Cưới Vợ Trước So Chiêu
Chương 2
Ba ngày sau, Tu Lập Hành lần nữa tới “ Tiệm sửa xe MãnPhúc”, vừa vào cửa, Tiểu Trần đã nhanh nhạy ra đón, đồng thời trí nhớ thật tốtkhông chờ hắn báo tên đã nhận ra ngay.
“ Tu tiên sinh, xin chào, anh đến lấy xe sao?”
“Đúng vậy!” Gật đầu một cái, Tu Lập Hành lập tức nhìnthấy chiếc xe màu bạc của mình.
Tiểu Trần động tác cũng không chậm, lập tức nghiên đầuhướng chiếc xe hô to: “ Tiểu Mân tỷ, Tu tiên sinh tới lây xe, chị xử lý tốtchứ?” Hắn nhớ xe của Tu tiên sinh là Tiểu Hồng tỷ phụ trách. ( Tên tỷ là chữMân trong “Mân côi” tức là hoa hồng, nên khi gọi tiểu Mân, lúc gọi tieru Hồng,mình edit theo bản convert thôi)
Nghe tiếng, Giang Tâm Hồng lại một lần từ dưới xetrượt ra, đầu tiên là đối Tu Lập Hành dâng lên một nụ cười sáng láng, sau đómới cất giọng nói: “ Tu tiên sinh, ngượng quá, có thể phiền anh đợi thêm nửagiờ nữa không?” Dứt lời lại trượt trở vào.
“Tu tiên sinh, thật xin lỗi, có thể phải chờ thêm mộtchút, bất quá anh có thể đến khu nghỉ ngơi, sẽ có người đưa cà phê cùng điểmtâm miễn phí…” Tiểu Trần mặt áy náy xoa xoa tay.
“Không sao!” Lơ đễnh cười, Tu Lập Hành chậm rãi đếnkhu nghỉ ngơi tìm một bàn trống ngồi xuống, tiện tay cầm tạp chí lên xem, ngaysau đó đã có người mang cà phê cùng vài loại điểm tâm nhỏ nhỏ đến.
Nhẹ nhàn dùng một hớp cà phê, hắn xem như lạc thútrong nửa ngày phù sinh nhàn rỗi( tra từ điển thấy “phù sinh” có nghĩa là mônglung, mơ hồ, kiểu người ta hay nói “kiếp phù sinh” đó mà, chắc anh ý muốn nóilà nửa ngày “nhàn rỗi” này thật ra cũng không thật “nhàn rỗi” lắm, không bikdịch seo nữa =.=), dù sao bình thường công việc bận rộn, uống cà phê chỉ đểnâng cao tinh thần, hơn nữa đều ở trong công ty vừa uống vừa dán mắt vào mànhình máy tính, thường không biết mùi vị gì, càng không có nhàn hạ ngồi xuốngthưởng thức như vậy.
Lật lật giở giở xem tạp chí, Tu Lập Hành cũng không đểý trong phần lớn khách hàng nghiêm túc ngồi chờ đã có mấy người khách nữ kìmlòng không được đang len lén nhìn hắn, trong mắt mơ hồ lộ ra ánh sáng hứng thú.Thật ra, thời đại này, nữ nhân độc lập tự chủ đầy đường, gặp được nam nhân cóvẻ thật tốt liền chủ động tiếp cận cũng không lạ, không phải sao?
Huống chi hắn vẻ bề ngoài xem ra lịch sự, ngủ quantuấn dật đẹp mắt, ăn mặt rất có thẩm mĩ, vừa nhìn đã biết là một nam nhân “Tamcao”(*) , nếu có thể nhân cơ hội lằm quen thì tốt quá.
(*)(bản convert là “Trường số ba”, mình không hiểu nênđi hỏi, copy nguyên cái giả thích của ngocquynh520 vô luôn:
#Ami: Theo mình biết thì Trường Số 3 chính là chỉ “Đạođức phẩm chất cao, văn hóa tư cách cao, vận động tài nghệ cao.” Thật ra Trường Số 3 là do QT nó chém chứ Hán Việt =Tam cao = 3 thứ cao…)
Cho nên, rục rịch trong số những nữ nhân đọc lập kiarốt cục có người dẫn đầu phát động công kích –
“Tiên sinh, ngại quá, có thể ngồi cùng anh không? Xungquanh đã không còn bàn trống.”
Nghe tiếng, Tu Lập Hành ngẩng đầu lên, chỉ thấy một côgái trẻ ngũ quan xinh đẹp, ăn mặt hợp thời đập vào mi mắt ( Thật là “đập vào mắt”đó, không phải tớ chém bừa ^.^), hắn nhìn qua những bàn khác một chút, quả thậtnhiều người ( làm ăn khấm khá (_._)’), chỉ bất quá…Hắn nhớ lúc mới vào, vị tiểuthư này hình như là ngồi cùng mấy cô gái khác bên cái bàn cạnh cửa sổ, khôngphải sao?
Bất động thanh sắc hướng bàn gần cửa sổ kia nhìn mộtchút, chỉ thấy mấy cô gái có người hướng vị tiểu thư “không có bàn trống” nàynở nụ cười khích lệ, hắn có ngu nữa cũng ít nhiều đoán ra nguyên nhân, trongbụng không khỏi có chút chán ghét, nhưng trên mặt lại như cũ duy trì lễ phép. “Dĩ nhiên. Mời ngồi”
Dứt lời, hắn lại vùi đầu vào tạp chí, không có ý dịnhtiếp nhận thân cận, dù sao loại kinh nghiệm này hắn cũng có quá nhiều, cuốicùng cũng chỉ khiến người phiền toái, giờ phút này hắn chỉ muốn chạy xe đi, sốliệu cùng biểu đồ bắt đầu chen kín đầu.( đầu đầy số liệu thế này nên mới “ nhầnrỗi phù sinh”)
Tựa hồ không nghĩ tới sẽ bị coi thường, cô gái trẻkhông khỏi có chút uể oải, lặng lẽ nhìn lại phía sau, nhận được ánh mắt khíchlệ, nàng dừng lại vài giây, lên tinh thần không ngừng cố gắn, “ Tiên sinh, xecủa anh cũng tới đưa sửa sao?” Tùy ý tìm một đề tài, cố gắn nặn ra nụ cười hoànmĩ.
Đây không phải là nói nhảm sao? Nếu không phải mang xeđi sửa thì làm sao lại ở chổ này?
Mặt dù biết đối phương chỉ là muốn tìm đề tài bắtchuyện, nhưng vấn đề thiếu chất xám này thật khiến người ta muốn lắc đầu, TuLập Hành thật sâu trong lòng thở dài, trên mặt vẫn như cũ không chút gợn sóng,lễ phép trả lời. “ Đúng vậy.”
Ngắn ngủn hai chữ, sau đó lại im lặng.
“Tôi cũng vậy! Xem, cổ xe màu đỏ kia đúng là xe củatôi.” Làm như không thấy đối phương vô tâm, cô gái trẻ lại nhanh chóng nói : “Tiệm sửa xe này sửa chữa tốt vô cùng, không chỉ sạch sẽ chỉnh tề, còn lập thêmphòng cà phê, món điểm tâm ngọt, rất được phái nữ ưu ái, tôi cũng là khách hànglâu năm ở đây. Đúng rồi, Tiên sinh họ gì, xe của anh là chiếc kia sao?”
Nghe một chuỗi dài lời nói bắn liên hồi, Tu Lập Hànhtrong lòng có chút không kiên nhẫn, cũng không tính trả lời, đang tự nghĩ làmsao thoát thân lập tức có người tới cứu mạng—
“Tu tiên sinh, ngượng ngùng, xe của anh đã sửatốt!”Chát chúa sảng lãng âm thanh nâng lên, Giang Tâm Hồng cười mị mị đứng ngoài cửa khu nghỉ ngơi, tròng mắt tràn đầy hứngthú rõ ràng cho thấy nàng đã nhìn ra tình huống trước mắt.
Haha, không nghĩ tới vị tiên sinh này nhân duyên vớiphái nữ tốt như vậy, mới ngồi một cái đã có nữ nhân chủ động tới gần, thật làdiễm phúc không cạn nha!
“Ngại quá, xin lỗi không tiếp được.” Âm thầm thở phàonhẹ nhỏm, Tu Lập Hành nhanh chóng đứng dậy đi rangoài, để lại cô gái vì tiếp cận không thành mà mặt đầy thất vọng.
Rất nhanh, sau khi hai người rời khu nghỉ ngơi, GiangTâm Hồng rốt cục nhịn không được trêu, “ Tu tiên sinh nhân duyên với phái nữthật không tệ, có hứng thú hay không đến hợp tác một chút a? Yên tâm, không cầnanh động tay dầu nhớt, chỉ cần đứng ngoài cửa làm chiêu bài hấp dẫn khách nữtới là được rồi.” Ha! Nàng lúc trước sao lại không nghĩ tới mỹ nam kế a? Thậtlà thất sách, thất sách!
Được rồi! Về sau góp ý với lão ba, làm ăn không chỉ kĩthuật tốt, ngay cả gương mặt đẹp trai cũng đem ra suy tính luôn.
Không ngờ tới bị nàng cười nhạo, Tu Lập Hành nén sửngsốt, ngay sau đó bày ra biểu tình nhìn như ôn văn, thật ra là đang xảo trá mỉmcười, không nhanh không chậm phản kích. “ Em không phải có hai người anh traisao, muốn “sắc dụ” kì thực không cần tốn tiền tìm người ngoài.”
“ Hai người bọn họ?” Không nhìn được phốc cười sùngsục, Giang Tâm Hồng rung đùi đắc ý ở trước mặt người ngoài cũng lời “đề cao”anh trai nhà mình. “ Coi như hết! Hai con gấu đen ( nguyên văn là Hắc Hùng, tứclà gấu chó) đứng ngoài cửa người ta còn tưởng nơi này là sở thú đi!”
Ách…”Kỳ Nhạc huynh đệ” tuy không phải loại nhã nhặntuấn tú nhưng mà thể trạng to lớn, ngũ quan tục tằng, trong mắt mọi người cũngthuộc loại nam nhân oai dũng ( *), theo hắn biết , trong công ty có không ít nữđồng nghiệp âm thầm thưởng thức, không nghĩ đén lại bị em gái nói thành nhưvậy.
(chổ này để là “man nam nhân”, mình không thể dịch là”man dại” đc, đại khái là kiểu như Từ Hải nhà mình vậy, đẹp kiểu “ râu hùm hàmén mày ngày, vai năm tất rộng thân mười thước cao” á, anh dũng, khí phách, sặc,mà chắc hai anh nì chưa có để râu đâu nhỉ (*-*)///)
Càng nghĩ càng thấy buồn cười, Tu Lập Hành cố nén lại,khó được hảo tâm tiếp tục nói chuyện. “ Không đến nỗi chứ? Người với gấu làmsao giống nhau!”
Cảm thấy ở trước mặt người ngoài giễu cợt anh trai nhưvậy hình như hơi quá đáng, Giang Tâm Hồng nhêch miệng cười một tiếng, đànghoàng thừa nhận, “ Được rồi! Hai người anh kia của tôi thật không thể nói làgấu đen, nhưng hành động tuyệt đối không kém đâu.”
Nói bọn họ hành động giống gấu đen là bởi vì bọn họ từnhỏ cùng nàng đánh nhau thì tung chưởng ra chiêu đều giống hệt gấu bắt cá bênbờ suối, bất quá nàng cũng không để cho bậc mày râu thắng thế; thứ hai, bọn họluôn đề phòng bất cứ nam nhân nào có ý với nàng, cứ như gấu mẹ đề phòng kẻ địchtrộm con vậy, cực độ hung thần ác sát, dọa người ta chạy trối chết, khiến chonàng lớn như vậy mà ngay cả yêu là gì cũng không biết, nghĩ đến lại không kiềmđược thở dài a!
Nghĩ đến anh em bọn họ “ân oán tình thù” cũng thực đặcsắc! Mặc dù không biết nàng nói “ hành động không kém gấu đen” kia là chỉchuyện gì nhưng Tu Lập Hành nghe được lời nói chứa ẩn ý lập tức không khỏi bậtcười, bất quá cũng không nói gì thêm.
