng ngọt mà mấy vị đại nhân đến từ kinhthành nói lúc lôi kéo đại nhân giúp đỡ, là có thể tin hoàn toàn đượcsao? Đại nhân à, chúng ta đều chỉ là tiểu tốt, không thể để người kháclàm nhục lợi dụng trắng trợn được.”