Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 149
<!---->Long Đại dẫn đầu đội kỵ binh, đưa An Nhược Thần, Diêu Côn, Lư Chính và những quân lính nha sai bị bắt làm tù binh kia giải về.
Diêu Côn được phân cho một con ngựa. Ông ta đã được cứu, khithả lỏng tinh thần thì mệt mỏi cũng bao trùm lấy toàn thân, nhiều lầnngủ gật gục đầu lên xuống, suýt nữa đã ngã khỏi ngựa. Định đề nghị vớiLong tướng quân là không bằng chúng ta thúc ngựa mau chạy về đi, nhưngcũng nhìn thấy Long Đại đi đằng trước, hắn dùng áo choàng bọc lấy AnNhược Thần, ôm vững vào trong lòng. Không nói gì cũng không làm gì lớn,chỉ cưỡi ngựa chậm rãi đi.
Diêu Côn cũng không mở miệng, rõ ràng là An Nhược Thần đangngủ, Long Đại không muốn ảnh hưởng đến nàng. Diêu Côn xốc lại tinh thần, an ủi mình còn có thể thấy mệt thấy đau, chứng tỏ còn sống. Còn sống là tốt rồi. Ông ta còn sống, người nhà của ông ta cũng phải bình an. DiêuCôn nhớ đến nụ cười của Mông Giai Nguyệt, nhớ đến vẻ mặt của con trailúc nghịch ngợm càn quấy mà phấn khởi lên.
Lúc tỉnh dậy, An Nhược Thần phát hiện mình đang ngủ trong mộtgian trướng. Giường rất cứng, nhưng đó không phải là nguyên nhân khiếnnàng mỏi eo đau lưng nhức người, đã bao lâu rồi không được ngủ một giấcthật ngon? Mấy đợt chạy trốn bôn tẩu đó, hệt như một giấc mộng. An Nhược Thần lắc đầu hoàn hồn, nàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên taytrái mình được buộc cố định vào thanh nẹp.
Sờ lên mặt, hình như đã được tắm rửa qua, tóc xõa dài, hẳn đãđược chải đầu. An Nhược Thần học theo Long Đại nhướn mày, hẳn nàng ngủnhư chết nên mới không biết tẹo gì như vậy. Nàng đứng lên nhìn xungquanh một vòng. Trướng rất lớn, các vật dụng để dùng trong phòng đều cóđủ. An Nhược Thần lần ra sau bình phong, tìm được thứ nàng muốn tìm,tháo thanh nẹp vướng víu ra, sửa sang lại thật tốt. Đi ra ngoài thì thấy trên bàn có tờ giấy, là để lại cho nàng. Bên trên là chữ viết có lựccủa Long Đại.
Long Đại nói mình cần phải ra trận gặp đại tướng quân địch, sau đó sẽ về, bảo nàng ăn hết cháo nóng trên bếp với bánh bao đi, nếu chánthì đọc sách, mệt thì ngủ tiếp.
An Nhược Thần thở dài, lại rất muốn cười. Thở dài là vì cầnphải đánh giặc, nàng thật sự rất ghét chiến tranh. Buồn cười là vì giọng điệu này cứ như nói đi ra ngoài săn bắt một lát sẽ quay về. An NhượcThần thấy bếp nhỏ cạnh giá đỡ cửa, đặt bên trên là nồi đồ ăn được chưngnóng, có bánh bao, cháo và vài món đồ khác, An Nhược Thần cảm thấy đói,một hơi càn quét sạch, ăn xong vẫn còn thèm, nhưng nàng lại ngại, nãygiờ nàng ăn quá nhiều rồi, hẳn phải đủ suất cho ba người.
Không được, phải nhịn nào, không thể để binh sĩ thuộc hạ củatướng quân cho rằng tướng quân phu nhân tương lai là thùng cơm được.
An Nhược Thần từ từ dọn dẹp chén dĩa, cố ý làm rất chậm, cuối cùng đã đè được cơn thèm ăn xuống.
Sau đó tướng quân vẫn chưa về, An Nhược Thần nhìn lên bàn, đúng là có sách thật. Là “Long tướng quân liệt truyện” và “Long tướng quântân truyện”. Đúng là phiền mà, cái này thì có gì mà đọc chứ. An NhượcThần bật cười.
Tinh thần tốt lên, không muốn ngủ tiếp, nhưng tướng quân khôngdặn là có thể ra ngoài, thế là ngay đến rèm trướng An Nhược Thần cũngchẳng vén lên. Nàng dứt khoát mài mực, trải giấy ra, bắt đầu viết lạitừng chuyện từng chuyện gần đây. Được gặp lại dĩ nhiên phải vui rồi,nhưng nàng cũng không quên tình thế hiểm trở.
Thái thú đại nhân bị vu oan ám sát tuần tra sứ, tướng quân lạithu nhận giúp đỡ, phải làm sáng tỏ thế nào đây? Chủ bạc Giang Hồng Thanh đã chết, còn ai có thể làm nhân chứng? Còn về phần vì sao Tiền Thế Tânngăn tin chiến sự của lính liên lạc, An Nhược Thần cũng có thể đoán rađược lời giải thích của hắn. Hắn chỉ cần nói lúc ấy đang bận bàn bạc,vốn muốn để sau khi bàn xong thì sẽ bẩm báo với các vị đại nhân, khôngngờ chủ bạc lại động thủ với Bạch đại nhân.
An Nhược Thần cẩn thận nghĩ lại chuyện này, sát nhân bị bắthiện nguyên hình, nhân chứng đã chết, sau đó bọn họ còn cùng nhau chạytrốn, đuổi giết một đường, thậm chí sát thủ của mật thám còn giết rấtnhiều người trước mặt đông đảo quan binh để cứu họ ra. Đây đúng thật là, có nhảy xuống sông Tứ Hạ cũng không rửa sạch tội.
An Nhược Thần thở dài, vẽ một vòng tròn sau tất cả mọi chuyện, tỏ vẻ đấy là trọng điểm.
Sau đó lại sắp xếp tiếp. An Nhược Thần viết xuống ba chữ “Lục đại nương”.
Giờ Lục đại nương thế nào rồi? Nếu bà ấy bình an thoát thân, ắt sẽ nấp trong thành Trung Lan, nhất định Triệu Giai Hoa sẽ giúp bà ấy.Nhưng nếu nàng muốn tra ra đầu mối, chỉ sợ không dễ. Bây giờ An NhượcThần chỉ hy vọng Lục đại nương có thể bình an.
Tịnh Duyên sư thái là sát thủ, những vụ án giết người lần trước đều do một tay bà ta làm. Hẳn là bà ta sẽ đưa tứ muội đến chỗ Tiết TựNhiên, An Nhược Thần hy vọng như vậy. Nếu đã đưa rồi, vậy sau đó TịnhDuyên sư thái sẽ đi đâu? Làm gì? Tứ muội nói với nàng Tịnh Duyên sư thái bảo còn một chuyện chưa làm xong, phải đi chấm dứt.
Nhưng bọn họ cần Tịnh Duyên sư thái. Bà ta thừa nhận chuyệnmình đã làm, bà ta có thể trở thành nhân chứng. Chí ít là, bà ta có thểchứng minh Lý trưởng sử vô tội, và Lý trưởng sử là một người trong sạch. Bà ta có thể chứng minh Hoắc tiên sinh bị mật thám giết chết chứ khôngphải tự sát. Nhất định sư thái còn biết nhiều chuyện hơn nữa, gây ranhiều án như thế, sao có thể không biết gì được. Chẳng qua Tịnh Duyên sư thái chịu đồng ý thừa nhận trước mặt mình, là vì mình không thể gây khó dễ cho bà ta, nhưng nếu đổi thành tướng quân, đổi thành Lương đại nhân, liệu thái độ của bà ta có còn như vậy không? Hơn nữa, có thể đi đâu đểtìm bà ta đây?
Còn cả Lư Chính nữa. Hắn cũng là mật thám. Có rất nhiều chuyệnnhất định là do hắn làm. An Nhược Thần cảm thấy Lư Chính sẽ là một điểmđột phá rất được. Là mật thám duy nhất bọn họ bắt được. Nếu hắn có thểthẳng thắn, nói ra kế hoạch của Tiền Thế Tân, vậy thì thái thú đại nhâncó thể được rửa sạch oan khuất rồi.