Rất nhanh, hắn hỏi rõ phí sửa chữa, vừa thanh toánxong lại chợt nghe một đạo lại một đạo âm thanh “cô lỗ” vang lên, khiến cho hắnkhông khỏi khiêu mi hướng nguồi gốc âm thanh bên cạnh mình nhìn…
“ Hahaha, Tiểu Hồng tỷ, cầu xin tỷ thục nữ một chút!Bụng kêu to như vậy là sợ ai không nghe được đó!” Một bên Tiểu Trần trùng hợpđi ngang qua, nghe đến âm thanh “cô lỗ” vang dội kia lập tức không nể tình cườithật to.
Giang Tâm Hồng cũng không phải đễ bắt nạt, không nóihai lời liền hướng mông hắn đá một cước, bất đắc dĩ lại bị hắn tránh được, cuốicùng cũng chỉ có thể ngang nhiên phản bác, “ Ta buổi trưa chưa ăn, đã sớm đóiđến mức ngực dán vào lưng rồi, bụng kêu là chuyện bình thường, cậu buổi trưa đãquét sạch hai phần cơm, có tư cách gì cười ta.”
Hư! Mấy ngày nay xe đến sửa nhiều, nàng hôm nay từsang sớm đã như con quay loay hoay không ngừng, thời gian dùng cơm cũng khôngcó, thật vất vã bận đến lúc này rốt cục rãnh, vốn định chờ một chút nhất địnhphải đi tế miếu ngũ tạng, ai ngờ bụng cũng không chịu thua kém, không chịu côđơn tranh lên tiếng kháng nghị trước, như vậy Tiểu Trần mới có cơ hội cườinàng.
Kinh hiểm tránh thoát một cước, Tiểu Trần cười hì hìlàm mặt quỷ nghênh ngang rời đi.
“Em đói bụng rồi?” Đột nhiên, ở bên xem cuộc vui, TuLập Hành đi ra hỏi thăm, nhìn mắt nàng còn đầy ý vị tự tiếu phi tiếu.
“Ách…” GiangTâm Hồng khó được lúng túng sờ sờ mũi xin lỗi.
Trời ạ! Lại ở trước mặt khách hàng lớn làm trò cười,hồn vía nàng để đâu chứ.
Thấy thế, Tu Lập Hành mỉnh cười, không đợi nàng trảlời liền mở miệng “ Đi thôi! Tôi mời em dùng cơm.”
Vừa nghe hắn lời nói không lớn nhưng hết sức rõ ràng,bên trong tiệm sửa xe nào là sư phó, nào là học đồ đều vểnh tai, hướng ánh mắttò mò nhìn về phía hai người, rồi lại giống như sợ bị phát hiện cấp tốc thu về,lại cúi đầu giả vờ bận rộn nhưng lực chú ý thực đã đặt hết lên người họ, thậmchí còn có người vụng về lặng lẽ xích tới gần, cố nghe rõ câu chuyện.
“Ha ha, này, này thực không tốt!” Giang Tâm Hồng cườikhan, thế nào cũng không ngờ hắn mời mình dùng cơm.
“Tại sao?” Bị cự tuyệt, Tu Lập Hành không khỏi thấtvọng, theo bản năng hỏi ngược lại.
“Ách…” Muốn nói hắn cùng mình không quen, cũng khôngcòn lí do gì để mời cơm nữa nhưng lại sợ đắc tội khách, Giang Tâm Hồng ấp úngthật lâu cũng không nghĩ ra phải trả lời như thế nào.
Mà Tu Lập Hành trước giờ tâm tư nhạy cảm, mơ hồ đoánđược nguyên nhân nàng cự tuyệt nên nở một nụ cười đối phó “ Bữa cơm này coi nhưthể hiện lòng biết ơn đối với việc mấy ngày trước em giúp tôi một phen.”
Lý do quang minh chính đại như thế khiến Giang TâmHồng ngượng ngùng, vội vàng khoát tay cười, nói : “ Kia thật không có gì, anhthật không cần khách khí như thế…”
“Tôi kiên trì!” Ngữ khí kiên định, hắn lại bổ sung mộtcâu, “ Xin ngàn vạn chớ cự tuyệt, nếu không tôi cuối cùng lại cứ thấy nợ em mộtphần ân tình.”
Nói đến như vậy Giang Tâm Hồng cũng ngại cự tuyệt,nhưng mà –
“ Vẫn là thôi đi!” Suy nghĩ một chút, cuối cùng nànglắc đầu, nhưng lý do thì lại rất là 囧. “Sức ăn của tôi rấtlớn, sợ lại ăn cho anh suy sụp cũng nên!”
Ai nha! Đừng xem nàng gầy teo, thực ra sống bằng côngviệc đòi hỏi thể lực, lại từ nhỏ cùng hai người anh giành ăn mà luyện ra khẩuvị, rất nhiều nam nhân đều so ra sức ăn không bằng nàng, nếu không cẩn thận làmcho hắn túi tiền thủng một lỗ, hôm sau phải ăn cơm trắng nước tương thì tội củanàng cũng thật lớn.
Không nghĩ đến nàng lại tự tỏ khuyết điểm, Tu Lập Hànhthoáng chốc cười. “ Yên tâm, muốn ăn suy sụp của tôi cũng không dễ như vậy,trong lòng ta nắm chắc.”
A…Hắn không phải không cùng “Kỳ Nhạc huynh đệ” ăn cơm,sớm đã biết hai người sức ăn kinh người, đã có anh trai đại thực khách tất sẽcó em gái hảo khẩu vị, cũng không có gì ngạc nhiên.
Hãy nói, so với mấy cô gái rõ ràng không mập lại ngàyngày kêu giảm cân, mỗi món ăn đều giống như gà mổ thóc ăn có một chút xíu, lãngphí thức ăn, hắn ngược lại thích người ăn uống không kiêng kị, biết thưởng thứcmĩ vị hơn.
Trong lòng nắm chắc? Hắn là có ý gì ?
Không hiểu ý tứu trong lời nói, nhưng nếu người mời đãkhông ngại thì người được mời như nàng cũng không có gì áy náy, vì vậy GiangTâm Hồng sảng lãng cười lớn, nghênh ngang đáp ứng, “ Anh đã thành tâm thành ýnhư vậy, tôi cũng không khách khí làm gì, tuyệt đỗi sẽ khiến anh đau lòng mộtlần.
“Mau chuẩn bị tốt ví tiền, tôi rất đói, đi thôi!” Dứtlời, nàng dẫn đầu đi trước, chuẩn bị đại khai sát giới, dù sao có người mờikhách, tất nhiên phải nhiệt tình.
Mà Tu Lập Hành còn lại là khẽ cười đi theo, đối với sựthanh thoát hào sảng của nàng có mấy phần thưởng thức, thậm chí có thể nói làvô cùng có hảo cảm.
Mắt thấy hai người tay trong tay rời đi, sư phó cùnghọc đồ dưới trướng Giang Tâm Hồng không hẹn mà cùng tụ lại một chổ, nhiệt liệttám –
“Oa – Người nam nhân kia thật là có hứng thú với TiểuMân tỷ sao? Nếu không sao lại mời người ta ăn cơm…” Học đồ A hưng phấn suy đoán.
“ Nếu là thật, ta thật lo lắng cho an toàn sinh mạngcủa hắn…” Đã làm việc ở đây qua hai mươi năm, cơ hồ đã nhìn Giang Tâm Hồng lớnlên _sư phó B khoa trương lắc đầu cảm thán.
“Hoàn hảo hôm nay hai anh em sinh đôi không có ở đây,nếu không…Ai…” Phục vụ nhiều năm như nhau, đã thấy nhiều người từng đối GiangTâm Hồng có hứng thú lại bị cặp sinh đôi “cuồng yêu” em gái kia chỉnh không cònhình người, cuối cùng bỏ trốn mất dạng_sư phó C cũng lúc lắc đầu thở dài.
“ Sanh đôi thì có là gì?” Học đồ D cắt một tiếng, lôiĐại Ma Vương ra. “ Ông chủ chúng ta mới thật đáng sợ đi…”
“ Ta thế nào?”
Bổng dưng, một đạo sấm chớp vang dội từ phía sau đánhlại, dọa mọi người sợ đến “Oa” to một tiếng, quay đầu lại nhìn ông chủ nhà mìnhđến, đoàn người hoảng sợ, như chim rừng bị dọa cho bay tán loạn _ sửa xe sửaxe, quét sân quét sân, tra dầu tra dầu, ai nấy đều bận rộn không thôi.
“Làm gì? Làm gì?” Một thân áo thun cùng quần cụt, chânmang dép lê, hoàn toàn chính là đầu đảng lão đại trung niên lưng hùm vaigấu_Giang Mãn Phúc không giải thích được nhìn đám nhân viên kêu la hầm hừ, “Lạigặp quỷ!”
Kì lạ! Sư phó trong tiệm sửa xe ít nhiều đều làm việccùng hắn một hai chục năm, đều cùng nhau xưng huynh gọi đệ, cho dù là học đồbình thường cũng không phân lớn nhỏ bao giờ, thế nào hôm nay lại khẩn trươngnhư vậy, vừa thấy hắn liền giả bộ bận rộn?
Vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủn, Giang Mãn Phúc càng cảmthấy không giải thích được, nghiêng đầu tìm một vòng nhưng lại không thấy congái tâm can bảo bối, chỉ có thể hỏi mọi người, “ Tiểu Mân đâu?”
Hắn vừa hỏi ra miệng, mọi người lại càng cực lực cúiđầu giả chết, mắt nhìn chăm chăm công việc đang làm, giống như công việc kia làđể cứu vơt thê giới, công việc quan trọng, không thể phân tâm, toàn bộ duy trìkhông khí tập trung cao độ — im lặng.
Tình huống quỷ dị như thế càng làm Giang Mãn Phúc cảmthấy kì lạ, trực giác cho thấy nhất định là có vấn đề, vì vậy hắn dứt khoát gọitên một người, “ Lão Trương, Tiểu Mân đâu?”
Chỉ một thoáng, mọi người đồng loạt hướng ánh mắt đồngtình về phía sư phó, trong mắt tràn ngập “ Bảo trọng, cố lên, cực khổ” vân vân,không nói thành lời.
Haiz! Hôm qua mùng một không có cùng lão bà đi cúngbái thật là sai lầm mà.
Sư phó tính toán một hồi, đã bị gọi đích danh như vậycũng chỉ có thể nhắm mắt đứng lên, “Hắc hắc…Lão đại, Tiểu Mân…nàng…nàng …đi ăncơm…” Xoa xoa tay cười không dứt, lão Trương thật chuyên nghiệp bỏ qua trọngđiểm, thật không hổ hai mươi năm thâm niên, kinh nghiệm phong phú.
Giang Mãn Phúc làm gì dễ qua mặt như vậy, nhìn mọingười thần sắc quỷ dị, không khỏi nhướng mày, phát hiện sự việc tuyệt đối khôngđơn giản như vậy, hét hỏi: “ Đi lúc nào? Đi đâu? Đi với ai?”
(Papa thế này con gái không ế mới lạ #.#)
Quả nhiên Lão Trương bị dọa đến thật sâu thở dài một cái, bất đắc dĩ chỉ rabên ngoài, “Mới vừa đi, ở đối diện, cùng khách hàng.”
Cùng khách hàng?! GiangMãn Phúc kinh hãi, môi dày lắp bắp như thể đóa hoa gặp gió run rẩy liên hồi. “Là nữ…hay…nam?”
“…Nam.” Hai tay bưng tai, không dám nghe.
