Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 134



<!---->Từ sáng sớm, An Nhược Hi đã phát hiện trong nhà có gì đó khôngđúng, cẩn thận hỏi han, đúng là không đúng thật. Tiền Thế Tân lại có thể phái phu tử ở lại trong phủ, bảo là muốn dạy An Vinh Quý học bài, đểchuẩn bị cho hắn sau này vào nha môn làm việc. Ngoài phu tử còn có bốnhộ viện vũ phu khác. Nói là ngoài lễ nghi phép tắc sách vở ra, An VinhQuý cần phải học thêm quyền cước, rèn luyện thân thể.
Ngay tức khắc An Nhược Hi vô cùng bất an, Tiền Thế Tân dụng tâm với An gia như thế, đúng là khiến người ta sợ hãi. Có điều người ta rất đâu ra đấy, thật đúng là bắt đầu để An vinh Quý đi học thật. An Chi Phủ rất hài lòng, luôn ân cần chỉ bảo với mọi người, nhất định phải tiếpkhách cung kính, không được vô lễ liều lình. An Nhược Hi nuốt một bụngnghi ngờ xuống. Thôi đi, tội gì lại gây chuyện, dù sao nàng có thể thuận lợi gả cho Tiết công tử là được rồi.
Đến buổi chiều, An Nhược Hi lại nghe được một tin cực kinhngạc. Trên phố phường đều đang đồn, hôm qua đại tỷ An Nhược Thần cưỡingựa bị thương, ngã gần chết, may nhờ phúc lớn mệnh lớn, đi quanh quỷmôn quan một vòng đã nhặt được mạng về lại. Dùng chữ “lại” này, là vìchuyện An Nhược Thần đào hôn lần trước, trong đó có đồn một câu rất hợplý, nói là An Nhược Thần thoi thóp ngã xuống ngoài cửa quận phủ nha môn. Lần này ngã ngựa dĩ nhiên cũng sẽ có suy đoán, có người nói là mật thám động tay động chân ở yên ngựa, có người nói là do Long tướng quân thấtbại ngoài tiền tuyến, An Nhược Thần nghe tin xong đau lòng quá nên hoảng loạn, không kéo dây cương được chắc. Còn có người nói là do An gia trảthù, mua chuộc mã phu động tay động chân vào ngựa của An Nhược Thần.
Lời đồn lần này đã khiến An Chi Phủ tức đến mức thất khiếu bốckhói, vỗ bàn cái rầm: “Nhổ vào! Cái việc gieo họa ai, ai dính vào thì kẻ đó xui xẻo, chúng ta tránh còn không kịp, đâu rảnh mà hại nàng ta.”
Đàm Thị cũng tức giận, vì bà mối Trần đến cửa nói, trên phốphường đều đang truyền nhau chuyện này. Nàng ta nói Tiết phu nhân gọinàng ta lại, hỏi nàng ta có phải An gia lại ồn ào với An đại cô nươngnữa rồi không. Đàm Thị nghe mà khó chịu. Cái gì gọi là An gia bọn họ ồnào với An Nhược Thần. Nếu Tiết gia đã là thông gia thì phải đứng về phía An gia chứ, ấy vậy mà lại hướng về người ngoài. Đàm Thị vẫn nhớ AnNhược Thần một lòng rắp tăm muốn phá hỏng hôn sự này. Tuy bây giờ đãchắc chắn hôn sự rồi, nhưng lễ nghĩa còn phải chờ ngày tốt mới làm, màvào lúc này Tiết gia lại đâm thọc An gia bọn họ, thái độ thất thườngđúng là đáng ghét. Đàm Thị nói mấy câu khó nghe, An Nhược Thần ở cạnhthầm kinh hãi.
Người An gia cũng không biết, An Nhược Thần nghe được lời đồnấy cũng rất giật mình. Mật thám với lại An gia mưu hại nàng gì đó, đềukhông phải là chủ đích của nàng. Lục đại nương cũng nói bà không hề sắpđặt việc đó, bà chỉ để lộ chuyện ngã ngựa mà thôi. Thế là trong lòng AnNhược Thần có tính toán, có người lợi dụng lời đồn để ngáng chân nàng.
