Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 5 - Chương 5: Giang nam ca múa khuynh thành, tiên tử hạ phàm dấn bi thương



Đèn rực rỡ mới lên, hạo nguyệt chiếu rọi trên tầng tầng mái ngói, lướt qua từng vệt lung linh.
Trên ngã tư đường thông suốt, rộn ràng nhộn nhịp, đoàn người lũ lượt, làmmua bán nhỏ, diễu phố dạo chợ nối liền không dứt, chợ đêm ở thành HàngChâu này náo nhiệt so với Đông Kinh Biện Lương cũng không chút nào kémcỏi.
Trước cửa đệ nhất thanh lâu Hàng Châu Quỳnh Ngọc các, lúcnày người người tấp nập, lấp phố tắc đường. Liếc mắt nhìn lại cảnh tượng xung quanh là đầu người chen chen lấn lấn, ít nhất cũng tụ tập trêntrăm tên khách tìm vui, ai ai cũng ngập đầy hớn hở, vẻ mặt kích động,như thể nhặt được bảo vật quý giá, trong tay mỗi người đều là thiếp mờiđỏ vàng xen lẫn, chuẩn bị xếp hàng nhập các.
Tú bà đương giaQuỳnh Ngọc các La ma ma đứng ở cửa lớn, phe phẩy chiếc khăn lụa đỏ thẫmtrong tay, ánh mắt mừng rỡ híp lại chỉ còn là hai khe hẹp, miệng thét to không ngừng: "Chư vị gia, đừng gấp, đừng gấp, còn một lúc nữa hoa khôimới lên đài mà! Chỉ cần có thiếp mời là có thể nhập các, từ từ sẽ đến,từ từ sẽ đến!"
"Vị ma ma này, nếu không có thiếp mời thì tối naykhông nhập các được sao?" Một giọng trong trẻo dễ nghe toát ra từ bêncạnh La ma ma.
Trên khuôn mặt tươi cười của La ma ma hiện lên một tia mất kiên nhẫn, tiện tay lắc lắc khăn, hàng loạt từ đã nhắc đi nhắclại không dưới trăm lần tuôn ra trôi chảy: "Ai u, vị gia này, hôm nayQuỳnh Ngọc các ta chỉ chiêu đãi khách quý có thiếp mời, nếu ngài khôngcó thiếp mời, làm phiền ngày mai lại đến vậy."
"Không thể dàn xếp một chút sao?"
Đuôi lông mày của La ma ma nhếch lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn trừng về hướngngười vừa lên tiếng: "Ai u, cái này không thể dàn xếp được..."
Nói một nửa, lại không có câu sau.
Hai mắt La ma ma banh lớn xoay tít, son phấn dầy trên mặt lả tả rơi xuống theo cơ thể run run.
Người đối diện liền ôm quyền, hơi hơi cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ nói: "Thỉnh cầu La ma ma dàn xếp một lần."
Người này, toàn thân áo gấm màu xanh, đai lưng khâu ngọc, tóc đen như mực,mày vẽ như than, mắt trong như nước, môi điểm anh đào, thân hình mảnhmai, đúng là một thiếu niên xinh đẹp môi hồng răng trắng.
"Này, này..." Nét mặt già nua của La ma ma xuất hiện một tia ngại ngùng khó gặp: "Vị công tử đây, thật sự là không thể dàn xếp."
"Thật không được sao?" Lông mày mảnh của thiếu niên nhíu lại sít sao, một đôi mắt nước đáng thương nhìn La ma ma.
La ma ma chợt cảm thấy trong lòng cứ như bị cái gì quấy đảo, thít chặt khó chịu, vừa định lên tiếng đồng ý lại chợt bắt gặp ánh mắt hung ác củamọi người chung quanh, lời đến bên miệng lại cứng rắn nuốt xuống, cố sức lắc đầu nói: "Không thể dàn xếp!"
Các khách tìm vui chung quanhbị thiếu niên này làm chậm trễ không ít, lúc này đã sớm mất kiên nhẫn,một người tiếp một người la hét ầm ĩ.
"Không thiếp mời thì đứng sang một bên, đừng chậm trễ đại gia ta tìm vui!"
"Đúng đúng đúng, mau mau tránh ra, tránh ra!"
Thiếu niên nhìn mọi nơi, thở dài một hơi, ủ rũ rời khỏi đám người.
"Công tử, nếu chúng ta không có cách nào đi vào, không bằng trở về đi." Mộtthanh niên mặc trang phục hắc y, thắt lưng đeo đao rộng, ăn mặc theokiểu tùy tùng tiến lên một bước, trưng ra khuôn mặt tươi cười đầy nếpnhăn, trông như thể đối với việc công tử nhà mình bị cự tuyệt là vô cùng vui mừng.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào đám người trước cửa Quỳnh Ngọc các, nét mặt kiên định lắc lắc đầu.
Thanh niên hắc y vẻ mặt bất đắc dĩ, quay đầu lại hướng tới góc ngã tư phíasau hô: "Mạc huynh, ngươi còn chưa khuyên nhủ công tử?"
Một namtử hắc y khác ăn mặc không khác gì với thanh niên kia, mang theo khuônmặt lạnh lùng đi ra khỏi góc khuất, ôm quyền nói: "Công tử, thỉnh hồi."
Thiếu niên xinh đẹp, đương nhiên chính là Hiếu Nghĩa Vương gia đương triềuPhạm Dung Hoa, nghe thấy vậy lại nhíu mày, định thanh nói: "Không được,hôm nay ta không vào không được!"
"Haizz --" Thiệu Vấn thầm thởdài một hơi, đi sát tới phía trước, hạ giọng nói bên tai Phạm Dung Hoa:"Vương gia người là thân phận thế nào, sao có thể đến mấy chỗ loại này,nếu để cho Hoàng Thượng và Thái Hậu biết được, ngày đó cả kinh đô ắtphải sụp đổ!" Nói đến đây, quay đầu lại nhìn Mạc Ngôn, liên tục nháy mắt ra hiệu.
Mạc Ngôn hé ra khuôn mặt lạnh, nhíu mày nói: "Công tử, xác thực không ổn."
"Không được, hôm nay ta không thể không đi!" Sắc mặt Phạm Dung Hoa trầm xuống: "Ta lo lắng cho Tiểu Kim."
Thiệu Vấn và Mạc Ngôn liếc nhau, hai người đếu có vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Công tử, lúc Đinh Tiểu thư hộ tống hoa khôi tên gọi Băng Cơ gì đó về trangkhông phải đã nói sao, Kim giáo úy ở lại Quỳnh Ngọc các là vì tra án,công tử người cần gì phải..." Thiệu Vấn lắc đầu.
Phạm Dung Hoa cũng lắc đầu: "Chính vì vậy nên ta mới càng lo lắng!"
"Ta nói công tử này!" Thiệu Vấn thở dài một hơi: "Đinh thị song hiệp dẫntheo một đám hảo thủ Đinh trang, vây quanh Quỳnh Ngọc các lập nên thiênla địa võng, trong các còn có Triển đại nhân, Nhan công tử tiếp ứng,thêm vào Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường cải trang thành hoa khôi làm mồinhử lại có võ nghệ cao cường, chẳng qua Kim giáo úy chỉ ra vẻ như gã sai vặt bên cạnh hoa khôi thôi, bên cạnh dầy đặc cao thủ võ lâm như thế,hoàn toàn không có nguy hiểm, chỗ nào đáng lo lắng?"
"Có Triển đại nhân Khai Phong phủ ở đây, hiển nhiên không sao." Mạc Ngôn hiếm thấy mở miệng cũng lên tiếng phụ họa.
"Triển đại nhân ở đây thì thế nào?" Vẻ mặt căng thẳng của Phạm Dung Hoa khôngbị đánh tan, ngược lại còn có vẻ như tăng thêm, mắt nước trừng trừnghướng tới hai người Mạc Ngôn Thiệu Vấn, lo lắng hỏi: "Tiểu Kim cải trang làm sai vặt bên cạnh hoa khôi, nhưng đây là nghề tiếp đón khách nhân,nếu gặp phải khách làng chơi khó đối phó, bắt Tiểu Kim bồi rượu thì làmsao bây giờ?"
