Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Quyển 5 - Chương 1: Ngự miêu lĩnh án đến hàng châu, kim tòng giáo úy ngộ nhị hiệp



Lạnh lùng bờ liễu giục nắng tàn, mây đen che ngày nhạt vầng quang.
Trong một góc phòng tam ban viện Khai Phong phủ, nhất chúng nha dịch bộ khoái tụ tập thành một vòng, đầu tiếp đầu, vai chạm vai, đang làm một hoạtđộng giải trí đã tuyệt tích nhiều năm ở Khai Phong phủ ---- cá cược.
"Ta cá ba lượng! Nhất định là trong cung phát sinh chuyện lớn!"
"Sai! Ta vừa mới hỏi thăm Triệu giáo úy, trong cung ngoài cung dạo gần đâyrất bình yên, chuyện gì cũng không có! Ta đặt năm lượng, nhất định làTriển đại nhân thân thể không khỏe!"
"Cái gì mà thân thể khôngkhỏe? Ngươi không nhìn thấy cách Triển đại nhân dạy bảo bộ khoái khoáiban chúng ta ngày hôm qua sao, cái đó phải kêu là tâm ngoan thủ lạc,ngồi trung bình tấn ước chừng phải tới ba canh giờ, hôm nay bắp chân tacòn kêu gào chuột rút! Theo ta thấy thì Triển đại nhân tinh thần quátốt, không có chỗ phát tiết! Ta cá bảy lượng bạc, nhất định là do Bạchthiếu hiệp trêu chọc làm Triển đại nhân không vui!"
"Thôi đi,thôi đi! Lúc nãy ta tuần phố gặp phải Bạch thiếu hiệp ở quán trà, chínhlà ghé vào trong quán trà ngủ thất điên bát đảo, ngay cả bảo kiếm củamình rớt xuống đất cũng không phát hiện ra. Bất quá là, mỗi buổi tối đều bị Triển đại nhân bắt đi luận bàn võ nghệ, cho dù là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi a, khó trách đường đường là Cẩm mao thử lại ngủngon bất tỉnh nhân sự như chuột ngủ đông! Ta xem Bạch thiếu hiệp hiệngiờ thân mình còn lo chưa xong, làm gì còn tinh thần mà đi trêu chọcTriển đại nhân?"
Đám người trầm mặc một trận.
"Các huynhđệ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao mấy ngày này Triển đạinhân cứ như ăn phải đao pháo, buổi tối không ngủ được, đêm khuya cònđánh nhau với Bạch thiếu hiệp trên nóc nhà, ban ngày luôn lộ ra vẻ mặtkhông muốn sống như khi tuần phố bắt kẻ gian, tiện thể còn huấn luyệnhuynh đệ chúng ta, chớ nói Bạch thiếu hiệp gắng gượng không nổi, huynhđệ chúng ta ai cũng không xong!"
Chúng nha dịch ngươi nhìn nhìn ta, ta xem xem ngươi, đồng loạt gục đầu, thở dài rên rỉ.
"Ta, ta cược mười lượng..." Một giọng rất nhỏ sâu kín bay ra.
Ánh mắt mọi người dời về kẻ vừa ra tiếng: "Trịnh Tiểu Liễu, ngươi đánh cuộc gì?"
Trịnh Tiểu Liễu vỗ ngực một cái: "Ta cược Triển đại nhân đã nhiều ngày như thế là vì Kim Kiền!"
"Vì Kim giáo úy?" Vẻ mặt mọi người không biết nên khóc hay cười: "Trịnh Tiểu Liễu, ngươi chớ có nói đùa!"
"Ta mới là không nói đùa!" Trịnh Tiểu Liễu trừng hai mắt, lập lời thề chânthành nói: "Các ngươi ngẫm lại đi, Triển đại nhân bắt đầu không bìnhthường từ lúc nào?"
"Đó, hình như là bảy ngày trước..."
"Kim Kiền rời phủ với Phạm vương gia lúc nào?"
"Ầy, nói như vậy, hình như cũng là bảy ngày trước!" Mọi người thoáng hồi tưởng lại, không khỏi kinh hô.
Trịnh Tiểu Liễu nhìn một vòng qua vẻ mặt kinh ngạc của chúng nha dịch xungquanh, cổ hơi hơi nhướng lên, vẻ mặt đắc ý nói: "Ta lại hỏi các ngươi,ngày thường theo lý sáng sớm thức dậy Triển đại nhân muốn làm cái gì?
"Làm cái gì?" Chúng nha dịch khó hiểu.
"Rửa mặt?"
"Luyện kiếm?"
"Đến nhà xí?"
"Nói loạn cái gì chứ, tất nhiên là theo Bao đại nhân vào triều!"
Trịnh Tiểu Liễu giở giọng xem thường: "Là bắt Kim giáo úy ra thao trường ngồi trung bình tấn!"
"Đúng rồi!" Mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ.
Trịnh Tiểu Liễu lại hỏi: "Mỗi đêm trước khi đi ngủ Triển đại nhân muốn làm cái gì?"
"Bắt Kim giáo úy ngồi trung bình tấn!" Chúng nha dịch một chút liền thông suốt.
Trịnh Tiểu Liễu gật gật đầu, lộ ra một bộ biểu tình "Trẻ nhỏ dễ dạy", tiếptục hỏi: "Lúc Triển đại nhân tuần phố, thích tóm ai đi cùng nhất?"
"Là Kim giáo úy!" Chúng nha dịch đã có thể suy một ra ba.
"Lúc Triển đại nhân tâm tình không tốt muốn làm cái gì?"
"Bắt Kim giáo úy ngồi trung bình tấn!" Mọi người trăm miệng một lời.
"Lúc Triển đại nhân tâm tình tốt muốn làm cái gì?"
"Bắt Kim giáo úy ngồi trung bình tấn!" Mọi người hiểu ra.
"Cho nên..." Trịnh Tiểu Liễu dương dương tự đắc: "Lời ta nói ra liệu có đạo lý?"
"Trịnh Tiểu Liễu, ngươi quả thật là nhân tài a!" Chúng nha dịch reo hò nói:"Nói như vậy, chỉ cần Kim giáo trở về, Triển đại nhân nhất định khôiphục bình thường..."
Nói đến đây, trong đám người lại dậy lên một mảnh tĩnh mịch.
Đột nhiên, âm thanh kêu rên liên tục tuôn ra.
"Trời ơi, Kim giáo úy khi nào có thể trở về đây?"
"Phạm tiểu vương gia này cũng thật là, Khai Phong phủ nhiều người như vậykhông tìm, sao cứ cố tình lôi Kim giáo úy đi bằng được vậy?"
"Đúng a, một người sống đại quý như Bạch thiếu hiệp, Phạm tiểu vương gia cũng không nhìn tới là sao?"
"Nếu thật không thể, thì tìm Triển đại nhân xuất môn cũng được mà!"
"Kim giáo úy a ----- ngươi rốt cuộc ở nơi nào?"
Vì thế tại đây dưới bầu không khí nhỏ bé thần kì, lần đầu tiên có mộtkhông hai trong lịch sử Khai Phong phủ, tòng lục phẩm giáo úy nào đó lấy ưu thế nhỏ nhoi của mình vượt qua vị thủ tịch thần tượng Khai Phong phủ Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó.
Mà thủ tịch sư gia KhaiPhong phủ Công Tôn tiên sinh vừa vặn đi ngang qua cửa tam ban viện, tậnmắt nhìn thấy thời khắc lịch sử có ý nghĩa tưởng niệm này, nhất thời vôcùng khiếp sợ, lập tức vội vã chạy về phòng khách viện Phu Tử cùng Baođại nhân bàn bạc đối sách.
*
Vào đêm, trong phòng kháchKhai Phong phủ, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh một ngồi một đứng,nhìn vào hồng y hộ vệ đứng thẳng như tùng, chỉ cảm giác nhức đầu khóhiểu.
"Không biết đại nhân gọi Triển Chiêu đến đây có gì phân phó?" Triển Chiêu ôm quyền cung kính hỏi.
Bao đại nhân nhìn vào khuôn mặt ngày thường ôn nhu nho nhã, nay lại trở nên giống như phiến quan tài cứng rắn, âm thầm thở dài, đưa cho Triển Chiêu một quyển án tông, thanh thanh cổ họng nói: "Ngày gần đây phủ Hàng Châu cấp báo đến, bảo rằng trong thành có hái hoa phi tặc hoành hành, taihọa một phương, Tri phủ Hàng Châu đặc biệt viết thư thỉnh bản phủ điềuphái người có võ nghệ cao cường đến đó tương trợ, bản phủ muốn pháiTriển hộ vệ đến đó, không biết ý của Triển hộ vệ thế nào?"
"Háihoa phi tặc?" Triển Chiêu nhận lấy án tông khẽ chau mày, lập tức ômquyền nói: "Đại nhân có điều sai phái, thuộc hạ nhất định dốc hết toànlực ổn thỏa!"
"Tốt! Tốt!" Bao đại nhân hô to một hơi, quay đầu liếc mắt nhìn Công Tôn tiên sinh một cái.
Công Tôn tiên sinh híp lại mắt phượng: "Nha môn phủ Hàng Châu báo cáo rằng,hái hoa tặc này, hành tung mơ hồ, khinh công trác tuyệt, theo tại hạthấy, Triển hộ vệ không bằng thỉnh Bạch thiếu hiệp đi cùng, cũng tốt cóthêm người phối hợp."
"Bạch Ngọc Đường?" Triển Chiêu sửng sốt.
"Công Tôn tiên sinh nói rất phải, Triển hộ vệ liền cùng với Bạch thiếu hiệp đến đó đi!" Bao đại nhan gật đầu.
"...Thuộc hạ tuân mệnh..." Triển Chiêu nhíu mày một lúc lâu sau, mới ôm quyền đáp.
"A! Đệ tử nhất thời đã quên." Công Tôn tiên sinh cứ như nghĩ đến điều gì,lại nói: "Hôm trước Nhan Tra Tán có nói đệ đệ gửi thư về báo đã đến khuvực Hàng Châu cùng với Nhất Chi Mai, Nha Tra Tán lo lắng cho bào đệ, nên muốn đế Hàng Châu thăm, nếu là tiện đường, Triển hộ vệ không ngại dẫnhắn theo cùng đi!"
Hai hàng lông mày Triển Chiêu cau chặt thànhmột gút, nhìn Công Tôn tiên sinh có chút khó hiểu: "Lần này đến HàngChâu là vì công vụ, Bạch Ngọc Đường cùng đi có thể coi là một người võnghệ cao cường đến giúp đỡ điều tra vụ án, nhưng Nhan Tra Tán bất quáchỉ là một thư sinh, cùng đến đó sợ là không ổn..."
