Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 111
<!---->An Nhược Thần rời khỏi tửu lâu Chiêu Phúc chưa được bao lâu, có một vị khách khác cũng rời đi.
Khách nhân kia chạy nhanh gấp gáp, đến một tiệm hương phẩmngoài phố. Tiết Tự Nhiên đang ngồi trong cửa hàng từ tốn chọn trầmhương, thấy người đến thì hỏi khẽ: “Có đi theo không?”
Từ khi kết thù với An Nhược Thần, Tiết Tự Nhiên bắt đầu để ýđến nàng. Nghe nói lúc nàng ta vào thành bị chặn cướp, hắn thầm buồncười, đồng thời tò mò sau khi gặp nạn đó nàng ta sẽ làm những gì. Vụ ánLưu Tắc đó thật sự do nàng ta phá sao? Hay chỉ là do phường thị nói quálên?
Tiết Tự Nhiên phái người đi tìm hiểu, lại đúng dịp hôm nay mình ít khi ra ngoài thì vô tình trông thấy An Nhược Thần ở đằng xa. Thế làdứt khoát dừng chân ở tiệm hương phẩm, để thủ hạ đi thăm dò. Tiết TựNhiên thích xông hương trong phòng, có yêu cầu rất cao về hương phẩm, dù thế nào cũng phải do đích thân mình chọn, mà chủ tiệm cũng chỉ mong hắn ngồi lâu chút, như vậy mới mua được nhiều hơn.
Ngồi một lúc lâu, cuối cùng Tiết Tự Nhiên cũng đợi được tin tức.
“An Nhược Thần đã đến tửu lâu Chiêu Phúc, gọi điểm tâm nướctrà, đích thân lão bản nương tửu lâu Chiêu Phúc đến chào nàng ta. Cònlại không có gì khả nghi.”
Tiết Tự Nhiên có hơi thất vọng, nghĩ một lúc rồi sai ngườichuẩn bị kiệu, định quay về phủ. An Nhược Thần này vừa gặp chuyện xongsao không có động tĩnh gì cả vậy, nàng ta không vội làm loạn thì sẽ lạitáy máy vào chuyện của hắn, đúng là phiền thật. Thế nhưng sáng sớm hômnay nàng lại cho người tới nói chuyện hôn sự với mẹ, đều do hắn quá mềmlòng, không đành lòng để mẹ phải buồn bã. Có lẽ không nên kéo dài nữa,nên cứng rắn với mẹ hơn, cưới ai cũng được, chỉ cần không phải là cônương An gia.
Tiết Tự Nhiên vừa nghĩ vừa đi ra khỏi tiệm, vừa giương mắt lênthì lại đúng lúc trông thấy cô nương An gia đó – An Nhược Hi. Nàng đangcúi đầu, thẫn thờ đứng bên ngoài một cửa tiệm, Tiết Tự Nhiên cẩn thậnnhìn sang, Đàm Thị đang mua đồ bên trong, chắc hẳn An Nhược Hi đang đứng đợi mẹ mình.
Không phải cố ý đến giả vờ vô tình gặp hắn là được rồi. Lúc Tiết Tự Nhiên nghĩ như vậy, An Nhược Hi chợt xoay mặt sang.
Vừa thấy Tiết Tự Nhiên, hai mắt sáng rực lên.
Tia sáng kia làm Tiết Tự Nhiên ghét bỏ, hắn bĩu môi liếc nàng.
An Nhược Hi ngẩn người ra, không ý thức được tia sáng trong mắt mình nên không biết Tiết Tự Nhiên ghét gì. Nàng không phục, chỉ là vôtình nhìn huynh thôi mà, thì sao chứ?!
Theo bản năng An Nhược Hi cũng liếc lại hắn. Cái nhìn ấy vôcùng tự nhiên mà thông thạo. Ở An gia từ nhỏ nàng đã được rèn luyện, nét mặt yêu kiều ngang ngược rất thích hợp.
Tiết Tự Nhiên sững người, rồi sau đó nhíu mày.
An Nhược Hi cũng cau mày trong vô thức, đợi đã, vừa nãy nàng vừa làm gì thế?
Tiết Tự Nhiên thấy nàng cau mày thì lại càng mất hứng hơn. Bộhắn làm thế nào là nàng ta lại bắt chước theo thế nấy sao?! Đang châmchọc hắn đấy à? Trả thù hắn vì lần trước đã từ chối hôn sự?
Tiết Tự Nhiên thở hổn hển lên kiệu, hỏa tốc rời đi. Không muốnthấy nàng ta, đến một chút cũng không muốn thấy, đúng là cô nương nhỏmọn, lại còn nhiều biểu cảm nữa chứ.
An Nhược Hi ngẩn người nhìn bóng kiệu Tiết Tự Nhiên đi xa, rấtmuốn vỗ ngực giậm chân, mắt ta ơi tại sao mi lại liếc huynh ấy làm gìchứ! Tiết công tử huynh nghe ta giải thích đã, không phải cố ý mà.
Đến tối muộn, Diêu Côn cũng chờ được Tiền Thế Tân.
Trông Tiền Thế Tân có vẻ không tốt lắm, mệt mỏi và bất lực thấy rõ.
“Đêm qua sau khi đại nhân rời đi, phụ thân ta lại hồ đồ nữarồi, làm bị thương một a hoàn, lại còn đánh chửi hết mấy hạ nhân, némphá đồ đạc trong phòng. Ta mới nói với ông ấy mấy câu, ông ấy đã khôngthoải mái rồi. Sáng sớm nay tức giận bỏ đi, nói là đi ra ngoài du ngoạn, không làm vướng mắt ta.” Tiền Thế Tân lắc đầu than thở.
“Vậy chuyện của kiệu phu kia, có manh mối gì không?” Ngoài mặtthì Diêu Côn không truy cứu, nhưng thực tế vẫn nhờ Tiền Thế Tân. Chuyệnvới người trong Tiền gia, hỏi Tiền Thế Tân là thật nhất.
Tiền Thế Tân lại lắc đầu: “Không có tin gì mới cả, không chỉtrong phủ, hôm nay ta còn thẩm vấn mấy người có liên quan ở trong huyệnnữa, nhưng không ai có tin tức gì về kiệu phu đó cả, cũng không biếtkiệu phu đó cấu kết với ai.”
Diêu Côn cũng thở dài: “Không phải vội, cứ từ từ điều tra thôi. Một người còn đang sống sờ sờ ra đấy, cũng không thể biến mất một cáchvô lý được. Tìm được bọn họ rồi, chứng minh Tiền lão gia không thật sựliên quan, đến khi ấy mới chu toàn được. Nếu không lời truyền ra ngoài,kiệu phu kia là kiệu phu của Tiền phủ, có thể bách tính sẽ lại lời ongtiếng ve.” Diêu Côn không nói với Tiền Thế Tân là ông ta đã phái ngườitheo dõi nhất cử nhất động của Tiền Bùi. Chuyện Tiền Bùi gây gổ với Tiền Thế Tân một trận rồi rời nhà du ngoạn, ông ta biết hết. Người của ôngta sẽ bám sát theo dọc đường, nhìn xem rốt cuộc Tiền Bùi muốn đi đâu.
Tiền Thế Tân lại trò chuyện với Diêu Côn, thuận tiện nói chútchuyện liên quan đến công vụ, lại nhắc đến hôm nay công tử An Vinh Quýcủa An gia tới tìm hắn, cầu xin tha thứ cho phụ thân mình. Bảo đúng làphụ thân An Chi Phủ không biết Đoàn Thị làm ra chuyện như thế, xưa naycũng không lui tới với kiệu phu kia, càng không biết những hán tử chặnđường bắt người là từ phương nào đến. Ngoài Đoàn Thị điên khùng bị người ta lợi dụng kia thì đúng là An gia đã phải chịu oan rồi. “Có lẽ hắnnghĩ bị kiệu phu của phụ thân ta làm liên lụy nên mới nhờ ta nói giúpmấy câu.”
Diêu Côn nói: “Nghiêm khắc mà nói, An Chi Phủ dạy dỗ khôngnghiêm, phải chịu trách nhiệm. Vẫn chưa tra ra được kiệu phu kia, khôngtrừng phạt An gia ra thể thống thì sao ăn nói với bách tính được?”