"Ôi chao?" Thiệu Vấn sửng sốt, thân hình Mạc Ngôn khựng lại.
"Nếu gặp phải tên khách làng chơi có sở thích kỳ quái, chiếm tiện nghi của Tiểu Kim thì làm sao?"
"Hả?" Đuôi lông mày Thiệu Vấn khẽ rút, ngón tay Mạc Ngôn khẽ giật.
"Nếu mấy cô nương thanh lâu vừa mắt Tiểu Kim, Tiểu Kim sao có thể là đối thủ của tay lão luyện chốn phong nguyệt này, nếu Tiểu Kim, nếu Tiểu Kim bịăn mất thì làm sao?"
Da mặt Thiệu Vấn bắt đầu co rúm, thân hình Mạc Ngôn cứng ngắc.
"Còn có cái tên Bạch Ngọc Đường kia, lúc trước ở trong Khai Phong phủ đốivới Tiểu Kim như hổ rình mồi, ý đồ quấy rối...Khó bảo đảm hắn sẽ khôngthừa dịp này mà đối với Tiểu Kim..."
"Khụ khụ, khụ khụ..." ThiệuVấn ho khan đến tê tâm liệt phế, sắc mặt Mạc Ngôn trầm lạnh, gân xanhtrên thái dương nổi dậy hỗn loạn.
"Nếu cái tên hái hoa tặc cực hung ác cực sắc mê tâm khiếu kia hợp ý Tiểu Kim, hạ độc thủ với Tiểu Kim thì làm sao?"
"Chậm, chậm đã!" Vẻ mặt Thiệu Vấn dở khóc dở cười: "Công tử, Kim giáo úy là nam tử, sao có thể có thể...Công tử? Công tử?"
Nhưng Phạm tiểu vương gia cứ như căn bản không nghe đến tiếng kêu của ThiệuVấn, vẫn như cũ đắm chìm vào trong "Phán đoán Tiểu Kim bị hại", hai lông mày mảnh nhíu thành một cái ngật, sắc mặt càng thêm trắng bệch: "Nam tử thì thế nào? Thói đời ngày nay...Không được, không được! Càng nghĩ càng đáng sợ! Hôm nay ta nhất định phải vào Quỳnh Ngọc các bảo vệ Tiểu Kim!"
Thiệu Vấn nhất thời đầu đầy hắc tuyến: "Vương gia, Kim giáo úy đi lần này làvì tra án, chúng ta đi chen chân vào, sợ là không ổn đâu!"
"Ta tự nhiên sẽ không quấy rầy Triển đại ca và Tiểu Kim phá án." Phạm Dung Hoa vẻ mặt không thỏa hiệp: "Ta đến đây để âm thầm bảo vệ."
Thiệu Vấn lập tức liếc mắt nhìn về phía Mạc Ngôn .
Mạc Ngôn nhếch môi, một lúc lâu sau mới bật ra một câu: "Vương gia không có võ công, không thể giúp đỡ."
"Đúng đúng đúng! Vương gia, án của Khai Phong phủ đều không tầm thường, annguy của Vương gia quan trọng hơn, vẫn chớ nên mạo hiểm mới tốt!" ThiệuVấn vội vàng tiếp lời.
Phạm Dung Hoa nhìn phía hai người, vẻ mặt tín nhiệm: "Không phải có Mạc thị vệ và Thiệu thị vệ ở đây sao?"
Thiệu Vấn bưng trán không nói gì, Mạc Ngôn nét mặt như cũ không chút thayđổi, đáng tiếc ngón tay giật giật lại tiết lộ tâm tình.
"Nhưngmà...Không có thiếp mời..." Phạm Dung Hoa nhíu mày ngẫm nhĩ, đột nhiênhai mắt sáng ngời, quay đầu nhìn về phía Thiệu Vấn, nghiêm mặt nói:"Thiệu thị vệ, ngươi đi trộm một tờ đi."
"Ta?" Thiệu Vấn chỉ vào chóp mũi mình, cằm trượt tới một vị trí vô cùng kỳ diệu: "Trộm, trộm trộm, trộm?"
"Nếu không thì phải làm thế nào?" Phạm Dung Hoa gõ gõ quai hàm, trầm mặtnói: "Đinh đại ca, Đinh nhị ca bị nói đến chết cũng không chịu cho tathiếp mời, thiếp mời này lại bị tranh cướp như thế, tự nhiên cũng khôngcó ai muốn bỏ thứ yêu thích mà bán lại cho ta, cho nên chỉ có thể đitrộm."
"Không, không được đâu, Vương gia, thuộc hạ lớn nhỏ cũngcoi như là cao thủ thị vệ võ công tên tuổi xếp hàng thứ năm, có thể nàolại làm cái chuyện trộm chó bắt gà bực này?" Thiệu Vấn vẻ mặt đau khổkêu lên.
"Nếu không để cho Mạc thị vệ đi vậy?" Phạm Dung Hoa nháy mắt mấy cái.
Hai mắt Mạc Ngôn nhíu lại, hai tia sáng lạnh như lưỡi kiếm sắc bén bắn thẳng đến mặt Thiệu Vấn.
Thiệu Vấn bị trừng đến ớn lạnh toàn thân, vội lắc đầu nói: "Vẫn là ta đi cho..."
Dứt lời liền cúi thấp đầu, sụp bả vai nhoáng một cái lủi vào trong hẻm nhỏ, vừa đi vừa nói thầm trong miệng: "Tại sao lần nào ta cũng phải cùng cái tên Mạc Ngôn võ công xếp thứ nhất trong đại nội thị vệ này xuất môn!Thật sự là năm hạn xui xẻo mà!"
*
Mà người được Tiểu Vương gia lo lắng không thôi là Kim Kiền, lúc này đang ngồi xổm ở một góc phíasau lôi đài trong sảnh chính của Quỳnh Ngọc các, mắt nhỏ tỏa ra lụcquang bắn phá mọi nơi, nếp nhăn vẽ ra từ khóe miệng cong lên có thể kẹpchết vài con muỗi.
"Tám mươi...Chín mươi...Một trăm, một trăm lẻnăm, lẻ sáu -- oa, đã có tầm một trăm mười ba người rồi!" Kim Kiền híthít cái mũi, trong đầu bàn tính hạt châu bùm bùm rung động: "Mỗi tờthiếp mời tính giá thấp nhất là mười lượng, trước mắt đã có một ngàn một trăm ba mươi lượng vào sổ, trong đó ba phần trích phần trăm của ta, ítnhất ta cũng lời được ba trăm ba mươi chín lượng, ước chừng bằng bổnglộc mà ta cực cực khổ khổ làm công ở Khai Phong phủ sáu năm ba tháng lẻbảy ngày! Chậc chậc, làng chơi này quả nhiên là vốn ít lời nhiều, địabàn trù phú để kiếm tiền có một không hai!"
"A Kim?" Quy nô A Bảo bưng mâm hoa quả đi ngang qua, vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng hỏi, "Saongươi lại ngồi ở đây, còn không đi hầu hạ hoa khôi trang điểm mặc đồ?"
Chân mày Kim Kiền nhảy dựng, ngoái đầu nhìn phía A Bảo, cười gượng nói: "Hoa khôi không cần ta hầu hạ..."
"Hả? Tại sao? Không phải ngươi là sai vặt bên cạnh hoa khôi sao?" A Bảo hỏi.
"Cái này...có bố trí khác, có bố trí khác..." Kim Kiền thuận miệng đáp vàicâu, tiếp tục quay đầu đếm số người vào bàn, trong lòng lại không ngừngnói thầm:
Nói cũng lạ, từ khi tên tiểu Bạch Thử kia thay đổi tạohình hoa khôi, liền liệt ta với Tiểu Miêu vào đối tượng tuyệt đối nghiêm cấm, ai cũng có thể vào phòng ngắm mặt "Chuột" một lần, duy nhất chỉkhông cho ta với Tiểu Miêu đi vào, còn nói phóng ra ngoài, nói cái gì mà nếu ai dám để cho hai ta đi vào, hắn liền quăng bỏ không làm nữa.