Tiết Tự Nhiên, thái thú phu nhân, nhị muội, Cổ Văn Đạt… AnNhược Thần viết ra một chuỗi dài các cái tên, mỗi lần viết cái nào làlại nghĩ tới chuyện của họ. Bất tri bất giác, nàng nhìn danh sách chămchú suy nghĩ đến ngẩn người. Ngay khi trong trướng thắp đèn lúc nào nàng cũng chẳng biết, chợt nghe thấy giọng của Long Đại ở bên ngoài, hắn hỏi vệ binh: “Nàng ấy tỉnh chưa?”
Vệ binh đáp: “Không nghe thấy cô nương gọi người.”
Sau đó Long Đại dặn dò chuẩn bị thức ăn, rồi hắn đi vào. AnNhược Thần không biết bên cạnh hắn còn có ai khác không, liền vội vànggiấu xếp giấy trên tay giấu vào trong ngực.
Long Đại vén rèm lên đi vào trong trướng, liền thấy An NhượcThần mở to đôi mắt chắp tay sau lưng đứng một bên nghênh đón, không khỏi bật cười: “Ta còn định bụng phải gọi nàng dậy cho bằng được, nếu khôngngủ một ngày một đêm, chắc đói bụng lắm.” Vừa dứt lời, quay đầu sang thì thấy đồ ăn trên bếp nhỏ đã hết sạch, hắn không khỏi nhướn mày.
An Nhược Thần hắng giọng, giả vờ như không biết đồ ăn đó là dành cho mấy suất, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”
“Qua giờ Dậu* rồi.” Long Đại cười, “Phải ăn cơm rồi.”
(*Từ 5 giờ đến 7 giờ chiều.)
An Nhược Thần đỏ mặt, vội nói sang chuyện khác: “Hôm nay tướngquân có thuận lợi không? Em nghe nói tướng quân đã chiếm được huyệnGiang Sinh, định tiếp tục đánh vào nội thành Nam Tần sao?”
“Dĩ nhiên là không.” Long Đại nói: “Tuy có thể chiếm được thành Vũ An, nhưng phòng thủ rất kỹ, nếu đánh tiếp sẽ làm tướng sĩ bên tachết thảm, quan trọng nhất chính là, ta cũng không muốn thành Vũ An củahắn. Nay đuổi chúng ra khỏi dốc Thạch Linh cách xa mười dặm, vạch rõgiới tuyến, đề nghị ngưng chiến.”
An Nhược Thần ngẩn người: “Tướng quân mới từ dốc Thạch Linh về đây ạ?”
Long Đại cười to: “Đây chính là doanh trại ở dốc Thạch Linh, ta không đưa nàng đến sông Tứ Hạ. Thế cục ở sông Tứ Hạ đã ổn định rồi, cómấy người Chu tướng quân là được. Còn tù binh ở dốc Thạch Linh quánhiều, có nhiều chuyện cần phải xử lý. Nay đều đã sắp xếp xong rồi, tạmthời chờ đã.”
“Chờ cái gì?”
“Chờ bước tiếp theo của Huy vương và đám phản thần Đại Tiêu chúng ta.”
Vừa nói đến đây thì bên ngoài có vệ binh hỏi có thể vào đượckhông. Long Đại lên tiếng đáp, để bọn họ đi vào. Ba vệ binh đi vàotrướng, gật đầu hành lễ với Long Đại và An Nhược Thần, sau đó một ngườidọn bàn, một người mở hộp đựng thức ăn lấy đồ ăn canh nóng ra, còn người khác dọn dẹp chén dĩa và bếp nhỏ trước đó. Dọn bàn xong, có một vệ binh đến tháo khôi giáp của Long Đại thay y phục, một người khác thay nướcsạch trong chậu đồng. An Nhược Thần đứng trong góc đoan trang nhìn,không lên tiếng, sợ người ta để mắt tới. Cũng may động tác của chúng vệbinh rất nhanh chóng, làm việc nhanh nhẹn, mắt lại nhìn thẳng.
An Nhược Thần nhìn rồi lại nhìn, vừa quay đầu sang thì pháthiện Long Đại đang mỉm cười với nàng. Lập tức nàng đỏ bừng mặt. Tướngquân nhìn nàng, các vệ binh nhìn tướng quân —— thế là tất cả bọn họ đềubiết tướng quân đang nhìn nàng.
An Nhược Thần không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm nóc trướng, suy nghĩ lại một lần các chuyện đã xảy ra.
Các vệ binh làm xong thì thi lê lui ra, An Nhược Thần vộinghiêm túc lấy tờ giấy mình đã viết ra đưa cho Long Đại. Long Đại nhậnlấy, nghiêm túc hỏi: “Có phải đây là chứng tỏ nàng không có tạp niệm với ta, một lòng muốn phá án không?”
An Nhược Thần đỏ bừng mặt, vội đáp: “Trước mặt binh sĩ, tướng quân phải có uy nghi chứ.”
Long Đại cười lớn, An Nhược Thần cũng không biết có gì buồncười. Long Đại nghiêm túc nhìn hết tờ giấy nàng viết, có rất nhiều nộidung An Nhược Thần chỉ liệt kê tên người, Long Đại vẫn hiểu. Hắn đốtcháy tờ giấy kia, sau đó kéo An Nhược Thần đến trước bàn, vừa xới cơmvừa hỏi: “Còn muốn ăn không?”
“Ăn.” An Nhược Thần thành thật không khách khí. Nàng đã đói lâu lắm rồi, ăn nhiều thì sao, có lý chẳng sợ.
Long Đại bật cười.
An Nhược Thần nhướn mày nhìn hắn.
Long Đại nói: “Đón nàng về bên cạnh, ta rất thoải mái.”
An Nhược Thần không tiếp lời, thì ra sau khi đánh thắng trận, bản lĩnh nói lời ngon ngọt cũng tăng lên.
Long Đại không nhạo báng nữa, múc cơm cho hai người, hắn mờimột tiếng rồi bắt đầu ăn, hiển nhiên cũng rất đói bụng, tốc độ ăn cơmgiống hệt đánh giặc, vừa quả quyết lại có hiệu suất. An Nhược Thần nhìn, cảm thấy mình cũng sắp cười rồi, rồi cười qua cười lại như thế, trôngchẳng khác gì ngớ ngẩn cả. Nàng gắp đồ ăn chan canh cho Long Đại, cònmình thì lại chẳng ăn được mấy đũa.
Long Đại ăn xong rất nhanh, bắt đầu bàn chuyện chính sự: “Những việc nàng nói đấy, trước mắt tạm thời không phải là quan trọng nhất.”
An Nhược Thần nghiêm túc lắng nghe.
“Ta đã thẩm vấn Lư Chính, hắn không chịu nói gì. Hắn mai phụctrong quân bấy lâu nay, ta đoán kẻ truyền tình báo trong quân và giá họa Lý trưởng sử chính là hắn, nhưng những chuyện khác, ví dụ như Lưu Tắc,Từ bà mối, chưa chắc đã liên quan đến hắn. Hắn nhập ngũ đã năm năm, cóthể lăn lộn đến vị trí hôm nay, rất tốn thời gian, ngoài cố gắng ra thìcòn cần rất nhiều cơ hội may mắn. Vì để không bại lộ, hắn sẽ không thamdự nhiều vào những kế hoạch khác. Hắn cũng quan trọng như những mật thám khác.”
“Có nghĩa là trừ những người chúng ta đã biết và nghi ngờ, hắn không tiết lộ gì nhiều?”
“Ngoài việc hắn thừa nhận đã hạ độc muội muội nàng ra, thìkhông hề nói thêm gì. Là độc nào, giải dược là gì, hắn cũng không nói.Hắn chỉ bảo giải dược nằm ở một chỗ chỉ có mình hắn biết.”
“Hắn muốn lấy điều kiện gì để trao đổi?”
“Thả hắn ra.”
“Vậy hắn phải dùng tình báo để đổi. Không chỉ giải dược, mà còn cả danh sách mật thám nữa, hắn nói ra, chúng ta phải kiểm chứng là thật thì mới thả.”
Long Đại nhướn mày: “Thần Thần à.” Âm đuôi kéo rất dài.