“Tiểu Mân a– ” Trong nháy mắt, tiếng kêu thê lươngsánh ngang với Đậu Nga (*) vang vang tận mây xanh, dọa cho vô số chim đậu trêncột điện bên ngoài sợ hãi bay mất, Giang Mãn phúc vừa chạy ra bên ngoài vừa kêukhóc, “ Tâm can của ta, con trăm ngàn lần cũng không được để nam nhân lừa mất aa a…”
(*)( Đại khái Đậu Nga chồng chết ở vậy nuôi mẹ chồng,thương yêu nương tựa nhau. Nàng bị tên vô lại quấy rối không thành lại vu oancho nàng hạ độc giết người, quan án nhận hối lộ tra tấn dã man nàng cũng khôngnhận tội, bọn họ lại quay sang tra tấn mẹ chồng nàng, nàng thương mẹ chồng tuổigià chịu không nổi nên mới nhận tội để họ thôi tra tấn bà. Lúc trên pháp trườngchuẩn bị chém đầu, nàng oán trời trách đất (ám chỉ giai cấp thống trị) rất biphẫn, nguyện cho trời đổ mưa tuyết, hạn hán ba năm. Đậu Nga chết chém đang lúctháng sáu oi bức mà trời thật đổ mưa tuyết, sau đó hạn hán ba năm.
Haiz, không biết nhớ đúng không nữa, mọi người chịukhó đi google)
Bởi vì nhiều lần “làm việc ác” khiến cho con gái nổigiận cảnh cáo nên lần này dù muốn xông qua thế nào đi nữa cũng chỉ có thể chạytới cửa liền dừng lại, tựa khung cửa như khuê phòng oán phụ ( người vợ ai oánnơi khuê phòng), không biết lấy đâu ra cái khăn lau lau khóe mắt rưng rưng, ánhmắt oán giận thẳng hướng nam nhân đangngồi quay lưng về phía hắn trong quán ăn đối diện bắn tới.
“Ô…Tiểu Mân…con phải nhớ kĩ, trên thế giới này, papamới chính là người con thương nhất nha…” Nhìn con gái vừa ăn vừa khoan khoáitrò chuyện với nam nhân kia, không biết là nói gì, Giang Mãn Phúc không khỏi lệrơi đầy mặt tự lầm bầm, bộ mặt papa khờ đều bị trưng ra hết.
Trời ạ! Nhìn một lão đại gấu đen đứng khóc đến lê hoađái vũ(*), có ghê không chứ? Thật buồn nôn a!
(*) ( là hoa lê màu trắng, sau cơn mưa đọng đầy nước,cái này đặc biệt dùng để chỉ mỹ nhân bộ dạng khi khóc yếu nhược mà vẫn đẹp độnglòng người khiến người ta thương tiếc. Ném vô chổ này cho gấu bự thiệt khiếnngười ta nổi da gà da vịt đầy hết mà)
Đây mới chính là Đại ma vương, hai anh em sinh đôi làmsao bì được.
Bên trong tiệm sửa xe, sư phó học đồ gì cũng da gà davịt rơi đầy (đã nói là nổi da gà mà), sắp chịu hết nổi, mọi người ta đẩy ngươi,ngươi đẩy ta cuối cùng theo lệ cũ, người bị chỉ đích danh lúc nãy phải đi an ủiông chủ thương con gái đến thành si tâm kia.
“Ta nói lão Đại, chẳng qua là mời cơm thôi, lại khôngcó gì …” Lão Trương bất đắc dĩ khuyên.
Vậy mà hắn còn nói chưa hết lời đã bị Giang Mãn Phúcgiận dữ cắt đứt. “Còn nói! Hôm nay mời ăn cơm, ngày mai xem phim, hôm sau nữalại nắm tay, lời lẽ đường mật cường hôn, tiếp đó liền lừa đến trên giường đemvề nhà! Lão Trương, chúng ta đều là nam nhân, mấy chiêu thức hạ lưu này cònkhông rõ sao?”
Ách…Được rồi! Hắn thừa nhận lão bà nhà mình cũng lànhư vậy theo tới, lão Trương vuốt lỗ mũi cười khan, đổi cách nói khác, “ Thậtra thì Tiểu Man cũng hai mươi mấy tuổi rồi, nếu thật có người theo đuổi cũng làchuyện tốt, lão Đại ngươi cũng đừng…phá hư nữa! Phải biết con gái lớn khôngdùng được, giữ tới giữ lui lại thành của nợ…”
“Mẹ nó!” Âm thanh khuyên giải lần nữa bị cắt đứt,Giang Mãn Phúc nổi giận.” Cái gì con gái lớn không dùng được? Tiểu Mân mới haimươi lăm tuổi, vẫn còn rất nhỏ, ta còn tính giữ lại thêm vài năm, coi như củanợ cũng không sao, ta Giang Mãn Phúc chẳng lẽ nuôi không nổi!”
Đúng là hết cứu!
Lão Trương hai mắt nhìn trời, lười cùng papa khờ nàygiảng đạo lý, bất quá có chuyện nhất định phải nói ra. “ Lão Đại, ngươi muốngiữ thế nào tùy ngươi, bất quá có thể đem khăn trả lại cho ta không? Đó là khănta đang lau vấy mỡ.”
“A—-Ngươi! Sao không chịu nói sớm? Phi phi phi phiphi…”
Mặt khác, Tu Lập Hành được Giang Tâm Hồng dẫn vào mộtquán ăn nhỏ, trong lòng không khỏi cười thầm không dứt, nói cái gì sợ ăn chohắn suy sụp, cứ theo mức giá cả của những quán ăn nhỏ thế này, để đến hắn haimươi năm không làm việc, miệng ăn núi lở rồi hãy nói đi!
Nghiêm túc mà nói, so với “Kỳ Nhạc huynh đệ” , em gáiGiang Tâm Hồng này thật quá thiện lương, hắn cam đoan, nếu hôm nay người hắnmời là hai anh em sinh đôi kia, họ tuyệt đối sẽ lập tức kéo hắn đến nhà hàngsang trọng, không khách khí gọi hết những món đắt giá nhất trong thực đơn mớicam tâm.
“Tu tiên sinh, anh muốn ăn gì? Mì Ý Phúc Châu rất tốt,canh mì sườn cũng thật ngon…” Không biết đến ý nghĩ âm thầm trêu ghẹo của hắn,Giang Tâm Hồng cười mị mị giới thiệu.
“Vậy canh mì sườn đi.“ Tu Lập Hành thuận miệng nóitheo, hắn đối với món ăn cũng không có kén chọn.
“Vậy anh còn muốn ăn gì nữa không?” Dù gì cũng là người ta trả tiền, nàng cũngphải hỏi thêm một chút.
Tu Lập Hành lắc đầu, tùy ý nói: “ Nơi này em quenthuộc, em gọi là được rồi.”
“Vậy cũng tốt!” Nhếch miệng cười vui vẻ, Giang TâmHồng vốn đói đến nói không ra hơi giờ lại lơn tiếng gọi món ăn. “ Ông chủ, chomột phần mì Ý Phúc Chân, một phần canh mì sườn, lấy chén lớn một chút, còn cóhai phần canh rau xanh, một phần đậu hủ trứng muối, thịt viên, bánh cuốn nóng,súp nghêu …Còn có, đừng quên một phần món kho.” (Chém chém chém, toàn đồ ăn, takhông biết gì hết).
Gọi nhiều món ăn như vậy, cô gái đói bụng rốt cục thỏamãn, vô cùng vui vẻ mời vị khách “coi tiền như nước” tùy tiện tìm cái bàn ngồixuống.
Chỉ chốc lát sau, mì sườn nóng hổi cùng mì Ý Phúc Châuđược đưa đến, đang lúc Tu Lập Hành chuẩn bị ăn thì trước mắt bị một tầng sươngtrắng bao phủ, khiến cho hắn không khỏi thở dài. “ Đeo mắt kiếng phiền toái!” (Anh ý đeo mắt kiếng nên khi ăn mì nóng, hơi nước bốc lên làm mờ tròng kiếng đómà, cái này bạn nào bốn mắt đều hiểu)
Giang Tâm Hồng ngồi đối diện cũng phát hiện tình huốngcủa hắn, lập tức bật cười, hơn nữa còn thành tâm cho đề nghị.
“ Sao không mang kính sát tròng?”
“ Tôi có bệnh khô mắt, mang kính sát tròng lâu khôngthoải mái.” Cầm kính trên sóng mũi xuống lấy khăn giấy lau sạch, Tu Lập Hànhcũng không đeo lại, trực tiếp bỏ vào túi trước ngực, dù sao hắn cận thị khôngnặng, lúc ăn mì không mang kính cũng không sao.
“ Anh cận mấy độ?” Tò mò hỏi thăm, Giang Tâm Hồng vừa ănvừa tán gẫu.
“Hơn hai trăm độ.” Tu Lập Hành uống một hớp canh nóng,mùi vị thật không tệ.
(Chắc là bên TQ có đơn vị đo khác, chứ cận mà 200 độlà đui lun rồi còn nhẹ gì, mình đeo kính năm đi-ốp mà mún gảy sống mũi TT.TT)
“ Thật may là cận cũng không nặng, nếu không anh gỡmắt kính ra, chúng ta liền “Tương đối không quen biết””. Không nhịn được trêughẹo, Giang Tâm Hồng bỗng dưng nhớ tới một chuyện ngu xuẩn lúc còn bé, lập tứcrất khoan khoái chia sẽ chuyện ngốc nghếch của mình.“ Lúc còn bé nguyện vọngcủa tôi chính là bị cận thị.”
Nghe vậy, Tu Lập Hành cổ quái nhìn nàng, tự tiếu phitiếu. “ Cận thị không phải chuyện tốt, em muốn như thế làm gì?”
Chỉ có người thật sự cận thị đeo kính mới hiểu rõ nóbất tiện đến mức nào, giống như lúc nãy vậy, chỉ cần ăn mì uống canh nóng thìsẽ bị “ sương giăng đầy trời” ngay, muốn bao nhiêu phiền toái liền có bấy nhiêuphiền toái. ( Đồng ý, ghét nhất mấy người không cận cũng bày đặt đeo kính, làmngười ta tủi thân)
“Ai nha! Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy đeokính nhìn rất thông minh.” Không để ý phất tay một cái, nàng cũng không biếtkhi còn bé loại suy nghĩ này là ở đâu ra, chính là một ngày đột nhiên xuất hiệnthôi.
Đầu óc trẻ con luôn là sẽ có chút ý niệm ngu xuẩn, hắncũng không ngoại lệ, Tu Lập Hành mỉm cười lắc đầu một cái, ngay sau đó lại cúiđầu ăn mì.
Không lâu, mấy món ăn khác cũng lục tục được mang lên,hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tuy nói Tu Lập Hành trước giờ vẫn lễ nghĩa khóthân cận nhưng khi hắn muốn bày ra bộ mặt hiền lành thì hiệu quả cũng thực kinhngười.
Cho nên, khi hắn cố ý dẫn dắt câu chuyện lòng vòng ,Giang Tâm Hồng càng lúc càng thoải mái nói cười, thậm chí chỉ chốc lát liềncùng hắn xưng huynh gọi đệ, bất tri bất giác đem chuyện tốt chuyện xấu từ béđến lớn khai ra hết, ngay cả chuyện xấu của hai người anh cũng vô tình bị bán,một bữa cơm này thật ăn đến chủ khách đều hết sức vui vẻ, hòa thuận.
Mà từ trong câu chuyện, Tu Lập Hành biết được nàngkhông chỉ là em gái duy nhất của “Kỳ Nhạc huynh đệ” mà còn là cháu gái duy nhấttừ ba đời nay của nhà họ Giang.
Theo nàng nói, tổ trạch của nhà họ Giang là ở NghiLan, nổi danh là đại gia tộc chỉ toàn đàn ông, cho nên bé trai có sinh nhiềucũng không đáng giá, nhà người khác muốn cháu trai đến ngứa ngáy, nhà họ Gianglại vừa thấy con dâu có mang liên buồn bã than thở.
Nói đến ba vị tổ tông Giang gia, ông nội Giang TâmHồng là lão Nhị, có bốn con trai, lão Đại có năm con trai, ngay cả lão Tam sinhsáu đứa con trai vẫn chưa từ bỏ ý muốn có con gái, kết quả là sinh thêm contrai thứ bảy (-.-)/, cuối cùng cũng phải từ bỏ ý nghĩ muốn đứa con thứ tám.