Tiền Thế Tân đáp lời: “Đại nhân nói chí phải. Nhốt thêm mấy ngày nữa, đợi tiếng gió qua đi rồi hẵng thả người.”
Diêu Côn chính là có ý đó, thế là gật đầu.
Tiền Thế Tân nói chuyện với Diêu Côn xong thì cáo từ rời đi. Lúc lại gần cổng nha phủ, trông thấy nha đầu Hầu Vũ.
Tiền Thế Tân bình thản bước đến, Hầu Vũ thi lễ với hắn gọi “Tiền đại nhân”.
Tiền Thế Tân gật đầu rồi nói nhanh: “Không có chuông, ngươi cótin tức gì không?” Đường Hiên chết quá đột ngột, không hề có giao phógì. Tiền Thế Tân không khỏi nóng lòng.
Hầu Vũ nói: “Không có tin gì cả. Nhưng nếu chưa có chỉ thị mớithì cứ để mọi việc như cũ đã. Không thay đổi kế hoạch, kiên nhẫn chờđợi.”
Tiền Thế Tân gật đầu, rồi làm như không có chuyện gì mà rời đi.
Tối hôm ấy, An Nhược Thần viết thư cho Long Đại, kể lại chuyệnxảy ra sau khi nàng về thành. Lúc ở doanh trại, Long Đại và nàng đã quyđịnh một vài ám ngữ, nên lúc viết thư nàng cũng yên tâm hơn nhiều. Chỉlà chuyện khá lộn xộn, biết mình nghi ngờ quá sâu, nên cũng không rõphải nói thế nào mới phải. Vậy là viết bức thư này một lúc lâu nhưng vẫn chưa viết xong. Đúng lúc này lại nghe a hoàn báo, nói Phương quản sựPhương Nguyên của phủ thái thú cầu kiến.
An Nhược Thần vội sai người chuẩn bị trà đón khách. PhươngNguyên vẫn là dáng vẻ lễ độ bình tĩnh ấy, y nói: “Phu nhân nhà ta chợtnhớ ra còn có mấy bộ xiêm y và đồ dùng của Tào tiên sinh quên đem, nêndặn ta tới đưa một chuyến.”
An Nhược Thần vội khách khí nói đã làm phiền Phương quản sựrồi. Phương Nguyên đưa đò sang, An Nhược Thần vừa cầm đã cảm thấy nặngtay.
Phương Nguyên mỉm cười nhẹ nói: “Là hồ sơ ghi chép vụ án củamười bảy năm trước, khó tìm lắm đấy. Phải mất hơn mười ngày mới tìm ra,hy vọng không khiến cô nương chậm trễ làm việc.”
An Nhược Thần vui mừng quá đỗi. Tuy không biết những ghi chépnày có hữu dụng hay không, nhưng nghiên cứu vụ án biết từ trước vẫn luôn giúp nàng vững vàng hơn. Đương nhiên nàng biết nhất định Phương Nguyênđã mất rất nhiều thời gian mới có thể có được đồ trong tay. Nàng lấychút bạc muốn cảm ơn Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên lại từ chối.
“Cô nương à, đại nhân phu nhân nhà ta đều là người trung nghĩa, cô nương cũng giống bọn họ, đáng được kính trọng. Chỉ là chuyện nhỏkhông đáng nhắc đến, cô nương đem bạc ra thế, thật đúng là làm nhục tamà.”
An Nhược Thần nghe mà xấu hổ, luôn miệng nói xin lỗi.
“Cô nương nghiêm túc điều tra án, cũng coi là phân ưu cùng đại nhân, ta thay mặt đại nhân cám ơn cô nương.”
An Nhược Thần càng xấu hổ hơn, trong danh sách nghi ngờ củanàng còn có thái thú đấy. Thật sự hy vọng mình đã nghi ngờ sai, nếukhông quả thật nàng chẳng có mặt mũi nào mà gặp Phương quản sự luônnhiệt tình giúp đỡ nàng thế này cả.
Ngay sau đó Phương quản sự nói cho nàng biết một tin, nói làmới cách đây không lâu thái thú nhận được tin báo của dịch binh, đội ngũ của tuần tra sứ đại nhân sẽ đến trong khoảng mười ngày nữa. Đại nhânLương Đức Hạo sẽ đến thẳng quận Mậu, còn Bạch Anh đại nhân sẽ tới BìnhNam. Nếu cô nương có chuyện gì thì có thể chuẩn bị trước, cả Lương đạinhân lẫn Bạch đại nhân đều là quan tốt ngay thẳng, ghét ác như thù, nhất định có thể giúp được.
An Nhược Thần lần nữa cảm tạ Phương Nguyên. Sau khi tiễn Phương Nguyên đi, An Nhược Thần lại ngẫm nghĩ.
Quan tốt ngay hẳng đến đây, ắt hẳn sẽ là cú đả kích lớn đối với đám mật thám. Nên Đường Hiên phải chết, gã ở trong ngục chính là mầmhọa, sẽ sớm bị thẩm tra ra hết. Thái thú đại nhân để gã ra ngoài câu cálớn là ngẫu nhiên ư? Nếu gã cứ ở trong ngục thì có thể sẽ an toàn hơn ởbên ngoài nhiều. Nếu mật thám muốn hạ thủ ở trong ngục thì quá mạo hiểmrồi. Người ra vào lao ngục đều được ghi chép lại cả.
An Nhược Thần viết thư cho Long Đại xong, nghĩ cách dùng ámhiệu xen lẫn trong báo cáo hằng ngày để nói rõ thế cục, nói rõ ĐườngHiên đã bị diệt khẩu, điểm đáng ngờ trong chuyện rất nhiều, nàng khôngthể rời đi được.
Trong quân doanh ở sông Tứ Hạ, Tào Nhất Hàm bị nhốt chung vớiphu binh Nam Tần. Trải qua mấy ngày ở chung, Tào Nhất Hàm và những binhsĩ kia đã dần trở nên thân thuộc, mọi người thấy hắn là người hầu củaHoắc tiên sinh, cộng thêm việc là văn nhân nên cũng coi như khá chiếu cố hắn, lúc phát thức ăn nước uống sẽ nhường hắn chút. Trong đêm này, mộtbinh sĩ Đại Tiêu đột nhiên đi tới gõ lên thanh gỗ hô to: “Tối nay sẽchuyển các ngươi đến dốc Thạch Linh, lát nữa lên xe tù thì nhớ an phận,nếu vọng động sẽ lập tức giết ngay.”
Chúng tù binh Nam Tần đều kinh ngạc, một người dẫn đầu kêu lên: “Sao lại đến dốc Thạch Linh?”
Binh sĩ Đại Tiêu kia cười lạnh: “Không phải Nam Tần các ngươicó thể đánh sao? Để xem nhìn về phía người của mình còn có thể hạ thủđược không.” Binh sĩ kia nói xong liền rời đi, để lại tù binh Nam Tầnkhiếp sợ ra mặt.
“Thế là có ý gì? Vì tình hình ở dốc Thạch Linh nguy cấp nên mới dùng chúng ta làm lá chắn ư?”
“Con mẹ nhà hắn, ta đã nói người Đại Tiêu lòng dạ ác độc mà.”
“Mẹ nó Long Đằng, uy danh của Long gia quân là thế hả? Hắn định treo thi thể của chúng ta lên dốc Thạch Linh để uy hiếp đại quân NamTần chúng ta sao?”
Mọi người bảy mồm tám miệng mắng chửi. Đột nhiên có một binh sĩ nghĩ: “A, chúng ta cởi quân bào đi, dù có treo thì không có quân bàolàm sao biết được có phải là binh lính Nam Tần không chứ, như thế đạiquân Nam Tần thấy thi thể cũng sẽ không động.”
Mọi người rốt rít đáp lời. Có người kêu cởi ra sẽ lạnh, có kẻlại bảo chết cóng còn hơn là chịu nhục. Thế là tất cả bắt đầu cởi ra.