Lập tức An Nhược Thần kịp nhận ra mình đã lạm quyền, vội nóivới giọng nịnh bợ: “Tất cả phải do tướng quân làm chủ, tướng quân anhminh thần vũ, nhất định sẽ có ý kiến hay. Tướng quân cảm thấy làm thếnào thích hợp thì cứ sai bảo.”
Long Đại chọc vào trán nàng: “Nịnh nọt.”
An Nhược Thần muốn thanh minh là mình không có, tôn kính thật lòng.
“Làm ta rất vui.”
An Nhược Thần không thanh minh nữa. Đúng thế, vừa rồi nàng đúng là thật lòng tôn kính nịnh bợ.
“Hắn rất cứng miệng, ta dụng hình với hắn cũng không hiệu quả.Hắn cũng biết ta sẽ không giết hắn, hắn có giá trị. Nàng không cần phảiđi thăm hắn, không cần hỏi hắn, không cần để ý đến hắn. Hắn cảm thấymình gây khó dễ được nàng, nàng mà ra mặt thì hắn sẽ càng tin chắc.”
An Nhược Thần gật đầu, hỏi: “Còn thái thú đại nhân đâu?”
“Tạm thời chuyện của ông ta không có biện pháp, nếu ta đoán không sai, hẳn Bạch Anh đã chết.”
An Nhược Thần giật mình.
“Con người Bạch Anh ghét ác như thù, cũng tự đánh giá mình rấtcao, nếu ngài ấy đã nhận định chuyện gì thì sẽ đi tới cùng. Diêu Côn đãkể em nghe các chuyện từ sau khi Bạch Anh vào Bình Nam, rõ ràng ngài ấyđã bị người ta lợi dụng, là một con cờ. Nhưng con cờ này không thể dùnglâu được, vì nếu lâu quá, Bạch Anh sẽ phát hiện ra vấn đề, một khi ngàiấy phát hiện được chân tướng, không những không còn là quân cờ, mà sẽbiến thành mãnh hổ.”
“Bọn chúng cần Bạch đại nhân xoi mói điểm khả nghi ở ta, cầnBạch đại nhân khiển trách thái thú đại nhân không làm tròn cương vị, sau đó trước khi ngài ấy ý thức được tình hình không đúng, lập tức giếtngài ấy, định tội danh chân thật cho thái thú đại nhân.”
“Không sai, nên ta nghĩ cũng sắp rồi, kiểu gì tin Bạch đại nhân chết cũng sẽ truyền đến đây. Kèm theo đó, hẳn sẽ có tin Tiền Thế Tântạm thời quản lý chức thái thú. Nếu bọn chúng thuận lợi, thì sau nàyTiền Thế Tân sẽ được hoàng thượng ngự phong thái thú, danh chính ngônthuận, lại được cái mỹ danh nhận lệnh lúc lâm nguy, dũng cảm gánh vác.Chúng ta đại thắng ở tiền tuyến, có công lao ép hòa Nam Tần, thế nào hắn cũng được hưởng một phần.”
“Tướng quân! Không thể để hắn ta được như ý được! Hai cha con bọn chúng, tất cả đều là tặc tử phản quốc.”
Long Đại nói: “Nàng nói không sai, nhưng vì tội mưu phản củaDiêu Côn, nên tạm thời chúng ta vẫn không thể động đến Tiền Thế Tân,trên Tiền Thế Tân còn có người, bọn chúng là châu chấu buộc cùng thuyền, chỉ cần đánh đổ một tên thì có thể bắt được điểm yếu của những tênkhác. Cho nên, ngoại trừ Lư Chính ra, chúng ta còn cần những nhân chứngkhác.”
“Tịnh Duyên sư thái!”
Long Đại lắc đầu: “Hành tung của Tịnh Duyên sư thái bất định,võ nghệ lại cao cường. bắt bà ta quá khó. Có một người khác, dễ hạ thủhơn.”
“Ai?”
“Tiền Bùi.”
An Nhược Thần mở to miệng, kinh ngạc nói: “Tướng quân muốn về Trung Lan tra xét lão ta?”
“Dĩ nhiên không phải. Nay Trung Lan đã là địa bàn của Tiền ThếTân, một là ta không thể rời khỏi tiền tuyến, hai là không có lý dochính đáng, ba là ở nha môn không thể dụng hình. Dĩ nhiên phải bắt đếndoanh trại rồi.” Long Đại nắm tay phải lại đập vào lòng bàn tay trái, tỏ vẻ chuyện này phải dùng thủ đoạn vũ lực.
Hai mắt An Nhược Thần sáng lên, nghe mà hả giận! “Tướng quân, làm ơn đánh lão nhiều thêm mấy quyền!”
Long Đại sờ đầu nàng: “Trước khi thời cơ đến thì không được đểlộ, có rất nhiều chuyện cũng không thể làm, phải thận trọng. Giờ đây đãđánh thắng trận, dù sao cũng nên đến lượt chúng ta giành công kiêu ngạo, muốn làm gì thì làm.”
An Nhược Thần nhướn mày, tướng quân là có ý tự khen mình đấy hả? Phải chú ý dùng từ chứ!
Long Đại lại sờ lông mày nàng, nhìn vào mắt nàng: “Để nàng lạiTrung Lan, không thể chăm sóc tốt cho nàng, là lỗi của ta. Ta phải mưuđồ cẩn thận, bố trí thích đáng, nhanh chóng thủ thắng, khi ấy mới có thể thay đổi mọi thứ được. Nên mấy ngày nay đã để nàng phải uất ức rồi,nàng đừng trách ta.”
Chỉ là những câu đơn giản, nhưng An Nhược Thần rất cảm động.“Không uất ức gì hết. Tướng quân cần chú ý chiến trường, nguy hiểm tứphía, em lại không thể giúp tướng quân được, lại còn làm tướng quân quan tâm, ngáng chân sau của tướng quân, là em không tốt.”
“Được rồi, là nàng không tốt.”
Nhất thời An Nhược Thần cứng mặt, tướng quân à, chàng có thể để em cảm động lâu hơn xíu được không?
Vẻ mặt của nàng làm Long Đại rất vui, hắn bật cười ha hả.
An Nhược Thần bĩu môi, cũng biết tướng quân đem nàng ra trêu đùa.
“Tướng quân, trong quân còn gian tế khác không?”
“Ta không thể chắc chắn mười phần được, nhưng đã nghiêm ngặtkiểm tra tất cả doanh trại ở tiền tuyến rồi, cũng đã lấy kế hoạch quântình ra dò xét, tạm thời không tra ra được gì khác thường.” Long Đạinói: “Nhắc đến đây, thái thú đại nhân có nói với ta là hai người từngdùng đủ cách để cầu cứu ta, ông ta hỏi ta rốt cuộc nhận được tin từ đâu. Ta mới nói, chẳng qua tình cờ muốn từ sông Tứ Hạ đến dốc Thạch Linh,trên đường đi nghe thấy dịch binh bảo dọc đường có toán quân lính khácsắp đặt rất nhiều chốt, lúc ấy ta mới thuận đường đi tìm hai người.”
An Nhược Thần kịp phản ứng: “Ý là những con đường khác đều không thể truyền tin thành công đúng không?”
“Nàng đoán thử xem vì sao ta biết?”
“Mật thư của Cổ đại nhân.” Tướng quân phụ trách trinh thám, làm sao chỉ có mỗi con đường dịch binh được. Mà đây là chuyện không thể đểngười khác biết, nên phải gạt thái thú.
“Đây chính là câu hỏi của ta. Làm sao nàng biết Cổ Văn Đạt đáng tin?”
“Chàng đã điều Tạ đại nhân đi, tất phải có một người đáng tintiếp tục làm việc. Thế cục trong thành quan trọng biết bao, dĩ nhiên emsẽ không cho rằng tướng quân giao chuyện này lại cho em. Quân đội đangđiều tra án, nhất định có sắp xếp. Những người khác thì khó nói lắm,nhưng Cổ đại nhân đi theo Tạ đại nhân nhiều năm, nếu Tạ đại nhân khôngtin y, dĩ nhiên sẽ không dám giao lại chức trách quan trọng như vậy vàotay y. Tướng quân cũng sẽ không đồng ý.”