Quả nhiên lúc Bạch Anh đến thăm cứ luôn nói mãi chuyện nàng ngã ngựa. Lục đại nương nói là do bất ngờ, luôn tự trách lĩnh phạt, nhưngBạch Anh vẫn thẩm vấn lại tất cả mã phu, từ lai lịch con ngựa cho đếnchăm sóc thuần dưỡng thường ngày rồi đến mọi chi tiết xảy ra vào ngàyđó, tất cả đều hỏi một lượt. Lúc trước mọi người đều nói là bất trắc,nay có cớ đó, vừa vặn thẩm tra từ trong ra ngoài.
“Con ngựa này là ước vật Long tướng quân tặng An cô nương.Tướng quân tự mình chọn, kỹ thuật cưỡi ngựa của An cô nương cũng là dotướng quân dạy.”
“An cô nương đặt tên cho ngựa là Chiến Cổ, bình thường rất cưng ngựa.”
Không hỏi được đầu mối nghiêm túc, trái lại còn làm Bạch Anhbực mình. Trình độ lấy lòng đầy chán ghét của hai người này thế là quáđủ rồi.
Có một mã phu thấy sắc mặt Bạch Anh khó coi, bèn vội nói: “Hômđó không có gì quá đặc biệt, vẫn giống thường ngày. Nhưng nếu nói điểmlạ thì đúng là có, Chiến Cổ dễ bảo nghe lời, rất ít khi nổi nóng, xưanay chưa hề có chuyện hất ngã người bao giờ.”
Bạch Anh thấy hứng thú: “Vậy ý ngươi là?”
“Chiến Cổ dễ bảo như thế, ai cũng lại gần được, có lẽ thật sựcó người nhân lúc bọn thảo dân không để mà mà đã động vào Chiến Cổ, nênChiến Cổ mới cáu kỉnh như thế. Đúng lúc An cô nương thất thần giật mình, nếu không thì đã chẳng ngã rồi. An cô nương giật mình sợ hãi, trái lạilàm tặc nhân kia được dịp ẩn mình. Đáng tiếc lúc ấy chúng thảo dân không nghĩ đến hắn, không kiểm tra kỹ yên ngựa với Chiến Cổ, nay thời gian đã trôi qua, mọi thứ đều đã được đổi mới, không thể tra xét được nữa.”
Bạch Anh không nói nổi nên lời, người này là đồng đảng của gian tế hay thế nào đấy, lấy bổn quan ra chọc cười hả?!
Mã phu thấy phụ họa đã xong mà sắc mặt Bạch đại nhân càng lúc càng khó nhìn, thế là im lặng.
Tiền Thế Tân ở bên cạnh nói: “Hạ quan đột nhiên nhớ ra, hôm đóbọn hạ quan gặp tứ phu nhân An gia ở ngoài lầu Tử Vân. Bà ấy bị bệnh nên đầu óc hồ đồ, sao lại chạy được đến nơi xa như thế chứ, có phải trongđó còn có ẩn tình gì khác không. Không bằng để hạ quan đến An gia thámthính xem sao, nói không chừng có thể tra được gì đó.”
Bạch Anh gật đầu, giao chuyện này cho Tiền Thế Tân làm.
An Nhược Thần đã tỉnh nhưng vẫn còn rất yếu, nói chuyện mơ mơmàng màng, mắt nửa mở nửa khép. Nhưng Bạch Anh vẫn không buông tha, nóivới nàng: “Nếu thật sự có người âm mưu hại ngươi, vậy nhất định là người có liên quan đến các vụ án ngươi điều tra trước đó. Ta đã để Tiền đạinhân xét duyệt kỹ lại các vụ án của ngươi rồi, nếu ngươi nhớ ra gì thìnói, ắt hẳn sẽ giúp được vụ án.” Rồi ông ta gọi Chu trưởng sử đến, nóivới hắn An Nhược Thần bị thương, không tiện viết lời khai nên để Chutrưởng sử sắp xếp người, đọc khẩu hình của An Nhược Thần ghi ra giúpnàng.
Muốn ép đến mức nào đây? Chu trưởng sử nhăn mặt đau khổ, nhưngchỉ có thể đồng ý. Bạch Anh còn muốn dặn dò An Nhược Thần gì đó nữa,nhưng quay đầu lại đã thấy An Nhược Thần ngủ say. Chu trưởng sử nhìn màhâm mộ. Hắn cũng rất muốn có thể ngất đi.