Tào Nhất Hàm kín đáo nói một câu: “Nếu người ta thật sự muốnlàm như vậy thì chế ít xiêm áo có gì khó. Mặc cho thi thể cái gì, thậmchí là không mặc gì cả, không phải rất đơn giản sao. Treo thi thể chínhlà uy hiếp, ai quan tâm người chết là ai. Tướng sĩ Nam Tần ta thấy thếthì sao có thể thờ ơ được, chiến tranh tàn khốc, ai lại không biết.”
Nhất thời chúng binh sĩ dừng tay cởi y phục. Cũng không thể bịtreo lên mà không mặc gì được cả, “Vừa rồi là ai đưa ra chủ ý chết tiệtnày thế hả?”
Một binh đội trưởng ngồi xuống cạnh Tào Nhất Hàm, nói với hắn:“Tào tiên sinh, tuy chúng ta là tù nhân nhưng quân hồn còn đó, nghĩa đảm vẫn ở. Hoắc tiên sinh đã hy vinh vì Nam Tần chúng ta, bị Đại Tiêu giếthại, nhất định phải để hoàng thượng biết được chuyện này. Bất kể thếnào, bọn ta sẽ che chở tiên sinh.”
Tào Nhất Hàm thật lòng cảm động, tự thân còn khó bảo toàn nhưng vẫn nghĩ đến việc bảo vệ hắn. Tâm địa của binh sĩ Nam Tần bọn họ tốtbiết bao. Hoắc tiên sinh nói chẳng sai, quyền quý giở trò thủ đoạn, khổnhất chính là những binh tướng chất phác dũng cảm này và bách sinh cầncù mưu sinh. Tào Nhất Hàm nghẹn ngào gật đầu: “Nhất định ta sẽ nỗ lực,nhất định nỗ lực.” Hắn chợt nghĩ đến Hoắc tiên sinh, người lương thiệnnhư thế, sao có thể ra đi vậy chứ! Rồi hắn lại nghĩ đến mình, thậm chíhắn còn không thể mang theo tro cốt và di vật của ngài ấy. Nếu hắn không hoàn thành ủy thác thì nào còn mặt mũi để gặp tiên sinh nữa. Bỗng TàoNhất Hàm nổi lòng đau thương, gục đầu xuống đầu gối khóc lớn.
Đêm hôm đó, một trăm lẻ ba tù binh, cộng thêm Tào Nhất Hàm, bịđưa đến dốc Thạch Linh. Trước khi lên đường Tào Nhất Hàm cùng những tùbinh khác trông thấy đại tướng quân Long Đằng lên ngựa. Chỉ mới kịp nhìn thoáng qua, xe tù binh bọn họ đã lăn bánh. Nhưng mọi người đều biết,thì ra đại tướng quân Long Đằng trong truyền thuyết lại đích thân ápgiải bọn họ đến dốc Thạch Linh ư? Sau đó hắn sẽ đốc chiến ở dốc ThạchLinh? Nhất thời mọi người thêm phần căng thẳng.
Phía thành Trung Lan, liên tiếp hai ngày không xảy ra chuyện gì lớn. Chuyện An Nhược Thần suýt bị bắt đã dần hạ nhiệt trong phố phường. Nhưng lại có một chuyện khác đang âm thầm sôi nổi. Chuyện lại còntruyền đến trong tai Đàm Thị, Đàm Thị nghiêm túc nghe ngóng xong thìnhất thời giận đến mức không có chỗ phát tiết. Thì ra đã sớm có chuyệnnày, nàng lại chẳng hay biết gì.
Lúc Đàm Thị vào ngục thăm An Chi Phủ, không nhịn được nói ra chuyện này.
“Cái gì? Lúc trước Tiết gia đến cầu hôn, tiện nhân An Nhược Thần kia lại dám làm khó từ trong ư?!”
“Đúng thế. Cũng là a hoàn nghe được lời đồn nên nói với thiếp.thiếp mới bảo nàng ta đi hỏi kỹ, đúng là có chuyện này. Nhất định tiệnnhân kia thấy Tiết gia không tệ, không chịu nổi chúng ta sống tốt nênmới muốn trả thù đây mà. Chỉ là nàng ta không biết chúng ta đã từ chốiTiết gia, tự ý làm theo ý mình nhưng làm sai rồi.”
An Chi Phủ cắn răng, lại không nghĩ vậy, “Chuyện chúng ta từchối Tiết gia, nhất định các bà mối đều biết, An Nhược Thần cần gì phảiphái người đi đe dọa trở hét với bọn họ.”
“Ý của lão gia là, phía Tiết gia còn muốn tiếp tục đến bàn lại sao?”
“Nhất định là thế rồi. Chắc chắn bà mối đã đồng ý với Tiết giamuốn tiếp tục bàn đến chuyện này, tiện nhân kia được tin tức nên mới làm ra loại chuyện bỉ ổi như thế. Chỉ có nhà chúng ta ngu ngốc cứ tưởng từchối là kết thúc rồi.”
Đàm Thị cả giận: “Đúng là tiện nhân, nói như thế, bấy lâu nay chúng ta không được suôn sẻ có khi đều là do nó giở trò sau lưng.
Chợt một âm thanh truyền đến: “Cha và di nương nói đến tiện nhân nào thế? Là ta hả?”
An Chi Phủ cùng Đàm Thị quay đầu sang nhìn, đúng là An Nhược Thần.
An Nhược Thần xác nhận Đàm Thị đã nhận được tin, lại nghe báobà ta đến thăm ngục, thế là cũng ăn mặc nghiêm túc gọn gàng một phen đểđến thị uy. Nàng cố ý dẫn theo Điền Khánh và Lư Chính vào, theo sau cònlà hai quản ngục. Đúng là uy phong tám phía, vô cùng phách lối.
An Chi Phủ sững sờ, quát hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Thì đến thăm cha thôi.” An Nhược Thần ra vẻ vô tội, “Cha conchúng ta đã lâu không gặp. vất vả lắm cha mới ngồi đại lao một chuyến,ta đến xem cha ở trong ngục khổ sở đáng thương, bị báo ứng ra sao. À,nghe nói cha bị ăn đòn hả, có thoải mái không?”
An Chi Phủ tức giận, Đàm Thị cũng cáu tiết chỉ thẳng vào AnNhược Thần, đang tính mắng chửi thì Lư Chính vội rút kiếm ra, thiếu chút nữa đã chém phăng đầu ngón tay bà ta. Đàm Thị hoảng hốt lùi về sau haibước. An Nhược Thần mỉm cười nói: “Nhị di nương à, đừng có chỉ chỉ trỏtrỏ thế chứ, phép tắc đâu cả rồi?”
Lư Chính rút kiếm, lui về sau lưng An Nhược Thần. Điền Khánhnói nhỏ đôi câu với quản ngục. Quản ngục gật đầu, xoay người bưng ghêđến, An Nhược Thần nói lời cảm ơn rồi từ tốn ngồi xuống trước phòng giam An Chi Phủ.
Đàm Thị e dè Lư Chính nên không dám mắng, nhưng lại không chegiấu được ánh mắt tàn nhẫn. An Chi Phủ cũng thở hồng hộc, đứa con gáilớn xưa nay mặc ông ta đánh chửi, chỉ biết khóc lóc cầu xin “nữ nhi sairồi, xin cha trách phạt”, nay đã ngông cuồng như vậy trước mặt ông ta.
An Nhược Thần ngồi xuống rồi nói: “Dù không thoải mái thì cũngnên quen đi. Nghe nói lần trước cha cáo trạng Lưu đại nhân ở thương bạcti, cũng bị ăn gậy.”
“An Nhược Thần, ngươi muốn gì hả?” An Chi Phủ suýt đã phun một búng máu ra ngoài. Chẳng lẽ chuyện lần trước cũng do nó giở trò?
“Không gì cả.” An Nhược Thần ung dung nói, “Chỉ muốn chọc giậnông thôi, không ngờ nhị di nương cũng ở đây, vậy thì cùng nổi điên luônđi.”
Đàm Thị cắn rắng, đúng là đã phát cáu rồi. Bà ta và An Chi Phủ cùng đưa mắt nhìn nhau.