"Lời ấy củaTriển hộ vệ cũng rất có lý...Chỉ có điều..." Công Ton tiên sinh lộ rakhuôn mặt đầy u sầu: "Nhan Tra Tán vì đến Khai Phong phủ làm chứng, tiền tài đều đã dùng hết, coi như là ân nhân của Khai Phong phủ, lần này đến Hàng Châu đường xá xa xôi, Nhan Tra Tán lại chỉ là một thư sinh, khônghề có khả năng bảo vệ mình, tại hạ là sợ hắn trên đường xảy ra việcngoài ý muốn, cho nên mới...Ai, quả nhiên là khó xử cho Triển hộ vệ, nếu Triển hộ vệ không muốn, tất nhiên không nên miễn cưỡng..."
"Công Tôn tiên sinh..." Triển Chiêu hơi lộ vẻ áy náy, vội nói: "Triển Chiêusuy nghĩ không chu toàn, mong tiên sinh đừng trách, Triển chiêu nhấtđịnh sẽ hộ tống Nhan Tra Tán bình an đến Hàng Châu."
"Vậy làmphiền Triển hộ vệ!" Bao đại nhân vuốt râu gật đầu nói: "Việc này khôngnên chậm trễ, sáng sớm ngày mai ba người các ngươi liền khởi hành đi."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Triển Chiêu ôm quyền: "Thuộc hạ cáo lui."
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh mỉm cười nhìn theo hồng y hộ vệ khép cửa rời đi, liếc nhau, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Một lát sau, cửa lớn phòng khách lại bị người khác đẩy ra, hai người một trước một sau đi vào.
Người đi trước, toàn thân bạch y, dung nhan hoa tuấn, chỉ là đôi mắt hoa đàolúc này hõm xuống một đôi vành mắt đen kịt, tinh thần cực kỳ không tốt;người đi sau, toàn thân nho sam thư sinh, mặt mày sáng sủa, đúng là haingười Bạch Ngọc Đường và Nhan Tra Tán.
Mặt Bao đại nhân mang vẻ hổ thẹn: "Lần này đến Hàng Châu, Triển hộ vệ còn làm phiền hai vị chiếu cố nhiều hơn."
Công Tôn tiên sinh cũng cười khổ nói: "Nếu chúng ta nói thẳng, Triển hộ vệtất nhiên không chịu nghỉ ngơi, nhưng như hai vị thấy, đã nhiều ngàyTriển hộ vệ thực có chút...Ai...Cho nên tại hạ và đại nhân mới ra loạihạ sách này, thỉnh nhị vị giúp Triển đại nhân ra ngoài giải bỏ phiềnmuộn..."
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!" Bạch NgọcĐường chống hai vành mắt đen kịt, vội nhanh miệng nói: "Nếu không làmcho Tiểu Miêu kia ra ngoài trượt đi mấy vòng, sợ là phải buồn ra bệnh!"
Ba người trong phòng nghe vậy không khỏi có chút buồn cười.
"Đã nhiều ngày làm phiền Bạch thiếu hiệp!" Bao đại nhân nén cười nói.
"Không sao, không sao, chẳng qua là đánh nhau mấy buổi tối, Bạch mỗ còn chịuđựng được..." Bạch Ngọc Đường lơ đễnh khoát tay, con ngươi chuyển động,lại chau mày: "Chỉ có điều nếu Tiểu Miêu kia đến Hàng Châu phát hiện rakhông có vụ án gì..."
"Bạch thiếu hiệp không cần lo lắng." CôngTôn tiên sinh nói: "Hàng Châu thực sự có án hái hoa phi tặc, nhưng bấtquá chỉ là án nhỏ, chắc hẳn ít hôm có thể phá án bắt giam."
"Nhưng nếu nay mai liền phá được án này, Triển đại nhân lại vội vàng chạy vềKhai Phong, chẳng phải là lãng phí một phen ý tốt của nhị vị sao?" NhanTra Tán khẽ lộ vẻ nghi hoặc.
"Đó là nguyên nhân vì sao Nhan tiểuca phải đi cùng." Công Tôn tiên sinh xe râu nói: "Đến lúc đó ngươi chỉcần nói muốn tìm tung tích của bào đệ, thỉnh Triển hộ vệ hỗ trợ, ta nghĩ với tính tình của Triển hộ vệ, nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn."
"Thì ra là thế!" Nhan Tra Tán ngộ ra, gật gật đầu: "Nghĩ Nhất Chi Mai kiahành tung mơ hồ bất định, Tiểu Dật cùng ở một chỗ với hắn, nếu muốn tìmđược tung tích hai người, sợ là không chỉ mất mười ngày nửa tháng."
Lời vừa nói ra, bốn người trong phòng không khỏi cùng lúc cười đối mặt.
"Như vậy, còn làm phiền nhị vị." Bao đại nhân đứng dậy, cùng với Công Tôn tiên sinh hướng hai người Bạch, Nhan ôm quyền thi lễ.
"Nhan mỗ tất nhiên không phụ lòng nhờ vả." Nhan Tra Tán ôm quyền.
"Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, các người cứ giao tâm đặt vào trong bụng, Bạch mỗ cam đoan, chờ đến lúc Tiểu Miêu trở về, nhất định là một conmèo tốt vui vẻ tinh thần sáng láng!" Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường bắn ra tình quang bốn phía.
Tiễn bước hai người Bạch, Nhan, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh lúc này mới tính là thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ mong Triển hộ vệ đi lần này có thể buông ra điều mang trong lòng, giảihết sầu muộn, đến Khai Phong phủ nhiều năm như vậy, thật sự là làm khóhắn." Bao đại nhân thở dài một hơi.
Công Tôn tiên sinh vuốt râu cười: "Có Bạch thiếu hiệp và Nhan Tra Tán làm bạn, đại nhân cứ yên tâm."
Bao đại nhân gật gật đầu, dừng một chút, lại nói: "Nếu bản phủ nhớ khônglầm, bảy ngày trước Hiếu Nghĩa vương đến xin nghỉ thay cho Kim giáoúy...Từng nói bằng hữu bị bệnh kia của hắn là ở tại..."
"Ven Tây Hồ Hàng Châu." Công Tôn tiên sinh tiếp lời.
"Cũng là Hàng Châu..." Bao đại nhân gật gật đầu: "Vậy thật đúng là vừa khéo..."
Vẻ mặt Công Tôn tiên sinh hiện lên ý cười vô hại: "Là ngay thẳng vừa vặn..."
*
Đông nam địa thế thuận lợi, ba ngô đô hội, từ xưa phồn hoa. (*)
Khói liễu họa kiều, mành phong bạc biếc, ước chừng mười vạn nhân hộ.
Hàng Châu mặc dù không bì kịp với Biện Kinh sầm uất, nhưng "Thiên đường nhân giang" này danh tiếng cũng đã hưởng trọn trăm năm, chính vì cái gọi là: "Đất có núi sông tuyệt mĩ, châu thành bậc nhất Đông Nam."
Phóng mắt nhìn lại, thật sự là: vạn nhà ánh biếc, khắp chốn nước trong, vào mắt tức cảnh, đẹp không tả xiết.
Nhưng lúc này, ở đoạn đường phía Đông trong con phố lớn phía Tây thành HàngChâu, lại không hề có nửa điểm cảnh trí đáng nói, chỉ thấy hai toán namtử ăn mặc như gia đinh hộ vệ chắn ngang từ đầu đường cuối ngõ, không cho một dân chúng đi qua, mà dân chúng ở đầu phố, ít nhất cũng có hơn trămngười, lại không một ai dám lớn tiếng ồn ào, cũng không một ai dám đixuyên qua phố, người người sắc mặt không vui, sáp lại châu đầu ghé tai,cả một con đường chỉ có thể thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh đối thoạilén lút của dân chúng.
"Ai da, lại là tên công tử 'Vân Dung xã' này!"
"Thói đời ngày nay đúng là thói đời ngày nay, không biết lại là cô nương nhà nào gặp nạn đây!"
"Haizz, ta vừa liếc qua một cái rồi, khuê nữ kia dáng vẻ rất được, xem cách ănmặt như là từ bên ngoài đến, dừng ở Vân Dung xã này thì lại rơi vào taybọn súc sinh, đáng tiếc..."
Một lão hán mua đồ ăn bên ngoài vòngngười, tiện đường đi ngang qua, liếc mắt nhìn vào trong đám người mộtchút, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên một cỗ bi thương, lắc lắcđầu, xoay người định đánh vòng đi khỏi, lại đột nhiên nghe phía sau cóngười kinh hô:
"Cái gì? Ta bất quá chỉ quanh một khúc mua vài miếng bánh quế hoa, như thế nào mà chỉ chớp mắt đã liền tắc nghẽn giao thông?"
Lão hán nhìn lại, kẻ vừa lên tiếng chính là một thiếu niên gầy gò đang ănmiếng bánh quế hoa, toàn thân thuần xám, mày rậm mắt nhỏ, một tay đangcầm một gói bánh quế hoa, một tay kia nhét bánh vào miệng; ở bên cạnhthiếu niên, là một thanh niên cao hơn thiếu niên kia hai cái đầu, dángngười cao ngất, mày rậm mắt to, nét mặt lạnh lùng, toàn thân vận mộtchiếc áo vạt ngắn bằng vải, bên hông còn đeo một thanh diệp trường đaoto bảng.
Lão hán tâm địa lương thiện, nhìn thấy thiếu niên dườngnhư muốn chui vào trong đống người, vội ngăn cản nói: "Tiểu huynh đệ,con phố này không qua được, ngươi nên đi đường vòng đi!"
"Đườngvòng? Tại sao?" Thiếu niên ngóng cổ nhìn vào dân chúng chắn vòng hai bên đường một bước cũng không đi tiếp: "Chẳng lẽ là quan phủ phá án, chonên chặn đường?"
Lão hán lắc đầu, sụp mắt nói: "Là mấy tên công tử 'Vân Dung xã' chiếm cứ con phố..."
Thiếu niên gầy gò ngẩn người, miệng nói thầm: "Vân dung xã này là cái thứ gì? Nghe ra sao giống tên quá trà...Chiếm lấy con phố làm cái gì? Nhìnchung chắc sẽ không thu phí bảo trì đường sá chứ?"