Bạch Anh cau mày, cũng không biết An Nhược Thần là thật hay giả, lại dặn Chu trưởng sử thêm một hồi rồi mới đi.
Tiền Thế Tân nhận lệnh Bạch Anh, lập tức dẫn theo người đến Angia. Trên dưới An phủ sợ hết hồn, nhưng Tiền Thế Tân đã âm thầm an ủi An Chi Phủ, nói là Bạch đại nhân đã ra lệnh thì dù sao cũng phải điều tra, nhưng trong lòng hắn biết rõ An gia sẽ không ra tay với An Nhược Thần,chỉ là không gặp may, hôm đó Đoàn Thị bị Bạch đại nhân bắt gặp ở ngoàilầu Tử Vân, thế nên lúc này mới sinh nghi.
Ám chỉ một hồi như thế, quả nhiên Đoàn Thị lại gây rắc rối choAn gia nữa rồi. Sắc mặt An Chi Phủ rất khó coi, Tiền Thế Tân than thởnói: “Ta phải nhanh sớm tìm chỗ để thu xếp cho Tứ phu nhân mới được. Phu nhân đến huyện Phúc An, cách xa An đại cô nương, dĩ nhiên sẽ không cóchuyện gì ầm ĩ nữa.”
An Chi Phủ vội vâng dạ. Tiền Thế Tân lại dặn dò An Chi Phủ một phen, rồi để lại bốn thuộc hạ ở An phủ.
An Nhược Hi hoảng hốt. Cả ngày hôm nay nàng đi đi lại lại trong phủ, thấy đám hộ viện Tiền Thế Tân để lại cũng lui lui tới tới khắpnơi, khiến nàng có cảm giác bị theo dõi giám thị. Chỉ trong chớp mắt màtrong nhà đã có thêm bốn người khác nữa, rốt cuộc đây là An phủ hay Tiền phủ vậy? Tiền Thế Tân có ý gì đây? Còn nữa, điều nàng lo lắng nhất,chính là ngay cả quan phủ cũng đến điều tra chuyện nhà nàng mưu hại đạitỷ, vậy Tiết gia sẽ nghĩ thế nào đây, vốn đã khinh thường nghi ngờ nhànàng rồi, lần này còn có quan phủ ầm ĩ, liệu Tiết gia có tin tưởng nhànàng trong sạch không?
Danh tiết của nàng đã bị hủy nên rất tự ti. Tuy Tiết gia nóikhông ngại, nhưng ngày nào nàng còn chưa vào cửa thì ngày đó liền thấykhông thật. An Nhược Hi đứng ngồi không yên, có rất nhiều chuyện muốnnói với người ta. Không, là nói với Tiết công tử. Nàng phải nói với hắnlà nhà nàng không làm chuyện xấu, lần này là bị oan thật. Còn nữa, mấylời hôm nay mẫu thân nói cũng không phải là lời thật lòng. An Nhược Hicảm thấy chuyện này rất quan trọng, với cả phải làm sớm, nếu không ngộnhỡ nói muộn, Tiết công tử lại nổi giận đòi từ hôn thì chẳng còn đườngcứu vãn nữa.
Tiết công tử có từ hôn không? Càng nghĩ An Nhược Hi lại càngbất an. Dù sao thì Tiết công tử tính tình thất thường, cộng thêm cũngkhông hẳn yêu thích nàng lắm. Liệu có khi nào?
Nhưng giờ đã tối muộn rồi, không thể ra ngoài được. Nhưng nếukéo dài hơn thì sẽ trễ nữa, đến khi ấy có ra ngoài cũng không hợp. AnNhược Hi đấu tranh, cuối cùng hạ quyết tâm, không được, nàng không thểđợi đến ngày mai Tiết phủ lại nhà từ hôn thì hối hận được. Phải đi ngaybây giờ! Nàng muốn gặp Tiết công tử!
Ánh trăng bàng bạc sáng ngời, soi lối An Nhược Hi đi. Để tránhbị người ta chặn được, nàng lặng lẽ chạy ra khỏi cửa. Ra ngoài rồi thìnhanh chân chạy như điên, nhưng được một đoạn thì lại hối hận, có điềunàng không thể quay đầu được nữa rồi. Không biết vì sao không thể quayđầu, nàng chỉ biết đi về phía trước, đi về phía Tiết gia. An Nhược Hichạy nhanh, đầu nóng lên. Chạy mệt rồi thì đi, rồi lại tiếp tục chạy,mệt nữa thì lại đi bộ.