“Hôm nay xem ra các người không tệ, ta yên tâm rồi. Đại lao códễ chịu không? Đúng là nhờ phúc của Tiền lão gia mà. Hai người nên cảmtạ Tiền lão gia thật tốt mới phải. Lần trước ăn gậy vì lão ta, lần nàycũng thế. Tiền lão gia đúng là quý nhân của An gia, cha nhớ vái lão tanhiều lên đấy. À đúng rồi, suýt nữa quên nói với ông, ta có nghe nói một chuyện rất thú vị, Tiết gia lại cầu hôn nhị muội nữa đấy, đúng là ngungốc mà, phải không? Sao lại cứ muốn làm thông gia với An Chi Phủ làm gì thế không biết. Ta nhất thời tốt bụng đã đi tìm Tiết phu nhân. Bà ấynói có cao tăng bói mệnh, bát tự của nhị muội rất tốt, có thể phù trợ số mệnh của công tử Tiết gia. Ta mới cười bà ấy khờ quá, trong thiên hạnhiều cô nương như thế, sao có thể chỉ có bát tự của nhị muội là tốtchứ. Người của An gia, sao có thể tốt được.”
An Chi Phủ và Đàm Thị tức đến mức thất khiếu muốn bóc khói, nói thế là có ý gì?
“Dĩ nhiên là trừ ta ra rồi. Ta là người tốt, tướng quân nóimuốn kết hôn với ta, đến hôn thú cũng đã định xong xuôi cả rồi. Đợi đánh giặc xong, ta sẽ theo chàng lên kinh làm phu nhân tướng quân. Còn vềnhị muội, Tiết gia tốt như vậy, làm gì đến lượt đến muội ấy, các ngườicứ chờ xem đi.”
Đàm Thị vừa tức vừa sợ: “An Nhược Thần, ngươi muốn làm gì hả?!” Bọn họ từ chối hôn sự là một chuyện, nhưng bị người khác cố ý quấynhiễu lại là chuyện khác.
“Ta không làm gì cả, ta chỉ muốn không ai thèm lấy con gái Angia mà thôi. An lão gia, An phu nhân, không phải các ngươi muốn đem báncon gái đổi mối tốt ư, ta nói cho các ngươi biết, đến một xu tiền cũngkhông bán được. Nghe nói cha từ chối Tiết gia rồi, làm tốt lắm, phải nên như thế. Chỉ là Tiết gia vẫn chưa từ bỏ, đều các ngươi yên tâm, ta sẽkhông để bọn họ đến làm phiền các ngươi nữa. Các ngươi cứ để nhị muộitam muội ở nhà cho đến già đi. Chuyển lời đến các nàng, người tỷ tỷ nàyrất xin lỗi, cũng không phải nhằm vào các nàng, ai bảo các nàng có chamẹ như các ngươi chứ. Không chỉ Tiết gia, sau này sẽ không có bất kỳthương nhân quyền quý giàu sang nào đến An gia cầu hôn đâu. Muốn dùngcon gái đổi lợi ư, tỉnh lại đi!”
An Nhược Thần nói rồi đứng dậy nghênh ngang rời đi.
An Chi Phủ cùng Đàm Thị trợn mắt nhìn bóng lưng nàng, mãi chođến khi không thấy được nữa thì thôi. Đàm Thị quay sang nói với An ChiPhủ: “Lão gia, chuyện này không thể nhẫn nhịn được, tuyệt đối khôngthể.”
An Chi Phủ cũng hận đến mức nghiến chặt răng, lúc trước Tiếtgia tới cầu hôn là chính ông ta từ chối. Theo như ý của Tiền Bùi, Tiếtgia và bọn họ không hợp nhau, nay có chuyện muốn nhờ mới mặt dày tới,hôn sự mà thành rồi nhất định cũng không được lợi gì từ Tiết gia, vẫnnên từ chối thì hơn. Phía lão có thông gia thích hợp hơn, cứ để lão sắpxếp. Lúc trước cái gì An Chi Phủ cũng đều nghe theo Tiền Bùi, nhưng giờđây xảy ra chuyện thật rồi, còn là chuyện do Tiền Bùi gây ra, thế mà lão ta lại phủi đít rời nhà du ngoạn, vốn dĩ không hề quan tâm ông ta đanggặp khó khăn bên này, còn hôn sự thích hợp hơn kia ở đâu ra chứ, ngay cả bóng dáng còn chưa được thấy qua nữa là.
An Chi Phủ càng nghĩ càng giận, ai nói không lấy được gì từTiết gia? Nay Tiết gia cầu xin nhà ông, vậy không sính lễ sính kim là do bọn ông đòi sao. An Chi Phủ hạ quyết tâm, không được, không thể uất ứcnhư thế được. Không thể để tiện nhân kia quá kiêu ngạo, cũng không thểnhường Tiền Bùi coi thường mình được. Nhất định phải nên sự với Tiếtgia!
“Nàng mau đi hỏi thăm xem, đừng để a hoàn ra phố nghe mấy lờiong tiếng ve kia nữa, toàn mấy lời tầm phào. Lúc trước Tiết gia dẫn bàmối nào đến thì nàng cứ trực tiếp tìm nàng ta hỏi rõ. Tiện nhân An Nhược Thần gì mà cứ luôn miệng nói bát tự của Hi Nhi không hợp, nó muốn làmgì kia chứ? Với cả thăm dò ý của Tiết gia nữa. Chắc chắn bà mối kia đềubiết những chuyện này, đợi biết được tiện nhân kia làm chuyện gì rồi,chúng ta sẽ nghĩ đối sách.”
Đàm Thị vội quay về phủ, chạy đến phòng con gái, An Nhược Hiđang luyện chữ trong phòng. Đàm Thị ngẩn người, dạo gần đây con gái đãthay đổi, trái lại có phần yên tĩnh khôn khéo hơn nhiều. Lúc trước nếubuồn phiền thì sẽ ngồi thêu trong phòng thêu, còn giờ đã đổi thành đọcsách luyện chữ rồi sao?
Đàm Thị cứ kệ mấy việc đó, bà hỏi gần đây An Nhược Hi có gặp An Nhược Thần hay không.
An Nhược Hi rũ mắt thấp giọng đáp: “Tỷ tỷ không còn gặp con nữa rồi. Mấy lần trước đi dò la cũng chẳng được tin gì, lại còn bị tỷ tachâm chọc thêm, con cũng không thích đi.”
Đàm Thị giận run người: “Con tiện nhân này, đúng là hà hiếp người quá đáng.”
Tim An Nhược Hi đập thình thịch, cũng chẳng biết tỷ tỷ đã làmgì rồi. Đàm Thị nghiêng đầu đi, An Nhược Hi nghĩ một hồi rồi tiếp tục tự luyện chữ. Vừa viết vừa nghĩ đến Tiết Tự Nhiên xem thường mình, hừ, hắn liếc nàng nàng cũng có trách hắn đâu, thế mà chỉ mới vô tình nhìn sangthì hắn đã nổi đóa rồi. Đồ nhỏ mọn. Nàng phải luyện chữ cho đẹp, để saunày viết cho hắn xem.
Tiết Tự Nhiên ở nhà hắt xì liên tục mấy cái. Dĩ nhiên hắn cũngđã nghe được mấy lời đồn đãi giữa phố. Suy cho cùng hắn vẫn không nhẫntâm nói dọa mẫu thân cự tuyệt triệt để, thương bà là một mặt, mặt kháchắn cũng tò mò, rốt cuộc chuyện này sẽ ra sao? Cho dù An gia muốn đánhcược ván này, chẳng lẽ Tiền Bùi có thể đồng ý sao? Hắn cũng có nghe bảolà Tiền Bùi nói sẽ chuẩn bị hôn sự sẵn cho nhị cô nương An gia. Lời nàylà do An gia truyền ra. Còn có một hai nhà phú thương đang hỏi thăm hônsự của An Nhược Hi, cảm thấy nàng ta được tranh nhau như thế, nhất địnhbát tự có thể phù vận phú quý, nên muốn hỏi thăm xem nhà mình còn có cơhội hay không. Những thứ này là từ bà mối truyền ra.
Tiết Tự Nhiên nhớ đến An Nhược Hi một khắc trước giả vờ khônkhéo đáng thương trước mặt hắn, lập tức một khắc sau đã không giữ đượcmà lộ nguyên hình làm hắn xem thường. Một cô nương như thế, còn có thểđược ưa chuộng vậy sao?