"Tiểu huynh đệ này..." Một đại hán hơn bốn mươi tuổi, đeo tạp dề dính đầy bột mì,trong thắt lưng giắt một cây gậy bột đi tới, xem ra là đầu bếp tiệm bộtmì bên cạnh, đánh giá trên dưới thiếu niên một lượt hỏi: "Là người từnơi khác đến?"
"Sao ngươi biết ta từ nơi khác đến?" Thiếu niên ngạc nhiên nói.
Đầu bếp đại hán hừ lỗ mũi một tiếng: "Nếu là dân chúng trong thành Hàng Châu, còn có ai không biết đại danh của Vân Dung xã?"
"Ôi chao? Rất nổi danh sao?" Thiếu niên chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ là do trà quán này rất thơm, cho nên có tiếng?"
Lời vừa nói ra, lão hán và đại hán đều sửng sốt, sau đó đồng thời lắc lắc đầu cười khổ.
Một ông lão trồng rau đi lên phía trước hai bước, tiến đến bên cạnh thiếuniên, nhỏ giọng nói: "Tiểu huynh đệ, 'Vân dung xã' này không phải quántrà, mà là động sói!"
Thiếu niên trừng lớn mắt nhỏ.
"Vìsao nói ra lời ấy?" Thanh niên đeo đao bên cạnh thiếu niên gầy gò mặckhông lên tiếng khi nghe thấy câu ấy, đột nhiên ra tiếng hỏi một câu.
Ông lão trồng rau lắc đầu thở dài, dường như không muốn nói thêm gì nữa.
Đại hán đầu bếp thở dài, tiếp lời nói: " 'Vân dung xã' này là do mười mấycông tử nhà phú thương trong thành Hàng Châu tự mình tổ chức, nghe nóicòn đặc biệt xây cất một cái viện, trên một ngọn núi phía nam thành Hàng Châu, lấy tên là cái gì... 'Mây muốn quần áo hoa muốn cái gì đó'..."
"Mây tưởng xiêm y hoa tưởng sắc." Thanh niên đeo đao lạnh giọng bồi thêm một câu.
"Đúng đúng, chính là câu này!" Đại hán đầu bếp gật đầu nói.
Thiếu niên cắn một miệng bánh quế hoa: "Tên rất phong nhã."
Đại hán hừ lạnh một tiếng: "Tên không tệ, nhưng người tham gia lại khôngbằng heo chó! Mấy tên công tử trong 'Vân dung xã' này, ỷ trong nhà cóvài đồng tiền dơ bẩn, ngày ngày ăn không ngồi rồi, nhàn rỗi tản bộ trênđường, gặp phải cô nương nhà ai xinh đẹp, liền cưỡng ép đưa cô nương đóvề Vân Dung xã uống trà, nhưng thực tế làm cái gì thì không ai biếtđược, lại còn nghe nói có vài cô nương đã trở thành tiểu thiếp của mấytên công tử, còn có vài cô nương không còn thấy nữa..."
"Vì sao không báo quan?" Thanh niên đeo đao trầm giọng hỏi.
"Báo, quan phủ cũng đã phái người đi điều tra, nhưng tra đến tra đi cũngkhông có kết quả, cuối cùng không giải quyết được gì..." Nói đến đây,đại hán đầu bếp vẻ mặt phẫn hận, không khỏi siết chặt nắm đấm.
Thiếu niên gầy yếu nuốt điểm tâm xuống, nheo lại mắt nhỏ nói: "Chẳng lẽ quan phủ cứ vậy mà cho qua?"
Ông lão trồng rau thở dài nặng nề nói: "Haizz...Quan phủ tất nhiên là nóiVân Dung xã trong sạch, nhưng dân chúng trong thành Hàng Châu này ai màkhông rõ, mấy tên công tử trong Vân Dung xã này, đều là thiếu gia côngtử của phú thân gia có máu mặt trong thành Hàng Châu, trong nhà thừathải tiền bạc, chớ nói đến thành Hàng Châu này, mà chính ngay trongthành Biện Kinh cũng có không ít địa vị, quan phủ làm sao dám động đếnbọn chúng? Cô nương bị lôi đi này, hơn phân nữa là bị làm hại, mệnh tốt, có thể làm tiểu thiếp, mệnh không tốt, sợ là...sợ là...Haizz..."
Mắt nhỏ của thiếu niến gầy yếu chậm rãi banh lớn, nhìn về phía đám ngườichặn ở chính giữa đường: "Theo như lời các ngươi, Vân Dung xã lúc nàyđang chiếm cứ con phố, chẳng lẽ là..."
"Nhất định là có cô nương nhà ai vừa gặp nạn..." Ông lão trồng rau và đại hán đầu bếp cùng lúc thở dài nói.
"Càn quấy như vậy?" Thiếu niên kinh hô, một miệng bột điểm tâm phun ra không ít.
"Ở đâu có lí đó!" Thanh niên đeo đao nét mặt không chút thay đổi bỗng nhiên hét lên một tiếng, nâng bước đi vào trong đám người.
Dân chúng tụ tập hơn mấy chục người, lại đứng vô cùng chật chội, chớ nóiđến người sống, dù là một chiếc đũa cũng khó lách qua. Nhưng nhìn thanhniên kia, cũng không biết đã dùng loại thân pháp ra sao, thân hình daođộng mấy cái, đã vọt vào trong đám người.
Ông lão trồng rau và và đại hán đầu bếp nhất thời vô cùng kinh ngạc, không khỏi nhìn lại phía thiếu niên gầy yếu kia.
Chỉ thấy thiếu niên kia một mặt bọc gói giấy điểm tâm lại thật cẩn thậnnhét vào trong lòng, một mặt lầm bầm lầu bầu nói nhỏ: "Chậc chậc, cái số ta đúng là vất vả a..."
Thiếu niên nói xong câu này, nhích nhích nhìn đám người đè đè chen chen, thở dài lắc lắc đầu, cong thắt lưng một cái, cũng lủi một mạch vào trong đám người vù vù như cá chạch.
Ông lão trồng rau và đại hán đầu bếp thấy thế không khỏi sửng sốt.
"Hay là chúng ta cũng ở lại nhìn xem?" Ông lão trồng rau liếc nhìn đại hán đầu bếp.
"Hai người này nhất định không tầm thường, nhìn xem!" Đại hán đầu bếp gật gật đầu.
Hai người tất nhiên không có bản lĩnh như thiếu niên và thanh niên kia, cảbuổi cũng không thể chen vào trong đám người nửa phần, chỉ còn biết nhón mũi chân ở ngoài đám người cố sức ngóng vào.
*
Nhãn lựccủa đầu bếp kia quả thật không sai, thiếu niên này hiển nhiên không phải người thường, mà đúng là tòng lục phẩm giáo úy Kim Kiền bị Phạm tiểuvương gia tha ra từ Khai Phong phủ.
Phạm tiểu vương gia xuất hành lần này ý muốn cứu người, tất nhiên là khinh xa giản lược, thị vệ bêncạnh cũng chỉ dẫn theo hai vị, cộng thêm Kim Kiền bất quá cũng chỉ bốnngười. Mà nói đến hai thị vệ này, lại vô cùng có đặc điểm, tên thông tục dễ nhớ, oang oang trôi chảy, một người tên gọi Mạc Ngôn (Không lời),một người tên là Thiệu vấn (đồng âm với ít hỏi).
Lúc này thanh niên hắc y đeo đao theo cạnh Kim Kiền, chính là Mạc Ngôn.
Mạc thị vệ này tính tình chính trực, tận trung với cương vị, mặt lạnh ítlời, có thể nói ít một chữ liền không nói nhiều hơn một chữ, đúng chuẩnngười cũng như tên.
Bất quá, theo cách nói của Kim Kiền, ngườinày chính là "Ba cây gậy cũng đánh không ra cái rắm hồ lô" ----- thật sự là không chút thú vị.
Lúc này, Mạc thị vệ lại phát huy đầy đủtính năng "Thị vệ động thủ bất động khẩu", hung hăng vứt Kim Kiền ở saulưng, một mình mạnh mẽ vọt vào trong đám người chen lấn.
Đángthương Kim Kiền chỉ có thể dựa vào dáng người mỏng manh của mình, tậndụng mọi thứ, gian khổ dùng hết sức chín trâu hai hổ mới chen ra đượcmột đường máu.
"Chậc chậc, vốn đi theo Tiểu Miêu thích ôm vàomình chuyện bất bình của thiên hạ cũng đành thôi, người ta lớn nhỏ cũngcoi như là cấp trên của ta, tiết mục rút đao tương trợ ta đương nhiênphải đắc lực hỗ trợ, bây giờ theo Phạm lão già xuất môn vốn tưởng có thể được hô to gọi nhỏ, ai biết lại gặp phải cái bình hồ lô này, không nóimột câu liền đi trước một nước... Nếu vạn nhất đắc tội người nào đókhủng khiếp, quan hệ bám váy với mấy tên công tử thiếu gia kia, thì làmsao chịu nổi đây..."
Đến khi Kim Kiền miệng đầy oán giận đầu đầymồ hôi chen vào được trong đám người, thì lại bị trận thế lớn trước mắtlàm kinh ngạc chấn động.
Này này, có cần phải khoa trương như vậy không hả?
Chính giữa ngõ phố hé ra một mảng trống trải, trung tâm có hơn mười tên hántử ăn mặc như giang hồ đứng vây thành một vòng, xem ra đích thực là bọngiang hồ hung ác được Vân Dung xã thuê đến, ở giữa vòng dường như đangvây hãm người nào đó, bóng người chồng chất nhìn không rõ ràng, chỉ cóthể lờ mờ nhìn ra là hai bóng người.
Mà ở ngoài vòng tròn chia ra ba gã có diện mạo công tử, ai ai cũng áo gấm đai ngọc, chỉ tay vẽ chân, thái độ kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết không phải là người lương thiện gì.
"Tám phần ba tên kia chính là nhóm công tử Vân Dung xã?" Kim Kiền chắc lưỡi: "Chỉ vì muốn đùa giỡn con gái nhà lành mà lại làm ra trận binh đao lớnnhư vậy, quả nhiên là tiền thừa khí thô, sức mạnh bè phái!"
Chỉthấy tên công tử đầu lĩnh ở trung tâm tuổi trên dưới hai mươi lăm, toànthân bào gấm đỏ thẫm, vai rộng lưng dài, cao lớn vạm vỡ, bụng ưỡn đầymỡ, đưa tay cũng không sờ được lỗ rốn, trên mặt bóng loáng bóng lưỡng,lúc này đang nhìn vào bóng người bị nhốt phía sau bọn tay chân, thậm chí nước miếng cũng chảy xuống: "Vị mỹ nhân này, theo bản công tử đến VânDung xã núi Phượng Hoàng thưởng cảnh phẩm trà thế nào?"