Haizz...Kết quả là bây giờ tất cả mọi người đều biết hết, chỉ có ta với Tiểu Miêulà chưa thấy qua tạo hình hoa khôi của tiểu Bạch Thử.
Chẳng lẽ là -- Đừng nói là...Tiểu Bạch Thử kia thẹn thùng...
Xì xì xì, tiểu Bạch Thử kia da mặt dầy có thể so với tường thành cộng thêm cửa sắt, như thế nào có thể?
Huống chi hắn sớm hay muộn cũng phải lên đài biểu diễn, có cái gì phải ngượng?
Thật sự là -- tâm tư chuột, kim đáy biển mà!
A Bảo nhìn xung quanh rồi cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Kim Kiền, đặt mâmtrái cây đang cầm trên tay xuống đất, mặt đỏ lên nhỏ giọng nói: "A Kim,tân hoa khôi này có thật sự đẹp như ngươi nói không?"
Kim Kiềnquay đầu liếc nhìn A Bảo một cái, nhếch mày cười nói: "Thế nào? Ngay cảngười còn chưa thấy mà tiểu tử ngươi đã nảy mầm xuân tâm rồi sao?"
"Không, không phải." A Bảo vội xua tay nói: "Là mọi người trong các đều rất tòmò, mắt thấy hoa khôi sắp sửa lên đài, mà ngoại trừ việc hoa khôi tên là Bạch Mẫu Đơn ra, thì ngay cả hoa khôi này dài ngắn thế nào, từ đâu tớichúng ta cũng không biết, đến lúc đó khách nhân hỏi đến thì chúng ta làm sao đáp lời đây?"
"Việc này ~" Kim Kiền xoa cằm nghĩ ngợi,nhướng mắt nhỏ lên cười nói: "A Bảo, hoa khôi này thân phận không đơngiản, tất cả mọi người ngoại trừ La ma ma ra, cũng chỉ có ta biết lailịch của nàng rõ nhất, có điều, La ma ma đã giao cho ta, thì ta quyếtkhông thể tùy tiện nói ra được..."
Nói đến đây, mí mắt Kim Kiền bắt đầu ba nhanh một chậm chớp nháy tới tấp.
"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!" A Bảo gật đầu không ngừng, lại nhìn lướt mọinơi, hạ giọng nói: "Chỉ cần A Kim ngươi lộ ra chút chút, La ma ma tuyệtđối sẽ không biết! Về phần lợi ích này, A Kim ngươi cứ việc yên tâm, ABảo ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi!"
"Có được những lời này của A Bảo ca là tốt rồi! Ta chỉ vừa mới tới, mặt người cũng lạ, bản địa lại không quen, nhiều khách quen cũng không biết mặt, đến lúc đó xin A Bảoca dẫn tới vài vị, ta cũng có thể mau chóng đứng vững gót chân!" KimKiền híp mắt nhỏ, vẻ mặt nịnh nọt nói.
"Cứ cam đoan ở ta!" A Bảo vỗ vỗ ngực.
Ngay tại lúc hai người tán gẫu, chư vị khách quý được Quỳnh Ngọc các mời đến cũng đã xấp xỉ đông đủ. La ma ma phe phẩy cái vòng eo củ cải, vẫy khănlụa đi vào mặt chính của lôi đài, sau khi hướng tới đại sảnh, nhã toà,trái phải cao thấp nhất nhất phúc thân hành lễ xong, thông thông cổhọng, cất giọng hô: "Hôm nay chư vị lão gia, công tử, thiếu gia, đại gia có thể đến đây thật là hãnh diện cho Quỳnh Ngọc các chúng ta, thật sựlà làm cho Quỳnh Ngọc các chúng ta cỏ bồng phát sáng! Hơn nữa cũng xinnói qua với các vị gia, cô nương lên đài đêm nay họ Bạch tên Mẫu Đơn,chính là một mỹ nhân tuyệt đỉnh, nếu chư vị..."
Lời dạo đầu củaLa ma ma mới nói được một nửa, bên kia đã có khách nhân nóng lòng, mấtkiên nhẫn rống cổ họng hét lên: "Được rồi, La ma ma, nói nhiều lời vônghĩa như vậy làm gì, mau mau cho mỹ nhân đi ra cho mọi người trông thấy đi, nhóm ta cũng chờ không nổi rồi!"
Lời vừa nói ra, bên trong các lập tức vang lên hàng loạt tiếng phụ họa.
La ma ma vung khăn, lắc mông cười nói: "Ai ô ô, xem ta này thật là khôngcó mắt, làm cho chư vị gia sốt ruột chờ đợi. Được rồi, được rồi, các cônương, thỉnh hoa khôi Bạch cô nương lên đài đi!"
"Đến đây~"
Một tiếng hô giòn tan truyền xuống từ cầu thang gỗ lim, một hàng các cônương vận sa y, cầm trong tay chụp đèn lụa vàng nhạt, chậm rãi đi xuốngcầu thang gỗ, tách ra đi vào mỗi bên bàn, chụp đèn bằng vải lụa cầmtrong tay lồng phủ lên ánh nến trên mặt bàn.
Toàn bộ ánh sáng trong Quỳnh Ngọc các dần tối xuống, hiện ra vẻ mông lung.
Ngay sau đó, nhóm cô nương thứ hai lại đi xuống theo cầu thang gỗ lim, khácbiệt là, trong tay nhóm cô nương này đều xách theo một chụp đèn hồngphấn bằng vải lụa, đứng thành một vòng bốn phía lôi đài, trong QuỳnhNgọc các ngay lập tức chỉ có vòng quanh lôi đài là sáng rực, hút lấy ánh mắt của mọi người.
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, đều không hiểu Quỳnh Ngọc các đang diễn trò gì.
Đột nhiên, một hồi sáo khoan thai lượn lờ truyền ra từ tầng hai.
Chợt thấy mười sáu vị cô nương mặc sa y hồng phấn chậm rãi bước xuống từthang gác: bốn người dẫn đầu cầm trong tay sáo trúc xanh biếc, tiếng sáo chuyển động theo thân hình, bốn người phía sau đều cầm tiêu dài ngọcbích, tám người tiếp đó, chia ra ôm lấy tỳ bà, đàn cổ. Mười sáu vị cônương này đệm theo tiếng sáo bước lên lôi đài, mặt hướng về đại sảnhtách ra ngồi xuống.
Các cô nương váy xanh cầm đèn vây đứng bênsườn ngoài lôi đài, mười sáu vị váy hồng đệm nhạc ngồi ở phía trên lôiđài, bày ra hình dạng nhị hoa.
Tiếng sáo du dương như thể dòngsuối róc rách, sạch tai nhẹ tâm; một dải lụa trắng mềm buông rũ xuống từ nóc nhà; lướt nhẹ như múa, sáo tiêu hợp tấu, tiếng sáo rong chơi, tiếng tiêu đóng khép, xa xa như tiên nhạc, uyển chuyển ngấm vào tuyết mây.
Mọi người như si như say, lại chợt nghe từ chỗ cao truyền đến tiếng tay áotung bay, bất giác giương mắt nhìn lên, nhất thời kinh diễm tại trận.
Một vệt bạch ảnh nương theo dải lụa trắng bồng bềnh lướt xuống, bạch y nhàn tản mờ ảo, lụa mỏng mông lung như khói, tựa nguyệt nga thanh cung duyên dáng hạ xuống từ chín tầng mây.
Giày trắng chạm đất, khẽ khàng không tiếng động, như gió lướt ao sen.
Dáng người thướt tha, tuyết sa thanh mĩ, tựa như mảnh cắt của mây;
Tóc đen múa lượn, tơ mảnh triền miên, nửa mảnh sa mỏng che mặt, phía trên vẽ tạc phù dung;
Mắt nước hoa đào, lăng quang oánh động, phong tình chảy quanh.