Ngay tại thời chiến, khắp thành giới nghiêm rất chặt, theo lýmà nói thì phải gặp quân lính đi tuần và nha sai mới đúng. Sắp tới Tiếtgia rồi An Nhược Hi mới nhớ đến chuyện này. Nàng rất căng thẳng, nhưngbước chân chẳng hề ngừng. Nếu bị quân lính bắt được, nàng sẽ nói… Nàngnói gì nhỉ, ôi, cứ giả ngốc đi vậy. Nhưng giả ngốc có được không? Khônghay rồi, gặp quân lính thì nên nói sao đây?
An Nhược Hi không nghĩ ra câu trả lời, nàng thở hổn hển dừng lại ở ngoài Tiết gia.
Có thể thuận lợi chạy đến đây thật! Quân lính tuần tra đâu, nha sai đâu! Thành Trung Lan đang lâm nguy, dân chúng có thểdựa vào cácngươi bảo vệ được không đấy?
An Nhược Hi gập người chống đầu gối cười như kẻ ngốc, có chútkhổ sở, nàng cảm thấy mình không cần giả ngốc nữa, vì giờ nàng đã ngốcthật rồi đây. Chạy đến đây làm gì chứ, hơn nửa đêm đến gõ cửa Tiết giamới đúng là khiến Tiết gia muốn từ hôn. Nhưng nàng rất nhớ Tiết công tửmà. Từ sau hôm đó hắn cứu nàng, đã ba ngày lâu lắc trôi qua rồi. Chưanghe được chính miệng hắn nói một câu “ta cưới cô” thì nàng chưa yênlòng được.
An Nhược Hi ngẩn người nhìn tường rào Tiết gia hồi lâu, thật lòng chê trách bản thân. Nàng ủ rũ cúi đầu, xoay người tính về nhà.
Nhưng vừa xoay người thì lại sửng sốt. Có bốn đại hán, mặc y phục người làm Tiết gia, đang nhìn nàng chằm chằm.
An Nhược Hi sợ hãi lùi về sau hai bước. Bọn họ không nhận ranàng đấy chứ? Nhất định là không biết nàng rồi! Cũng sẽ không nhớ việctối nay đã gặp nàng!
Bốn đại hán kia không nói gì, cũng không tiến lại gần nàng. AnNhược Hi đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào thì chợt lúc này cómột đại hán chạy đến, khách khí thi lễ với An Nhược Hi: “An nhị tiểuthư.”
An Nhược Hi nhận ra hắn, chính là hán tử cầm roi kia, hôm đó là hắn cứu mình, hắn là thủ lĩnh hộ vệ của Tiết Tự Nhiên.
An Nhược Hi thấy khuôn mặt quen thuộc, đối phương lại lễ độ thì trong bụng cũng yên bình lại. Định khách khí đôi câu rồi cáo từ về nhà, còn về phần mấy hộ về này có báo lại với Tiết công tử chủ tử nhà mìnhkhông, thì nàng không muốn nghĩ nữa. Không còn mặt mũi mà nghĩ nữa rồi.
An Nhược Hi còn chưa mở miệng thì đại hán kia lại nói: “An nhị tiểu thư, công tử nhà ta xin mời.”
An Nhược Hi đứng bất động tại chỗ.
Quan Âm Bồ tát, Như Lai phật tổ, các lộ thần tiên, vì sao đã muộn thế rồi mà Tiết công tử nhà hắn không ngủ đi chứ?
“Ta vẫn không nên quấy rầy thì hơn.” An Nhược Hi nặn ra nụcười, “Tiết công tử cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Ta, ta đến đây để tìm chónhà ta thôi. Không biết nó đi đâu rồi nữa, ta chỉ tình cờ đến đây thôi.”
Đại hán nói: “Ban ngày công tử đã nghỉ ngơi nhiều rồi, giờ vừamới ăn đêm, lúc này vẫn còn tỉnh táo. Công tử nghe nói nhị tiểu thư tảnbộ đến đây, nên bảo ta ra mời nhị tiểu thư.”