An Nhược Thần nhìn Long Đại, thấy sự tán thưởng trong mắt hắnthì lòng lại vui mừng, nói tiếp: “Dĩ nhiên, cũng phải đề phòng trongquân có mật thám khác, nên Cổ đại nhân làm việc cẩn thận, tỏ ra bị tróitay buộc chân, chuyện gì cũng không dám làm, mọi thứ đều bàn bạc cùngChu trưởng sử, lại thường gửi thư để Tưởng tướng quân quyết định, dườngnhư là vì để tránh theo gót Tạ đại nhân. Y diễn rất tốt dáng vẻ bìnhthường, tự nhiên em cũng không dám tiếp xúc quá nhiều với y, tránh mậtthám phát hiện nghi ngờ. Em bị đám mật thám canh chừng kỹ, ai ai cũngđều cho rằng em mới là kẻ phiền toái, khi ấy Cổ đại nhân mới có đườngthi triển quyền cước được.”
Long Đại gật đầu: “Chuyện nàng bảo y điều tra, y cũng đã nói với ta rồi.”
“Tướng quân cảm thấy thế nào?”
“Quả thật Diêu Côn sẽ là mầm tai họa. Nhất định ông ta có thóp nằm trong tay Tiền Bùi. Phải cẩn thận đề phòng.”
“Chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Thứ nhất, tay nàng còn phải cố định thanh kẹp.”
An Nhược Thần: “…”
“Nàng và thái thú đại nhân chạy đến quân doanh của ta, chuyệnnày không thể giấu được. Cộng thêm tin Bạch Anh chết, còn cả gần mườingàn tù binh cần xử lý đàm phán, nhất định Lương đại nhân sẽ đến doanhtrại ở đây tuần tra hỏi chuyện. Nàng bất ngờ ngã bị thương, lại bị người ta hãm hại, thương thế càng nặng hơn…”
An Nhược Thần vội gật đầu, dùng khổ nhục kế giả vờ đáng thương với Lương đại nhân, nàng rất thành thạo chuyện này.
Long Đại nói: “Dĩ nhiên ta cũng sẽ đau lòng không thôi, lạinhân lúc đại thắng, tinh thần lên cao, thế là liền tiến hành hôn lễ.”
An Nhược Thần ngẩn người, vì sao khổ nhục kế nàng diễn khôngphải để đối phó với Lương đại nhân, mà lại thành đối phó tướng quân gạtcưới rồi?
Long Đại nghiêm mặt: “Nàng thành phu nhân tướng quân rồi, códanh phận đó, ngoài mặt bọn chúng sẽ không dám tùy tiện động đến nàng.Nàng và ta là vợ chồng, đồng hành cùng đi, nàng không rời khỏi ta, bọnchúng cũng không tiện ra tay trong tối. Còn nữa, các binh sĩ kính trọngnàng gọi một tiếng phu nhân, nàng cũng mới có thể danh chính ngôn thuậnsai khiến bọn họ.”
An Nhược Thần muốn nhắc nhở tướng quân, phụ nhân nội quyếnkhông thể nhúng tay vào công vụ, huống gì là sai khiến binh sĩ. Nhưngtướng quân đã nói, giành công kiêu ngạo, muốn làm gì thì làm… An NhượcThần gật đầu cái rụp, tướng quân nói được thì chính là được. Chắc chắnnàng đã bị tướng quân dạy hư rồi, vui quá đi.
“An Nhược Thần cô nương à, nàng gật đầu quá sức rồi. Chuyệnthành thân ấy, dù gì cũng phải ra vẻ ngượng ngùng từ chối, nói mấy câuđại loại như ‘có nhanh quá không’ gì gì đó chứ.”
An Nhược Thần nhướn mày: “Tự nhiên có được chức phu nhân nhịphẩm, sao lại phải từ chối. Mau lên, chàng nói tiếp điều thứ hai đi.”Đầu tiên là tập khí thế của phu nhân tướng quân trước mặt tướng quân nhà mình đã. Nhưng tập xong rồi, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười, thấytướng quân cười, nàng cũng không kiềm chế được.
Long Đại hắng giọng, chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chuyệnthứ hai, trên người nhị muội nàng có độc, tạm cứ coi là thật đi đã.Chúng ta phải tìm cách lấy được giải dược. Cũng không cần bàn kết quảchuyện này thế nào, nhất định Tiết Tự Nhiên sẽ phát cáu.”
“Em đã nói với nhị muội độc là giả.”
“Nên nếu muội ấy phát độc thật, chắc chắn Tiết Tự Nhiên sẽ tính món nợ này lên đầu chúng ta. Mà tứ muội nàng nằm trong tay hắn, dướicơn nóng giận, hắn sẽ đuổi muội ấy ra ngoài, đó mới là phiền phức. Chẳng những nàng có thể sẽ bị uy hiếp, mà tứ muội nàng sẽ lo lắng vì tínhmệnh, bên Tịnh Duyên sư thái cũng sẽ tức giận.”
An Nhược Thần không dám nghĩ đến hậu quả này. Nếu bàn về tínhtùy hứng, Tiết Tự Nhiên không kém Tịnh Duyên sư thái là bao. Nhưng bànvề tùy hứng giết người, thì Tiết Tự Nhiên hoàn toàn không phải là đốithủ của Tịnh Duyên sư thái. Đến lúc đó trong thành Trung Lan gió tanhmưa máu, không thể dọn dẹp. “Tướng quân, vì chuyện này mà đã hy sinh quá nhiều người rồi, chúng ta phải đòi lại công bằng cho bọn họ, không thểđể nhiều người vô tội khác dâng mạng được nữa.”
“Cho nên chúng ta phải đón tứ muội nàng ra.”
An Nhược Thần gật đầu. Long Đại lại nói: “Nhưng nàng không thểra mặt được. Nàng về Trung Lan, chính là tự chui đầu vào lưới. Ta cũngkhông thể ra mặt, thậm chí không thể phái người đến tiếp xúc với Tiếtgia. Tiết Tự Nhiên không chắc chắn được thật giả, nhất định sẽ điều tra. Tiền Thế Tân cũng nhất định đang cẩn thận kiểm soát người giúp nàngtrong thành, không thể để lộ Tiết Tự Nhiên được.” Long Đại dừng một lát, “Chúng ta phải vụng trộm.”
An Nhược Thần lại gật đầu, tướng quân suy nghĩ thấu đáo, nghe theo tướng quân.
Long Đại lại nói: “Tịnh Duyên sư thái sẽ đến tìm nhị muội nàng, bà ta có thể sẽ đến doanh trại.”
An Nhược Thần biết dụng ý của Long Đại.
“Còn có một người quan trọng nữa, chính là hoàng đế Nam Tần.Ngài ngự giá thân chinh, chắc vẫn không biết mình đang đến quỷ môn quan. Chuyện sau đó, ta còn cần ngài ấy sống. Nam Tần, Đông Lăng, còn có cảĐại Tiêu chúng ta, tất cả đều trong âm mưu này. Trên có hoàng đế, dướicó tiểu thương tôi tớ, tất cả đều nằm trên bàn cờ này.”
An Nhược Thần hít sâu một hơi, chuyện này nghe mà cảm thấy nguy hiểm trắc trở. Nàng nhìn vào mắt Long Đại, lòng bình yên lại tin tưởngvô cùng.
“An Nhược Thần cô nương, à, không đúng, Long tướng quân phu nhân, nàng đã chuẩn bị toàn diện phản công với bổn tướng quân chưa?”
An Nhược Thần ra sức gật đầu: “Tướng quân chỉ tay nơi nào em đánh nơi đó, chỉ tấn công không lùi bước.”
Long Đại phá cười, kéo nàng đến ôm vào lòng, đè trán nàng:“Chuyện sẽ không dễ như vậy đâu, dính dáng quá đông, thế lực sâu xa,chúng ta cần phải cẩn thận mưu cầu từng bước.”
An Nhược Thần cũng cười: “Tướng quân yên tâm. Em cũng có kiếnthức, sống đến hôm nay, trong số những chuyện đã gặp, ngoài trở thànhphu nhân tướng quân có phần dễ dàng ra, thì những chuyện khác không hềdễ gì.”