Khách nhân kia chạy nhanh gấp gáp, đến một tiệm hương phẩmngoài phố. Tiết Tự Nhiên đang ngồi trong cửa hàng từ tốn chọn trầmhương, thấy người đến thì hỏi khẽ: “Có đi theo không?”
Từ khi kết thù với An Nhược Thần, Tiết Tự Nhiên bắt đầu để ýđến nàng. Nghe nói lúc nàng ta vào thành bị chặn cướp, hắn thầm buồncười, đồng thời tò mò sau khi gặp nạn đó nàng ta sẽ làm những gì. Vụ ánLưu Tắc đó thật sự do nàng ta phá sao? Hay chỉ là do phường thị nói quálên?
Tiết Tự Nhiên phái người đi tìm hiểu, lại đúng dịp hôm nay mình ít khi ra ngoài thì vô tình trông thấy An Nhược Thần ở đằng xa. Thế làdứt khoát dừng chân ở tiệm hương phẩm, để thủ hạ đi thăm dò. Tiết TựNhiên thích xông hương trong phòng, có yêu cầu rất cao về hương phẩm, dù thế nào cũng phải do đích thân mình chọn, mà chủ tiệm cũng chỉ mong hắn ngồi lâu chút, như vậy mới mua được nhiều hơn.
Ngồi một lúc lâu, cuối cùng Tiết Tự Nhiên cũng đợi được tin tức.
“An Nhược Thần đã đến tửu lâu Chiêu Phúc, gọi điểm tâm nướctrà, đích thân lão bản nương tửu lâu Chiêu Phúc đến chào nàng ta. Cònlại không có gì khả nghi.”
Tiết Tự Nhiên có hơi thất vọng, nghĩ một lúc rồi sai ngườichuẩn bị kiệu, định quay về phủ. An Nhược Thần này vừa gặp chuyện xongsao không có động tĩnh gì cả vậy, nàng ta không vội làm loạn thì sẽ lạitáy máy vào chuyện của hắn, đúng là phiền thật. Thế nhưng sáng sớm hômnay nàng lại cho người tới nói chuyện hôn sự với mẹ, đều do hắn quá mềmlòng, không đành lòng để mẹ phải buồn bã. Có lẽ không nên kéo dài nữa,nên cứng rắn với mẹ hơn, cưới ai cũng được, chỉ cần không phải là cônương An gia.
Tiết Tự Nhiên vừa nghĩ vừa đi ra khỏi tiệm, vừa giương mắt lênthì lại đúng lúc trông thấy cô nương An gia đó – An Nhược Hi. Nàng đangcúi đầu, thẫn thờ đứng bên ngoài một cửa tiệm, Tiết Tự Nhiên cẩn thậnnhìn sang, Đàm Thị đang mua đồ bên trong, chắc hẳn An Nhược Hi đang đứng đợi mẹ mình.
Không phải cố ý đến giả vờ vô tình gặp hắn là được rồi. Lúc Tiết Tự Nhiên nghĩ như vậy, An Nhược Hi chợt xoay mặt sang.
Vừa thấy Tiết Tự Nhiên, hai mắt sáng rực lên.
Tia sáng kia làm Tiết Tự Nhiên ghét bỏ, hắn bĩu môi liếc nàng.
An Nhược Hi ngẩn người ra, không ý thức được tia sáng trong mắt mình nên không biết Tiết Tự Nhiên ghét gì. Nàng không phục, chỉ là vôtình nhìn huynh thôi mà, thì sao chứ?!
Theo bản năng An Nhược Hi cũng liếc lại hắn. Cái nhìn ấy vôcùng tự nhiên mà thông thạo. Ở An gia từ nhỏ nàng đã được rèn luyện, nét mặt yêu kiều ngang ngược rất thích hợp.
Tiết Tự Nhiên sững người, rồi sau đó nhíu mày.
An Nhược Hi cũng cau mày trong vô thức, đợi đã, vừa nãy nàng vừa làm gì thế?
Tiết Tự Nhiên thấy nàng cau mày thì lại càng mất hứng hơn. Bộhắn làm thế nào là nàng ta lại bắt chước theo thế nấy sao?! Đang châmchọc hắn đấy à? Trả thù hắn vì lần trước đã từ chối hôn sự?
Tiết Tự Nhiên thở hổn hển lên kiệu, hỏa tốc rời đi. Không muốnthấy nàng ta, đến một chút cũng không muốn thấy, đúng là cô nương nhỏmọn, lại còn nhiều biểu cảm nữa chứ.
An Nhược Hi ngẩn người nhìn bóng kiệu Tiết Tự Nhiên đi xa, rấtmuốn vỗ ngực giậm chân, mắt ta ơi tại sao mi lại liếc huynh ấy làm gìchứ! Tiết công tử huynh nghe ta giải thích đã, không phải cố ý mà.
Đến tối muộn, Diêu Côn cũng chờ được Tiền Thế Tân.
Trông Tiền Thế Tân có vẻ không tốt lắm, mệt mỏi và bất lực thấy rõ.
“Đêm qua sau khi đại nhân rời đi, phụ thân ta lại hồ đồ nữarồi, làm bị thương một a hoàn, lại còn đánh chửi hết mấy hạ nhân, némphá đồ đạc trong phòng. Ta mới nói với ông ấy mấy câu, ông ấy đã khôngthoải mái rồi. Sáng sớm nay tức giận bỏ đi, nói là đi ra ngoài du ngoạn, không làm vướng mắt ta.” Tiền Thế Tân lắc đầu than thở.
“Vậy chuyện của kiệu phu kia, có manh mối gì không?” Ngoài mặtthì Diêu Côn không truy cứu, nhưng thực tế vẫn nhờ Tiền Thế Tân. Chuyệnvới người trong Tiền gia, hỏi Tiền Thế Tân là thật nhất.
Tiền Thế Tân lại lắc đầu: “Không có tin gì mới cả, không chỉtrong phủ, hôm nay ta còn thẩm vấn mấy người có liên quan ở trong huyệnnữa, nhưng không ai có tin tức gì về kiệu phu đó cả, cũng không biếtkiệu phu đó cấu kết với ai.”
Diêu Côn cũng thở dài: “Không phải vội, cứ từ từ điều tra thôi. Một người còn đang sống sờ sờ ra đấy, cũng không thể biến mất một cáchvô lý được. Tìm được bọn họ rồi, chứng minh Tiền lão gia không thật sựliên quan, đến khi ấy mới chu toàn được. Nếu không lời truyền ra ngoài,kiệu phu kia là kiệu phu của Tiền phủ, có thể bách tính sẽ lại lời ongtiếng ve.” Diêu Côn không nói với Tiền Thế Tân là ông ta đã phái ngườitheo dõi nhất cử nhất động của Tiền Bùi. Chuyện Tiền Bùi gây gổ với Tiền Thế Tân một trận rồi rời nhà du ngoạn, ông ta biết hết. Người của ôngta sẽ bám sát theo dọc đường, nhìn xem rốt cuộc Tiền Bùi muốn đi đâu.
Tiền Thế Tân lại trò chuyện với Diêu Côn, thuận tiện nói chútchuyện liên quan đến công vụ, lại nhắc đến hôm nay công tử An Vinh Quýcủa An gia tới tìm hắn, cầu xin tha thứ cho phụ thân mình. Bảo đúng làphụ thân An Chi Phủ không biết Đoàn Thị làm ra chuyện như thế, xưa naycũng không lui tới với kiệu phu kia, càng không biết những hán tử chặnđường bắt người là từ phương nào đến. Ngoài Đoàn Thị điên khùng bị người ta lợi dụng kia thì đúng là An gia đã phải chịu oan rồi. “Có lẽ hắnnghĩ bị kiệu phu của phụ thân ta làm liên lụy nên mới nhờ ta nói giúpmấy câu.”
Diêu Côn nói: “Nghiêm khắc mà nói, An Chi Phủ dạy dỗ khôngnghiêm, phải chịu trách nhiệm. Vẫn chưa tra ra được kiệu phu kia, khôngtrừng phạt An gia ra thể thống thì sao ăn nói với bách tính được?”