Tản bộ đến đây…
An Nhược Hi cố mỉm cười.
“An nhị tiểu thư, mời.”
Có từ chối được không đây? Hẳn là muốn từ chối rồi. Nhưng AnNhược Hi lại phát hiện chân mình bước đi nhẹ nhàng, chân không còn đaucũng không còn mệt. Nàng muốn gặp Tiết công tử.
Một lát sau, An Nhược Hi ngồi trong gian ngoài phòng của TiếtTự Nhiên. Thoạt nhìn Tiết Tự Nhiên không tệ, không giống như vừa bị gọidậy. Lúc nàng vào nhà, hắn đang cầm một cuốn sách đọc. Thấy An Nhược Hiđến thì ngẩng đầu nhìn nàng, rồi lạnh nhạt nói: “Ta còn đang đoán xem cô sẽ đến hay không đến.”
An Nhược Hi cứng đờ, nếu sớm biết thế thì đã không đến rồi, dù gì cũng nên để lại danh tiếng e dè chứ.
Có điều, quản gì danh tiếng. An Nhược Hi ho khan, chủ động ngồi xuống ghế. Nếu lúc đầu đã không dè dặt thì về sau cũng chẳng cần căngthẳng.
“Ta muốn uống nước.” Nàng nói.
Tiết Tự Nhiên khẽ giơ tay, a hoàn bên cạnh vội đi rót nước cho An Nhược Hi. An Nhược Hi đang khát, một hơi uống hết ly nước.
Tiết Tự Nhiên ghét ra mặt: “Cô cố ý đến chỗ ta để uống nước đấy à?”
“Không.” An Nhược Hi lắc đầu, “Ta không đến, là huynh mời ta đến. Huynh mời ta, nên ta thuận tiện muốn ly nước mà thôi.”
“Hơn nửa đêm rồi cô còn chạy lung tung làm gì đấy? Gặp chuyện gì à?”
“Làm sao huynh biết ta đang ở bên ngoài?”
“Hộ vệ nhà ta canh giữ ở ngoài phủ, từ sớm đã thấy cô nên vào báo với ta, nói có một nữ tử khả nghi.”
“Canh phòng nhà huynh còn nghiêm ngặt hơn cả thành Trung Lan đấy.”
Tiết Tự Nhiên nói: “Dù sao cũng nên đề phòng người Tiết gia trả thù. Mời phường cường đạo cũng không phải là việc khó với bọn họ.”
Cũng đúng. An Nhược Hi gật đầu, cẩn thận chút vẫn tốt hơn.
“Vậy còn cô, hơn nửa đêm nguy hiểm như thế mà còn chạy lung tung trong thành làm gì? Bị đuổi khỏi nhà à?”
An Nhược Hi lắc đầu.
“Thế thì vì sao?”
An Nhược Hi nghĩ rồi lại nghĩ, cắn môi nói: “Nếu ta nói đi tìm chó thì huynh có tin không?”
Tiết Tự Nhiên nhìn nàng với ánh mắt dành cho kẻ ngốc.
An Nhược Hi gật đầu cái rụp: “Ta coi như huynh tin vậy.”
Tiết Tự Nhiên liếc nàng.
“Cô không bị bắt nạt đấy chứ?” Hắn hỏi.
“Không có.” An Nhược Hi cúi đầu nhìn ly trong tay, bỗng tâm trạng tốt hơn.
“Cô cười cái gì?”
“Ta không bị bắt nạt.” An Nhược Hi lặp lại lần nữa, sau đóngẩng đầu nhìn Tiết Tự Nhiên: “Người huynh có khá hơn chút nào không?”
“Thân thể của bổn công tử không xấu đến thế.”
“Vậy thì tốt quá.” An Nhược Hi nói.
Chỉ bốn chữ đơn giản lại làm Tiết Tự Nhiên mất tự nhiên. Bỗng hắn cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
Một lúc sau, An Nhược Hi nói: “Cái đó, ừm, có vài lời đồn không phải thật. Chính là chuyện đại tỷ ta té ngã bị thương đấy, không phảilà nhà ta làm.”
Mặt Tiết Tự Nhiên không chút cảm xúc: “Dĩ nhiên không phải nhà cô rồi. Cha cô làm gì có bản lĩnh đấy.”
An Nhược Hi cúi đầu, được tin tưởng vì không có bản lĩnh đúng thật là tổn thương lòng tự ái quá.