Dân chúng Hàng Châu đối với Vân Dung xã này là chán ghét cùng cực, chợt nghe trong đám đông có người thấp giọng mắng:
"Con bà nó, lại là Ngưu Hướng Sinh tên súc sinh này!"
"Hừ, ỷ vào Ngưu gia là nhà giàu nhất Hàng Châu, làm càn như thế, sớm hay muộn cũng gặp báo ứng!"
Kim Kiền nghe vậy, mắt nhỏ lập tức tinh chuẩn quét một vòng trên người NgưHướng Sinh, con ngươi ẩn ẩn tia chớp: hóa ra tên béo này là công tử nhàgiàu nhất Hàng Châu, quả nhiên giàu đến chảy mỡ...
"Phải phảiphải, theo các đại gia ta uống trà đi! Há há..." Bên cạnh là một tên nam tử vừa cao vừa gầy lên tiếng phụ họa, người này vận áo lụa gấm trắng,phía trên thêu một nhánh sen xanh nổi trên mặt nước, đầu quấn khăn vuông trắng, phe phẩy một chiếc quạt xếp vẽ cánh sen, sắc mặt ố vàng, hai mắt lớn, hai gò má sụt lõm, cả người nhìn qua giống như một cái sào tre mắc một kiện quần áo.
"Là Cao Hoa Cao gia, sắc mặt ố vàng như vậy nhất định là mắc bệnh không sạch sẽ!" Dân chúng tiếp tục mắng.
Cao gia, nghe thấy tên là biết ngay phú hào! Kim Kiền gật đầu.
"Aii, nhị vị ca ca. Chớ có mạo phạm mỹ nhân, quốc sắc thiên tư như thế đươngnhiên phải quét dọn giường chiếu chào đón, thành tâm mời chào mới đượcchứ!" Lần này người lên tiếng là một tên công tử phía sau Cao Hoa vàNgưu Hướng Sinh, tuổi ước chừng nhỏ hơn hai người phía trước, bất quảchỉ tầm hai mươi, khắp người áo lụa xanh thẳm, trên cổ tay đai lưng đềuthêu hoa văn xanh mờ, vóc người vừa phải, không béo không gầy, khuôn mặt trắng nõn, lông mày nhạt, mắt một mí, mũi cao môi mỏng, tướng mạo coinhư đoan chính, còn giống khuôn giống mẫu cầm một cây quạt quơ phầnphật.
Trong đám đông lại dậy lên tiếng mắng chửi.
"Giang gia cũng coi như là nhà thư hương thế gia, không thể tưởng được lại có thể sinh ra tên Giang Xuân Nam bại hoại này."
"Quả thực chính là mặt người dạ thú!"
Văn phú song toàn a ----- Kim Kiền xoa cằm âm thầm đánh giá.
"Haizz, cô nương bị ba tên này nhìn phải, nhất định là muốn sống không đườngmuốn chết không cửa..." Dân chúng vây xem xót xa than thở.
Tronglúc nhất thời, trong đám đông có người đồng cảm, có người thở dài, cóngười căm phẫn, có người miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng không một ai dámtiến lên nói ra một câu công đạo.
Ngưu, Cao, Giang ba vị công tửmặt mày hớn hở đắc ý, quẳng ra một ánh mắt ra hiệu, tức khắc nhất chúnggiang hồ đả thủ chen nhau lên, hai bóng người vừa mới đó còn có thể nhìn thấy mơ mơ hồ hồ nhất thời bị che kín chặt chẽ.
Trên mặt dân chúng vây quanh đều tràn ra sắc bi thương, còn có vài đại thẩm bác gái che mặt nhắm mắt, không đành lòng nhìn tiếp.
"Hở!" Kim Kiền mí mắt khẽ giật, nói thầm: "Mạc đại thị vệ không phải vọt vàolàm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Thế nào còn chưa thấy người? Lúc này màkhông ra tay còn đợi khi nào?"
Nghĩ vậy, Kim Kiền vội vàng nhìnquanh bốn phía tìm người, bất thình thình phía sau đầu lại toát ra mộtgiọng nói làm Kim Kiền hốt hoảng.
"Không xong!" Tác phong giảng lược điển hình của Mạc thị.
"Mạc huynh, ngươi không cần đột nhiên toát ra giống quỷ như vậy có đượckhông, dọa người cũng dọa đến chết!" Kim Kiền vỗ ngực nhìn về thị vệphía sau oán giận nói.
Mạc Ngôn sắc mặt xanh mét, khóe môi nhếch lên, yên lặng trừng mắt nhìn Kim Kiền.
"Mạc huynh, sắc mặt của ngươi sao khó coi như vậy..." Kim Kiền sửng sốt, dựcảm nhiều lần gặp phải chuyện bất hạnh trên đường đi lại quá bộ đến, damặt có chút run rẩy không thể khống chế: "Mạc, Mạc huynh, cái vị trongđám người đó...cái vị giữa ban ngày ban mặt trước mắt bao người bị mộtđống nam nhân vây quanh đùa giỡn đó...Chắc sẽ không phải là cái vị mà ta biết kia chứ..."
Mạc Ngôn nét mặt không chút thay đổi đáp: "Là công tử."
Kim Kiền dưới chân lảo đảo, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng: "Trời ơi, đây là cái thói đời gì hả? Nam nhân mắc gì lại đi quấy rối nam nhân!"
Tiếng hét quanh quẩn trong đám dân chúng ồn ào, thẳng hướng trời cao.
Mọi người kinh hãi, ngây đơ nhìn Kim Kiền và Mạc Ngôn dạt đám đông đi ra.
Bọn gia đinh hộ vệ chặn đầu phố muốn ngăn trở hai người, còn chưa động thủđã thấy ngón tay Mạc Ngôn tùy tiện điểm mấy phát lên người mấy tên giađinh, toàn bộ gia đinh hộ vệ lập tức đứng bất động tại chỗ, không thểtiếp tục dịch chuyển nửa phần, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đingang qua.
Kim Kiền ủ rủ, liếc mắt nhìn ba vị công tử Vân Dung xã phía trước một cái, vẻ mặt ai oán:
"A a, từ khi ra khỏi Biện Kinh đã là ba mươi bảy lần, rốt cuộc tới nơicũng không được yên a a!!" Nói đến đây, Kim Kiền bất giác ngồi xổmxuống, hai tay vò đầu, ngang ngược đem đầu vò thành cái tổ quạ, bất giác lại đứng vụt lên, hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt ba tên đại công tửVân Dung xã, xắn phăng ống tay áo chỉ vào ba đại công tử hô: "Ba vị công tử, nếu muốn đùa giỡn vị mỹ nhân này, trước giao tiền!"
Nói đến đây, bàn tay mở rộng, một bộ dáng thoải mái yên lòng đòi tiền.
Một mảnh tĩnh mịch.
Cả ngõ phố hơn trăm con người, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vù vù thổi qua.
Nhất chúng Vân Dung xã cộng thêm dân chúng vây xem, tất cả đều kinh hãi tại trận, ngốc ra tại chỗ.
Chỉ có Mạc Ngôn phía sau Kim Kiền im lặng triệt thoái về phía sau hai bước, cách xa thiếu niên ba thước.
"Ngươi, ngươi ngươi nói cái gì?" Đại công tử Ngưu Hướng Sinh hai mắt muốn rớtra ngoài, cái bụng bự run lắc không ngừng, phát ra giọng nói như con cóc bị giẫm lên cổ.
"Giao tiền! Tiền xếp hàng!" Kim Kiền thẳng sốnglưng, khí thế kinh người: "Chỉ còn hôm nay là hết hạn, bọn đăng đồ từ(*) muốn trêu chọc vị mỹ nhân này tính đến nay đã có ba mươi sáu nhóm,thế nhưng bản lĩnh đều không đến nơi đến chốn, tất cả trêu chọc đềukhông thành công, trải qua thương nghị có hai mươi tám nhóm đăng đồ tửquyết định lưu số xếp hàng trước, đợi về sau luyện tốt bản lĩnh lại đếnkhiêu chiến. Cái gọi là chuyện có trước có sau, nếu ba vị công tử muốnlàm một hồi đăng đồ tử, tất nhiên là phải tuân theo phép tắc, trước giao tiền đặt cọc xếp hàng. Một trăm lượng bạc xếp trước mười lăm vị, támmươi lượng xếp trước mười vị, năm mươi lượng bạc chỉ có thể xếp cuối!"
(*) Ám chỉ những tên háo sắc, đùa giỡn con gái nhà lành.
Nói đến đây, Kim Kiền thông thông cổ họng, tiến sát lên hạ giọng nói: "Bavị công tử, cơ hội như vậy không phải ngày nào cũng có thể gặp được, đùa giỡn phải làm sớm, chậm trễ đồ ăn hoa cúc đều nguội lạnh hết!"
Lời này vừa dứt, lại một trận yên tĩnh.
Dần dần, có mấy người dân không nhịn được, phụt cười ra tiếng, sau đó càngngày càng đông dân chúng bật cười, giọng cười càng lúc càng lớn, ngườicười càng lúc càng nhiều, cuối cùng hơn trăm dân chúng vây xem đều cườivang, nghiêng trước ngửa sau.
"Ha ha ha, đây, đây là tiểu tử từ đâu trồi ra vậy, nói chuyện tức cười như thế, ha ha ha..."
"Đùa giỡn cô nương nhà lành còn phải xếp hàng, ha ha ha, cái này quả thực là mới nghe lần đầu, không, không thể tưởng tượng...Không, không được,cười chết ta..."
Bị dìm trong tiếng cười ầm ĩ, ba đại công tử Vân Dung xã sắc mặt từ trắng chuyển xanh, từ xanh biến đỏ, từ đỏ đổi đen,thật là tưng bừng rực rỡ.
"Câm miệng, câm miệng hết cho ta!" Ngưu Hướng Sinh thẹn quá hóa giận, lớn tiếng phẫn nộ quát: "Kẻ nào dám cườitiếp một tiếng, ta lập tức xé rách miệng hắn!"
Một tiếng quát này, làm mọi người tức thì im bặt, trên con phố lại lặng ngắt như tờ.
"Tiểu tử thối từ nơi nào đến, là không muốn sống !" Cao Hoa hướng tới mấy tên giang hồ đã thủ quát: "Còn không mau chém tên tiểu tử thối này ngay cho ta?"
Lập tức có ba tên giang hồ đả thủ xông lên trước, rút đao hướng tới người Kim Kiền chém xuống.