Quả nhiên là: váy mây bay lượn tuyệt vô song, kinh động chữ quỳnh (*) không thể tả, hương đưa tay áo như tiên giới, phá nguyệt thổi mây động chântâm.
(*) Chữ quỳnh thời xưa thường để chỉ những cô nương xinh đẹp tuyệt trần.
Một chuyển này, gió vòng tuyết múa, một tĩnh này, ngọc nhuận băng mài (*), giỏi cho một mỹ nhân xuất trần như tiên nữ.
(*) Trân quý như ngọc, thanh khiết như băng.
Tiếng nhạc ngưng bặt, cả Quỳnh Ngọc các lớn như vậy lại lặng yên không một tiếng động, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Đôi mắt hoa đào của mỹ nhân kia chớp nhẹ lưu chuyển, mọi người chợt cảmthấy hồn phách dường như bị hút đi một nửa, mất sạch thần trí, chỉ cóthể ngơ ngác tâm thần dõi theo ánh mắt của mỹ nhân.
"Tiên, tiên nữ?" A Bảo dưới lôi đài ngờ nghệch nhìn mỹ nhân trên đài, mất hồn lạc phách.
Kim Kiền thẳng tắp nhìn vào người nào đó đang đứng trên đài, nuốt nuốt nước miếng: "Chậc chậc, quả thật là quốc sắc thiên tư, khuynh quốc khuynhthành!"
"Dáng người đó, ánh mắt đó, cái cổ đó...Quả thực chính là tiên nữ hạ phàm!" A Bảo vẻ mặt mơ ước.
Kim Kiền nghe vậy mí mắt khẽ giật, tức thì lấy lại tinh thần từ màn vào sân kinh diễm của người nào đó, định thần nhìn lại, suýt nữa phụt cười ratiếng.
Thân hình của người nào đó, ừm, quả nhiên là lồi lõm cóhứng thú, lả lướt mê người, nhất là bộ ngực...Khụ khụ, xem ra hai cáibánh bao của Đinh nhị kia thành tích không nhỏ đâu!
Còn cái cổkia -- ánh mắt Kim Kiền chuyển qua A Bảo bên cạnh đã muốn rơi vào sắcđẹp của người nào đó không thể tự thoát ra được -- làm sao có thể nhìnđến cổ cái gì? Cổ người nào đó đã sớm bị lụa trắng quấn kín không kẽ hở, trên mặt còn cố tình buộc một đóa hoa tuyết liên, được, vừa hay có thểche được hầu kết, thiết kế này có sáng tạo!
Chỉ là, hoa khôi nàylên đài hình như phải biểu diễn vài năng khiếu gì đó, lần nào Băng Cơcũng đánh đàn xướng ca, còn...Người nào đó có thể biểu diễn gì đây?
Kim Kiền gãi gãi đầu, nhớ lại nửa ngày kỹ năng sở trường của Bạch Ngọc Đường: chẳng lẽ là biểu diễn uống rượu?
"Tranh --"
Một tiếng tỳ bà vang lên, xua tan cảnh tượng quái dị trong đầu "Nữ Cẩm mao thử cùng hơn trăm khách tìm vui chè chén thâu đêm".
Sáu cô gái trên đài lại bắt đầu diễn tấu khúc thứ hai, không giống với khúc thứ nhất là lần này không phải tiếng nhạc tiên mờ ảo, mà là tiếng đànleng keng mạnh mẽ.
Tiếng tỳ bà đột ngột vang lên gấp gáp, ly kỳxúc động, đàn cổ boong boong, âm tiết khua tai, giống như chiến khúcthúc giục lòng người.
Đôi mắt của mỹ nhân trên đài chợt lóe, vòng eo di chuyển nhanh nhẹn, lụa trắng lượn vòng, thình lình, một thanhtrường kiếm băng hàn keng một tiếng ra khỏi vỏ, hàn quang chói sáng,vầng hoa rực rỡ.
Mỹ nhân dáng người phiêu dật, bóng tuyết baophủ, bảo kiếm trong tay múa may theo nhạc, oai phong vang dội, dưới chân mây bay nước chảy, thân như thuồng luồng lướt mây, điểm bước phi thân,chao liệng thinh không, như thể tiên nhân cưỡi mây, hàn kiếm ngao du,mềm mại sinh phong, bóng kiếm lao vút, nhiễu đọng thanh quang.
Đây đúng là: bóng sương áo tuyết khí vút mây, sao chảy xoắn quanh rồng uốnlượn, vũ khúc kiếm bay tâm tao nhã, nhạc tiên chấn hồn động bốn phương.
Người xem trận chỉ cảm thấy hồn phách choáng váng, trước mắt kim quang chói lòa, say mê khó nén;
Bỗng nhiên, tiếng nhạc lanh lảnh ngừng bặt, người múa xoay lượn đáp xuống,thu kiếm đứng yên, mảnh lụa mỏng trên mặt chậm rãi bay xuống, hé ra dung nhan tuyệt sắc.
Da ngọc nõn nà, mi dài cánh quạt, môi đào ướtát, mắt tựa hoa đào, hương thơm vào hồn, duyên dáng say tâm, ánh mắt đầu tiên như trông thấy hằng nga bán nguyệt, trong đẹp không vật nào sosánh; ánh mắt thứ hai như mộng vào Giang Nam, rượu ngon hương liễu trămhoa nở, ánh mắt thứ ba liền đánh mất thần trí, chỉ cảm giác một kiếpnày, không còn gì luyến tiếc.
Trong Quỳnh Ngọc các lặng yên không một tiếng thở, mãi đến khi các cô nương dời đi lồng đèn che khuất ánhnến, trong phòng khôi phục lại ánh sáng, lúc này mới có người bừng tỉnh, đứng dậy vỗ tay trầm trồ tán thưởng.
"Hay, hay, hay! Hay cho một khúc diệu âm kiếm vũ, hay cho một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!"
"Tuyệt diệu! Thật sự là tuyệt diệu!"
"Con bà nói, lão tử ta sống hơn ba mươi năm, chưa từng thấy qua cô nương nào tuyệt mĩ như thế!"
"Đêm nay ta nhất định phải có được mỹ nhân này! Ai cũng đừng nghĩ cướp từ ta!"
Trong lúc nhất thời, các loại gào thét phong nhã, thông tục thiết thực, không đầu không đuôi rít gào mà ra, suýt nữa ném bay nóc nhà Quỳnh Ngọc các.
Dưới lôi đài, A Bảo ngây ra như phỗng, mồm miệng há hốc, nước miếng chảy ratừ miệng nhỏ xuống đất tụ thành một bãi trong suốt không rõ thành phần.
Trong khe mắt hẹp của Kim Kiền lóe lên tia sáng xanh sâu kín như mắt sói,trong miệng nói nói niệm niệm như kinh văn nhà phật: " 'Tuyệt sắc khuynh thành, múa động chín châu' -- không được, không được, quá văn nghệ, vậy thì -- 'Cửu thiên huyền nữ hạ phàm trần', không ổn không ổn, quá trừutượng...A! Dùng cái này vậy, 'Cẩm mao thử xinh đẹp đè bẹp hoa thơm cỏlạ, khách tìm hoan như si như say', ừ, cái này được, vừa thông tục lạidễ hiểu, mười phần hài hước, sang hèn đều hiểu, không tệ không tệ! Haylà dùng tiêu đề này, sáng ngày mai đem trận múa kiếm của Bạch Thử chuyển thể thành bảy bảy bốn chín cái bình thư đoạn tử, tiếp âm bán cho ngõatứ (*), cứ nhìn sắc đẹp này phong độ này khí phách này của Bạch Thử đi,tuyệt đối là buôn bán lớn, buôn bán lớn! Chậc chậc, ta thật sự là quá có tài mà!"
(*) Nơi diễn ra các hoạt động nghệ thuật, tạp kỹ thời kỳ Bắc Tống.