Chân mày Long Đại nhướn cao. Phu nhân à, nàng lặp lại lần nữa đi, chuyện gì dễ dàng cơ?
Diêu Côn được phân cho một con ngựa. Ông ta đã được cứu, khithả lỏng tinh thần thì mệt mỏi cũng bao trùm lấy toàn thân, nhiều lầnngủ gật gục đầu lên xuống, suýt nữa đã ngã khỏi ngựa. Định đề nghị vớiLong tướng quân là không bằng chúng ta thúc ngựa mau chạy về đi, nhưngcũng nhìn thấy Long Đại đi đằng trước, hắn dùng áo choàng bọc lấy AnNhược Thần, ôm vững vào trong lòng. Không nói gì cũng không làm gì lớn,chỉ cưỡi ngựa chậm rãi đi.
Diêu Côn cũng không mở miệng, rõ ràng là An Nhược Thần đangngủ, Long Đại không muốn ảnh hưởng đến nàng. Diêu Côn xốc lại tinh thần, an ủi mình còn có thể thấy mệt thấy đau, chứng tỏ còn sống. Còn sống là tốt rồi. Ông ta còn sống, người nhà của ông ta cũng phải bình an. DiêuCôn nhớ đến nụ cười của Mông Giai Nguyệt, nhớ đến vẻ mặt của con trailúc nghịch ngợm càn quấy mà phấn khởi lên.
Lúc tỉnh dậy, An Nhược Thần phát hiện mình đang ngủ trong mộtgian trướng. Giường rất cứng, nhưng đó không phải là nguyên nhân khiếnnàng mỏi eo đau lưng nhức người, đã bao lâu rồi không được ngủ một giấcthật ngon? Mấy đợt chạy trốn bôn tẩu đó, hệt như một giấc mộng. An Nhược Thần lắc đầu hoàn hồn, nàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên taytrái mình được buộc cố định vào thanh nẹp.
Sờ lên mặt, hình như đã được tắm rửa qua, tóc xõa dài, hẳn đãđược chải đầu. An Nhược Thần học theo Long Đại nhướn mày, hẳn nàng ngủnhư chết nên mới không biết tẹo gì như vậy. Nàng đứng lên nhìn xungquanh một vòng. Trướng rất lớn, các vật dụng để dùng trong phòng đều cóđủ. An Nhược Thần lần ra sau bình phong, tìm được thứ nàng muốn tìm,tháo thanh nẹp vướng víu ra, sửa sang lại thật tốt. Đi ra ngoài thì thấy trên bàn có tờ giấy, là để lại cho nàng. Bên trên là chữ viết có lựccủa Long Đại.
Long Đại nói mình cần phải ra trận gặp đại tướng quân địch, sau đó sẽ về, bảo nàng ăn hết cháo nóng trên bếp với bánh bao đi, nếu chánthì đọc sách, mệt thì ngủ tiếp.
An Nhược Thần thở dài, lại rất muốn cười. Thở dài là vì cầnphải đánh giặc, nàng thật sự rất ghét chiến tranh. Buồn cười là vì giọng điệu này cứ như nói đi ra ngoài săn bắt một lát sẽ quay về. An NhượcThần thấy bếp nhỏ cạnh giá đỡ cửa, đặt bên trên là nồi đồ ăn được chưngnóng, có bánh bao, cháo và vài món đồ khác, An Nhược Thần cảm thấy đói,một hơi càn quét sạch, ăn xong vẫn còn thèm, nhưng nàng lại ngại, nãygiờ nàng ăn quá nhiều rồi, hẳn phải đủ suất cho ba người.
Không được, phải nhịn nào, không thể để binh sĩ thuộc hạ củatướng quân cho rằng tướng quân phu nhân tương lai là thùng cơm được.
An Nhược Thần từ từ dọn dẹp chén dĩa, cố ý làm rất chậm, cuối cùng đã đè được cơn thèm ăn xuống.
Sau đó tướng quân vẫn chưa về, An Nhược Thần nhìn lên bàn, đúng là có sách thật. Là “Long tướng quân liệt truyện” và “Long tướng quântân truyện”. Đúng là phiền mà, cái này thì có gì mà đọc chứ. An NhượcThần bật cười.
Tinh thần tốt lên, không muốn ngủ tiếp, nhưng tướng quân khôngdặn là có thể ra ngoài, thế là ngay đến rèm trướng An Nhược Thần cũngchẳng vén lên. Nàng dứt khoát mài mực, trải giấy ra, bắt đầu viết lạitừng chuyện từng chuyện gần đây. Được gặp lại dĩ nhiên phải vui rồi,nhưng nàng cũng không quên tình thế hiểm trở.
Thái thú đại nhân bị vu oan ám sát tuần tra sứ, tướng quân lạithu nhận giúp đỡ, phải làm sáng tỏ thế nào đây? Chủ bạc Giang Hồng Thanh đã chết, còn ai có thể làm nhân chứng? Còn về phần vì sao Tiền Thế Tânngăn tin chiến sự của lính liên lạc, An Nhược Thần cũng có thể đoán rađược lời giải thích của hắn. Hắn chỉ cần nói lúc ấy đang bận bàn bạc,vốn muốn để sau khi bàn xong thì sẽ bẩm báo với các vị đại nhân, khôngngờ chủ bạc lại động thủ với Bạch đại nhân.
An Nhược Thần cẩn thận nghĩ lại chuyện này, sát nhân bị bắthiện nguyên hình, nhân chứng đã chết, sau đó bọn họ còn cùng nhau chạytrốn, đuổi giết một đường, thậm chí sát thủ của mật thám còn giết rấtnhiều người trước mặt đông đảo quan binh để cứu họ ra. Đây đúng thật là, có nhảy xuống sông Tứ Hạ cũng không rửa sạch tội.
An Nhược Thần thở dài, vẽ một vòng tròn sau tất cả mọi chuyện, tỏ vẻ đấy là trọng điểm.
Sau đó lại sắp xếp tiếp. An Nhược Thần viết xuống ba chữ “Lục đại nương”.
Giờ Lục đại nương thế nào rồi? Nếu bà ấy bình an thoát thân, ắt sẽ nấp trong thành Trung Lan, nhất định Triệu Giai Hoa sẽ giúp bà ấy.Nhưng nếu nàng muốn tra ra đầu mối, chỉ sợ không dễ. Bây giờ An NhượcThần chỉ hy vọng Lục đại nương có thể bình an.
Tịnh Duyên sư thái là sát thủ, những vụ án giết người lần trước đều do một tay bà ta làm. Hẳn là bà ta sẽ đưa tứ muội đến chỗ Tiết TựNhiên, An Nhược Thần hy vọng như vậy. Nếu đã đưa rồi, vậy sau đó TịnhDuyên sư thái sẽ đi đâu? Làm gì? Tứ muội nói với nàng Tịnh Duyên sư thái bảo còn một chuyện chưa làm xong, phải đi chấm dứt.
Nhưng bọn họ cần Tịnh Duyên sư thái. Bà ta thừa nhận chuyệnmình đã làm, bà ta có thể trở thành nhân chứng. Chí ít là, bà ta có thểchứng minh Lý trưởng sử vô tội, và Lý trưởng sử là một người trong sạch. Bà ta có thể chứng minh Hoắc tiên sinh bị mật thám giết chết chứ khôngphải tự sát. Nhất định sư thái còn biết nhiều chuyện hơn nữa, gây ranhiều án như thế, sao có thể không biết gì được. Chẳng qua Tịnh Duyên sư thái chịu đồng ý thừa nhận trước mặt mình, là vì mình không thể gây khó dễ cho bà ta, nhưng nếu đổi thành tướng quân, đổi thành Lương đại nhân, liệu thái độ của bà ta có còn như vậy không? Hơn nữa, có thể đi đâu đểtìm bà ta đây?
Còn cả Lư Chính nữa. Hắn cũng là mật thám. Có rất nhiều chuyệnnhất định là do hắn làm. An Nhược Thần cảm thấy Lư Chính sẽ là một điểmđột phá rất được. Là mật thám duy nhất bọn họ bắt được. Nếu hắn có thểthẳng thắn, nói ra kế hoạch của Tiền Thế Tân, vậy thì thái thú đại nhâncó thể được rửa sạch oan khuất rồi.