Thế hệ thứ hai có mười sáu người đàn ông cùng nhau lớnlên, sau này thành gia lập nghiệp đều thích sinh con gái không thích sinh contrai, cũng không biết là Quan Âm Tống Tử nương nương thờ ơ hay là bị ngườinguyền rủa mà cả mười sáu người vợ dù cố gắn thế nào cũng không sinh ra đượcđứa con gái.
Cho đến vợ của Giang Mãn Phúc mang thai lần thứ ba (ta nghĩ là mang thai lần thứ hai mới đúng, hoặc nói là mang thai đứa con thứba, tại vì Kỳ Nhạc huynh đệ sinh đôi mà), bác sĩ xem sóng siêu âm xong tuyên bốlà con gái mà cả nhà họ Giang vẫn không dám tin, dù sao vợ của Tam lão thái giacũng từng bị bác sĩ tuyên bố là có khả năng sinh con gái, cuối cùng tới lúcsinh xong lại không nói được gì, hại cả nhà mừng hụt một trận, từ đó mọi ngườinhận định, một khi đứa bé còn chưa chào đời, là nam hay nữ cũng không cần bàn.
Cho nên khi Giang Tâm Hồng chào đời trong bệnh viện,xác định là con gái, Giang Mãn Phúc liền kích động gọi điện thoại về Nghi Lan,sau đó tin tức nhà họ Giang có con gái liền trong một canh giờ làm chấn động cảđại gia đình. Nghe nói đêm đó tổ trạch nhà họ Giang bắn pháo hoa tới sáng, bavị lão tổ tông chong đèn suốt đêm đặt tên, khó khăn lắm mới có một đứa cháugái, nhất định phải chọn được tên tốt nhất. Bởi vì con cháu đời này đều đệm từ“Hâm”, ba lão nhân gia nghĩ tớinghĩ lui cảm thấy con gái mà đệm từ này nghe cứng rắn quá, cuối cùng phá lệ lấychữ “Tâm” thay thế, chữ thứ ba lấy chữ “Hồng” làm tên.
Giang Tâm Hồng—đóa hoa hồng cả nhà họ Giang nâng niutrong lòng, ý nghĩa phi phàm, cuối cùng quyết định lấy tên Giang Tâm Hồng.
Liên tục mấy ngày, anh em họ hàng ở khắp Đài Loan rốirít mang theo gia quyến, không hẹn mà cùng thăm “Thiên kim nhà họ Giang” này,mong có thể hưởng lây không khí, có khi cũng sinh được con gái, bất đắc dĩ saumấy năm, đại gia đình họ Giang lại lục tục có thếm mấy cháu trai nhưng mà cháugái thì lại như hoa quỳnh thoáng nở (nguyên văn:đàm hoa nhất hiện), không cóđộng tĩnh.
Một điểm hồng giữa bạt ngàn lá xanh như thế, Giang TâmHồng từ nhỏ không chỉ được ba vị gia gia tuyệt đối cưng chìu, còn được đông đảophái nam trong gia tộc sủng trong lòng bàn tay, cùng một lứa tuổi thỉnh thoảngcũng có cãi nhau ầm ĩ nhưng chỉ cần nàng bị nam sinh bên ngoài khi dễ, haingười anh sinh đôi cùng đông đảo anh em họ tuyệt đối sẽ hợp lực chỉnh hắn đếnnỗi sau này chỉ cần nghe đến họ Giang là sợ đến nấp ở dưới sàng.
Bởi vì có nhiều “ưu ái” như thế, trong hai mươi lămnăm cuộc đời Giang Tâm Hồng, chỉ cần có nam sinh lộ ra ý định theo đuổi, bát kểđối phương ở nơi nào, không qua hai ngày sẽ bị làm cho tơi tả.
Thân thế trong sạch thì nhiều lắm chỉ bị cười đùa bỡncợt, mặt dù đùa cũng hơi quá nhưng nếu có thế cố gắn vượt qua thì liền thôngqua khảo nghiệm—- bất quá tới giờ vẫn chưa có ai qua, cơ hồ đều bị chỉnh tớixám mặt, sau đó chỉ có thể giữa đường bỏ cuộc, không dám liếc thêm một cái. Cònnhư thân thế không trong sạch, phẩm tính bất lương, Giang Tâm Hồng còn chưa kịpcó ấn tượng đã bị nam nhân nhân nhà họ Giang kéo đi…tiến hành ba ngày ba đêm “Cải tạo nhân phẩm”.
Cái gì? Ba ngày ba đêm?Namnhân họ Giang đều không đilàm, đi học gì sao?
Yên tâm, họ Giang nam nhân đông như vậy, coi như mỗingười thay phiên nhau sắp xếp lớp học một canh giờ cũng dư dả.
Tóm lại, đóa hoa hồng được họ Giang nâng niu từ nhỏđến lớn này cũng chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: “Thảm”!
“Anh nói xem, như vậy tôi còn có thể gả ra ngoài sao?”Giang Tâm Hồng tức giận đập bàn, kể lại một cách đầy bi phẫn. “ Như vậy còn aidám theo đuổi tôi? Hai người anh kia cùng với anh em họ trong nhà thật phiềntoái!”
Chớ nói là còn phải cộng thêm papa nàng, chú bác rồichú bác họ rồi cả ba vị lão thái gia nữa a.
Tu Lập Hành ăn xong mì, mang lại mắt kính, tròng kínhchợt lóe, đôi mắt bên dưới kính mặt dù không rõ lắm là cảm xúc gì nhưng môimỏng nhếch lên, như có toan tính lại như không, mỉm cười nói theo, “ Quả thậtcó điểm phiền toái.”
Nhưng đại gia tộc hòa thuận vui vẻ như vậy…Cảm giáccũng rất tốt!
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Có người phụ họa, Giang Tâm Hồngcàng thêm dũng cảm kháng nghị. “ Bọn nam nhân kia, yêu một người liền được mộtngười, lại làm tôi sống tới hai mươi lăm tuổi cũng không có ai dám theo đuổi,thật quá không công bằng!”
Nghe vậy, Tu Lập Hành đang muốn mở miệng, đột nhiênlạnh sống lưng, làm cho hắn không tự chủ run lên run xuống.
“Sao vậy?” Nhận thấy động tác của hắn, Giang Tâm Hồngtò mò hỏi thăm.
“Tôi cảm thấy sau lưng có chút mát mẻ.” Đẩy mắt kínhmột cái, Tu Lập Hành cũng không giải thích được cảm giác lạnh lẽo kia là ở đâura, nhưng lại nhạy cảm cảm giác thấy luồn khí lạnh kia còn có một chút sát khí.
Mát mẻ? Quán ăn nhỏ không có điều hòa, nóng muốn chết,làm sao mát mẻ được?
Giang Tâm Hồng theo bản năng nhìn ra sau lưng hắn, vừanhìn liền thấy một nam nhân như gấu đen ở tiệm sửa xe đối diện dùng đôi mắtphát ra lục quan mà trừng đến, bộ dáng muốn xông qua lại không dám.
Được rồi, nàng biết lạnh lẽo từ đâu tới rồi, trên thựctế, nếu như ánh mắt có thể thực thể hóa, trên lưng Tu Lập Hành sớm đã cắm hailưỡi dao sáng quắt rồi.
Giang Tâm Hồng mặt như đưa đám, úp mặt xuống bàn rênrỉ một tiếng, mắt thấy cũng ăn vừa đủ, nàng bất đắc dĩ tuyên bố, “Tốt lắm! Tôinghĩ ta nên trở về nhà máy đi, nếu không sợ anh không sống nổi qua ngày mai.”
.Nghe vậy, Tu Lập Hành nâng lông mày lên, trực giácquay đầu về phía sau nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân chừng hơn sáu mươi tuổiđứng ở cửa tiệm sửa xe, không ngừng hướng Giang Tâm Hồng quơ tay múa chân.
“Vị kia là…” Có lẽ hắn cũng mơ hồ đoán ra thân phậnđối phương.
“Ba tôi!” Cắn răng, Giang Tâm Hồng bi phẫn vạn phần,chẳng qua là ăn một bữa cơm thôi, hơn nữa còn là quán ăn nhỏ ngay đối diện tiệmsửa xe, như vậy cũng không được sao?
Cứ theo đà này, muốn có nam nhân theo đuổi nàng đạikhái phải đợi đến mắt mờ tóc bạc mất, bất quá đến thời điểm đó còn có nam nhânnào muốn theo đuổi nàng chứ.
Bingo! Bởi vì đoán đúng mà âm thầm hoan hô, Tu LậpHành đứng dậy trả tiền, đồng thời khóe miệng không nhịn được nhẹ nhàng nhếchlên. “ Tôi nghĩ mình tin tưởng đoạn “huyết lệ sử” của em vừa rồi.”
Nghe hắn nồng nặc vị nhạo báng, Giang Tâm Hồng chỉ cóthể thật sâu than thở. “ Anh chỉ mới nhìn đến một góc tảng băng mà thôi (Núibăng trôi chỉ nổi có ba phần thôi, bảy phần đều chìm trong nước trôi tới trôilui), khi cả gia tộc tụ hợp thì mới thật đáng sợ! Có thể nói, trong bán kínhnăm thước, ngoại trừ người họ Giang ra thì ngay cả con kiến cũng không thấy!Tôi bắt đầu cảm thấy chỉ có thể phát triển theo con đường đồng tính.”
Tu Lập Hành trêu chọc lại bị nàng lãng ra chuyện khác,khiến hắn bị chọc cho cười haha một tiếng, ngay sau đó nghĩ đến chuyện gì đó,hắn có chút tim đập mạnh cùng loạn nhịp cảm thán, “Tôi cảm thấy ba em rất tốt…”
“Tốt?!” Giang Tâm Hồng như là bị mắc nghẹn, cả khuônmặt cũng nhíu lại, “ Tốt chổ nào? Chẳng lẽ thề thanh trừ tất cả nam nhân đếngần tôi là tốt sao?” Ô…Nàng không muốn đến khi mắt mờ tóc bạc cũng chưa kịp nóiqua chuyện yêu đương nha!
Thấy nàng gương mặt khổ sở muốn rơi lệ, Tu Lập Hànhnhịn không được cười khẽ. “ Ba em chẳng qua là lo lắng em bị nam nhân lừa, ôngrất thương em, không muốn em bị bất cứ thương tổn nào.”
Có một người ba trân trọng, yêu thương mình như vậy,đây là chuyện hạnh phúc tới nhường nào a!
Không phát hiện trong giọng nói của hắn mơ hộ lộ rahâm mộ, Giang Tâm Hồng ngượng ngùng cười, “ Nói như vậy cũng đúng!” Nàng dĩnhiên biết ba thương mình, chẳng qua đôi lúc bị ý muốn bảo hộ quá khoa trươngcủa ông làm cho nổi giận, không nhịn được oán trách mấy câu.
Nghe vậy, Tu Lập Hành nhếch miệng cười, đột nhiên mởmiệng yêu cầu, “ Ngại quá, có thể cho tôi xin số điện thoại của em không? Embiết đó, nếu sau này xe lại xảy ra chuyện tôi còn biết tìm đường xin viện trợ.”
“Có thể a!” Hào phóng cười đáp lại, Giang Tâm Hồngkhông thấy được trong lời nói của hắn có chổ sơ hở, dù sao nếu xe lại có vấnđề, trực tiếp gọi điện thoại cho tiệm sửa xe là được, muốn số di động của nàngcăn bản là có tư tâm.
Rất nhanh, nàng viết số điện thoại của mình đưa chohắn, sau đó hai người đi ra quán ăn nhỏ, mới vừa qua đường đã thấy Giang MãnPhúc vọt lên, cũng không coi Tu Lập Hành là khách hàng, đầu tiên là ác ngoantrừng hắn một cái, quay đầu nhìn tới con gái cưng liền đổi thành bộ dáng papakhờ “ Yêu gia đình, yêu vợ, thương con”, thực so với Tứ Xuyên biến sắc còn lợihại hơn. ( Tứ Xuyên có một thể loại ca kịch sử dụng mặt nạ, chắc đây là nguồigốc của cụm “Tứ Xuyên biến sắc”, VN mình thì nói là “ trở mặt còn nhanh hơn trởbàn tay” nhỉ?)