Dân chúng nhất thời chợt lạnh trong lòng, thầm nghĩ không ổn.
Chỉ thấy dưới chân Kim Kiền lướt đi vài bước kỳ dị, hữu kinh vô hiểm né qua sát chiêu, xoay tròn khẽ chuyển, lại vững vàng đứng bên sườn khác củaba đại công tử, cười hì hì nói: "Ba vị công tử, nếu không có tiền cứ nói thẳng, niệm tình các ngươi là băng đăng đồ tử đứng đầu thành Hàng Châu, dũng khí đáng khen, nên ta đành nhượng bộ một bước chịu lỗ vậy, chínlăm thôi, ba vị nghĩ thế nào?"
Giang Xuân Nam gương mặt vốn trắng nõn giờ lại tức giận đến trắng bệch, toàn thân run rẩy chỉ vào thiếuniên nổi giận mắng: "Hoang, hoang đường, chưa bao giờ nghe nói đùa, đùagiỡn mà cũng phải giao tiền xếp hàng!"
Kim Kiền cười vô lại:"Chiếm lấy con phố, ngăn cản dân chúng đi lại chỉ vì muốn đùa giỡn congái nhà lành...Khụ, cái đó...Đùa giỡn mỹ nhân nhà lành...việc vô liêm sỉ đê tiện hạ lưu hoang đường bực này ba vị công tử cũng làm được, bất quá chỉ giao ra vài lượng bạc xếp cái hàng, căn bản chính là dệt hoa trêngấm, có chỗ nào hoang đường?"
"Ngươi! Ngươi ngươi ngươi ngươi!"Ba tên công tử sáu mắt trừng trừng, chỉ vào Kim Kiền, môi run run, nửacâu cũng không nói nên lời.
Dân chúng bên kia lại truyền đến vài tiếng cười khì.
"Lên! Đều lên cho ta! Chém hắn!" Cao Hoa cất giọng the thé quát lên, giọng kia so với tiếng vịt bị nhổ lông còn khó nghe hơn.
Nhất chúng giang hồ đả thủ tuân lệnh, một đống tên xách đao trong tay vọt về phía Kim Kiền, chỉ chừa lại tám tên tay chân ở lại tiếp tục vây hãm mỹnhân.
"Ê ê ê, quân tử động khẩu không động thủ a a!" Kim Kiền hai tay ôm đầu, cong thắt lưng chạy tán loạn, nhất chúng đả thủ trái bổphải chắn, trước chặn sau đuổi, nhưng hết lần này đến lần khác đều không sờ tới được ngay cả góc áo của Kim Kiền, trái lại còn làm cho bọn giang hồ đả thủ mệt tới mức khí trên không tiếp nổi khí dưới.
"Ăn hại! Một đám ăn hại!" Ba tên công tử Vân Dung xã ngoác mồm chửi to.
Ngược lại dân chúng chung quanh nhìn thấy cảnh này lại thập phần vui mừng, ai ai cũng cao hứng phấn chấn, còn có mấy người vỗ tay trầm trồ. Trong lúc nhất thời, tiếng chửi bậy, tiếng khen ngợi, tiếng đao kiếm va chạm xenlẫn vào một chỗ, náo nhiệt biết bao.
Nhưng bất quá chỉ sau một ly trà nhỏ thời gian, khi ánh mắt mọi người nhìn ra con đường lần nữa, thì tình thế đã có phần chuyển biến.
Tuy Kim Kiền thân thủ nhanhnhẹn, thân pháp quỷ dị, nhưng không hề có sức đánh trả mà chỉ một mựctrốn chạy, hơn nữa thời gian càng lâu thân hình dịch chuyển càng chậm,dần dần, sắc mặt đã bắt đầu trở nên tái nhợt, có mấy lần đã bị lưỡi đaocắt qua ống tay áo, hiện tượng nguy hiểm dồn dập nảy sinh.
Tiếngreo hò của dân chúng càng ngày càng yếu, cuối cùng một câu cũng nghekhông được, đều nhìn Kim Kiền mà toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Kim Kiền lúc này cũng âm thầm kêu khổ, một mặt lủi trốn, một mặt ngắm hướng Mạc Ngôn bên kia.
Sau khi bị một lưỡi dao xẹt sát qua chóp mũi, Kim Kiền đột nhiên hét lớn một tiếng: "Còn không dừng tay cho ta!"
Mấy tên đả thủ đang đảo quanh Kim Kiền bị giọng quát này làm hoảng hốt, đều không tự chủ được đứng khựng lại, vẻ mặt đề phòng nhìn chòng chọc KimKiền.
Kim Kiền thở ra một hơi, lau mồ hôi chỉ chỉ phía sau bọn chúng, híp mắt nhỏ nhếch miệng cười.
Bọn đả thủ giật nảy trong lòng, ngoái đầu nhìn lại, nhất thời trong lòng lạnh đi phân nửa.
Chỉ thấy mấy tên đả thủ vốn đang vây hãm kèm chặt hai bên mỹ nhân, từng tên từng tên đều cứ như cọc gỗ cắm ngay tại chỗ, mặt đầy hoảng sợ, hiểnnhiên là đã bị người điểm huyệt.
"Sao, sao lại thế này?" Ba công tử Vân Dung xã kinh hô.
Một người chậm rãi đi ra từ phía sau bọn đả thủ cứng đờ, hắc y đao rộng, mặt không biểu cảm, đúng là Mạc Ngôn.
Những kẻ được Vân Dung xã thuê đến này cũng là nhân vật lăn lộn trên gianghồ, bấy giờ vừa thấy thanh niên hắc y vô thanh vô tức chế phục mấyngười, hiển nhiên phải là một cao thủ, sắc mặt nhất thời biến đổi.
"Cẩn thận, tên này thân thủ không tồi!" Có người nhỏ giọng nói.
Chúng đả thủ đưa mắt với nhau ra hiệu, lập tức buông tha thiếu niên gầy yếucông phu loại ba, đổi lại vây quanh thanh niên hắc y, trận địa đón địch.
Mạc Ngôn vẫn không thèm nhìn đến hơn mười tên đả thủ sát khí đằng đằngtrước mắt, trái lại quát lên một tiếng: "Thiệu Vấn, ngươi thân là thịvệ, nhưng lại để cho công tử lâm vào hiểm cảnh như thế, phải bị tội gì?"
"Ai da da, Mạc Ngôn đại ca, ngài nói vậy là oan uổng ta!" Một thanh niêncũng áo đen giày đen, thắt lưng giắt trường đao, đi ra từ phía sau mấytên đả thủ cọc gỗ, vẻ mặt ai oán nói.
Người này thân cao lớn, sức phối so với Mạc Ngôn có tám phần tương tự, chẳng qua biểu cảm so vớiMạc Ngôn phong phú hơn, một đôi mắt cong cong hình bán nguyệt rất riêngbiệt, cho dù hiện tại phải cố sức làm ra bộ dạng khổ sở, thoạt nhìn vẫnlà một bộ mặt cười hì hì: "Ta với công tử thành thành thật thật đợi ởđây chờ ngươi với Kim công tử mua điểm tâm về, ai ngờ đột nhiên tai bayvạ gió, bỗng dưng từ đâu trồi lên một bang đăng đồ tử không biết đúngsai liền vây hãm ta và công tử lại, thật sự là người đang ngồi trongnhà, họa từ trên trời xuống a!"
Sắc mặt Mạc Ngôn trầm xuống: "Thiệu Vấn!"
"Vâng! Vâng! Thiệu Vấn thất trách!" Thiệu Vấn vội lớn tiếng tạ lỗi, cuối cùng, lại nhỏ giọng nói thầm: "Nói cho cùng, còn không phải là công tử chúngta lớn lên quá câu người sao..."
Mạc Ngôn mở trừng hai mắt, hét lớn một tiếng: "Ngươi còn nói bậy, để công tử cắt đầu lưỡi của ngươi!"
Không ngờ Thiệu Vấn vừa nghe lại nghẹn ra vẻ mặt khóc tang, quay đầu nói: "Công tử, Mạc Ngôn lại bắt nạt người!"
"Hai người các ngươi bớt tranh cãi đi! Đừng làm cho người khác chê cười." Một người đi đến giữa hai người, lắc đầu thở dài nói.
"Hấp ----" Chung quanh vang lên một loạt tiếng hít khí.
Ngoại trừ nhất chúng Vân Dung xã mới đó đã nhìn qua bộ dáng người này, cònlại phần lớn dân chúng vây xem đều là lần đầu nhìn thấy rõ ràng tườngtận, do đó chỉ một thoáng đã dậy lên một trận sóng lớn xôn xao.
Chỉ thấy người này, toàn thân áo dài thêu gấm, dáng người nhỏ thẳng, da như ngưng phấn, mày như liễu xanh, con ngươi chứa nước, thật sự là mỹ nhânbay bổng còn hơn tiên nữ hạ phàm.
Với danh tiếng mỹ nhân sinh ratrong thành Hàng Châu này, trong thành ngoài thành cô nương tướng mạoxinh đẹp tuyệt trần không phải là ít, nhưng mỹ nhân tựa như bước ra từtrong tranh thế này cũng là chưa bao giờ gặp qua.
"Ai ya, cô nương này thật là quá xinh đẹp!"
"Đây chính là cô nương vừa mới bị ba công tử Vân Dung xã ngắm trúng sao..."
"Mỹ nhân, thật sự là mỹ nhân!"
Vị "Mỹ nhân" mê hoặc mọi người này hiển nhiên chính là Phạm tiểu vương gia Phạm Dung Hoa.
Chỉ thấy Phạm tiểu vương gia vẻ mặt bất đắc dĩ, lại thở dài, hướng tới bangười Ngưu, Cao, Giang Vân Dung xã chắp tay: "Ba vị, ở đây có phải cóhiểu lầm gì hay không?"
Ba tên công tử Vân Dung xã ngày thườngtrong thành Hàng Châu tác uy tác phúc, không thể ngờ hôm nay lại bị mộtkẻ từ đâu đến làm tiêu khí thế, làm sao có thể nuốt xuống cơn giận này,lúc này vừa nghe trong lời của mỹ nhân hình như có ý thỏa hiệp lại càngthêm vài phần kiêu căng.
"Hiểu lầm, không có gì hiểu lầm!" NgưuHướng Sinh nghiến răng hung hăng nói: "Trói mỹ nhân này đem về cho ta,Ngưu gia ta phải lấy mỹ nhân này làm tiểu thiếp thứ mười chín của ta!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt Mạc Ngôn nhất thời trầm xuống, keng một tiếng rútra cương đao, đằng đằng sát khí: "Nói năng lỗ mãng, chết!"