Tiết Tự Nhiên, thái thú phu nhân, nhị muội, Cổ Văn Đạt… AnNhược Thần viết ra một chuỗi dài các cái tên, mỗi lần viết cái nào làlại nghĩ tới chuyện của họ. Bất tri bất giác, nàng nhìn danh sách chămchú suy nghĩ đến ngẩn người. Ngay khi trong trướng thắp đèn lúc nào nàng cũng chẳng biết, chợt nghe thấy giọng của Long Đại ở bên ngoài, hắn hỏi vệ binh: “Nàng ấy tỉnh chưa?”
Vệ binh đáp: “Không nghe thấy cô nương gọi người.”
Sau đó Long Đại dặn dò chuẩn bị thức ăn, rồi hắn đi vào. AnNhược Thần không biết bên cạnh hắn còn có ai khác không, liền vội vànggiấu xếp giấy trên tay giấu vào trong ngực.
Long Đại vén rèm lên đi vào trong trướng, liền thấy An NhượcThần mở to đôi mắt chắp tay sau lưng đứng một bên nghênh đón, không khỏi bật cười: “Ta còn định bụng phải gọi nàng dậy cho bằng được, nếu khôngngủ một ngày một đêm, chắc đói bụng lắm.” Vừa dứt lời, quay đầu sang thì thấy đồ ăn trên bếp nhỏ đã hết sạch, hắn không khỏi nhướn mày.
An Nhược Thần hắng giọng, giả vờ như không biết đồ ăn đó là dành cho mấy suất, hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”
“Qua giờ Dậu* rồi.” Long Đại cười, “Phải ăn cơm rồi.”
(*Từ 5 giờ đến 7 giờ chiều.)
An Nhược Thần đỏ mặt, vội nói sang chuyện khác: “Hôm nay tướngquân có thuận lợi không? Em nghe nói tướng quân đã chiếm được huyệnGiang Sinh, định tiếp tục đánh vào nội thành Nam Tần sao?”
“Dĩ nhiên là không.” Long Đại nói: “Tuy có thể chiếm được thành Vũ An, nhưng phòng thủ rất kỹ, nếu đánh tiếp sẽ làm tướng sĩ bên tachết thảm, quan trọng nhất chính là, ta cũng không muốn thành Vũ An củahắn. Nay đuổi chúng ra khỏi dốc Thạch Linh cách xa mười dặm, vạch rõgiới tuyến, đề nghị ngưng chiến.”
An Nhược Thần ngẩn người: “Tướng quân mới từ dốc Thạch Linh về đây ạ?”
Long Đại cười to: “Đây chính là doanh trại ở dốc Thạch Linh, ta không đưa nàng đến sông Tứ Hạ. Thế cục ở sông Tứ Hạ đã ổn định rồi, cómấy người Chu tướng quân là được. Còn tù binh ở dốc Thạch Linh quánhiều, có nhiều chuyện cần phải xử lý. Nay đều đã sắp xếp xong rồi, tạmthời chờ đã.”
“Chờ cái gì?”
“Chờ bước tiếp theo của Huy vương và đám phản thần Đại Tiêu chúng ta.”
Vừa nói đến đây thì bên ngoài có vệ binh hỏi có thể vào đượckhông. Long Đại lên tiếng đáp, để bọn họ đi vào. Ba vệ binh đi vàotrướng, gật đầu hành lễ với Long Đại và An Nhược Thần, sau đó một ngườidọn bàn, một người mở hộp đựng thức ăn lấy đồ ăn canh nóng ra, còn người khác dọn dẹp chén dĩa và bếp nhỏ trước đó. Dọn bàn xong, có một vệ binh đến tháo khôi giáp của Long Đại thay y phục, một người khác thay nướcsạch trong chậu đồng. An Nhược Thần đứng trong góc đoan trang nhìn,không lên tiếng, sợ người ta để mắt tới. Cũng may động tác của chúng vệbinh rất nhanh chóng, làm việc nhanh nhẹn, mắt lại nhìn thẳng.
An Nhược Thần nhìn rồi lại nhìn, vừa quay đầu sang thì pháthiện Long Đại đang mỉm cười với nàng. Lập tức nàng đỏ bừng mặt. Tướngquân nhìn nàng, các vệ binh nhìn tướng quân —— thế là tất cả bọn họ đềubiết tướng quân đang nhìn nàng.
An Nhược Thần không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm nóc trướng, suy nghĩ lại một lần các chuyện đã xảy ra.
Các vệ binh làm xong thì thi lê lui ra, An Nhược Thần vộinghiêm túc lấy tờ giấy mình đã viết ra đưa cho Long Đại. Long Đại nhậnlấy, nghiêm túc hỏi: “Có phải đây là chứng tỏ nàng không có tạp niệm với ta, một lòng muốn phá án không?”
An Nhược Thần đỏ bừng mặt, vội đáp: “Trước mặt binh sĩ, tướng quân phải có uy nghi chứ.”
Long Đại cười lớn, An Nhược Thần cũng không biết có gì buồncười. Long Đại nghiêm túc nhìn hết tờ giấy nàng viết, có rất nhiều nộidung An Nhược Thần chỉ liệt kê tên người, Long Đại vẫn hiểu. Hắn đốtcháy tờ giấy kia, sau đó kéo An Nhược Thần đến trước bàn, vừa xới cơmvừa hỏi: “Còn muốn ăn không?”
“Ăn.” An Nhược Thần thành thật không khách khí. Nàng đã đói lâu lắm rồi, ăn nhiều thì sao, có lý chẳng sợ.
Long Đại bật cười.
An Nhược Thần nhướn mày nhìn hắn.
Long Đại nói: “Đón nàng về bên cạnh, ta rất thoải mái.”
An Nhược Thần không tiếp lời, thì ra sau khi đánh thắng trận, bản lĩnh nói lời ngon ngọt cũng tăng lên.
Long Đại không nhạo báng nữa, múc cơm cho hai người, hắn mờimột tiếng rồi bắt đầu ăn, hiển nhiên cũng rất đói bụng, tốc độ ăn cơmgiống hệt đánh giặc, vừa quả quyết lại có hiệu suất. An Nhược Thần nhìn, cảm thấy mình cũng sắp cười rồi, rồi cười qua cười lại như thế, trôngchẳng khác gì ngớ ngẩn cả. Nàng gắp đồ ăn chan canh cho Long Đại, cònmình thì lại chẳng ăn được mấy đũa.
Long Đại ăn xong rất nhanh, bắt đầu bàn chuyện chính sự: “Những việc nàng nói đấy, trước mắt tạm thời không phải là quan trọng nhất.”
An Nhược Thần nghiêm túc lắng nghe.
“Ta đã thẩm vấn Lư Chính, hắn không chịu nói gì. Hắn mai phụctrong quân bấy lâu nay, ta đoán kẻ truyền tình báo trong quân và giá họa Lý trưởng sử chính là hắn, nhưng những chuyện khác, ví dụ như Lưu Tắc,Từ bà mối, chưa chắc đã liên quan đến hắn. Hắn nhập ngũ đã năm năm, cóthể lăn lộn đến vị trí hôm nay, rất tốn thời gian, ngoài cố gắng ra thìcòn cần rất nhiều cơ hội may mắn. Vì để không bại lộ, hắn sẽ không thamdự nhiều vào những kế hoạch khác. Hắn cũng quan trọng như những mật thám khác.”
“Có nghĩa là trừ những người chúng ta đã biết và nghi ngờ, hắn không tiết lộ gì nhiều?”
“Ngoài việc hắn thừa nhận đã hạ độc muội muội nàng ra, thìkhông hề nói thêm gì. Là độc nào, giải dược là gì, hắn cũng không nói.Hắn chỉ bảo giải dược nằm ở một chỗ chỉ có mình hắn biết.”
“Hắn muốn lấy điều kiện gì để trao đổi?”
“Thả hắn ra.”
“Vậy hắn phải dùng tình báo để đổi. Không chỉ giải dược, mà còn cả danh sách mật thám nữa, hắn nói ra, chúng ta phải kiểm chứng là thật thì mới thả.”
Long Đại nhướn mày: “Thần Thần à.” Âm đuôi kéo rất dài.