Tiền Thế Tân đáp lời: “Đại nhân nói chí phải. Nhốt thêm mấy ngày nữa, đợi tiếng gió qua đi rồi hẵng thả người.”
Diêu Côn chính là có ý đó, thế là gật đầu.
Tiền Thế Tân nói chuyện với Diêu Côn xong thì cáo từ rời đi. Lúc lại gần cổng nha phủ, trông thấy nha đầu Hầu Vũ.
Tiền Thế Tân bình thản bước đến, Hầu Vũ thi lễ với hắn gọi “Tiền đại nhân”.
Tiền Thế Tân gật đầu rồi nói nhanh: “Không có chuông, ngươi cótin tức gì không?” Đường Hiên chết quá đột ngột, không hề có giao phógì. Tiền Thế Tân không khỏi nóng lòng.
Hầu Vũ nói: “Không có tin gì cả. Nhưng nếu chưa có chỉ thị mớithì cứ để mọi việc như cũ đã. Không thay đổi kế hoạch, kiên nhẫn chờđợi.”
Tiền Thế Tân gật đầu, rồi làm như không có chuyện gì mà rời đi.
Tối hôm ấy, An Nhược Thần viết thư cho Long Đại, kể lại chuyệnxảy ra sau khi nàng về thành. Lúc ở doanh trại, Long Đại và nàng đã quyđịnh một vài ám ngữ, nên lúc viết thư nàng cũng yên tâm hơn nhiều. Chỉlà chuyện khá lộn xộn, biết mình nghi ngờ quá sâu, nên cũng không rõphải nói thế nào mới phải. Vậy là viết bức thư này một lúc lâu nhưng vẫn chưa viết xong. Đúng lúc này lại nghe a hoàn báo, nói Phương quản sựPhương Nguyên của phủ thái thú cầu kiến.
An Nhược Thần vội sai người chuẩn bị trà đón khách. PhươngNguyên vẫn là dáng vẻ lễ độ bình tĩnh ấy, y nói: “Phu nhân nhà ta chợtnhớ ra còn có mấy bộ xiêm y và đồ dùng của Tào tiên sinh quên đem, nêndặn ta tới đưa một chuyến.”
An Nhược Thần vội khách khí nói đã làm phiền Phương quản sựrồi. Phương Nguyên đưa đò sang, An Nhược Thần vừa cầm đã cảm thấy nặngtay.
Phương Nguyên mỉm cười nhẹ nói: “Là hồ sơ ghi chép vụ án củamười bảy năm trước, khó tìm lắm đấy. Phải mất hơn mười ngày mới tìm ra,hy vọng không khiến cô nương chậm trễ làm việc.”
An Nhược Thần vui mừng quá đỗi. Tuy không biết những ghi chépnày có hữu dụng hay không, nhưng nghiên cứu vụ án biết từ trước vẫn luôn giúp nàng vững vàng hơn. Đương nhiên nàng biết nhất định Phương Nguyênđã mất rất nhiều thời gian mới có thể có được đồ trong tay. Nàng lấychút bạc muốn cảm ơn Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên lại từ chối.
“Cô nương à, đại nhân phu nhân nhà ta đều là người trung nghĩa, cô nương cũng giống bọn họ, đáng được kính trọng. Chỉ là chuyện nhỏkhông đáng nhắc đến, cô nương đem bạc ra thế, thật đúng là làm nhục tamà.”
An Nhược Thần nghe mà xấu hổ, luôn miệng nói xin lỗi.
“Cô nương nghiêm túc điều tra án, cũng coi là phân ưu cùng đại nhân, ta thay mặt đại nhân cám ơn cô nương.”
An Nhược Thần càng xấu hổ hơn, trong danh sách nghi ngờ củanàng còn có thái thú đấy. Thật sự hy vọng mình đã nghi ngờ sai, nếukhông quả thật nàng chẳng có mặt mũi nào mà gặp Phương quản sự luônnhiệt tình giúp đỡ nàng thế này cả.
Ngay sau đó Phương quản sự nói cho nàng biết một tin, nói làmới cách đây không lâu thái thú nhận được tin báo của dịch binh, đội ngũ của tuần tra sứ đại nhân sẽ đến trong khoảng mười ngày nữa. Đại nhânLương Đức Hạo sẽ đến thẳng quận Mậu, còn Bạch Anh đại nhân sẽ tới BìnhNam. Nếu cô nương có chuyện gì thì có thể chuẩn bị trước, cả Lương đạinhân lẫn Bạch đại nhân đều là quan tốt ngay thẳng, ghét ác như thù, nhất định có thể giúp được.
An Nhược Thần lần nữa cảm tạ Phương Nguyên. Sau khi tiễn Phương Nguyên đi, An Nhược Thần lại ngẫm nghĩ.
Quan tốt ngay hẳng đến đây, ắt hẳn sẽ là cú đả kích lớn đối với đám mật thám. Nên Đường Hiên phải chết, gã ở trong ngục chính là mầmhọa, sẽ sớm bị thẩm tra ra hết. Thái thú đại nhân để gã ra ngoài câu cálớn là ngẫu nhiên ư? Nếu gã cứ ở trong ngục thì có thể sẽ an toàn hơn ởbên ngoài nhiều. Nếu mật thám muốn hạ thủ ở trong ngục thì quá mạo hiểmrồi. Người ra vào lao ngục đều được ghi chép lại cả.
An Nhược Thần viết thư cho Long Đại xong, nghĩ cách dùng ámhiệu xen lẫn trong báo cáo hằng ngày để nói rõ thế cục, nói rõ ĐườngHiên đã bị diệt khẩu, điểm đáng ngờ trong chuyện rất nhiều, nàng khôngthể rời đi được.
Trong quân doanh ở sông Tứ Hạ, Tào Nhất Hàm bị nhốt chung vớiphu binh Nam Tần. Trải qua mấy ngày ở chung, Tào Nhất Hàm và những binhsĩ kia đã dần trở nên thân thuộc, mọi người thấy hắn là người hầu củaHoắc tiên sinh, cộng thêm việc là văn nhân nên cũng coi như khá chiếu cố hắn, lúc phát thức ăn nước uống sẽ nhường hắn chút. Trong đêm này, mộtbinh sĩ Đại Tiêu đột nhiên đi tới gõ lên thanh gỗ hô to: “Tối nay sẽchuyển các ngươi đến dốc Thạch Linh, lát nữa lên xe tù thì nhớ an phận,nếu vọng động sẽ lập tức giết ngay.”
Chúng tù binh Nam Tần đều kinh ngạc, một người dẫn đầu kêu lên: “Sao lại đến dốc Thạch Linh?”
Binh sĩ Đại Tiêu kia cười lạnh: “Không phải Nam Tần các ngươicó thể đánh sao? Để xem nhìn về phía người của mình còn có thể hạ thủđược không.” Binh sĩ kia nói xong liền rời đi, để lại tù binh Nam Tầnkhiếp sợ ra mặt.
“Thế là có ý gì? Vì tình hình ở dốc Thạch Linh nguy cấp nên mới dùng chúng ta làm lá chắn ư?”
“Con mẹ nhà hắn, ta đã nói người Đại Tiêu lòng dạ ác độc mà.”
“Mẹ nó Long Đằng, uy danh của Long gia quân là thế hả? Hắn định treo thi thể của chúng ta lên dốc Thạch Linh để uy hiếp đại quân NamTần chúng ta sao?”
Mọi người bảy mồm tám miệng mắng chửi. Đột nhiên có một binh sĩ nghĩ: “A, chúng ta cởi quân bào đi, dù có treo thì không có quân bàolàm sao biết được có phải là binh lính Nam Tần không chứ, như thế đạiquân Nam Tần thấy thi thể cũng sẽ không động.”
Mọi người rốt rít đáp lời. Có người kêu cởi ra sẽ lạnh, có kẻlại bảo chết cóng còn hơn là chịu nhục. Thế là tất cả bắt đầu cởi ra.
Tào Nhất Hàm kín đáo nói một câu: “Nếu người ta thật sự muốnlàm như vậy thì chế ít xiêm áo có gì khó. Mặc cho thi thể cái gì, thậmchí là không mặc gì cả, không phải rất đơn giản sao. Treo thi thể chínhlà uy hiếp, ai quan tâm người chết là ai. Tướng sĩ Nam Tần ta thấy thếthì sao có thể thờ ơ được, chiến tranh tàn khốc, ai lại không biết.”