Trong khi đó La ma ma ở bên sườn lôi đài suy nghĩ đại khái cũng không khácKim Kiền mấy, lúc này kích động đến mức khăn tay không giữ nổi, rơixuống đất hai lần, run run ước chừng một ly trà nhỏ mới run lẩy bẩy trèo lên lôi đài, gân cổ họng hô: "Chư, chư vị gia, bây giờ..."
"La ma ma, ta ra một ngàn lượng, đêm nay mỹ nhân này phải thuộc về ta!"
Có người thình lình bật ra tiếng quát.
Lần này, không phải là vỡ tổ bình thường, mà là phủ trùm hỗn loạn.
Bên này, kêu giá nước lên thuyền lên.
"Ta ra một ngàn năm trăm lượng!"
"Ta ra một ngàn tám trăm lượng!"
"Hai ngàn lượng!"
Bên kia, lấy quyền thế quyết định thắng bại, bao nhiêu quan hệ bám váy hắc đạo bạch đạo đều trưng lên.
"Nhị biểu thúc của tam cửu cửu ta là đại quan tam phẩm đương triều, ai dám giành giật với ta?"
"Ta nhổ, anh em kết nghĩa với biểu thúc ta còn là quan to tam phẩm đây, ngươi đứng sang một bên!"
"Biểu ca ta là nhị đương gia của bang cá mập nổi tiếng lừng lẫy trên giang hồ!"
"Đồ bỏ, đại ca của ta là đệ tử thứ bảy của phái Côn Luân."
"Đủ rồi! Tất cả thôi cãi cọ mau! Hôm nay mỹ nhân này phải thuộc về Vân Dung xã chúng ta!"
Đột nhiên, một tiếng thét to nhận chìm tiếng quát tháo của mọi người.
Mọi người nhìn theo tiếng quát, chỉ thấy trong nhã gian thứ ba, ở phía đông lầu hai, Ngưu Hướng Sinh ló đầu ra, dùng quạt xếp gõ cái bụng tròntrịa, nhìn mọi người bằng vẻ mặt cười cợt miệt thị, khuôn mặt bóng lưỡng dưới ngọn đèn có vẻ dữ tợn.
Mọi người nhất thời im bặt, đều hung hăng trừng mắt nhìn Ngưu đại thiếu, dáng vẻ tức giận mà không dám nói gì.
Ngưu Hướng Sinh hả hê vênh váo quét mắt liếc mọi người một cái, tự tin tràn đầy hô lên: "La ma ma, ra giá đi!"
Lại nhìn La ma ma, ngày thường tuyệt đối là không dám làm trái ý Vân Dungxã nửa phần, nhưng hôm nay lại có chút khác biệt, khi nghe thấy lời củaNgưu Hướng Sinh, chẳng những không có một câu ưng thuận, trái lại còntrưng ra vẻ mặt nghiêm nghị: "Ngưu công tử, rốt cuộc hôm nay ai có thểôm mỹ nhân về không phải là La ma ma ta định đoạt, tất cả đều nghe theo ý của Bạch cô nương."
Ngưu Hướng Sinh sửng sốt, hai mắt đậu xanhchuyển lên người của Bạch cô nương, cười đáng khinh nói: "Cái này thậtlý thú, chẳng lẽ Bạch cô nương cũng muốn như hoa khôi mấy ngày trước đây đánh lôi đài hay sao?"
"Đánh lôi đài thật ra không cần...Mà là...Mà là..." La ma ma cười gượng, liên tục quay đầu nhìn ra hoa khôi phía sau.
Hoa khôi áo trắng không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, mắt ngắm phía dưới lôi đài.
La ma ma nhìn theo ánh mắt, vừa vặn bắt gặp Kim Kiền đang ngồi xổm ở mộtgóc, tức thì hai mắt sáng ngời, hít một hơi cất giọng hô: "Quy củ nàycủa Bạch cô nương, tự nhiên chính là do Bạch cô nương quyết định!"
"Ngưu mỗ nguyện chăm chú lắng nghe!" Ngưu Hướng Sinh giống khuôn giống mẫu ôm quyền, chỉ có điều bộ mặt phối hợp lại thật sự vướng mắt nhìn.
La ma ma cúi đầu khom người: "Ngưu công tử xin chờ!" Dừng một chút lại hôto một tiếng: "A Kim! Đây là lúc nào mà ngươi còn ở dưới đó xem náonhiệt, còn chưa lên?"
"Ôi chao?"
Kim Kiền đang ngồi ngayngắn ở bên dưới mặc sức tưởng tượng về tương lai tiếp âm bình thư đẹpđẽ, đột nhiên nghe thấy La ma ma kêu to, nhất thời cả kinh, cọ một chútthò đầu ra ngoài, chỉ vào chóp mũi mình kêu lên khó hiểu:
"Bảo ta lên đài?"
"Chính là A Kim ngươi! Còn chưa lên!" La ma ma ra sức ngoắc hướng Kim Kiền.
Kim Kiền không hiểu ra sao, trợn mắt nhìn La ma ma một lúc lâu sau, lạithấy dáng vẻ La ma ma không chút thỏa hiệp, mới lết lết trèo lên lôiđài, vẻ mặt không tình không nguyện đứng ở bên cạnh La ma ma.
Tức thì ánh mắt mọi người đều tập trung lên người gã sai vặt gầy gò, mắtnhỏ mày rậm, không chút thu hút. Kim Kiền bị một rừng ánh mắt như hổ như sói trừng làm giật mình một cái, ừng ực nuốt xuống hai ngụm nước miếng, mới đè nặng giọng hỏi: "La ma ma, ngươi gọi ta lên đây làm cái gì chứ?"
Vẻ mặt La ma ma tươi cười, khăn lụa đỏ thẫm trong tay vẫy thành một độcong hoàn hảo: "A Kim, mau nói quy củ của cô nương nhà ngươi đi."
Kim Kiền sửng sốt: "Quy củ gì?"
"Chính là quy củ chọn khách nhập trướng của Bạch cô nương đấy thôi!" La ma marun run đôi mắt nịnh nọt nhìn Kim Kiền, run đến khi phấn trên mí mắtcũng phải rớt xuống hơn nửa cân, đè thấp giọng nói: "Là Bạch ngũ gia bảo ta gọi ngài lên đài, ngài mau mau nói một chút đi?"
Da mặt Kim Kiền khẽ giật, khóe mắt ngắm hướng "Tuyệt đại giai nhân" cách mình không quá năm bước..
Chỉ thấy "Tuyệt đại giai nhân" vẻ mặt như cười như không, hướng tới KimKiền nhẹ nhàng nhếch một bên góc mày, biên độ tuyệt đối không vượt quá0.5 li, nếu không phải vì Kim Kiền từng nghiền ngẫm tuyệt kỹ xét mặt xem màu, được huấn luyện bởi cây gậy trúc bụng đen ở Khai Phong, sợ là cănbản không thể nhận thấy.
Hự, thảo nào tên Bạch Thử này bắt ta làm gã sai vặt bên cạnh hắn, té ra đã sớm tính toán trước đem khoai langbỏng tay ném cho ta!
Quy củ? Quy củ gì?
Lên đài luận võ công, đấu khinh công hay là nội công liều mạng?
Khoan đã, khoan đã -- để cho ta ngẫm lại kỹ chút...Hiện tại mục tiêu hàng đầu là dụ tên hái hoa tặc kia ra tay, cho nên Bạch Thử không thể giống Băng Cơ, dùng lôi đài che dấu khép kín được, mà trái lại, phải tiếp xúc vớiquần chúng rộng khắp, đuổi theo giao thiệp với phần tử khả nghi, tung ra cái lưới lớn, lần lượt xếp ra nghi phạm mới là thượng sách.
Nếu nói như vậy...hình như chỉ có một cách kia là có thể làm thôi...
Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi liếc mắt qua vị hoa khôi nào đó, mắt nhỏ nhíu lại:
Hừ hừ, Bạch Thử, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!
"Khụ khụ!" Kim Kiền thông thông cổ họng, ưỡn ưỡn eo nhỏ, rướn giọng hô:
"Quy củ của cô nương nhà ta, chà chà, không phải ta nói ngoa, đó chính là vô tiền khoáng hậu, cam go trùng trùng, đạp bằng chông gai, khó tận trờixanh xưa nay chưa từng có! Không biết chư vị công tử thiếu gia có dámthử một lần hay không?"