Lập tức An Nhược Thần kịp nhận ra mình đã lạm quyền, vội nóivới giọng nịnh bợ: “Tất cả phải do tướng quân làm chủ, tướng quân anhminh thần vũ, nhất định sẽ có ý kiến hay. Tướng quân cảm thấy làm thếnào thích hợp thì cứ sai bảo.”
Long Đại chọc vào trán nàng: “Nịnh nọt.”
An Nhược Thần muốn thanh minh là mình không có, tôn kính thật lòng.
“Làm ta rất vui.”
An Nhược Thần không thanh minh nữa. Đúng thế, vừa rồi nàng đúng là thật lòng tôn kính nịnh bợ.
“Hắn rất cứng miệng, ta dụng hình với hắn cũng không hiệu quả.Hắn cũng biết ta sẽ không giết hắn, hắn có giá trị. Nàng không cần phảiđi thăm hắn, không cần hỏi hắn, không cần để ý đến hắn. Hắn cảm thấymình gây khó dễ được nàng, nàng mà ra mặt thì hắn sẽ càng tin chắc.”
An Nhược Thần gật đầu, hỏi: “Còn thái thú đại nhân đâu?”
“Tạm thời chuyện của ông ta không có biện pháp, nếu ta đoán không sai, hẳn Bạch Anh đã chết.”
An Nhược Thần giật mình.
“Con người Bạch Anh ghét ác như thù, cũng tự đánh giá mình rấtcao, nếu ngài ấy đã nhận định chuyện gì thì sẽ đi tới cùng. Diêu Côn đãkể em nghe các chuyện từ sau khi Bạch Anh vào Bình Nam, rõ ràng ngài ấyđã bị người ta lợi dụng, là một con cờ. Nhưng con cờ này không thể dùnglâu được, vì nếu lâu quá, Bạch Anh sẽ phát hiện ra vấn đề, một khi ngàiấy phát hiện được chân tướng, không những không còn là quân cờ, mà sẽbiến thành mãnh hổ.”
“Bọn chúng cần Bạch đại nhân xoi mói điểm khả nghi ở ta, cầnBạch đại nhân khiển trách thái thú đại nhân không làm tròn cương vị, sau đó trước khi ngài ấy ý thức được tình hình không đúng, lập tức giếtngài ấy, định tội danh chân thật cho thái thú đại nhân.”
“Không sai, nên ta nghĩ cũng sắp rồi, kiểu gì tin Bạch đại nhân chết cũng sẽ truyền đến đây. Kèm theo đó, hẳn sẽ có tin Tiền Thế Tântạm thời quản lý chức thái thú. Nếu bọn chúng thuận lợi, thì sau nàyTiền Thế Tân sẽ được hoàng thượng ngự phong thái thú, danh chính ngônthuận, lại được cái mỹ danh nhận lệnh lúc lâm nguy, dũng cảm gánh vác.Chúng ta đại thắng ở tiền tuyến, có công lao ép hòa Nam Tần, thế nào hắn cũng được hưởng một phần.”
“Tướng quân! Không thể để hắn ta được như ý được! Hai cha con bọn chúng, tất cả đều là tặc tử phản quốc.”
Long Đại nói: “Nàng nói không sai, nhưng vì tội mưu phản củaDiêu Côn, nên tạm thời chúng ta vẫn không thể động đến Tiền Thế Tân,trên Tiền Thế Tân còn có người, bọn chúng là châu chấu buộc cùng thuyền, chỉ cần đánh đổ một tên thì có thể bắt được điểm yếu của những tênkhác. Cho nên, ngoại trừ Lư Chính ra, chúng ta còn cần những nhân chứngkhác.”
“Tịnh Duyên sư thái!”
Long Đại lắc đầu: “Hành tung của Tịnh Duyên sư thái bất định,võ nghệ lại cao cường. bắt bà ta quá khó. Có một người khác, dễ hạ thủhơn.”
“Ai?”
“Tiền Bùi.”
An Nhược Thần mở to miệng, kinh ngạc nói: “Tướng quân muốn về Trung Lan tra xét lão ta?”
“Dĩ nhiên không phải. Nay Trung Lan đã là địa bàn của Tiền ThếTân, một là ta không thể rời khỏi tiền tuyến, hai là không có lý dochính đáng, ba là ở nha môn không thể dụng hình. Dĩ nhiên phải bắt đếndoanh trại rồi.” Long Đại nắm tay phải lại đập vào lòng bàn tay trái, tỏ vẻ chuyện này phải dùng thủ đoạn vũ lực.
Hai mắt An Nhược Thần sáng lên, nghe mà hả giận! “Tướng quân, làm ơn đánh lão nhiều thêm mấy quyền!”
Long Đại sờ đầu nàng: “Trước khi thời cơ đến thì không được đểlộ, có rất nhiều chuyện cũng không thể làm, phải thận trọng. Giờ đây đãđánh thắng trận, dù sao cũng nên đến lượt chúng ta giành công kiêu ngạo, muốn làm gì thì làm.”
An Nhược Thần nhướn mày, tướng quân là có ý tự khen mình đấy hả? Phải chú ý dùng từ chứ!
Long Đại lại sờ lông mày nàng, nhìn vào mắt nàng: “Để nàng lạiTrung Lan, không thể chăm sóc tốt cho nàng, là lỗi của ta. Ta phải mưuđồ cẩn thận, bố trí thích đáng, nhanh chóng thủ thắng, khi ấy mới có thể thay đổi mọi thứ được. Nên mấy ngày nay đã để nàng phải uất ức rồi,nàng đừng trách ta.”
Chỉ là những câu đơn giản, nhưng An Nhược Thần rất cảm động.“Không uất ức gì hết. Tướng quân cần chú ý chiến trường, nguy hiểm tứphía, em lại không thể giúp tướng quân được, lại còn làm tướng quân quan tâm, ngáng chân sau của tướng quân, là em không tốt.”
“Được rồi, là nàng không tốt.”
Nhất thời An Nhược Thần cứng mặt, tướng quân à, chàng có thể để em cảm động lâu hơn xíu được không?
Vẻ mặt của nàng làm Long Đại rất vui, hắn bật cười ha hả.
An Nhược Thần bĩu môi, cũng biết tướng quân đem nàng ra trêu đùa.
“Tướng quân, trong quân còn gian tế khác không?”
“Ta không thể chắc chắn mười phần được, nhưng đã nghiêm ngặtkiểm tra tất cả doanh trại ở tiền tuyến rồi, cũng đã lấy kế hoạch quântình ra dò xét, tạm thời không tra ra được gì khác thường.” Long Đạinói: “Nhắc đến đây, thái thú đại nhân có nói với ta là hai người từngdùng đủ cách để cầu cứu ta, ông ta hỏi ta rốt cuộc nhận được tin từ đâu. Ta mới nói, chẳng qua tình cờ muốn từ sông Tứ Hạ đến dốc Thạch Linh,trên đường đi nghe thấy dịch binh bảo dọc đường có toán quân lính khácsắp đặt rất nhiều chốt, lúc ấy ta mới thuận đường đi tìm hai người.”
An Nhược Thần kịp phản ứng: “Ý là những con đường khác đều không thể truyền tin thành công đúng không?”
“Nàng đoán thử xem vì sao ta biết?”
“Mật thư của Cổ đại nhân.” Tướng quân phụ trách trinh thám, làm sao chỉ có mỗi con đường dịch binh được. Mà đây là chuyện không thể đểngười khác biết, nên phải gạt thái thú.
“Đây chính là câu hỏi của ta. Làm sao nàng biết Cổ Văn Đạt đáng tin?”
“Chàng đã điều Tạ đại nhân đi, tất phải có một người đáng tintiếp tục làm việc. Thế cục trong thành quan trọng biết bao, dĩ nhiên emsẽ không cho rằng tướng quân giao chuyện này lại cho em. Quân đội đangđiều tra án, nhất định có sắp xếp. Những người khác thì khó nói lắm,nhưng Cổ đại nhân đi theo Tạ đại nhân nhiều năm, nếu Tạ đại nhân khôngtin y, dĩ nhiên sẽ không dám giao lại chức trách quan trọng như vậy vàotay y. Tướng quân cũng sẽ không đồng ý.”