Nhất thời chúng binh sĩ dừng tay cởi y phục. Cũng không thể bịtreo lên mà không mặc gì được cả, “Vừa rồi là ai đưa ra chủ ý chết tiệtnày thế hả?”
Một binh đội trưởng ngồi xuống cạnh Tào Nhất Hàm, nói với hắn:“Tào tiên sinh, tuy chúng ta là tù nhân nhưng quân hồn còn đó, nghĩa đảm vẫn ở. Hoắc tiên sinh đã hy vinh vì Nam Tần chúng ta, bị Đại Tiêu giếthại, nhất định phải để hoàng thượng biết được chuyện này. Bất kể thếnào, bọn ta sẽ che chở tiên sinh.”
Tào Nhất Hàm thật lòng cảm động, tự thân còn khó bảo toàn nhưng vẫn nghĩ đến việc bảo vệ hắn. Tâm địa của binh sĩ Nam Tần bọn họ tốtbiết bao. Hoắc tiên sinh nói chẳng sai, quyền quý giở trò thủ đoạn, khổnhất chính là những binh tướng chất phác dũng cảm này và bách sinh cầncù mưu sinh. Tào Nhất Hàm nghẹn ngào gật đầu: “Nhất định ta sẽ nỗ lực,nhất định nỗ lực.” Hắn chợt nghĩ đến Hoắc tiên sinh, người lương thiệnnhư thế, sao có thể ra đi vậy chứ! Rồi hắn lại nghĩ đến mình, thậm chíhắn còn không thể mang theo tro cốt và di vật của ngài ấy. Nếu hắn không hoàn thành ủy thác thì nào còn mặt mũi để gặp tiên sinh nữa. Bỗng TàoNhất Hàm nổi lòng đau thương, gục đầu xuống đầu gối khóc lớn.
Đêm hôm đó, một trăm lẻ ba tù binh, cộng thêm Tào Nhất Hàm, bịđưa đến dốc Thạch Linh. Trước khi lên đường Tào Nhất Hàm cùng những tùbinh khác trông thấy đại tướng quân Long Đằng lên ngựa. Chỉ mới kịp nhìn thoáng qua, xe tù binh bọn họ đã lăn bánh. Nhưng mọi người đều biết,thì ra đại tướng quân Long Đằng trong truyền thuyết lại đích thân ápgiải bọn họ đến dốc Thạch Linh ư? Sau đó hắn sẽ đốc chiến ở dốc ThạchLinh? Nhất thời mọi người thêm phần căng thẳng.
Phía thành Trung Lan, liên tiếp hai ngày không xảy ra chuyện gì lớn. Chuyện An Nhược Thần suýt bị bắt đã dần hạ nhiệt trong phố phường. Nhưng lại có một chuyện khác đang âm thầm sôi nổi. Chuyện lại còntruyền đến trong tai Đàm Thị, Đàm Thị nghiêm túc nghe ngóng xong thìnhất thời giận đến mức không có chỗ phát tiết. Thì ra đã sớm có chuyệnnày, nàng lại chẳng hay biết gì.
Lúc Đàm Thị vào ngục thăm An Chi Phủ, không nhịn được nói ra chuyện này.
“Cái gì? Lúc trước Tiết gia đến cầu hôn, tiện nhân An Nhược Thần kia lại dám làm khó từ trong ư?!”
“Đúng thế. Cũng là a hoàn nghe được lời đồn nên nói với thiếp.thiếp mới bảo nàng ta đi hỏi kỹ, đúng là có chuyện này. Nhất định tiệnnhân kia thấy Tiết gia không tệ, không chịu nổi chúng ta sống tốt nênmới muốn trả thù đây mà. Chỉ là nàng ta không biết chúng ta đã từ chốiTiết gia, tự ý làm theo ý mình nhưng làm sai rồi.”
An Chi Phủ cắn răng, lại không nghĩ vậy, “Chuyện chúng ta từchối Tiết gia, nhất định các bà mối đều biết, An Nhược Thần cần gì phảiphái người đi đe dọa trở hét với bọn họ.”
“Ý của lão gia là, phía Tiết gia còn muốn tiếp tục đến bàn lại sao?”
“Nhất định là thế rồi. Chắc chắn bà mối đã đồng ý với Tiết giamuốn tiếp tục bàn đến chuyện này, tiện nhân kia được tin tức nên mới làm ra loại chuyện bỉ ổi như thế. Chỉ có nhà chúng ta ngu ngốc cứ tưởng từchối là kết thúc rồi.”
Đàm Thị cả giận: “Đúng là tiện nhân, nói như thế, bấy lâu nay chúng ta không được suôn sẻ có khi đều là do nó giở trò sau lưng.
Chợt một âm thanh truyền đến: “Cha và di nương nói đến tiện nhân nào thế? Là ta hả?”
An Chi Phủ cùng Đàm Thị quay đầu sang nhìn, đúng là An Nhược Thần.
An Nhược Thần xác nhận Đàm Thị đã nhận được tin, lại nghe báobà ta đến thăm ngục, thế là cũng ăn mặc nghiêm túc gọn gàng một phen đểđến thị uy. Nàng cố ý dẫn theo Điền Khánh và Lư Chính vào, theo sau cònlà hai quản ngục. Đúng là uy phong tám phía, vô cùng phách lối.
An Chi Phủ sững sờ, quát hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Thì đến thăm cha thôi.” An Nhược Thần ra vẻ vô tội, “Cha conchúng ta đã lâu không gặp. vất vả lắm cha mới ngồi đại lao một chuyến,ta đến xem cha ở trong ngục khổ sở đáng thương, bị báo ứng ra sao. À,nghe nói cha bị ăn đòn hả, có thoải mái không?”
An Chi Phủ tức giận, Đàm Thị cũng cáu tiết chỉ thẳng vào AnNhược Thần, đang tính mắng chửi thì Lư Chính vội rút kiếm ra, thiếu chút nữa đã chém phăng đầu ngón tay bà ta. Đàm Thị hoảng hốt lùi về sau haibước. An Nhược Thần mỉm cười nói: “Nhị di nương à, đừng có chỉ chỉ trỏtrỏ thế chứ, phép tắc đâu cả rồi?”
Lư Chính rút kiếm, lui về sau lưng An Nhược Thần. Điền Khánhnói nhỏ đôi câu với quản ngục. Quản ngục gật đầu, xoay người bưng ghêđến, An Nhược Thần nói lời cảm ơn rồi từ tốn ngồi xuống trước phòng giam An Chi Phủ.
Đàm Thị e dè Lư Chính nên không dám mắng, nhưng lại không chegiấu được ánh mắt tàn nhẫn. An Chi Phủ cũng thở hồng hộc, đứa con gáilớn xưa nay mặc ông ta đánh chửi, chỉ biết khóc lóc cầu xin “nữ nhi sairồi, xin cha trách phạt”, nay đã ngông cuồng như vậy trước mặt ông ta.
An Nhược Thần ngồi xuống rồi nói: “Dù không thoải mái thì cũngnên quen đi. Nghe nói lần trước cha cáo trạng Lưu đại nhân ở thương bạcti, cũng bị ăn gậy.”
“An Nhược Thần, ngươi muốn gì hả?” An Chi Phủ suýt đã phun một búng máu ra ngoài. Chẳng lẽ chuyện lần trước cũng do nó giở trò?
“Không gì cả.” An Nhược Thần ung dung nói, “Chỉ muốn chọc giậnông thôi, không ngờ nhị di nương cũng ở đây, vậy thì cùng nổi điên luônđi.”
Đàm Thị cắn rắng, đúng là đã phát cáu rồi. Bà ta và An Chi Phủ cùng đưa mắt nhìn nhau.