Lời vừa nói ra, trong phòng lại rộ lên một trận ồn ào nhao nhao.
"Đương nhiên dám!"
"Quy củ gì, nói ra nghe một chút đi, vì Bạch cô nương cho dù là đầm rồng hang hổ đại gia ta cũng dám xông vào."
"Đúng, đúng, quy củ gì ta cũng không sợ, nói đi!"
Kim Kiền trịnh trọng gật đầu, trừng mắt nhỏ, vẻ mặt nghiêm nghị, kéo dàigiọng nói: "Được lắm, quy củ của Bạch cô nương chính là --"
Trong đại sảnh bao trùm yên tĩnh, đông đảo khách tìm vui, cô nương bồi trượutiếp nhạc, quy nô sai vặt đi lại chăm sóc, còn có La ma ma bên cạnh, tất cả đều trừng mắt dựng thẳng tai, chờ nghe "Quy củ" khủng khiếp này.
Ngay cả Bạch Ngọc Đường phía sau Kim Kiền, cũng không khỏi nhô người về phía trước.
Miệng Kim Kiền chậm rãi đóng mở, chậm giọng hô lên một câu:
"Trả lời một vấn đề: tình là gì?"
"Cái gì?"
Tất cả cái miệng đều đồng thanh kêu lên một từ nghi vấn vang đến tận mây xanh.
Hai tròng mắt của La ma ma trợn trừng cơ hồ muốn rớt xuống, Bạch Ngọc Đường lại có vẻ mặt kinh dị.
"Cái này, cái này mà tính là quy củ gì?"
"Co kéo nửa ngày, chính là cái này?"
"Xì, có gì khó?"
"Ê ê, không phải là tên sai vặt ngươi đang lừa bịp gia gia chứ?"
Kim Kiền hai tay ôm ngực, nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi mở miệng nói: "Như thế nào, chư vị gia cảm thấy đơn giản?"
"Đương nhiên!"
"Cái này quá dễ!"
"Hì hì..." Kim Kiền nhếch miệng cười, nhướng mày cong mắt: "Vấn đề nàykhông khó, chỉ là..." Kim Kiền bày ra một bộ mặt bí hiểm: "Trong QuỳnhNgọc các nhiều thiếu gia công tử như vậy, rốt cuộc ai có thể nói đúngtâm tư của Bạch cô nương nhất -- ừm, cái này thì..."
Câu "Nhắc nhở" này của Kim Kiền vừa ra khỏi miệng, không khí trong các tức thì biến đổi.
Chúng khách tìm hoan âm thầm suy nghĩ, nhất thời giác ngộ, thần sắc đều biến đổi.
Tình là gì?
Trả lời vấn đề này không khó, mà khó ở chỗ đáp án thế nào mới là tốt nhất,tuyệt nhất, đúng tâm ý của Bạch cô nương nhất, quan trọng nhất là, phảivượt qua tất cả các đối thủ cạnh tranh mới có ý nghĩa.
Quả nhiên cũng không phải chuyện dễ!
Kim Kiền nhìn vẻ mặt ngưng trọng của mọi người, xem xét các hảo hữu bêncạnh mình đều có bộ dạng như lâm đại địch, cực kỳ hài lòng gật gật đầu,lại nói: "Chư vị gia, bây giờ Bạch cô nương sẽ đến trước bàn nghe quađáp án của quý vị, đáp án của vị nào làm Bạch cô nương vừa lòng nhất, vị đó chính là khách nhập trướng đêm nay của Bạch cô nương!"
Một lời này lại làm mọi người rộ nên một trận kích động hưng phấn, ai ai cũng chà quyền xát tay, một bộ nóng lòng muốn thử.
"La ma ma, đi xuống sắp xếp vài vị nha đầu lanh lợi bồi hoa khôi của chúngta đi dạo các bàn." Kim Kiền quay đầu qua La ma ma bên cạnh phân phó.
"Được, được!" La ma ma vội vàng đáp lời, lui về phía sau chuẩn bị.
"Tiểu Kim tử..." Phía sau truyền đến giọng nói đè thấp hết sức.
Kim Kiền quay đầu trưng ra vẻ mặt tươi cười, lên tiếng nịnh nọt: "A, Bạch cô nương có gì phân phó?"
Người phía sau nét mặt nghi ngờ, mắt đầy vẻ không tín nhiệm, mắt hoa đàothẳng tắp nhìn chằm chằm Kim Kiền nói: "Ngươi đang có chủ ý gì?"
"Ai da, Ngũ gia, ta cũng vì tra án mà suy nghĩ thôi!" Vẻ mặt Kim Kiền vô tội, đè thấp giọng nói.
"Tra án?" Tạo hình lúc này của Bạch Ngọc Đường là hoa khôi tuyệt sắc, nhưngkhóe mắt đuôi lông mày lại cố tình tràn ra vẻ anh hùng, thật là sự phốihợp có chút buồn cười.
"Đúng vậy!" Kim Kiền ra sức gật đầu: "Ngũgia ngươi nghĩ đi, nhiều người thế này ai cũng có thể là hái hoa tặc, ai cũng đáng nghi, nhưng hái hoa tặc này đến vô ảnh đi vô tung, không aihay biết, nếu muốn thu hẹp phạm vi tình nghi, cũng chỉ có thể kiểm tradò hỏi từng người mà thôi. Cho nên -- chỉ cần Ngũ gia ngươi đến mỗi bànngồi một lần, với sắc đẹp của Ngũ gia...Khụ, ý ta là -- với vẻ phong lưu tiêu sái, sức quyến rũ khôn cùng của Ngũ gia, mấy công tử thiếu gia này còn không giao hết mười tám đời tổ tông ra sao..."
"Hừ! Hái hoa tặc kia giảo hoạt như thế, há có thể dễ dàng giao ra?" Bạch Ngọc Đường khinh thường nói.
"Ngũ gia nói phải!" vẻ mặt Kim Kiền nịnh nọt: "Nhưng mà, ta tin rằng tên tặc kia tuy là giảo hoạt, nhưng dưới đôi mắt thần sáng suốt của Ngũ giacũng không cách nào che giấu! Kể từ đó, chúng ta có thể thu hẹp lại phạm vi, tập trung vào mục tiêu, như bắt con ba ba trong rọ, dễ như trở bàntay!"
"Nếu hôm nay tên hái hoa tặc đó không tới?" Bạch Ngọc Đường nhếch mày.
"Cái đó...Khụ, Ngũ gia, thì phiền ngài đại giá, ngày mai tiếp tục vậy..." Kim Kiền cười gượng nói.
Bạch Ngọc Đường hơi nheo lại đôi mắt hoa đào, quét một vòng Kim Kiền từ trên xuống dưới, lại nói: "Nghe qua cũng có vài phần đạo lý, nhưng sao ngũgia ta vẫn thấy có điểm không thích hợp?" Mắt hoa đào bất chợt trợntrừng:
"Thế nào mà nghe xong cả nửa ngày, chỉ có Ngũ gia ta đitra xét, còn Tiểu Kim tử ngươi đường đường là một giáo úy Khai Phongphủ, chẳng lẽ lại tính lười biếng tránh phiền hà?"
"Ta? Ta tựnhiên là phải thông báo trước cho các khách làng chơi một số hạng mụccần chú ý, giúp Ngũ gia dọn sạch hết thảy chướng ngại!" Kim Kiền nắmquyền.
"Sao?"
"Tỷ như -- cái kia...Không được tùy tiệnđụng vào thân thể hoa khôi, không được nói lời chọc ghẹo, không được mời rượu, không được chảy nước miếng...Tóm lại, ta thề chết cũng phải bảohộ Ngũ gia chu toàn!" Kim Kiền dõng dạc hô.
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi hơi cong lên, mi dài run rẩy lên xuống, vẻ quyến rũ mị hoặc ùn ùn kéo đến đánh úp lên Kim Kiền.