“Tiểu Mân, con chưa ăn cơm trưa sao không nói sớm? Gọiđiện thoại cho ba , ba lập tức đưa đồ ăn ngon tới! Nào, con vừa ăn no không cầnvội làm việc, đến phòng làm việc của ba nghỉ ngơi một chút…” Vừa nói vừa vội vã lôi kéo con gái đi, rõ ràng khôngcho nàng và nam nhân tự dưng xuất hiện này một tí thời gian ở chung.
Bị lôi đi, Giang Tâm Hồng bất đắc dĩ quay đầu lại,hướng người nam nhân dù vô duyên vô cớ bị căm thù vẫn tươi cười kia vẫy taychào, cho đến khi tầm mắt bị phòng làm việc ngăn cách.
A….. Papa tốt như vậy, gia đình vui vẻ như vậy, nhưngmà…
“Cho dù có điểm phiền toái kia…” nhỏ giọng không ai nghe được, Tu Lập Hành đẩy mắt kínhmột cái, lóe lên tròng kính che đậy đôi mắt trong suốt mơ hồ để lộ ra ánh sánggiảo hoạt.
“ Tu tiên sinh, xin chào, anh đến lấy xe sao?”
“Đúng vậy!” Gật đầu một cái, Tu Lập Hành lập tức nhìnthấy chiếc xe màu bạc của mình.
Tiểu Trần động tác cũng không chậm, lập tức nghiên đầuhướng chiếc xe hô to: “ Tiểu Mân tỷ, Tu tiên sinh tới lây xe, chị xử lý tốtchứ?” Hắn nhớ xe của Tu tiên sinh là Tiểu Hồng tỷ phụ trách. ( Tên tỷ là chữMân trong “Mân côi” tức là hoa hồng, nên khi gọi tiểu Mân, lúc gọi tieru Hồng,mình edit theo bản convert thôi)
Nghe tiếng, Giang Tâm Hồng lại một lần từ dưới xetrượt ra, đầu tiên là đối Tu Lập Hành dâng lên một nụ cười sáng láng, sau đómới cất giọng nói: “ Tu tiên sinh, ngượng quá, có thể phiền anh đợi thêm nửagiờ nữa không?” Dứt lời lại trượt trở vào.
“Tu tiên sinh, thật xin lỗi, có thể phải chờ thêm mộtchút, bất quá anh có thể đến khu nghỉ ngơi, sẽ có người đưa cà phê cùng điểmtâm miễn phí…” Tiểu Trần mặt áy náy xoa xoa tay.
“Không sao!” Lơ đễnh cười, Tu Lập Hành chậm rãi đếnkhu nghỉ ngơi tìm một bàn trống ngồi xuống, tiện tay cầm tạp chí lên xem, ngaysau đó đã có người mang cà phê cùng vài loại điểm tâm nhỏ nhỏ đến.
Nhẹ nhàn dùng một hớp cà phê, hắn xem như lạc thútrong nửa ngày phù sinh nhàn rỗi( tra từ điển thấy “phù sinh” có nghĩa là mônglung, mơ hồ, kiểu người ta hay nói “kiếp phù sinh” đó mà, chắc anh ý muốn nóilà nửa ngày “nhàn rỗi” này thật ra cũng không thật “nhàn rỗi” lắm, không bikdịch seo nữa =.=), dù sao bình thường công việc bận rộn, uống cà phê chỉ đểnâng cao tinh thần, hơn nữa đều ở trong công ty vừa uống vừa dán mắt vào mànhình máy tính, thường không biết mùi vị gì, càng không có nhàn hạ ngồi xuốngthưởng thức như vậy.
Lật lật giở giở xem tạp chí, Tu Lập Hành cũng không đểý trong phần lớn khách hàng nghiêm túc ngồi chờ đã có mấy người khách nữ kìmlòng không được đang len lén nhìn hắn, trong mắt mơ hồ lộ ra ánh sáng hứng thú.Thật ra, thời đại này, nữ nhân độc lập tự chủ đầy đường, gặp được nam nhân cóvẻ thật tốt liền chủ động tiếp cận cũng không lạ, không phải sao?
Huống chi hắn vẻ bề ngoài xem ra lịch sự, ngủ quantuấn dật đẹp mắt, ăn mặt rất có thẩm mĩ, vừa nhìn đã biết là một nam nhân “Tamcao”(*) , nếu có thể nhân cơ hội lằm quen thì tốt quá.
(*)(bản convert là “Trường số ba”, mình không hiểu nênđi hỏi, copy nguyên cái giả thích của ngocquynh520 vô luôn:
#Ami: Theo mình biết thì Trường Số 3 chính là chỉ “Đạođức phẩm chất cao, văn hóa tư cách cao, vận động tài nghệ cao.” Thật ra Trường Số 3 là do QT nó chém chứ Hán Việt =Tam cao = 3 thứ cao…)
Cho nên, rục rịch trong số những nữ nhân đọc lập kiarốt cục có người dẫn đầu phát động công kích –
“Tiên sinh, ngại quá, có thể ngồi cùng anh không? Xungquanh đã không còn bàn trống.”
Nghe tiếng, Tu Lập Hành ngẩng đầu lên, chỉ thấy một côgái trẻ ngũ quan xinh đẹp, ăn mặt hợp thời đập vào mi mắt ( Thật là “đập vào mắt”đó, không phải tớ chém bừa ^.^), hắn nhìn qua những bàn khác một chút, quả thậtnhiều người ( làm ăn khấm khá (_._)’), chỉ bất quá…Hắn nhớ lúc mới vào, vị tiểuthư này hình như là ngồi cùng mấy cô gái khác bên cái bàn cạnh cửa sổ, khôngphải sao?
Bất động thanh sắc hướng bàn gần cửa sổ kia nhìn mộtchút, chỉ thấy mấy cô gái có người hướng vị tiểu thư “không có bàn trống” nàynở nụ cười khích lệ, hắn có ngu nữa cũng ít nhiều đoán ra nguyên nhân, trongbụng không khỏi có chút chán ghét, nhưng trên mặt lại như cũ duy trì lễ phép. “Dĩ nhiên. Mời ngồi”
Dứt lời, hắn lại vùi đầu vào tạp chí, không có ý dịnhtiếp nhận thân cận, dù sao loại kinh nghiệm này hắn cũng có quá nhiều, cuốicùng cũng chỉ khiến người phiền toái, giờ phút này hắn chỉ muốn chạy xe đi, sốliệu cùng biểu đồ bắt đầu chen kín đầu.( đầu đầy số liệu thế này nên mới “ nhầnrỗi phù sinh”)
Tựa hồ không nghĩ tới sẽ bị coi thường, cô gái trẻkhông khỏi có chút uể oải, lặng lẽ nhìn lại phía sau, nhận được ánh mắt khíchlệ, nàng dừng lại vài giây, lên tinh thần không ngừng cố gắn, “ Tiên sinh, xecủa anh cũng tới đưa sửa sao?” Tùy ý tìm một đề tài, cố gắn nặn ra nụ cười hoànmĩ.
Đây không phải là nói nhảm sao? Nếu không phải mang xeđi sửa thì làm sao lại ở chổ này?
Mặt dù biết đối phương chỉ là muốn tìm đề tài bắtchuyện, nhưng vấn đề thiếu chất xám này thật khiến người ta muốn lắc đầu, TuLập Hành thật sâu trong lòng thở dài, trên mặt vẫn như cũ không chút gợn sóng,lễ phép trả lời. “ Đúng vậy.”
Ngắn ngủn hai chữ, sau đó lại im lặng.
“Tôi cũng vậy! Xem, cổ xe màu đỏ kia đúng là xe củatôi.” Làm như không thấy đối phương vô tâm, cô gái trẻ lại nhanh chóng nói : “Tiệm sửa xe này sửa chữa tốt vô cùng, không chỉ sạch sẽ chỉnh tề, còn lập thêmphòng cà phê, món điểm tâm ngọt, rất được phái nữ ưu ái, tôi cũng là khách hànglâu năm ở đây. Đúng rồi, Tiên sinh họ gì, xe của anh là chiếc kia sao?”
Nghe một chuỗi dài lời nói bắn liên hồi, Tu Lập Hànhtrong lòng có chút không kiên nhẫn, cũng không tính trả lời, đang tự nghĩ làmsao thoát thân lập tức có người tới cứu mạng—
“Tu tiên sinh, ngượng ngùng, xe của anh đã sửatốt!”Chát chúa sảng lãng âm thanh nâng lên, Giang Tâm Hồng cười mị mị đứng ngoài cửa khu nghỉ ngơi, tròng mắt tràn đầy hứngthú rõ ràng cho thấy nàng đã nhìn ra tình huống trước mắt.
Haha, không nghĩ tới vị tiên sinh này nhân duyên vớiphái nữ tốt như vậy, mới ngồi một cái đã có nữ nhân chủ động tới gần, thật làdiễm phúc không cạn nha!
“Ngại quá, xin lỗi không tiếp được.” Âm thầm thở phàonhẹ nhỏm, Tu Lập Hành nhanh chóng đứng dậy đi rangoài, để lại cô gái vì tiếp cận không thành mà mặt đầy thất vọng.
Rất nhanh, sau khi hai người rời khu nghỉ ngơi, GiangTâm Hồng rốt cục nhịn không được trêu, “ Tu tiên sinh nhân duyên với phái nữthật không tệ, có hứng thú hay không đến hợp tác một chút a? Yên tâm, không cầnanh động tay dầu nhớt, chỉ cần đứng ngoài cửa làm chiêu bài hấp dẫn khách nữtới là được rồi.” Ha! Nàng lúc trước sao lại không nghĩ tới mỹ nam kế a? Thậtlà thất sách, thất sách!
Được rồi! Về sau góp ý với lão ba, làm ăn không chỉ kĩthuật tốt, ngay cả gương mặt đẹp trai cũng đem ra suy tính luôn.
Không ngờ tới bị nàng cười nhạo, Tu Lập Hành nén sửngsốt, ngay sau đó bày ra biểu tình nhìn như ôn văn, thật ra là đang xảo trá mỉmcười, không nhanh không chậm phản kích. “ Em không phải có hai người anh traisao, muốn “sắc dụ” kì thực không cần tốn tiền tìm người ngoài.”
“ Hai người bọn họ?” Không nhìn được phốc cười sùngsục, Giang Tâm Hồng rung đùi đắc ý ở trước mặt người ngoài cũng lời “đề cao”anh trai nhà mình. “ Coi như hết! Hai con gấu đen ( nguyên văn là Hắc Hùng, tứclà gấu chó) đứng ngoài cửa người ta còn tưởng nơi này là sở thú đi!”
Ách…”Kỳ Nhạc huynh đệ” tuy không phải loại nhã nhặntuấn tú nhưng mà thể trạng to lớn, ngũ quan tục tằng, trong mắt mọi người cũngthuộc loại nam nhân oai dũng ( *), theo hắn biết , trong công ty có không ít nữđồng nghiệp âm thầm thưởng thức, không nghĩ đén lại bị em gái nói thành nhưvậy.
(chổ này để là “man nam nhân”, mình không thể dịch là”man dại” đc, đại khái là kiểu như Từ Hải nhà mình vậy, đẹp kiểu “ râu hùm hàmén mày ngày, vai năm tất rộng thân mười thước cao” á, anh dũng, khí phách, sặc,mà chắc hai anh nì chưa có để râu đâu nhỉ (*-*)///)
Càng nghĩ càng thấy buồn cười, Tu Lập Hành cố nén lại,khó được hảo tâm tiếp tục nói chuyện. “ Không đến nỗi chứ? Người với gấu làmsao giống nhau!”
Cảm thấy ở trước mặt người ngoài giễu cợt anh trai nhưvậy hình như hơi quá đáng, Giang Tâm Hồng nhêch miệng cười một tiếng, đànghoàng thừa nhận, “ Được rồi! Hai người anh kia của tôi thật không thể nói làgấu đen, nhưng hành động tuyệt đối không kém đâu.”