Tiết Tự Nhiên hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt cô chạy đến đây chỉ vì nói chuyện này thôi à?”
An Nhược Hi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đương nhiên không phải rồi, ta ra ngoài là để tìm chó.”
Tiết Tự Nhiên tức giận trừng nàng. Lại ngả ngớn rồi.
An Nhược Hi bị trừng mà tim đập thình thịch. Dù sao cũng đã đến rồi, để chính miệng hắn nói ba chữ kia có quá đáng không?
“Cái đó…” An Nhược Hi lắp bắp.
“Cái nào?”
“Chính là… À, ta chợt nhớ ra, hôm nay Tiền đại nhân đến nhà ta. Ngài ấy nói muốn cất nhắc đệ đệ ta vào quan phủ làm chức quan nhỏ, còncho phu tử đến dạy dỗ đệ ấy nữa.” Tìm đề tài để mình bình tĩnh lại trước đã.
Tiết Tự Nhiên nhíu mày: “Hắn ta có âm mưu gì đây?”
An Nhược Hi lắc đầu: “Tuy kỳ lạ, nhưng Tiền đại nhân là người tốt, không giống cha ngài ấy.”
“Đồ ngốc.” Tiết Tự Nhiên mắng nàng.
“Còn huynh là người thông minh.” An Nhược Hi khen hắn, muốn nói chúng ta hợp nhau quá. Nhưng mặt nàng đâu có dày mà nói ra chứ.
Tiết Tự Nhiên liếc nàng: “Cô suy nghĩ đi, nếu Tiền đại nhân làngười tốt thật thì cha hắn có thể ngông cuồng tới vậy ư? Lần trước changươi vào ngục, không phải có liên quan đến Tiền Bùi à? Đến đứa trẻ bảytuổi cũng biết, nếu kẻ này đã làm việc ác thì phải canh chừng kỹ mớiđược. Tiền đại nhân cai quản toàn bộ huyện Phúc An, nếu có lòng muốnquản cha hắn, chẳng lẽ không làm được? Nhà cô bị Tiền Bùi gieo họa không chỉ một lần, nếu hắn ta muốn đền bù giúp đỡ thì cần gì chờ tới hôm nay. Đệ đệ cô ra sao, cô còn không biết ư? Đó mà là hiền sĩ lương tài có thể nâng đỡ à? Lại còn cất nhắc vào nha môn, đó có khác gì tự bôi tro tráttrấu vào mặt không? Tiền đại nhân làm quan nhiều năm, há lại làm chuyệnngu ngốc hại mình như thế…” Nói đến đây thì Tiết Tự Nhiên dừng lại, rốtcuộc Tiền Thế Tân có chủ ý gì?
An Nhược Hi không chuyên tâm lắng nghe lắm, nàng thích xem dáng vẻ nghiêm túc suy tính như thế của Tiết Tự Nhiên hơn. Tuy bề ngoài cònnét ngây ngô của thiếu niên, nhưng trong phong thái đã có vẻ già dặn,phong cách quý phái, nho nhã cơ trí.
Tiết Tự Nhiên đang suy nghĩ xâu xa, xoay mặt sang thì lại thấy An Nhược Hi mê đắm nhìn hắn chăm chú.
Ánh mắt này! E dè đâu rồi!
Tiết Tự Nhiên híp mắt định ra ám chỉ sắc bén, nhưng hình như An Nhược Hi không hiểu, còn thản nhiên nghênh đón cái nhìn của hắn mà hỏi: “Sau đó thì sao?”
Sau đó cái gì? Tiết Tự Nhiên sực tỉnh: “Ta nói đến đâu rồi?”
“đại nhân làm quan nhiều năm, há lại làm chuyện ngu ngốc hại mình như thế.” An Nhược Hi nhắc hắn.
Ôi chao, lại còn nghe vào hết à? Không biết phiền não trongTiết Tự Nhiên từ đâu tới, mà cũng không biết vì gì mà phiền não. Thế lànói: “Nên sau đó ngươi phải đề phòng vào, đừng xem ai cũng là ngườitốt.”