"Vậy hôm nay Ngũ gia ta phải nhờ vào Tiểu Kim tử bảo vệ nhiều hơn rồi."
"Hít ---" Kim Kiền hít ngược vào trong một ngụm khí lạnh, cảm thấy nhịp timchợt tăng lên mỗi giây một trăm hai, vội vàng rút lui hai bước, hít vàotrong miệng luồng khí mới mẻ, mới chậm chạp ổn định tinh thần, nói:"Chút nữa Ngũ gia đi gặp các công tử, tốt nhất đừng lên tiếng..."
"Hả?" Bạch Ngọc Đường nhướng mày.
"Giọng của Ngũ gia -- khụ, vẫn là nam tử..."
Bạch Ngọc Đường cười mị hoặc, giữa đôi mắt hoa đào dòng sáng lưu chuyển, trong thoáng chốc, cả màu sắc sảnh đường đều ảm đạm.
"Mấy tên sắc mê tâm khiếu kia mà còn cần Ngũ gia ta ra tiếng sao?"
Một lần nữa Kim Kiền lại bị đạn pháo sắc đẹp của Bạch Ngọc Đường đánhtrúng, ba hồn bảy vía bay hết một nửa, đợi đến khi lấy lại được tinhthần thì Bạch Ngọc Đường đã bị La ma ma mời xuống lôi đài, đang nghe Lama ma phân phó nha hoàn đi theo hầu hạ như thế nào.
Kim Kiền trộm thở phào, cong thắt lưng tạch tạch hai bước lủi xuống lôi đài, đi tớibên cạnh A Bảo đang chuẩn bị bưng mâm hoa quả rời đi, gấp giọng hỏi:
"A Bảo, cấp tốc thông báo với tất cả quy nô sai vặt lan ra tin tức này,nếu muốn biết câu trả lời nào có thể giành được lòng của Bạch cô nương,mau mau báo danh, dạy một câu mười lượng bạc, bao dạy bao hiểu!"
A Bảo kinh ngạc, ngơ ngác trợn mắt nhìn Kim Kiền, hoa quả trên mâm rớt xuống hơn phân nửa.
"Còn đờ ra đó làm gì? Không mau đi đi?" Kim Kiền giậm chân: "Bạc thu vào chia năm năm!"
"A, a a, được! Được!" A Bảo chuyển kinh thành hỉ, vẻ mặt phát sáng, nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.
"Hừ, thật là phản ứng chậm." Kim Kiền lắc lắc đầu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhìn lại cách đó không xa La ma ma đang dẫn theo nhóm Bạch Ngọc Đường bắtđầu đi tới bàn đầu tiên trong đại sảnh, trên mặt Kim Kiền lộ ra ba phầnmong tai, bảy phần chờ họa, lẩm bẩm nói: "Thiên lý tuần hoàn, báo ứngkhông sai, không phải không báo, mà thời điểm chưa tới! Tên tiểu BạchThử luôn ức hiếp người khác ngươi, lần này ta phải cho ngươi nghe mộtchút lời thổ lộ buồn nôn nhất, ghê tởm nhất, tởm lợm nhất thiên hạ củabọn nam nhân, ta đánh không lại ngươi, chẳng lẽ ghê tởm không giết đượcngươi sao?
*
Mành che thêu vải chắn ánh trăng, hương sơ hoamộng thêm u tịch, hoa tiền nguyệt hạ như say tỉnh, phong hoa tuyếtnguyệt vấn vương tình.
Trong nhã gian thứ ba ở phía đông tầng hai Quỳnh Ngọc các, rượu và thức ăn bay hương, hoa tươi kiều mị, đúng lànơi nói hộ nỗi lòng, tỏ rõ tâm ý tốt nhất.
Trong nhã gian, batiểu nha hoàn và La ma ma Quỳnh Ngọc các đứng ở sườn ngoài, tân hoa khôi Bạch Mẫu Đơn "Bạch cô nương" duyên dáng ngồi ở bên bàn, đối diện là bavị công tử ăn mặc tráng lệ.
Người đứng đầu, toàn thân áo gấm tơlụa, vẻ mặt tửu sắc bóng lưỡng, ưỡn bụng, híp mắt đậu xanh, đúng là Ngưu đại thiếu của "Vân Dung xã", xã đoàn gây tai họa đệ nhất thành HàngChâu, lúc này đang tận hết toàn lực, dốc tình thổ lộ với "Người tâmnghi" của mình.
"Trời cao có già, nước biển có khô, trăng sángchứng giám, đến chết không đổi." Ngưu Hướng Sinh phóng ra một ánh mắtquyến rũ, phe phẩy quạt xếp ra vẻ phong lưu hỏi: "Ngưu mỗ nghĩ, chữ'tình' này là chân lý, Bạch cô nương nghĩ thế nào?"
Ụa...
Ngũ gia ta đường đường là bảy thước đại trượng phu, co được giãn được, vì tra án, vì cầm tặc, Ngũ gia ta nhẫn!
Bạch Ngọc Đường cắn chặt răng, cảm giác bản thân ngay cả cơm tối cũng muốnnôn ra, vận đủ mười thành công lực mới cưỡng chế dằn xuống được.
Người ngoài xem vào đều nghĩ hình như "Bạch cô nương" đối với đáp án của Ngưu đại thiếu rất không hài lòng, do đó cúi đầu không chút phản ứng.
Chỉ có La ma ma cách "Bạch cô nương" chưa đến hai thước là nhìn thấy rõràng, gân xanh nổi lên trên đỉnh đầu Bạch Ngọc Đường có thể đem xàothành một đĩa gân bò.
Ngưu đại thiếu thấy "Bạch cô nương" khônghề phản ứng, nhất thời nóng nảy, vội hỏi: "Bạch cô nương không thích câu này sao? Vậy, vậy Ngưu mỗ đổi câu khác. Khụ, cái này, nàng là gió, talà cát, triền triền miên miên, cuộn chân trời..."
Một câu đọc ra đến đau khổ triền miền, nhu tình như nước, quấn xà ba ngày, dư âm không dứt.
Một dòng nước chua xộc lên hướng cổ, ngón tay giấu ở dưới bàn của Bạch Ngọc Đường bất giác ra sức, "Răng rắc" một tiếng, bóp nát ly rượu thứ bamươi tám trong đêm nay.
"Tiếng gì đó?" Ngưu đại thiếu sửng sốt, nhấc khăn trải bàn lên định xem xét, lại bị La ma ma một bên ngăn lại.
La ma ma đầu đầy mồ hôi, chiếc khăn trong tay ẩm đến mức có thể vắt ranước, cổ họng giống như bị buộc trên chạc cây, căn bản không có nhịpđiệu.
"Ngưu, Ngưu công tử, đó, cái đó...Hình, hình như Bạch cô nương không thích, thích câu này, hay là ngài đổi câu khác vậy."
"Hả? Lại đổi câu khác nữa...Này, này...Khụ, xin cho Ngưu mỗ bàn bạc với nhịvị huynh đệ." Ngưu Hướng Sinh vẻ mặt khó xử, vội vã quay đầu hướng tớihai vị huynh đệ phía sau kêu: "Nhị đệ, tam đệ, mau mau đưa qua đây tờgiấy chúng ta mới mua một trăm lượng bạc...Khụ, lấy nó ra nhìn lại mộtcái."
Một trăm lượng bạc -- một tờ giấy?
Đuôi lông mày Bạch Ngọc Đường khẽ giật, một dự cảm điềm xấu quen thuộc lao thẳng lên đầu.
"Đại ca, chờ ta chút, ta để nó ở chỗ nào rồi, Tam đệ, đệ nhìn thấy không?" Cao Hoa lúng túng lật giở tìm kiếm mọi nơi.
"Đại ca, không phải tờ giấy đó để trong tay áo huynh sao?" Giang Xuân Nam gấp giọng hô.
"Đúng rồi!" Ngưu Hướng Sinh vỗ ót, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhănnhúm, lập tức gọi hai huynh đệ đang tránh ở một bên cùng đến nghiên cứu.