Nói bọn họ hành động giống gấu đen là bởi vì bọn họ từnhỏ cùng nàng đánh nhau thì tung chưởng ra chiêu đều giống hệt gấu bắt cá bênbờ suối, bất quá nàng cũng không để cho bậc mày râu thắng thế; thứ hai, bọn họluôn đề phòng bất cứ nam nhân nào có ý với nàng, cứ như gấu mẹ đề phòng kẻ địchtrộm con vậy, cực độ hung thần ác sát, dọa người ta chạy trối chết, khiến chonàng lớn như vậy mà ngay cả yêu là gì cũng không biết, nghĩ đến lại không kiềmđược thở dài a!
Nghĩ đến anh em bọn họ “ân oán tình thù” cũng thực đặcsắc! Mặc dù không biết nàng nói “ hành động không kém gấu đen” kia là chỉchuyện gì nhưng Tu Lập Hành nghe được lời nói chứa ẩn ý lập tức không khỏi bậtcười, bất quá cũng không nói gì thêm.
Rất nhanh, hắn hỏi rõ phí sửa chữa, vừa thanh toánxong lại chợt nghe một đạo lại một đạo âm thanh “cô lỗ” vang lên, khiến cho hắnkhông khỏi khiêu mi hướng nguồi gốc âm thanh bên cạnh mình nhìn…
“ Hahaha, Tiểu Hồng tỷ, cầu xin tỷ thục nữ một chút!Bụng kêu to như vậy là sợ ai không nghe được đó!” Một bên Tiểu Trần trùng hợpđi ngang qua, nghe đến âm thanh “cô lỗ” vang dội kia lập tức không nể tình cườithật to.
Giang Tâm Hồng cũng không phải đễ bắt nạt, không nóihai lời liền hướng mông hắn đá một cước, bất đắc dĩ lại bị hắn tránh được, cuốicùng cũng chỉ có thể ngang nhiên phản bác, “ Ta buổi trưa chưa ăn, đã sớm đóiđến mức ngực dán vào lưng rồi, bụng kêu là chuyện bình thường, cậu buổi trưa đãquét sạch hai phần cơm, có tư cách gì cười ta.”
Hư! Mấy ngày nay xe đến sửa nhiều, nàng hôm nay từsang sớm đã như con quay loay hoay không ngừng, thời gian dùng cơm cũng khôngcó, thật vất vã bận đến lúc này rốt cục rãnh, vốn định chờ một chút nhất địnhphải đi tế miếu ngũ tạng, ai ngờ bụng cũng không chịu thua kém, không chịu côđơn tranh lên tiếng kháng nghị trước, như vậy Tiểu Trần mới có cơ hội cườinàng.
Kinh hiểm tránh thoát một cước, Tiểu Trần cười hì hìlàm mặt quỷ nghênh ngang rời đi.
“Em đói bụng rồi?” Đột nhiên, ở bên xem cuộc vui, TuLập Hành đi ra hỏi thăm, nhìn mắt nàng còn đầy ý vị tự tiếu phi tiếu.
“Ách…” GiangTâm Hồng khó được lúng túng sờ sờ mũi xin lỗi.
Trời ạ! Lại ở trước mặt khách hàng lớn làm trò cười,hồn vía nàng để đâu chứ.
Thấy thế, Tu Lập Hành mỉnh cười, không đợi nàng trảlời liền mở miệng “ Đi thôi! Tôi mời em dùng cơm.”
Vừa nghe hắn lời nói không lớn nhưng hết sức rõ ràng,bên trong tiệm sửa xe nào là sư phó, nào là học đồ đều vểnh tai, hướng ánh mắttò mò nhìn về phía hai người, rồi lại giống như sợ bị phát hiện cấp tốc thu về,lại cúi đầu giả vờ bận rộn nhưng lực chú ý thực đã đặt hết lên người họ, thậmchí còn có người vụng về lặng lẽ xích tới gần, cố nghe rõ câu chuyện.
“Ha ha, này, này thực không tốt!” Giang Tâm Hồng cườikhan, thế nào cũng không ngờ hắn mời mình dùng cơm.
“Tại sao?” Bị cự tuyệt, Tu Lập Hành không khỏi thấtvọng, theo bản năng hỏi ngược lại.
“Ách…” Muốn nói hắn cùng mình không quen, cũng khôngcòn lí do gì để mời cơm nữa nhưng lại sợ đắc tội khách, Giang Tâm Hồng ấp úngthật lâu cũng không nghĩ ra phải trả lời như thế nào.
Mà Tu Lập Hành trước giờ tâm tư nhạy cảm, mơ hồ đoánđược nguyên nhân nàng cự tuyệt nên nở một nụ cười đối phó “ Bữa cơm này coi nhưthể hiện lòng biết ơn đối với việc mấy ngày trước em giúp tôi một phen.”
Lý do quang minh chính đại như thế khiến Giang TâmHồng ngượng ngùng, vội vàng khoát tay cười, nói : “ Kia thật không có gì, anhthật không cần khách khí như thế…”
“Tôi kiên trì!” Ngữ khí kiên định, hắn lại bổ sung mộtcâu, “ Xin ngàn vạn chớ cự tuyệt, nếu không tôi cuối cùng lại cứ thấy nợ em mộtphần ân tình.”
Nói đến như vậy Giang Tâm Hồng cũng ngại cự tuyệt,nhưng mà –
“ Vẫn là thôi đi!” Suy nghĩ một chút, cuối cùng nànglắc đầu, nhưng lý do thì lại rất là 囧. “Sức ăn của tôi rấtlớn, sợ lại ăn cho anh suy sụp cũng nên!”
Ai nha! Đừng xem nàng gầy teo, thực ra sống bằng côngviệc đòi hỏi thể lực, lại từ nhỏ cùng hai người anh giành ăn mà luyện ra khẩuvị, rất nhiều nam nhân đều so ra sức ăn không bằng nàng, nếu không cẩn thận làmcho hắn túi tiền thủng một lỗ, hôm sau phải ăn cơm trắng nước tương thì tội củanàng cũng thật lớn.
Không nghĩ đến nàng lại tự tỏ khuyết điểm, Tu Lập Hànhthoáng chốc cười. “ Yên tâm, muốn ăn suy sụp của tôi cũng không dễ như vậy,trong lòng ta nắm chắc.”
A…Hắn không phải không cùng “Kỳ Nhạc huynh đệ” ăn cơm,sớm đã biết hai người sức ăn kinh người, đã có anh trai đại thực khách tất sẽcó em gái hảo khẩu vị, cũng không có gì ngạc nhiên.
Hãy nói, so với mấy cô gái rõ ràng không mập lại ngàyngày kêu giảm cân, mỗi món ăn đều giống như gà mổ thóc ăn có một chút xíu, lãngphí thức ăn, hắn ngược lại thích người ăn uống không kiêng kị, biết thưởng thứcmĩ vị hơn.
Trong lòng nắm chắc? Hắn là có ý gì ?
Không hiểu ý tứu trong lời nói, nhưng nếu người mời đãkhông ngại thì người được mời như nàng cũng không có gì áy náy, vì vậy GiangTâm Hồng sảng lãng cười lớn, nghênh ngang đáp ứng, “ Anh đã thành tâm thành ýnhư vậy, tôi cũng không khách khí làm gì, tuyệt đỗi sẽ khiến anh đau lòng mộtlần.
“Mau chuẩn bị tốt ví tiền, tôi rất đói, đi thôi!” Dứtlời, nàng dẫn đầu đi trước, chuẩn bị đại khai sát giới, dù sao có người mờikhách, tất nhiên phải nhiệt tình.
Mà Tu Lập Hành còn lại là khẽ cười đi theo, đối với sựthanh thoát hào sảng của nàng có mấy phần thưởng thức, thậm chí có thể nói làvô cùng có hảo cảm.
Mắt thấy hai người tay trong tay rời đi, sư phó cùnghọc đồ dưới trướng Giang Tâm Hồng không hẹn mà cùng tụ lại một chổ, nhiệt liệttám –
“Oa – Người nam nhân kia thật là có hứng thú với TiểuMân tỷ sao? Nếu không sao lại mời người ta ăn cơm…” Học đồ A hưng phấn suy đoán.
“ Nếu là thật, ta thật lo lắng cho an toàn sinh mạngcủa hắn…” Đã làm việc ở đây qua hai mươi năm, cơ hồ đã nhìn Giang Tâm Hồng lớnlên _sư phó B khoa trương lắc đầu cảm thán.
“Hoàn hảo hôm nay hai anh em sinh đôi không có ở đây,nếu không…Ai…” Phục vụ nhiều năm như nhau, đã thấy nhiều người từng đối GiangTâm Hồng có hứng thú lại bị cặp sinh đôi “cuồng yêu” em gái kia chỉnh không cònhình người, cuối cùng bỏ trốn mất dạng_sư phó C cũng lúc lắc đầu thở dài.
“ Sanh đôi thì có là gì?” Học đồ D cắt một tiếng, lôiĐại Ma Vương ra. “ Ông chủ chúng ta mới thật đáng sợ đi…”
“ Ta thế nào?”
Bổng dưng, một đạo sấm chớp vang dội từ phía sau đánhlại, dọa mọi người sợ đến “Oa” to một tiếng, quay đầu lại nhìn ông chủ nhà mìnhđến, đoàn người hoảng sợ, như chim rừng bị dọa cho bay tán loạn _ sửa xe sửaxe, quét sân quét sân, tra dầu tra dầu, ai nấy đều bận rộn không thôi.
“Làm gì? Làm gì?” Một thân áo thun cùng quần cụt, chânmang dép lê, hoàn toàn chính là đầu đảng lão đại trung niên lưng hùm vaigấu_Giang Mãn Phúc không giải thích được nhìn đám nhân viên kêu la hầm hừ, “Lạigặp quỷ!”
Kì lạ! Sư phó trong tiệm sửa xe ít nhiều đều làm việccùng hắn một hai chục năm, đều cùng nhau xưng huynh gọi đệ, cho dù là học đồbình thường cũng không phân lớn nhỏ bao giờ, thế nào hôm nay lại khẩn trươngnhư vậy, vừa thấy hắn liền giả bộ bận rộn?
Vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủn, Giang Mãn Phúc càng cảmthấy không giải thích được, nghiêng đầu tìm một vòng nhưng lại không thấy congái tâm can bảo bối, chỉ có thể hỏi mọi người, “ Tiểu Mân đâu?”
Hắn vừa hỏi ra miệng, mọi người lại càng cực lực cúiđầu giả chết, mắt nhìn chăm chăm công việc đang làm, giống như công việc kia làđể cứu vơt thê giới, công việc quan trọng, không thể phân tâm, toàn bộ duy trìkhông khí tập trung cao độ — im lặng.
Tình huống quỷ dị như thế càng làm Giang Mãn Phúc cảmthấy kì lạ, trực giác cho thấy nhất định là có vấn đề, vì vậy hắn dứt khoát gọitên một người, “ Lão Trương, Tiểu Mân đâu?”
Chỉ một thoáng, mọi người đồng loạt hướng ánh mắt đồngtình về phía sư phó, trong mắt tràn ngập “ Bảo trọng, cố lên, cực khổ” vân vân,không nói thành lời.
Haiz! Hôm qua mùng một không có cùng lão bà đi cúngbái thật là sai lầm mà.
Sư phó tính toán một hồi, đã bị gọi đích danh như vậycũng chỉ có thể nhắm mắt đứng lên, “Hắc hắc…Lão đại, Tiểu Mân…nàng…nàng …đi ăncơm…” Xoa xoa tay cười không dứt, lão Trương thật chuyên nghiệp bỏ qua trọngđiểm, thật không hổ hai mươi năm thâm niên, kinh nghiệm phong phú.
Giang Mãn Phúc làm gì dễ qua mặt như vậy, nhìn mọingười thần sắc quỷ dị, không khỏi nhướng mày, phát hiện sự việc tuyệt đối khôngđơn giản như vậy, hét hỏi: “ Đi lúc nào? Đi đâu? Đi với ai?”