An Nhược Thần nhìn Long Đại, thấy sự tán thưởng trong mắt hắnthì lòng lại vui mừng, nói tiếp: “Dĩ nhiên, cũng phải đề phòng trongquân có mật thám khác, nên Cổ đại nhân làm việc cẩn thận, tỏ ra bị tróitay buộc chân, chuyện gì cũng không dám làm, mọi thứ đều bàn bạc cùngChu trưởng sử, lại thường gửi thư để Tưởng tướng quân quyết định, dườngnhư là vì để tránh theo gót Tạ đại nhân. Y diễn rất tốt dáng vẻ bìnhthường, tự nhiên em cũng không dám tiếp xúc quá nhiều với y, tránh mậtthám phát hiện nghi ngờ. Em bị đám mật thám canh chừng kỹ, ai ai cũngđều cho rằng em mới là kẻ phiền toái, khi ấy Cổ đại nhân mới có đườngthi triển quyền cước được.”
Long Đại gật đầu: “Chuyện nàng bảo y điều tra, y cũng đã nói với ta rồi.”
“Tướng quân cảm thấy thế nào?”
“Quả thật Diêu Côn sẽ là mầm tai họa. Nhất định ông ta có thóp nằm trong tay Tiền Bùi. Phải cẩn thận đề phòng.”
“Chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Thứ nhất, tay nàng còn phải cố định thanh kẹp.”
An Nhược Thần: “…”
“Nàng và thái thú đại nhân chạy đến quân doanh của ta, chuyệnnày không thể giấu được. Cộng thêm tin Bạch Anh chết, còn cả gần mườingàn tù binh cần xử lý đàm phán, nhất định Lương đại nhân sẽ đến doanhtrại ở đây tuần tra hỏi chuyện. Nàng bất ngờ ngã bị thương, lại bị người ta hãm hại, thương thế càng nặng hơn…”
An Nhược Thần vội gật đầu, dùng khổ nhục kế giả vờ đáng thương với Lương đại nhân, nàng rất thành thạo chuyện này.
Long Đại nói: “Dĩ nhiên ta cũng sẽ đau lòng không thôi, lạinhân lúc đại thắng, tinh thần lên cao, thế là liền tiến hành hôn lễ.”
An Nhược Thần ngẩn người, vì sao khổ nhục kế nàng diễn khôngphải để đối phó với Lương đại nhân, mà lại thành đối phó tướng quân gạtcưới rồi?
Long Đại nghiêm mặt: “Nàng thành phu nhân tướng quân rồi, códanh phận đó, ngoài mặt bọn chúng sẽ không dám tùy tiện động đến nàng.Nàng và ta là vợ chồng, đồng hành cùng đi, nàng không rời khỏi ta, bọnchúng cũng không tiện ra tay trong tối. Còn nữa, các binh sĩ kính trọngnàng gọi một tiếng phu nhân, nàng cũng mới có thể danh chính ngôn thuậnsai khiến bọn họ.”
An Nhược Thần muốn nhắc nhở tướng quân, phụ nhân nội quyếnkhông thể nhúng tay vào công vụ, huống gì là sai khiến binh sĩ. Nhưngtướng quân đã nói, giành công kiêu ngạo, muốn làm gì thì làm… An NhượcThần gật đầu cái rụp, tướng quân nói được thì chính là được. Chắc chắnnàng đã bị tướng quân dạy hư rồi, vui quá đi.
“An Nhược Thần cô nương à, nàng gật đầu quá sức rồi. Chuyệnthành thân ấy, dù gì cũng phải ra vẻ ngượng ngùng từ chối, nói mấy câuđại loại như ‘có nhanh quá không’ gì gì đó chứ.”
An Nhược Thần nhướn mày: “Tự nhiên có được chức phu nhân nhịphẩm, sao lại phải từ chối. Mau lên, chàng nói tiếp điều thứ hai đi.”Đầu tiên là tập khí thế của phu nhân tướng quân trước mặt tướng quân nhà mình đã. Nhưng tập xong rồi, chính nàng cũng cảm thấy buồn cười, thấytướng quân cười, nàng cũng không kiềm chế được.
Long Đại hắng giọng, chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chuyệnthứ hai, trên người nhị muội nàng có độc, tạm cứ coi là thật đi đã.Chúng ta phải tìm cách lấy được giải dược. Cũng không cần bàn kết quảchuyện này thế nào, nhất định Tiết Tự Nhiên sẽ phát cáu.”
“Em đã nói với nhị muội độc là giả.”
“Nên nếu muội ấy phát độc thật, chắc chắn Tiết Tự Nhiên sẽ tính món nợ này lên đầu chúng ta. Mà tứ muội nàng nằm trong tay hắn, dướicơn nóng giận, hắn sẽ đuổi muội ấy ra ngoài, đó mới là phiền phức. Chẳng những nàng có thể sẽ bị uy hiếp, mà tứ muội nàng sẽ lo lắng vì tínhmệnh, bên Tịnh Duyên sư thái cũng sẽ tức giận.”
An Nhược Thần không dám nghĩ đến hậu quả này. Nếu bàn về tínhtùy hứng, Tiết Tự Nhiên không kém Tịnh Duyên sư thái là bao. Nhưng bànvề tùy hứng giết người, thì Tiết Tự Nhiên hoàn toàn không phải là đốithủ của Tịnh Duyên sư thái. Đến lúc đó trong thành Trung Lan gió tanhmưa máu, không thể dọn dẹp. “Tướng quân, vì chuyện này mà đã hy sinh quá nhiều người rồi, chúng ta phải đòi lại công bằng cho bọn họ, không thểđể nhiều người vô tội khác dâng mạng được nữa.”
“Cho nên chúng ta phải đón tứ muội nàng ra.”
An Nhược Thần gật đầu. Long Đại lại nói: “Nhưng nàng không thểra mặt được. Nàng về Trung Lan, chính là tự chui đầu vào lưới. Ta cũngkhông thể ra mặt, thậm chí không thể phái người đến tiếp xúc với Tiếtgia. Tiết Tự Nhiên không chắc chắn được thật giả, nhất định sẽ điều tra. Tiền Thế Tân cũng nhất định đang cẩn thận kiểm soát người giúp nàngtrong thành, không thể để lộ Tiết Tự Nhiên được.” Long Đại dừng một lát, “Chúng ta phải vụng trộm.”
An Nhược Thần lại gật đầu, tướng quân suy nghĩ thấu đáo, nghe theo tướng quân.
Long Đại lại nói: “Tịnh Duyên sư thái sẽ đến tìm nhị muội nàng, bà ta có thể sẽ đến doanh trại.”
An Nhược Thần biết dụng ý của Long Đại.
“Còn có một người quan trọng nữa, chính là hoàng đế Nam Tần.Ngài ngự giá thân chinh, chắc vẫn không biết mình đang đến quỷ môn quan. Chuyện sau đó, ta còn cần ngài ấy sống. Nam Tần, Đông Lăng, còn có cảĐại Tiêu chúng ta, tất cả đều trong âm mưu này. Trên có hoàng đế, dướicó tiểu thương tôi tớ, tất cả đều nằm trên bàn cờ này.”
An Nhược Thần hít sâu một hơi, chuyện này nghe mà cảm thấy nguy hiểm trắc trở. Nàng nhìn vào mắt Long Đại, lòng bình yên lại tin tưởngvô cùng.
“An Nhược Thần cô nương, à, không đúng, Long tướng quân phu nhân, nàng đã chuẩn bị toàn diện phản công với bổn tướng quân chưa?”
An Nhược Thần ra sức gật đầu: “Tướng quân chỉ tay nơi nào em đánh nơi đó, chỉ tấn công không lùi bước.”
Long Đại phá cười, kéo nàng đến ôm vào lòng, đè trán nàng:“Chuyện sẽ không dễ như vậy đâu, dính dáng quá đông, thế lực sâu xa,chúng ta cần phải cẩn thận mưu cầu từng bước.”
An Nhược Thần cũng cười: “Tướng quân yên tâm. Em cũng có kiếnthức, sống đến hôm nay, trong số những chuyện đã gặp, ngoài trở thànhphu nhân tướng quân có phần dễ dàng ra, thì những chuyện khác không hềdễ gì.”
Chân mày Long Đại nhướn cao. Phu nhân à, nàng lặp lại lần nữa đi, chuyện gì dễ dàng cơ?