Bạch Ngọc Đường hí mắt liếc qua tờ giấy kia -- chữ viết trên giấy!
Tốt! Rất tốt!
Bạch Ngọc Đường dám lấy nhãn lực nhiều năm lăn lộn trên giang hồ của mình ra đánh cuộc, trên đời này kẻ có thể viết ra chữ xấu như thế chỉ có mộtngười!
"Răng rắc", ly rượu thứ ba mươi chín lên tiếng kêu gào trước khi chết.
Lần này, ba thiếu gia Vân Dung xã không nghe thấy, trái lại những người bên cạnh "Bạch cô nương" đều nghe được rành mạch.
La ma ma nhất thời run lập cập, toàn bộ nha hoàn cùng lúc lùi về phía saumột bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn dung nhan tuyệt sắc của "Bạch cô nương"đang dần dần lan ra vẻ hung ác lạnh lẽo, làm người ta kinh hãi.
La ma ma ở một bên run run xoa dịu: "Bạch, Bạch Bạch Bạch cô nương, ngài,ngài ngài bớt bớt giận, tuy rằng Ngưu công tử Vân Dung xã tài, tài vănchương không tốt lắm, nhưng, nhưng nhưng mà ra tay rộng rãi...Á!"
Một "ngón tay chuột" chậm rãi dịch khỏi bàn mang theo tiếng "Răng rắc" quen tai, một ly rượu óng ánh trong suốt bị bóp thành bột phấn ngay dưới mắt La ma ma.
La ma ma nuốt "Ực" một ngụm nước miếng, hai cái chânrun lẩy bẩy gần như muốn quỳ trên đất, mồ hôi to tướng chảy xuống từ cổ, không dám nói thêm nửa lời.
La ma ma biết rõ thân phận và bảnlĩnh lợi hại của "Bạch cô nương" này, tất nhiên không dám lỗ mãng, nhưng tiểu nha hoàn đi theo lại không biết, nên lúc này nhìn thấy vị "Bạch cô nương" mặt lạnh như thiên tiên, La ma ma lại có bộ dạng hoảng sợ nhưthế, không khỏi đoán loạn cả lên.
"Khó trách Bạch cô nương nổi giận, Ngưu đại thiếu này cũng thái quá, cái gì gió, cái gì cát, cười chết người."
"Đúng đúng, còn không bằng câu đầu tiên!"
"Ta thấy lão gia bàn trước nói cái câu 'sống cùng sống, chết cùng chết, thiên thượng nhân gian', rất hay."
"Thôi đi, lão gia bàn đó nhìn qua cũng phải bảy mươi tuổi, cái gì mà 'chếtcùng chết', cái này không phải là trù Bạch cô nương chết sớm sao?"
"Răng rắc", tiếng giòn tan lại phát ra.
Các nha hoàng lập tức im bặt, nét mặt khó hiểu nhìn dáo dát xung quanh.
Còn La ma ma thì sợ hãi nhìn đám bột phấn không biết là gì được vẩy ra từ trong tay "Bạch cô nương".
"Khụ khụ, Bạch cô nương, Ngưu mỗ lại tham tường vài câu, thỉnh Bạch cô nương bình luận" Ngưu đại thiếu rung lắc cái bụng đi tới, vẻ mặt tự tin trànđầy như đã định liệu trước.
"Bạch cô nương" cuối cùng cũng nâng mí mắt liếc Ngưu đại thiếu một cái, chỉ là cái liếc mắt này hung ác dị thường.
Đáng tiếc Ngưu đại thiếu sắc mê tâm khiếu lại không hề phát giác, chỉ cảmthấy "Bạch cô nương" đang nhìn mình "Đưa tình thầm kín", không khỏi tinh thần đại chấn, khuôn mặt sung huyết, bụng xông khí, băt đầu rung đùiđắc ý ngâm thơ đối:
"Núi không gờ, trời đất tuyệt, mới dám, mớidám..." Ngưu đại thiếu ngừng lại, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn "Bạch cônương" một cái, lén lút lôi ra tờ giấy giấu ở cổ tay áo nhìn nhìn, lạitiếp tục nói: "Núi không gờ trời đất hợp mới dám đoạn tuyệt với nàng!!"
"Bạch cô nương" đùng một cái đứng lên, sắc mặt âm u rợn người, trong đôi mắt hoa đào bốc lên ánh lửa sáng rực.
Tất cả mọi người bị dọa giật nảy, chết trân trừng mắt nhìn Bạch cô nương không biết làm sao.
Ánh mắt "Bạch cô nương" quét một vòng trên cổ tay áo của Ngưu đại thiếu,hơi hơi híp mắt, mọi người cảm thấy đỉnh đầu vù vù thổi qua gió lạnh,bất giác đều rụt cổ, chỉ chớp mắt một cái, "Bạch cô nương" đã phất tayáo bước ra khỏi bàn.
"Ấy? Bạch cô nương, Bạch cô nương, nàng chờmột lát đã, không thích nghe câu này thì ta còn có câu khác, còn nữamà!!" Ngưu đại thiếu vội vội vàng vàng đuổi theo, định lấy tay phải bắtlấy cánh tay "Bạch cô nương", còn chưa chạm tới góc áo của "Bạch cônương" đã thấy trước mắt đen kịt, rầm một tiếng ngã xuống đất, hai mắttrắng dã, đúng là đã chết ngất.
"Đại ca?"
"Đại, đại ca?"
Cao hoa và Giang Xuân Nam đuổi theo sau nhất thời bị làm cho hỗn loạn, làmsao còn quan tâm đến hoa khôi cái gì, vội vàng gọi hai tên quy nô đếnkhiêng Ngưu Hướng Sinh đã nằm trong trạng thái ngay đơ trở về.
Sắc mặt La ma ma trắng bệch như giấy, cứ như bất cứ ở đâu bất cứ lúc nàocũng có thể bất tỉnh, môi run lại run cũng không run ra được nửa chữ,chỉ có thể sụp đầu đi theo sau "Bạch cô nương".
Đột nhiên, "Bạch cô nương" đang bước nhanh phía trước dừng lại bước chân, bất ngờ quay đầu lại, bày ra khẩu hình với La ma ma.
La ma ma định thần nhìn lại, khẩu hình kia rõ ràng là một chữ "Kim"
"Kim? A Kim? Cô nương muốn tìm A Kim! Ta, ta cho người đi tìm!" La ma ma nhưđược đại xá, vội chỉ huy ba nha hoàn bên cạnh: "Ba người các ngươi, chạy nhanh đi tìm A kim, bảo A Kim cấp tốc về đây!"
"Vâng, vâng." Ba tiểu nha hoàn không hiểu ra sao, vội lúng túng phân ra khắp nơi chạy đi.
La ma ma liếc mắt qua khuôn mặt âm u của "Bạch cô nương", hít vào một hơi, nói: "Bạch, Bạch cô nương, mấy tiểu nha đầu này e là không đáng tincậy, ta, ta cũng đi tìm xem..."
Lời còn chưa dứt, cũng không chờ"Bạch cô nương" trả lời, La ma ma đã vén chân vén cẳng giống như ngựahoang, nhanh như chớp chạy xuống khỏi lầu hai, chìm vào đám người ồn àotrong đại sảnh.
"Bạch cô nương" híp đôi mắt hoa đào, sát khí bén ngót tràn ra từ giữa mắt.
"Vì tra án" cái gì! "Điều tra kẻ khả nghi" cái gì! "Bắt con ba ba trong rọ dễ như trở bàn tay" cái gì!
Nghe xong cả đêm lời "Thổ lộ" lục phủ ngũ tạng cũng muốn nôn ra... Thêm vàocái tờ được xưng là mua mất một trăm lượng bạc trong tay tên Ngưu ếchnhái gì đó, chữ viết trên đó...Đó, đó đúng là...Đúng là...
Bạch Ngọc Đường nghiến răng bạc, hung tợn nghiến ra ba chữ: "Tiểu, Kim, tử!
Chương trước Chương tiếp
Loading...