Sắcmặt Thiệu Vấn cũng khó coi vô cùng, đôi mắt cong cong hình bán nguyệnvút cái dựng thẳng, cứ như Diêm Vương cười, chậm rì rì rút ra lưỡi thép, cười lạnh nói: "Lưỡi đao thép này ta mới lắp, còn chưa thấy máu, hômnay đã có thể nếm chút máu tươi rồi!"
Lời còn chưa dứt, mọi người đã thấy trước mắt hai đợt kình phong gào rít phóng qua, nháy mắt lầnnữa, hai thanh niên hắc y không biết từ khi nào đã vọt vào giữa vònggiang hồ đả thủ, bóng dáng đen kịt như gió xoáy, đao như tia chớp, đemmấy tên giang hồ thủ hạ của công tử Vân Dung xã chém như ngã rạ trênđất.
Mấy tên đả thủ còn lại tức thì quá sợ hãi, vắt chân lên cổchạy trối chết, ba tên Ngưu, Cao, Giang cũng sợ tới mức mặt không cònchút máu, vội quay đầu bỏ chạy, cuống cuồng không biết lựa đường thế nào lại chạy đến trước người Kim Kiền.
Kim Kiền đã muốn khôi phụclại một chút sức lực, vừa thấy cảnh này nhất thời mừng rỡ, bước lên phía trước che ở trước người ba tên Ngưu, Cao, Giang, ngăn lại: "Mạc huynh,Thiệu huynh, chờ một chút!"
Bên kia Phạm tiểu vương gia cũng gấp giọng hô: "Mạc Ngôn, Thiệu Vấn, dừng tay!"
Mạc Ngôn, Thiệu Vấn nghe thấy mệnh lệnh của chủ tử nhà mình, lúc này mớikhông tình không nguyện ngừng tay, lại không dám nổi cáu với Phạm tiểuvương gia, chỉ có thể đem tức giận đổ trút lên người Kim Kiền.
"Ngươi lại đợi cái gì?" Mạc Ngôn lạnh giọng.
"Kim huynh có cao kiến gì?" Thiệu Vấn cười lạnh.
Kim Kiền cười hì hì đáp: "Đừng vội, đừng vội, đợi ba vị công tử này giao tiền xếp hàng rồi chém cũng không muộn!"
Lời vừa nói ra, không khí nhất thời có chút thay đổi kỳ diệu.
Mí mắt Mạc Ngôn khẽ động, vọt lùi về phía sau cách xa Kim Kiền hai bước.
Hai mắt Thiệu Vấn cong cong: "Kim huynh quả nhiên cao kiến..."
Phạm tiểu vương gia vội vàng đi đến bên cạnh Kim Kiền, thở dài nói: "TiểuKim, đệ lại quậy phá! Chúng ta xuất hành lần này là vì cứu người, chớ để vì việc nhỏ mà dẫn đến thị phi..."
"Công Tử bị người...bị người...cái này cũng không phải là việc nhỏ!" Thiệu Vấn hô.
"Công tử!" Mạc Ngôn tiến lên một bước, vẻ mặt không tán thành.
"Đúng vậy, ít nhiều cũng nên thu một trăm tám mươi lượng phí tổn thất tinhthần!" Kim Kiền chính nghĩa ngay thẳng nói, chống nạnh một cái vừa vặnlộ ra tay áo vừa bị bọn đả thủ cắt qua.
Không ngờ, Hiếu NghĩaVương gia Đại Tống mới đó còn nghiêm nghị tuyên bố nam tử đường đường bị đùa giỡn bên đường bất quá chỉ là chuyện nhỏ, lúc này vừa thấy vết đaotrên ống tay áo Kim Kiền, tức thì sắc mặt đại biến: "Tiểu Kim, quần áocủa đệ sao lại bị rách?"
"Ôi chao?" Kim Kiền sửng sốt, cúi đầu nhìn một cái: "Là lúc ứng đấu với mấy tên giang hồ không cẩn thận bị cắt qua..."
"Thái quá, lại dám bắt nạt Tiểu Kim!" Mắt nước của Phạm Dung Hoa bốc hỏa, mày liễu dựng ngược, lớn tiếng quát: "Mạc Ngôn, Thiệu Vấn, chém ba tên bạihoại này ngay lập tức!"
Mạc Ngôn, Thiệu Vấn ngơ ngác nhìn Vương gia nhà mình, biểu tình cứng ngắc.
Kim Kiền co rúm chân mày, bước lên phía trước xoa dịu: "Bất, bất quá chỉ là một bộ quần áo, không sao, không sao, chớ để ầm ĩ làm chết người, bồithường chút bạc là xong ngay!"
Phạm tiểu vương gia liếc mắt nhìnKim Kiền, phồng quai hàm tức giận một lúc lâu, mới gật gật đầu nhìn vềphía ba tên công tử, thở hồng hộc nói: "Xem như nể mặt Kim Kiền, lần này tha cho các ngươi một mạng, thức thời liền đem bạc giao ra đây!"
Ba tên Ngưu, Cao, Giang sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, run run cả buổi,vẫn là Giang Xuân Nam một bụng chữ nghĩa giở giọng khàn khàn hét lên một tiếng: "Cướp, có cướp a a!"
Đáng tiếc, một tiếng kêu khóc tâm huyết này lại không có bất cứ hiệu quả gì.
Bọn tay chân giang hồ, gia đinh hộ vệ của ba vị công tử này người bị thương thì bị thương, kẻ bị ngã thì ngã, số còn lại không nên trò trống gì đãsớm bị dọa vỡ mật, chuồn mất.
Dân chúng chung quanh hận không thể thấy ba tên này bị ngàn đao vạn xẻo, bấy giờ giễu cợt cười trộm cònkhông kịp, làm sao có thể tiến lên giúp đỡ.
Ngưu Hướng Sinh, CaoHoa và Giang Xuân Nam ba vị này được xưng là nhân vật quát tháo mộtphương, cũng phải trơ mắt nhìn thiếu niên gầy yếu kia mắt nhỏ tỏa sáng,một bên xắn tay áo một bên tiến lên, miệng còn hùng hồn ra vẻ thànhthạo: "Chuyện lục soát người này ta rất lành nghề, chậc chậc, xem quầnáo đai lưng của ba vị đều là thượng phẩm a!"
"Cướp rất hay!"
"Báo ứng a báo ứng!"
"Hả lòng hả dạ a, ha ha!"
Dân chúng vây xem mặt mày hớn hở, reo hò từng trận, chỉ còn thiếu mỗi xông lên giúp Kim Kiền một phen.
"Ta đến mở rộng tầm mắt, xem người nào ngay cả Vân Dung xã cũng dám cướp?"
Bất thình lình giữa không trung thình lình truyền tới một tiếng quát to.
Chỉ thấy một người đạp không bay tới từ bên ngoài đám người, xoay thân đápxuống, chạm đất nhẹ nhàng, hẳn là người có khinh công thượng đẳng.
Ba tên công tử Vân Dung xã vừa nghe thấy tiếng quát của người này, vốntưởng là người bước ra tương trợ, nhưng lúc này trông rõ tướng mạo củangười mới tới, sắc mặt vốn xám trắng tức thì chuyển sang xanh mét.
Chỉ thấy người này, tuổi ước độ nhị tuần, ăn mặc theo kiểu ngư gia, thắtlưng buộc sọt cá, ống quần xắn cao, chân đi giầy rơm, màu da cổ đồng,mặt to góc cạnh, mày kiếm mũi thẳng, đôi mắt rất có thần lướt quanh mộtvòng, khi nhìn thấy Phạm Dung Hoa liền nhếch miệng cười, lộ ra hàm răngtrắng lóa.
"Ta tưởng là ai có gan bực này, hóa ra là Tiểu Phạm!"
"Đinh Nhị ca?" Phạm Dung Hoa mặt đầy kinh hỉ hô: "Vì sao huynh lại ở chỗ này?"
"Ta? Ta tới đây để đón đệ thôi!" Ngư lang cười nói: "Hôm trước đại ca nhậnđược thư của Tiểu Phạm, biết được đệ sắp dẫn theo danh y đến đây, liềnđá ta ra khỏi cửa, để ta tới đón đệ. Không ngờ rằng vừa mới vào thànhHàng Châu, chợt nghe nói có cao nhân trừng trị bọn Vân Dung xã, ta kíchđộng quá tính đến kết bạn với anh hùng, ai dè lại chính là Tiểu Phạmđệ!"
Phạm Dung Hoa nhất thời có chút ngượng ngùng: "Đinh nhị ca nói đùa, hai chữ anh hùng Dung Hoa không dám nhận."
"Haizz, lão đệ có can đảm trêu đùa Vân Dung xã, liền có thể mang hai chữ anh hùng." Ngư lang nói.
Sắc mặt Phạm Dung Hoa hơi hơi ửng đỏ: "Không phải đệ trêu đùa bọn chúng, là bọn chúng trêu đùa đệ..."
"Gì?" Ngư lang nghe vậy liền sửng sốt, đưa mắt nhìn biểu tình của dân chúngxung quanh một vòng, lại xem xét Phạm Dung Hoa, xong ngó qua ba tên công tử Vân Dung xã, lúc này dường như đã hiểu ra đôi chút, trên mặt hiện ra vẻ muốn cười lại không dám cười: "Tiểu Phạm, chớ không phải ngươi bịVân Dung xã này..."
Phạm Dung Hoa cúi đầu, Mạc Ngôn, Thiệu Vấn quay đầu đi, đến cả Kim Kiền da mặt dày nhất, trên mặt cũng có chút không nhịn được.
Ngư lang nghẹn nửa ngày, cuối cùng không nén nổi nữa, vỗ đùi cười to: "Haha ha ha, khó trách, khó trách, tướng mạo của Tiểu Phạm đệ, nghĩ lại lúc ta lần đầu gặp đệ cũng đã nhìn muốn rớt mắt ra, khó trách Vân Dungxã...Ha ha ha..."
Câu nói này của Ngư lang, ngoại trừ nhóm ngườiPhạm Dung Hoa, những người khác đều có chút không hiểu. Giang Xuân Namcủa Vân Dung xã tựa như bừng tỉnh đại ngộ, bước lên phía trước ôm quyền: "Xin hỏi vị này có phải là Đinh Triệu Huệ Đinh nhị hiệp của Mạt Hoathôn?"
Ngư lang liếc Giang Xuân Nam một cái, nhếch mày nói: "Sao? Giang công tử biết ta?"