(Papa thế này con gái không ế mới lạ #.#)
Quả nhiên Lão Trương bị dọa đến thật sâu thở dài một cái, bất đắc dĩ chỉ rabên ngoài, “Mới vừa đi, ở đối diện, cùng khách hàng.”
Cùng khách hàng?! GiangMãn Phúc kinh hãi, môi dày lắp bắp như thể đóa hoa gặp gió run rẩy liên hồi. “Là nữ…hay…nam?”
“…Nam.” Hai tay bưng tai, không dám nghe.
“Tiểu Mân a– ” Trong nháy mắt, tiếng kêu thê lươngsánh ngang với Đậu Nga (*) vang vang tận mây xanh, dọa cho vô số chim đậu trêncột điện bên ngoài sợ hãi bay mất, Giang Mãn phúc vừa chạy ra bên ngoài vừa kêukhóc, “ Tâm can của ta, con trăm ngàn lần cũng không được để nam nhân lừa mất aa a…”
(*)( Đại khái Đậu Nga chồng chết ở vậy nuôi mẹ chồng,thương yêu nương tựa nhau. Nàng bị tên vô lại quấy rối không thành lại vu oancho nàng hạ độc giết người, quan án nhận hối lộ tra tấn dã man nàng cũng khôngnhận tội, bọn họ lại quay sang tra tấn mẹ chồng nàng, nàng thương mẹ chồng tuổigià chịu không nổi nên mới nhận tội để họ thôi tra tấn bà. Lúc trên pháp trườngchuẩn bị chém đầu, nàng oán trời trách đất (ám chỉ giai cấp thống trị) rất biphẫn, nguyện cho trời đổ mưa tuyết, hạn hán ba năm. Đậu Nga chết chém đang lúctháng sáu oi bức mà trời thật đổ mưa tuyết, sau đó hạn hán ba năm.
Haiz, không biết nhớ đúng không nữa, mọi người chịukhó đi google)
Bởi vì nhiều lần “làm việc ác” khiến cho con gái nổigiận cảnh cáo nên lần này dù muốn xông qua thế nào đi nữa cũng chỉ có thể chạytới cửa liền dừng lại, tựa khung cửa như khuê phòng oán phụ ( người vợ ai oánnơi khuê phòng), không biết lấy đâu ra cái khăn lau lau khóe mắt rưng rưng, ánhmắt oán giận thẳng hướng nam nhân đangngồi quay lưng về phía hắn trong quán ăn đối diện bắn tới.
“Ô…Tiểu Mân…con phải nhớ kĩ, trên thế giới này, papamới chính là người con thương nhất nha…” Nhìn con gái vừa ăn vừa khoan khoáitrò chuyện với nam nhân kia, không biết là nói gì, Giang Mãn Phúc không khỏi lệrơi đầy mặt tự lầm bầm, bộ mặt papa khờ đều bị trưng ra hết.
Trời ạ! Nhìn một lão đại gấu đen đứng khóc đến lê hoađái vũ(*), có ghê không chứ? Thật buồn nôn a!
(*) ( là hoa lê màu trắng, sau cơn mưa đọng đầy nước,cái này đặc biệt dùng để chỉ mỹ nhân bộ dạng khi khóc yếu nhược mà vẫn đẹp độnglòng người khiến người ta thương tiếc. Ném vô chổ này cho gấu bự thiệt khiếnngười ta nổi da gà da vịt đầy hết mà)
Đây mới chính là Đại ma vương, hai anh em sinh đôi làmsao bì được.
Bên trong tiệm sửa xe, sư phó học đồ gì cũng da gà davịt rơi đầy (đã nói là nổi da gà mà), sắp chịu hết nổi, mọi người ta đẩy ngươi,ngươi đẩy ta cuối cùng theo lệ cũ, người bị chỉ đích danh lúc nãy phải đi an ủiông chủ thương con gái đến thành si tâm kia.
“Ta nói lão Đại, chẳng qua là mời cơm thôi, lại khôngcó gì …” Lão Trương bất đắc dĩ khuyên.
Vậy mà hắn còn nói chưa hết lời đã bị Giang Mãn Phúcgiận dữ cắt đứt. “Còn nói! Hôm nay mời ăn cơm, ngày mai xem phim, hôm sau nữalại nắm tay, lời lẽ đường mật cường hôn, tiếp đó liền lừa đến trên giường đemvề nhà! Lão Trương, chúng ta đều là nam nhân, mấy chiêu thức hạ lưu này cònkhông rõ sao?”
Ách…Được rồi! Hắn thừa nhận lão bà nhà mình cũng lànhư vậy theo tới, lão Trương vuốt lỗ mũi cười khan, đổi cách nói khác, “ Thậtra thì Tiểu Man cũng hai mươi mấy tuổi rồi, nếu thật có người theo đuổi cũng làchuyện tốt, lão Đại ngươi cũng đừng…phá hư nữa! Phải biết con gái lớn khôngdùng được, giữ tới giữ lui lại thành của nợ…”
“Mẹ nó!” Âm thanh khuyên giải lần nữa bị cắt đứt,Giang Mãn Phúc nổi giận.” Cái gì con gái lớn không dùng được? Tiểu Mân mới haimươi lăm tuổi, vẫn còn rất nhỏ, ta còn tính giữ lại thêm vài năm, coi như củanợ cũng không sao, ta Giang Mãn Phúc chẳng lẽ nuôi không nổi!”
Đúng là hết cứu!
Lão Trương hai mắt nhìn trời, lười cùng papa khờ nàygiảng đạo lý, bất quá có chuyện nhất định phải nói ra. “ Lão Đại, ngươi muốngiữ thế nào tùy ngươi, bất quá có thể đem khăn trả lại cho ta không? Đó là khănta đang lau vấy mỡ.”
“A—-Ngươi! Sao không chịu nói sớm? Phi phi phi phiphi…”
Mặt khác, Tu Lập Hành được Giang Tâm Hồng dẫn vào mộtquán ăn nhỏ, trong lòng không khỏi cười thầm không dứt, nói cái gì sợ ăn chohắn suy sụp, cứ theo mức giá cả của những quán ăn nhỏ thế này, để đến hắn haimươi năm không làm việc, miệng ăn núi lở rồi hãy nói đi!
Nghiêm túc mà nói, so với “Kỳ Nhạc huynh đệ” , em gáiGiang Tâm Hồng này thật quá thiện lương, hắn cam đoan, nếu hôm nay người hắnmời là hai anh em sinh đôi kia, họ tuyệt đối sẽ lập tức kéo hắn đến nhà hàngsang trọng, không khách khí gọi hết những món đắt giá nhất trong thực đơn mớicam tâm.
“Tu tiên sinh, anh muốn ăn gì? Mì Ý Phúc Châu rất tốt,canh mì sườn cũng thật ngon…” Không biết đến ý nghĩ âm thầm trêu ghẹo của hắn,Giang Tâm Hồng cười mị mị giới thiệu.
“Vậy canh mì sườn đi.“ Tu Lập Hành thuận miệng nóitheo, hắn đối với món ăn cũng không có kén chọn.
“Vậy anh còn muốn ăn gì nữa không?” Dù gì cũng là người ta trả tiền, nàng cũngphải hỏi thêm một chút.
Tu Lập Hành lắc đầu, tùy ý nói: “ Nơi này em quenthuộc, em gọi là được rồi.”
“Vậy cũng tốt!” Nhếch miệng cười vui vẻ, Giang TâmHồng vốn đói đến nói không ra hơi giờ lại lơn tiếng gọi món ăn. “ Ông chủ, chomột phần mì Ý Phúc Chân, một phần canh mì sườn, lấy chén lớn một chút, còn cóhai phần canh rau xanh, một phần đậu hủ trứng muối, thịt viên, bánh cuốn nóng,súp nghêu …Còn có, đừng quên một phần món kho.” (Chém chém chém, toàn đồ ăn, takhông biết gì hết).
Gọi nhiều món ăn như vậy, cô gái đói bụng rốt cục thỏamãn, vô cùng vui vẻ mời vị khách “coi tiền như nước” tùy tiện tìm cái bàn ngồixuống.
Chỉ chốc lát sau, mì sườn nóng hổi cùng mì Ý Phúc Châuđược đưa đến, đang lúc Tu Lập Hành chuẩn bị ăn thì trước mắt bị một tầng sươngtrắng bao phủ, khiến cho hắn không khỏi thở dài. “ Đeo mắt kiếng phiền toái!” (Anh ý đeo mắt kiếng nên khi ăn mì nóng, hơi nước bốc lên làm mờ tròng kiếng đómà, cái này bạn nào bốn mắt đều hiểu)
Giang Tâm Hồng ngồi đối diện cũng phát hiện tình huốngcủa hắn, lập tức bật cười, hơn nữa còn thành tâm cho đề nghị.
“ Sao không mang kính sát tròng?”
“ Tôi có bệnh khô mắt, mang kính sát tròng lâu khôngthoải mái.” Cầm kính trên sóng mũi xuống lấy khăn giấy lau sạch, Tu Lập Hànhcũng không đeo lại, trực tiếp bỏ vào túi trước ngực, dù sao hắn cận thị khôngnặng, lúc ăn mì không mang kính cũng không sao.
“ Anh cận mấy độ?” Tò mò hỏi thăm, Giang Tâm Hồng vừa ănvừa tán gẫu.
“Hơn hai trăm độ.” Tu Lập Hành uống một hớp canh nóng,mùi vị thật không tệ.
(Chắc là bên TQ có đơn vị đo khác, chứ cận mà 200 độlà đui lun rồi còn nhẹ gì, mình đeo kính năm đi-ốp mà mún gảy sống mũi TT.TT)
“ Thật may là cận cũng không nặng, nếu không anh gỡmắt kính ra, chúng ta liền “Tương đối không quen biết””. Không nhịn được trêughẹo, Giang Tâm Hồng bỗng dưng nhớ tới một chuyện ngu xuẩn lúc còn bé, lập tứcrất khoan khoái chia sẽ chuyện ngốc nghếch của mình.“ Lúc còn bé nguyện vọngcủa tôi chính là bị cận thị.”
Nghe vậy, Tu Lập Hành cổ quái nhìn nàng, tự tiếu phitiếu. “ Cận thị không phải chuyện tốt, em muốn như thế làm gì?”
Chỉ có người thật sự cận thị đeo kính mới hiểu rõ nóbất tiện đến mức nào, giống như lúc nãy vậy, chỉ cần ăn mì uống canh nóng thìsẽ bị “ sương giăng đầy trời” ngay, muốn bao nhiêu phiền toái liền có bấy nhiêuphiền toái. ( Đồng ý, ghét nhất mấy người không cận cũng bày đặt đeo kính, làmngười ta tủi thân)
“Ai nha! Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy đeokính nhìn rất thông minh.” Không để ý phất tay một cái, nàng cũng không biếtkhi còn bé loại suy nghĩ này là ở đâu ra, chính là một ngày đột nhiên xuất hiệnthôi.
Đầu óc trẻ con luôn là sẽ có chút ý niệm ngu xuẩn, hắncũng không ngoại lệ, Tu Lập Hành mỉm cười lắc đầu một cái, ngay sau đó lại cúiđầu ăn mì.
Không lâu, mấy món ăn khác cũng lục tục được mang lên,hai người vừa ăn vừa nói chuyện, tuy nói Tu Lập Hành trước giờ vẫn lễ nghĩa khóthân cận nhưng khi hắn muốn bày ra bộ mặt hiền lành thì hiệu quả cũng thực kinhngười.
Cho nên, khi hắn cố ý dẫn dắt câu chuyện lòng vòng ,Giang Tâm Hồng càng lúc càng thoải mái nói cười, thậm chí chỉ chốc lát liềncùng hắn xưng huynh gọi đệ, bất tri bất giác đem chuyện tốt chuyện xấu từ béđến lớn khai ra hết, ngay cả chuyện xấu của hai người anh cũng vô tình bị bán,một bữa cơm này thật ăn đến chủ khách đều hết sức vui vẻ, hòa thuận.