“Hôm nay xem ra các người không tệ, ta yên tâm rồi. Đại lao códễ chịu không? Đúng là nhờ phúc của Tiền lão gia mà. Hai người nên cảmtạ Tiền lão gia thật tốt mới phải. Lần trước ăn gậy vì lão ta, lần nàycũng thế. Tiền lão gia đúng là quý nhân của An gia, cha nhớ vái lão tanhiều lên đấy. À đúng rồi, suýt nữa quên nói với ông, ta có nghe nói một chuyện rất thú vị, Tiết gia lại cầu hôn nhị muội nữa đấy, đúng là ngungốc mà, phải không? Sao lại cứ muốn làm thông gia với An Chi Phủ làm gì thế không biết. Ta nhất thời tốt bụng đã đi tìm Tiết phu nhân. Bà ấynói có cao tăng bói mệnh, bát tự của nhị muội rất tốt, có thể phù trợ số mệnh của công tử Tiết gia. Ta mới cười bà ấy khờ quá, trong thiên hạnhiều cô nương như thế, sao có thể chỉ có bát tự của nhị muội là tốtchứ. Người của An gia, sao có thể tốt được.”
An Chi Phủ và Đàm Thị tức đến mức thất khiếu muốn bóc khói, nói thế là có ý gì?
“Dĩ nhiên là trừ ta ra rồi. Ta là người tốt, tướng quân nóimuốn kết hôn với ta, đến hôn thú cũng đã định xong xuôi cả rồi. Đợi đánh giặc xong, ta sẽ theo chàng lên kinh làm phu nhân tướng quân. Còn vềnhị muội, Tiết gia tốt như vậy, làm gì đến lượt đến muội ấy, các ngườicứ chờ xem đi.”
Đàm Thị vừa tức vừa sợ: “An Nhược Thần, ngươi muốn làm gì hả?!” Bọn họ từ chối hôn sự là một chuyện, nhưng bị người khác cố ý quấynhiễu lại là chuyện khác.
“Ta không làm gì cả, ta chỉ muốn không ai thèm lấy con gái Angia mà thôi. An lão gia, An phu nhân, không phải các ngươi muốn đem báncon gái đổi mối tốt ư, ta nói cho các ngươi biết, đến một xu tiền cũngkhông bán được. Nghe nói cha từ chối Tiết gia rồi, làm tốt lắm, phải nên như thế. Chỉ là Tiết gia vẫn chưa từ bỏ, đều các ngươi yên tâm, ta sẽkhông để bọn họ đến làm phiền các ngươi nữa. Các ngươi cứ để nhị muộitam muội ở nhà cho đến già đi. Chuyển lời đến các nàng, người tỷ tỷ nàyrất xin lỗi, cũng không phải nhằm vào các nàng, ai bảo các nàng có chamẹ như các ngươi chứ. Không chỉ Tiết gia, sau này sẽ không có bất kỳthương nhân quyền quý giàu sang nào đến An gia cầu hôn đâu. Muốn dùngcon gái đổi lợi ư, tỉnh lại đi!”
An Nhược Thần nói rồi đứng dậy nghênh ngang rời đi.
An Chi Phủ cùng Đàm Thị trợn mắt nhìn bóng lưng nàng, mãi chođến khi không thấy được nữa thì thôi. Đàm Thị quay sang nói với An ChiPhủ: “Lão gia, chuyện này không thể nhẫn nhịn được, tuyệt đối khôngthể.”
An Chi Phủ cũng hận đến mức nghiến chặt răng, lúc trước Tiếtgia tới cầu hôn là chính ông ta từ chối. Theo như ý của Tiền Bùi, Tiếtgia và bọn họ không hợp nhau, nay có chuyện muốn nhờ mới mặt dày tới,hôn sự mà thành rồi nhất định cũng không được lợi gì từ Tiết gia, vẫnnên từ chối thì hơn. Phía lão có thông gia thích hợp hơn, cứ để lão sắpxếp. Lúc trước cái gì An Chi Phủ cũng đều nghe theo Tiền Bùi, nhưng giờđây xảy ra chuyện thật rồi, còn là chuyện do Tiền Bùi gây ra, thế mà lão ta lại phủi đít rời nhà du ngoạn, vốn dĩ không hề quan tâm ông ta đanggặp khó khăn bên này, còn hôn sự thích hợp hơn kia ở đâu ra chứ, ngay cả bóng dáng còn chưa được thấy qua nữa là.
An Chi Phủ càng nghĩ càng giận, ai nói không lấy được gì từTiết gia? Nay Tiết gia cầu xin nhà ông, vậy không sính lễ sính kim là do bọn ông đòi sao. An Chi Phủ hạ quyết tâm, không được, không thể uất ứcnhư thế được. Không thể để tiện nhân kia quá kiêu ngạo, cũng không thểnhường Tiền Bùi coi thường mình được. Nhất định phải nên sự với Tiếtgia!
“Nàng mau đi hỏi thăm xem, đừng để a hoàn ra phố nghe mấy lờiong tiếng ve kia nữa, toàn mấy lời tầm phào. Lúc trước Tiết gia dẫn bàmối nào đến thì nàng cứ trực tiếp tìm nàng ta hỏi rõ. Tiện nhân An Nhược Thần gì mà cứ luôn miệng nói bát tự của Hi Nhi không hợp, nó muốn làmgì kia chứ? Với cả thăm dò ý của Tiết gia nữa. Chắc chắn bà mối kia đềubiết những chuyện này, đợi biết được tiện nhân kia làm chuyện gì rồi,chúng ta sẽ nghĩ đối sách.”
Đàm Thị vội quay về phủ, chạy đến phòng con gái, An Nhược Hiđang luyện chữ trong phòng. Đàm Thị ngẩn người, dạo gần đây con gái đãthay đổi, trái lại có phần yên tĩnh khôn khéo hơn nhiều. Lúc trước nếubuồn phiền thì sẽ ngồi thêu trong phòng thêu, còn giờ đã đổi thành đọcsách luyện chữ rồi sao?
Đàm Thị cứ kệ mấy việc đó, bà hỏi gần đây An Nhược Hi có gặp An Nhược Thần hay không.
An Nhược Hi rũ mắt thấp giọng đáp: “Tỷ tỷ không còn gặp con nữa rồi. Mấy lần trước đi dò la cũng chẳng được tin gì, lại còn bị tỷ tachâm chọc thêm, con cũng không thích đi.”
Đàm Thị giận run người: “Con tiện nhân này, đúng là hà hiếp người quá đáng.”
Tim An Nhược Hi đập thình thịch, cũng chẳng biết tỷ tỷ đã làmgì rồi. Đàm Thị nghiêng đầu đi, An Nhược Hi nghĩ một hồi rồi tiếp tục tự luyện chữ. Vừa viết vừa nghĩ đến Tiết Tự Nhiên xem thường mình, hừ, hắn liếc nàng nàng cũng có trách hắn đâu, thế mà chỉ mới vô tình nhìn sangthì hắn đã nổi đóa rồi. Đồ nhỏ mọn. Nàng phải luyện chữ cho đẹp, để saunày viết cho hắn xem.
Tiết Tự Nhiên ở nhà hắt xì liên tục mấy cái. Dĩ nhiên hắn cũngđã nghe được mấy lời đồn đãi giữa phố. Suy cho cùng hắn vẫn không nhẫntâm nói dọa mẫu thân cự tuyệt triệt để, thương bà là một mặt, mặt kháchắn cũng tò mò, rốt cuộc chuyện này sẽ ra sao? Cho dù An gia muốn đánhcược ván này, chẳng lẽ Tiền Bùi có thể đồng ý sao? Hắn cũng có nghe bảolà Tiền Bùi nói sẽ chuẩn bị hôn sự sẵn cho nhị cô nương An gia. Lời nàylà do An gia truyền ra. Còn có một hai nhà phú thương đang hỏi thăm hônsự của An Nhược Hi, cảm thấy nàng ta được tranh nhau như thế, nhất địnhbát tự có thể phù vận phú quý, nên muốn hỏi thăm xem nhà mình còn có cơhội hay không. Những thứ này là từ bà mối truyền ra.
Tiết Tự Nhiên nhớ đến An Nhược Hi một khắc trước giả vờ khônkhéo đáng thương trước mặt hắn, lập tức một khắc sau đã không giữ đượcmà lộ nguyên hình làm hắn xem thường. Một cô nương như thế, còn có thểđược ưa chuộng vậy sao?