"Đinh thị song hiệp Mạt Hoa thôn danh khắp Giang Nam, ai ai không biết?" Giang Xuân Nam cười xòa nói.
Ngư lang cười đùa đáp trả: "Sợ là còn không vào được mắt của Vân Dung xã thôi!"
"Đinh nhị hiệp lại nói đùa rồi." Cao Hoa cũng tiến lên trước phụ họa, lạinhìn thoáng qua Phạm Dung Hoa, hỏi: "Không biết vị này với Đinh nhị hiệp có quan hệ gì?"
"Cố nhân." Ngư lang, cũng chính là Đinh Triệu Huệ cười đáp.
Giang Xuân Nam và Cao Hoa liếc nhau, lại thi lễ nói: "Thì ra là hồng nhan tri kỷ của Đinh nhị hiệp, chúng ta đường đột, cái gọi là quân tử không đoạt người có chốn..."
Lời còn chưa nói xong đã bị một trận cười củaĐinh Triệu Huệ đánh gãy: "Hồng, hồng nhan tri kỷ? Của ta, trời ơi, cườichết ta...Ha ha ha ha..." Đinh Triệu Huệ ôm bụng ngồi trên đất cườinghiêng ngả hơn nửa ly trà nhỏ, mới chậm lấy lại sức, chỉ vào Phạm DungHoa nói: "Ba, ba vị, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, đây chính là namnhân!"
Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời khiếp sợ tại trận, ba công tử Vân Dung xã có bộ mặt bị sét đánh.
"Hắn, hắn hắn là nam nhân?" Ngưu Hướng Sinh lồi mắt ếch, run giọng nói.
"Không, không thể nào! Quốc sắc thiên tư như thế, như thế..." Cao Hoa môi run run.
"Gạt, gạt người!" Nửa bên mặt Giang Xuân Nam co rúm.
"Cô nương xinh đẹp như vậy lại có thể là nam nhân?" Dân chúng vây xem xao động dị thường.
"Bản công tử vốn là đường đường bảy thước nam nhi, có gì ngạc nhiên?" PhạmDung Hoa dựng thẳng mày liễu, hào khí ngàn vạn lần vỗ vỗ cái ngực bằngphẳng của mình.
Mạc Ngôn, Thiệu Vấn, Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến hung hăng gật đầu.
Đinh Triệu Huệ nhịn cười: "Một đại nam nhân không hề giả!"
Ba công tử Vân Dung xã đăm đăm dán mắt vào Phạm Dung Hoa một lúc lâu sau,đột nhiên, Ngưu Hướng Sinh hai mắt trắng dã, rầm một tiếng ngã ngửaxuống đất, đúng là đã té xỉu.
"Vô cùng nhục nhã! Vô cùng nhụcnhã!" Cao Hoa dùng quạt xếp che mặt kêu lên, hướng tới bọn tay chân bêncạnh quát: "Còn không mau mau đỡ Ngưu huynh trở về!"
Có vài tênđả thủ còn có khả năng động đậy giãy dụa bò lên, vất vả dùng sức chíntrâu hai hổ mới nâng được Ngưu Hướng Sinh dậy, Cao Hoa chạy theo sau.
"Không thể tin được chúng ta đường đường là Vân Dung xã tung hoành bụi hoa mấy năm, cư nhiên cũng có ngày nhìn lầm, lại có thể đùa giỡn một tên namnhân thối..." Sắc mặt Giang Xuân Nam một trận xanh một trận trắng, đangmuốn theo sau đi khỏi, lại bị Kim Kiền một phen tóm lại.
"Quần áo hỏng, đền tiền!" Kim Kiền trừng mắt nhỏ nói.
Giang Xuân Nam giật giật da mặt trừng Kim Kiền một cái, sờ soạng lấy ra haitấm ngân phiếu nhét vào trong tay Kim Kiền, sau đó quay lưng chạy trốichết.
Kim Kiền cầm ngân phiếu trong tay vẩy vẩy, vô cùng hài lòng giấu vào trong ngực, đi đến bên cạnh Phạm tiểu vương gia.
"Vị này là?" Đinh Triệu Huệ hứng thú, đảo tròn tròng mắt nhìn chằm chằm Kim Kiền.
"Vị này chính là người Dung Hoa mời đến từ Biện Kinh." Phạm Dung Hoa có ý chỉ.
Đinh Triệu Huệ nghe xong lập tức nghiêm sắc mặt, hướng tới Kim Kiền ômquyền: "Đinh Triệu Huệ có lễ. Việc này không nên chậm trễ, thỉnh các vịtheo ta đến Mạt Hoa thôn."
Kim Kiền vừa thấy thái độ của haingười liền biết vị trong nhà có người bệnh ra tay hào phóng theo lờiPhạm Dung Hoa, chính là vị trước mắt này, tức thì mừng rỡ ra mặt, vộivàng bắt kịp.
Năm người vừa đi, dân chúng trên đường không cònnáo nhiệt để xem cũng đều từ từ tản đi, con phố phục hồi thông suốt nhưnước chảy.
Đáng thương cho mấy tên đả thủ bị Mạc Ngôn điểm huyệt, vẫn ở dưới sức ép chỉ chỉ trỏ trở đâm xương nhạo báng của những ngườiqua đường mà kiên cường sống qua hết một canh giờ, sau khi huyệt đạo tựđộng cởi bỏ mới lảo đảo chạy trốn, thật chật vật.
Hai ngày sauđó, lời đồn ba vị công tử Ngưu, Cao, Giang Vân Dung xã bị đoạn tay áovang dội khắp thành Hàng Châu, ba vị công tử chịu tổn hại sâu sắc cả vềthể xác lẫn tinh thần, nằm liệt giường gần nửa tháng trời, ghi dấu thờikỳ Vân Dung xã mai danh ẩn tích, khiến dân chúng Hàng Châu vỗ tay ănmừng không ngớt.
Đương nhiên, việc này nói sau.
*
Mạt Hoa thôn ở ngoài Tây Hồ năm dặm, trong thôn hơn trăm nhân khẩu, với gia tộc Đinh thị có số người hùng hậu nhất. Một nhà Đinh thị, đời đời tậpvõ, dùng võ gia truyền, mỗi đời đều có người tài, thế hệ này lại xuấthiện hai huynh đệ kiệt xuất Đinh Triệu Huệ, Đinh Triệu Lan võ nghệ caocường, nổi danh hiệp nghĩa, được người giang hồ xưng là Đinh thị songhiệp, có thể sánh bằng danh tiếng của Ngũ thử Hãm Không đảo.
Nhóm người do Đinh Triệu Huệ dẫn đường bất quá nửa canh giờ đã đến cửa thôn, ở cửa thôn sớm đã có tiểu đồng Đinh gia chờ đợi, Đinh Triệu Huệ lệnhcho tiểu đồng đi lối tắt đến trước truyền tin, bản thân dẫn theo nhómPhạm Dung Hoa chậm rãi đi ở phía sau.
Đường nhỏ thông đến Đinhgia, hai bên đều là rừng cây xanh mướt, sâu thẳm mát mẻ, đôi khi có vàiánh mặt trời loang lổ đâm xuyên qua lá cây rơi vãi xuống đất, trong rừng trăm chim hót xướng, gió lành thoang thoảng, làm người ta thần thanhkhí sảng, tựa như thân tâm đều được gột tẩy bằng suối trong.
Dọcđường đi Đinh Triệu Huệ tuyệt không nhiều lời về người bệnh trong nhà,ngược lại chỉ hết sức ân cần giới thiệu cảnh sắc chung quanh với mọingười, tuy nhiên người sáng suốt có thể nhìn ra, trong ánh mắt của Đinhnhị hiệp dường như có sắc ưu sầu, hẳn là có quan hệ không nhỏ với ngườibị bệnh. Tất cả mọi người đều ngầm đoán xem người trúng độc này rốt cuộc là có quan hệ thế nào với Đinh gia.
Chỉ có Kim Kiền, tuy rằng cũng suy sâu nghĩ khổ, nhưng nội dung suy nghĩ lại khác một trời một vực với mọi người.
Đinh Triệu Huệ...Đinh thị song hiệp...
Rất quen a...Rốt cuộc là từng nghe qua ở đâu?
Nhưng cho dù tất cả tế bào não trong đầu đều vận động khắp lượt, Kim Kiền cũng không nghĩ ra được nguyên do.
Mọi người đi ước chừng nửa ly trà nhỏ, trước mắt dần trở nên rộng mở thoáng đãng, chỉ thấy một dàn đá xanh vẩy cá trải ra trên đường, ở cuối conđường đá chính là cửa trang, phía trên treo một tấm hoành phi bằng gỗmun, mặt trên viết hai chữ "Đinh trang", xà rộng cao ngất, cổng chính mở toang, trên bậc tam cấp có một người đang đứng, một đội đinh trang vâyhầu phía sau.
Người trên thềm nhìn thấy mọi người liền bước ranghênh đón, mặt đầy ý cười, trong miệng hô: "Phạm lão đệ, đệ thật làmcho ta chờ lâu quá!"
Thấy người này, toàn thân trường sam đế lamcổ xanh, đầu vấn khăn vuông, eo thắt đai lưng to bản, bước xuống bậc tam cấp đi đến gần mọi người, ngoại trừ Phạm Dung Hoa vẻ mặt vui mừng tiếnlên chào hỏi ra, còn lại Kim Kiền, Mạc Ngôn, Thiệu Vấn đều giật nảy mình ----- Tướng mạo người này trông giống hệt Đinh Triệu Huệ, chỉ có màu da hơi trắng, bước chân có vẻ vững vàng hơn Đinh Triệu Huệ đôi chút.
Phạm Dung Hoa vừa thấy vẻ mặt sững sờ của ba người không khỏi cười ha hảnói: "Vị này chính là đồng bào song sinh với Đinh Triệu Huệ, đại ca Đinh Triệu Lan, thế nào, có phải là giống nhau như đúc hay không?"
Ba người bấy giờ mới hiểu ra, vội ôm quyền thi lễ.
Huynh đệ Đinh thị vui vẻ mời mọi người vào ngồi trong phòng chính, dâng lêntrà nước điểm tâm, lúc này Đinh Triệu Lan lên tiếng vào chủ đề chính.
"Phạm lão đệ, trong thư đệ nói mời được một vị y thuật tột bực, không biết là vị nào?" Nói đến đây, Đinh Triệu Lan đưa mắt quét một lượt qua ba người Kim, Mạc, Thiệu.