“Ta đề phòng cũng vô ích, cha ta rất vui mừng. Ta lại không muốn chọc ông ấy tức giận. Ta chỉ muốn…”
“Muốn cái gì…”
An Nhược Hi nhìn thẳng Tiết Tự Nhiên, chợt dâng lên dũng khímuốn nói “chỉ muốn gả làm vợ Tiết gia”, vừa định mở miệng thì Tiết TựNhiên lại nói: “Được rồi, cô không cần phải trả lời.”
An Nhược Hi há miệng, câm nín. Nàng muốn trả lời mà. Nhưng bị Tiết Tự Nhiên cản lại như thế, đâm ra nàng lại khó nói.
An Nhược Hi nản chí sụp vai xuống. Tiết Tự Nhiên nhìn nàng hồi lâu: “Cô không bị bắt nạt thật đấy chứ?”
An Nhược Hi lắc đầu.
“Thật sự không có gì oan ức?”
An Nhược Hi lại lắc đầu.
Tiết Tự Nhiên mất hứng: “Vậy hơn nửa đêm một mình cô chạy đếnđây là chê mạng lớn quá sao? Lúc này mới qua được có mấy ngày, mấy vếtthương đó còn chưa cảnh tỉnh được cô à?”
An Nhược Hi chột dạ cúi đầu, dĩ nhiên nàng sẽ sợ rồi, là do đầu óc nóng lên làm chuyện ngu xuẩn.
Tiết Tự Nhiên nhìn nàng như thế thì cả giận, phất tay nói: “Được rồi được rồi, cô đi xuống đi. Ta thấy cô là lại nhức đầu.”
An Nhược Hi lẩm bẩm mạnh miệng: “Ta cũng không phải là a hoànnhà huynh.” Lại còn đi xuống, đuổi ai đấy, “Ta là vợ chưa qua cửa củahuynh đấy.” Nàng nhắm mắt nói, mặt đỏ bừng.
Tiết Tự Nhiên trợn mắt nhìn nàng, bị dáng vẻ kia lây nhiễm cũng đỏ mặt theo, thế là càng dùng sức trợn mắt với nàng: “Dĩ nhiên ta biếtcô là ai!”
Chợt An Nhược Hi ngẩng phắt đầu, mắt kích động lấp lánh: “Ta là ai?”
“Cô là…” Tiết Tự Nhiên dùng sức dừng lại, suýt nữa là bị nàng lừa rồi, “An Nhược Hi!”
An Nhược Hi bĩu môi: “Huynh vẫn chưa quyết định à? Có phải Tiết phu nhân muốn đính hôn, nhưng huynh lại không đồng ý không?”
“Ta không đồng ý thì cô có thể vào cửa được hả?”
“Không phải ta còn chưa vào cửa sao?”
“Cô chưa vào cửa thì cô đang đứng ở đâu hả?” Tiết Tự Nhiên bị nàng làm cho tức chết.
An Nhược Hi chớp mắt: “Có phải chúng ta không nói cùng mộtchuyện vào cửa không?” Nàng phản ứng lại, “A a a a, huynh nói là huynhđồng ý!”
Tiết Tự Nhiên xem thường nàng.
An Nhược Hi rất vô tội: “Cũng đừng trách ta đa nghi, dù saotính tình huynh kỳ quái quá, sáng nắng chiều mưa thất thường, chưa từngnghe chính miệng huynh nói bao giờ, cứ cảm thấy huynh sẽ đổi ý.”
Tiết Tự Nhiên nhảy cẫng lên: “Ai tính tình kỳ quái, sáng nắng chiều mưa thất thường hả!”
An Nhược Hi sợ hãi nhảy lên, theo bản năng đi vòng quanh bàntránh bị Tiết Tự Nhiên đưa tay ra bắt: “Ta chỉ buột miệng nói vậy thôi,huynh nhìn đi, lại tức giận rồi.”
“Cô còn nói ta hẹp hòi hả?!” Tiết Tự Nhiên rượt quanh bàn bắt nàng.
“Ta không nói thế mà.” An Nhược Hi lại tránh quanh bàn một vòng nữa.
Cả hai mỗi người chiếm một bên bàn đối diện nhau, chợt nghethấy tiếng của Tiết phu nhân ở ngoài cửa truyền vào: “Tự Nhiên, con đãngủ chưa?”
Tiết Tự Nhiên và An Nhược Hi thất kinh, hoảng hốt nhìn nhau.
Nguy rồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...