Phạm Dung Hoa nhìn về phía Kim Kiền nói: "Chính là vị huynh đệ Kim Kiền này."
Lời vừa nói ra, Đinh Triệu Lan nhất thời quá đỗi kinh ngạc.
Đinh Triệu Huệ gãi đầu, hỏi: "Tiểu Phạm a, lúc nãy ở trên đường nhiều ngườilắm miệng không tiện hỏi nhiều, trông vị tiểu huynh đệ này tuổi còn trẻ, chẳng lẽ thật sự lợi hại 'Như Hoa Đà tái thế, Biển Thước tái sinh'giống như trong thư đệ nói sao?"
Phạm Dung Hoa vẻ mặt tự hào: "Tuyệt không nửa lời giả dối!"
Huynh đệ Đinh thị nhìn thấy Phạm Dung Hoa quả quyết như thế, nhất thời an tâm không ít, lúc này lại nhìn đến Kim Kiền, chỉ thấy ngươi này hai mắtlong lanh có thần, ẩn ẩn tỏa sáng, tinh thần sáng láng, thần thái phấnchấn, quả nhiên có phong thái cao nhân thiếu niên anh hùng, ánh mắt haingười nhìn Kim Kiền cũng nhiều thêm vài phần kính trọng.
Đáng tiếc hai người lúc này không nghe thấy tiếng lòng của Kim Kiền, nếu không nhất định phải phun ra hai ngụm máu sửng sốt.
Ánh mắt sáng quắc của Kim Kiền không vì cái gì khác, chỉ vì lúc bước vàocửa Kim Kiền đã đánh giá phân định xong cách bài trí ở đại sảnh, hiệntại đang định giá:
Một cái bàn tám cái ghế làm bằng gỗ đàn, giátrên thị trường đã ngoài ba ngàn lượng, ba cái bình hoa đại cổ, trên thị trường đã ngoài tám trăm lượng, bảy cái bình hoa tiểu cổ, giá thịtrường cũng trên dưới sáu trăm năm mươi lượng, một ấm trà ngon, thượngphẩm hiếm thấy, sáu đĩa điểm tâm tinh xảo, cái này bán ở mấy quán tràlâu chí ít cũng một lượng bạc một đĩa...Tốt! Cực kỳ tốt! Xem ra Phạmtiểu vương gia quả thật không gạt ta, Đinh gia này quả nhiên gia sảngiàu có, nói vậy phí khám bệnh tại gia nhất định cũng không ít!
Huynh đệ Đinh thị tất nhiên không biết bản chất của Kim Kiền, nhưng Phạm tiểu vương gia và nhóm người đi theo, dọc đường đi đã được lĩnh hội vô cùngchân thật, bấy giờ vừa thấy loại bộ dáng này của Kim Kiền, đều thầm nghĩ không ổn.
"Khụ khụ...khụ khụ!" Phạm Dung Hoa ho khan mấy tiếngcũng không thấy Kim Kiền có phản ứng gì, vội phóng ánh mắt về phía MạcNgôn.
Mạc Ngôn ngồi ở bên cạnh Kim Kiền, khoảng cách chỉ chừng nửa thước, trực tiếp đá một cước vào xương cẳng chân Kim Kiền.
"Ai u, ai đá ta?" Kim Kiền hoàn hồn kêu lên bực tức, nhưng vừa nhìn thấyđôi mắt lạnh của Mạc Ngôn ngay lập tức liền thay bằng khuôn mặt tươicười: "Mạc huynh có gì phân phó?"
"Tiểu Kim!" Phạm Dung Hoa vộicao giọng gọi lại lực chú ý của Kim Kiền: "Việc này không nên chậm trễ,đệ mau mau bắt mạch khử độc cho người bệnh đi!"
Kim Kiền lúc nàymới phản ứng lại, vừa thấy tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm lập tức mặt nghiêm mày nhíu, bày ra dáng điệu thần y, ôm quyền nói: "Côngtử nói rất phải, vậy thỉnh cầu nhị vị thiếu hiệp dẫn đường."
Huynh đệ Đinh thị vừa nghe tất nhiên vui sướng, vội gọi trẻ hầu hầu hạ thậttốt chủ tớ Phạm Dung Hoa, sau đó mời Kim Kiền vào hậu viện.
Bangười đi xuyên hành lang hậu viện, sải bước qua cầu gỗ, đi vào sân, ướcchừng phải vòng vo một khắc đồng hồ mới đến trước một tòa lâu nhỏ haitầng tinh xảo.
Chỉ thấy tòa lâu nhỏ này, nằm ở giữa ao xanh câybiếc, trụ nâu tường xanh, hiên cong chếch nghiêng, nước chiếu bóngngược, cá đuổi hương hoa, thật sự là lâu cảnh hòa tan một sắc.
Kim Kiền nhìn khắp chung quanh, càng thêm hài lòng.
Người trong lầu gác sa hoa như vậy, nhất định là người "Quý".
Đinh Triệu Lan đi trước dẫn đường, Đinh Triệu Huệ ở bên giải thích cho KimKiền: "Kim tiểu huynh đệ, người trúng độc chính là bào muội của haichúng ta, từ nhỏ bị hai huynh đệ chúng ta nuông chiều sinh hư, nếu trong lời nói có chỗ nào đụng chạm Kim tiểu huynh đệ xin lượng thứ!"
"Không sao, không sao! Lương y như từ mẫu mà!" Kim Kiền xua tay rộng lượng nói.
Chậc chậc, chỉ cần trả phí chẩn bệnh nhiều vào, cho dù là chẩn trị cho mười điện Diêm La ta cũng bất chấp!
Trong lúc đối thoại, ba người đã đi đến tầng hai bên ngoài khuê phòng muội tử Đinh gia. Đinh Triệu Lan khẽ khàng gõ cửa, nhẹ giọng nhỏ lời nói: "Tiểu muội, Phạm lão đệ mời thần y từ kinh thành đến, muội mở cửa đi!"
Một câu nói xong khiến Kim Kiền không khỏi ghé mắt.
Đinh Triệu Lan này vừa rồi ở đại sảnh còn ăn nói rất có phong cách quý phái, bây giờ gặp tiểu muội nhà mình lại giống như con thỏ ngoan ngoãn phụctùng, lại nhìn qua Đinh Triệu Huệ kia đi, khuôn mặt cười cợt lúc nãycũng sửa lại, ngay cả đặt chân cũng cẩn trọng từng tý.
Xem ra lời của Đinh Triệu Huệ không giả, hai huynh đệ này quả thật coi muội muộinhư bảo bối. Theo đà phát triển của vở kịch, tiểu thư trong phòng nàytám phần là nhân vật điêu ngoa ương ngạnh.
Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của Kim Kiền, giọng nói truyền ra từ trong phòng lại vô cùng dịu dàng êm tai:
"Đại ca, độc này của tiểu muội đã là không thể giải, đại ca có làm thêm gì nữa cũng vô dụng."
Đinh Triệu Huệ vừa nghe liền nóng nảy, bước gấp lên một bước hô: "Tiểu muộichớ nghe mấy tên lang băm trước đây nói hưu nói vượn, thần y mà TiểuPhạm mời đến này y thuật siêu quần, có thể sánh với Hoa Đà Biển Thước,tiểu muội muội mau mở cửa ra, chớ để chậm trễ thần y!"
Hồi lâu, mới nghe từ trong phòng truyền ra một hơi thở dài:
"Cửa không khóa, vào đi!"
Huynh đệ Đinh thị vừa nghe liền vui không kể xiết, vội vàng đẩy cửa phòng mời Kim Kiền bước vào.
Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến, nghĩ thầm: dây dưa nửa ngày căn bản là không khóa cửa, thật sự là lãng phí nước miếng.
Giữa phòng dựng một bức bình phong họa trúc bằng lụa mỏng, bên cạnh bày tríbộ bàn ghế bằng gỗ đàn, men theo tường là một dãy tủ nhỏ khắc hoa, chiếc bàn trang điểm bằng gỗ mun tựa vào giường đối diện cửa sổ, chiếc giường bằng gỗ liêm giăng mành tơ lụa, thanh nhã tố lệ, giấu sang ẩn quý, đủbiết chủ phòng phẩm vị bất phàm.
Một người đang cầm trên tayquyển sách ngồi trên giường, thấy ba người vào phòng, buông sách trongtay ra, nhẹ thở dài một hơi nói: "Đại ca, nhị ca, các ca ca cần gì phảilàm khổ mình chứ..."
Chỉ thấy nữ tử này, tóc đen phủ vai, khôngthoa phấn trang điểm, mày liễu mắt hạnh, da ngọc môi anh đào, trang tĩnh thanh tú, lẳng lặng ngồi giữa màn che, có điều sắc mặt mơ hồ phiếmxanh, e là đã trúng phải quái độc đúng như lời của huynh đệ Đinh thị.
Chợt nghe Đinh Triệu Lan bên cạnh lên tiếng: "Kim tiểu huynh đệ, đây là muội muội Nguyệt Hoa của ta, nửa tháng trước xuất môn vô ý bị nhện độc cắnbị thương, trúng độc rất nặng, không màng ăn uống, tứ chi vô lực, haihuynh đệ ta đã mời danh y phạm vi trăm dặm đến xem chẩn, tất cả đều nóilà không thể cứu, mong rằng Kim tiểu huynh đệ thần thi diệu thủ cứu muội ta một mạng, đại ân đại đức...Kim tiểu huynh đệ?"
Đinh Triệu Lan nói đến nửa câu mới thấy không ổn.
Chỉ thấy Kim Kiền trợn trừng mắt nhỏ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Đinh NguyệtHoa, hít ngược khí lạnh vào miệng, sắc mặt xanh mét, khiếp sợ cùng cực.
Họ Đinh...Tên Nguyệt Hoa...
Đinh, Đinh Đinh Đinh Nguyệt Hoa?
A a a! Là Đinh Nguyệt Hoa a a a!
Ta đã nói cái tên Đinh thị song hiệp này, Mạt Hoa thôn này sao lại quen như vậy!
Đinh Nguyệt Hoa không phải là vợ tương lai của Tiểu Miêu kia sao! Đinh thịsong hiệp chính là anh vợ tương lai của Tiểu Miêu, cậu em vợ, Đinh trang này căn bản chính là nhà vợ tương lai của Tiểu Miêu a!
Có còn thiên lý hay không đây, đối tượng đầu tiên đến khám bệnh tại gialại có thể là vợ của người lãnh đạo trực tiếp, phí chẩn trị này còn thuthế nào đâyyyyyyyyyy!
Chương trước Chương tiếp
Loading...