Mà từ trong câu chuyện, Tu Lập Hành biết được nàngkhông chỉ là em gái duy nhất của “Kỳ Nhạc huynh đệ” mà còn là cháu gái duy nhấttừ ba đời nay của nhà họ Giang.
Theo nàng nói, tổ trạch của nhà họ Giang là ở NghiLan, nổi danh là đại gia tộc chỉ toàn đàn ông, cho nên bé trai có sinh nhiềucũng không đáng giá, nhà người khác muốn cháu trai đến ngứa ngáy, nhà họ Gianglại vừa thấy con dâu có mang liên buồn bã than thở.
Nói đến ba vị tổ tông Giang gia, ông nội Giang TâmHồng là lão Nhị, có bốn con trai, lão Đại có năm con trai, ngay cả lão Tam sinhsáu đứa con trai vẫn chưa từ bỏ ý muốn có con gái, kết quả là sinh thêm contrai thứ bảy (-.-)/, cuối cùng cũng phải từ bỏ ý nghĩ muốn đứa con thứ tám.
Thế hệ thứ hai có mười sáu người đàn ông cùng nhau lớnlên, sau này thành gia lập nghiệp đều thích sinh con gái không thích sinh contrai, cũng không biết là Quan Âm Tống Tử nương nương thờ ơ hay là bị ngườinguyền rủa mà cả mười sáu người vợ dù cố gắn thế nào cũng không sinh ra đượcđứa con gái.
Cho đến vợ của Giang Mãn Phúc mang thai lần thứ ba (ta nghĩ là mang thai lần thứ hai mới đúng, hoặc nói là mang thai đứa con thứba, tại vì Kỳ Nhạc huynh đệ sinh đôi mà), bác sĩ xem sóng siêu âm xong tuyên bốlà con gái mà cả nhà họ Giang vẫn không dám tin, dù sao vợ của Tam lão thái giacũng từng bị bác sĩ tuyên bố là có khả năng sinh con gái, cuối cùng tới lúcsinh xong lại không nói được gì, hại cả nhà mừng hụt một trận, từ đó mọi ngườinhận định, một khi đứa bé còn chưa chào đời, là nam hay nữ cũng không cần bàn.
Cho nên khi Giang Tâm Hồng chào đời trong bệnh viện,xác định là con gái, Giang Mãn Phúc liền kích động gọi điện thoại về Nghi Lan,sau đó tin tức nhà họ Giang có con gái liền trong một canh giờ làm chấn động cảđại gia đình. Nghe nói đêm đó tổ trạch nhà họ Giang bắn pháo hoa tới sáng, bavị lão tổ tông chong đèn suốt đêm đặt tên, khó khăn lắm mới có một đứa cháugái, nhất định phải chọn được tên tốt nhất. Bởi vì con cháu đời này đều đệm từ“Hâm”, ba lão nhân gia nghĩ tớinghĩ lui cảm thấy con gái mà đệm từ này nghe cứng rắn quá, cuối cùng phá lệ lấychữ “Tâm” thay thế, chữ thứ ba lấy chữ “Hồng” làm tên.
Giang Tâm Hồng—đóa hoa hồng cả nhà họ Giang nâng niutrong lòng, ý nghĩa phi phàm, cuối cùng quyết định lấy tên Giang Tâm Hồng.
Liên tục mấy ngày, anh em họ hàng ở khắp Đài Loan rốirít mang theo gia quyến, không hẹn mà cùng thăm “Thiên kim nhà họ Giang” này,mong có thể hưởng lây không khí, có khi cũng sinh được con gái, bất đắc dĩ saumấy năm, đại gia đình họ Giang lại lục tục có thếm mấy cháu trai nhưng mà cháugái thì lại như hoa quỳnh thoáng nở (nguyên văn:đàm hoa nhất hiện), không cóđộng tĩnh.
Một điểm hồng giữa bạt ngàn lá xanh như thế, Giang TâmHồng từ nhỏ không chỉ được ba vị gia gia tuyệt đối cưng chìu, còn được đông đảophái nam trong gia tộc sủng trong lòng bàn tay, cùng một lứa tuổi thỉnh thoảngcũng có cãi nhau ầm ĩ nhưng chỉ cần nàng bị nam sinh bên ngoài khi dễ, haingười anh sinh đôi cùng đông đảo anh em họ tuyệt đối sẽ hợp lực chỉnh hắn đếnnỗi sau này chỉ cần nghe đến họ Giang là sợ đến nấp ở dưới sàng.
Bởi vì có nhiều “ưu ái” như thế, trong hai mươi lămnăm cuộc đời Giang Tâm Hồng, chỉ cần có nam sinh lộ ra ý định theo đuổi, bát kểđối phương ở nơi nào, không qua hai ngày sẽ bị làm cho tơi tả.
Thân thế trong sạch thì nhiều lắm chỉ bị cười đùa bỡncợt, mặt dù đùa cũng hơi quá nhưng nếu có thế cố gắn vượt qua thì liền thôngqua khảo nghiệm—- bất quá tới giờ vẫn chưa có ai qua, cơ hồ đều bị chỉnh tớixám mặt, sau đó chỉ có thể giữa đường bỏ cuộc, không dám liếc thêm một cái. Cònnhư thân thế không trong sạch, phẩm tính bất lương, Giang Tâm Hồng còn chưa kịpcó ấn tượng đã bị nam nhân nhân nhà họ Giang kéo đi…tiến hành ba ngày ba đêm “Cải tạo nhân phẩm”.
Cái gì? Ba ngày ba đêm?Namnhân họ Giang đều không đilàm, đi học gì sao?
Yên tâm, họ Giang nam nhân đông như vậy, coi như mỗingười thay phiên nhau sắp xếp lớp học một canh giờ cũng dư dả.
Tóm lại, đóa hoa hồng được họ Giang nâng niu từ nhỏđến lớn này cũng chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: “Thảm”!
“Anh nói xem, như vậy tôi còn có thể gả ra ngoài sao?”Giang Tâm Hồng tức giận đập bàn, kể lại một cách đầy bi phẫn. “ Như vậy còn aidám theo đuổi tôi? Hai người anh kia cùng với anh em họ trong nhà thật phiềntoái!”
Chớ nói là còn phải cộng thêm papa nàng, chú bác rồichú bác họ rồi cả ba vị lão thái gia nữa a.
Tu Lập Hành ăn xong mì, mang lại mắt kính, tròng kínhchợt lóe, đôi mắt bên dưới kính mặt dù không rõ lắm là cảm xúc gì nhưng môimỏng nhếch lên, như có toan tính lại như không, mỉm cười nói theo, “ Quả thậtcó điểm phiền toái.”
Nhưng đại gia tộc hòa thuận vui vẻ như vậy…Cảm giáccũng rất tốt!
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Có người phụ họa, Giang Tâm Hồngcàng thêm dũng cảm kháng nghị. “ Bọn nam nhân kia, yêu một người liền được mộtngười, lại làm tôi sống tới hai mươi lăm tuổi cũng không có ai dám theo đuổi,thật quá không công bằng!”
Nghe vậy, Tu Lập Hành đang muốn mở miệng, đột nhiênlạnh sống lưng, làm cho hắn không tự chủ run lên run xuống.
“Sao vậy?” Nhận thấy động tác của hắn, Giang Tâm Hồngtò mò hỏi thăm.
“Tôi cảm thấy sau lưng có chút mát mẻ.” Đẩy mắt kínhmột cái, Tu Lập Hành cũng không giải thích được cảm giác lạnh lẽo kia là ở đâura, nhưng lại nhạy cảm cảm giác thấy luồn khí lạnh kia còn có một chút sát khí.
Mát mẻ? Quán ăn nhỏ không có điều hòa, nóng muốn chết,làm sao mát mẻ được?
Giang Tâm Hồng theo bản năng nhìn ra sau lưng hắn, vừanhìn liền thấy một nam nhân như gấu đen ở tiệm sửa xe đối diện dùng đôi mắtphát ra lục quan mà trừng đến, bộ dáng muốn xông qua lại không dám.
Được rồi, nàng biết lạnh lẽo từ đâu tới rồi, trên thựctế, nếu như ánh mắt có thể thực thể hóa, trên lưng Tu Lập Hành sớm đã cắm hailưỡi dao sáng quắt rồi.
Giang Tâm Hồng mặt như đưa đám, úp mặt xuống bàn rênrỉ một tiếng, mắt thấy cũng ăn vừa đủ, nàng bất đắc dĩ tuyên bố, “Tốt lắm! Tôinghĩ ta nên trở về nhà máy đi, nếu không sợ anh không sống nổi qua ngày mai.”
.Nghe vậy, Tu Lập Hành nâng lông mày lên, trực giácquay đầu về phía sau nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân chừng hơn sáu mươi tuổiđứng ở cửa tiệm sửa xe, không ngừng hướng Giang Tâm Hồng quơ tay múa chân.
“Vị kia là…” Có lẽ hắn cũng mơ hồ đoán ra thân phậnđối phương.
“Ba tôi!” Cắn răng, Giang Tâm Hồng bi phẫn vạn phần,chẳng qua là ăn một bữa cơm thôi, hơn nữa còn là quán ăn nhỏ ngay đối diện tiệmsửa xe, như vậy cũng không được sao?
Cứ theo đà này, muốn có nam nhân theo đuổi nàng đạikhái phải đợi đến mắt mờ tóc bạc mất, bất quá đến thời điểm đó còn có nam nhânnào muốn theo đuổi nàng chứ.
Bingo! Bởi vì đoán đúng mà âm thầm hoan hô, Tu LậpHành đứng dậy trả tiền, đồng thời khóe miệng không nhịn được nhẹ nhàng nhếchlên. “ Tôi nghĩ mình tin tưởng đoạn “huyết lệ sử” của em vừa rồi.”
Nghe hắn nồng nặc vị nhạo báng, Giang Tâm Hồng chỉ cóthể thật sâu than thở. “ Anh chỉ mới nhìn đến một góc tảng băng mà thôi (Núibăng trôi chỉ nổi có ba phần thôi, bảy phần đều chìm trong nước trôi tới trôilui), khi cả gia tộc tụ hợp thì mới thật đáng sợ! Có thể nói, trong bán kínhnăm thước, ngoại trừ người họ Giang ra thì ngay cả con kiến cũng không thấy!Tôi bắt đầu cảm thấy chỉ có thể phát triển theo con đường đồng tính.”
Tu Lập Hành trêu chọc lại bị nàng lãng ra chuyện khác,khiến hắn bị chọc cho cười haha một tiếng, ngay sau đó nghĩ đến chuyện gì đó,hắn có chút tim đập mạnh cùng loạn nhịp cảm thán, “Tôi cảm thấy ba em rất tốt…”
“Tốt?!” Giang Tâm Hồng như là bị mắc nghẹn, cả khuônmặt cũng nhíu lại, “ Tốt chổ nào? Chẳng lẽ thề thanh trừ tất cả nam nhân đếngần tôi là tốt sao?” Ô…Nàng không muốn đến khi mắt mờ tóc bạc cũng chưa kịp nóiqua chuyện yêu đương nha!
Thấy nàng gương mặt khổ sở muốn rơi lệ, Tu Lập Hànhnhịn không được cười khẽ. “ Ba em chẳng qua là lo lắng em bị nam nhân lừa, ôngrất thương em, không muốn em bị bất cứ thương tổn nào.”
Có một người ba trân trọng, yêu thương mình như vậy,đây là chuyện hạnh phúc tới nhường nào a!
Không phát hiện trong giọng nói của hắn mơ hộ lộ rahâm mộ, Giang Tâm Hồng ngượng ngùng cười, “ Nói như vậy cũng đúng!” Nàng dĩnhiên biết ba thương mình, chẳng qua đôi lúc bị ý muốn bảo hộ quá khoa trươngcủa ông làm cho nổi giận, không nhịn được oán trách mấy câu.
Nghe vậy, Tu Lập Hành nhếch miệng cười, đột nhiên mởmiệng yêu cầu, “ Ngại quá, có thể cho tôi xin số điện thoại của em không? Embiết đó, nếu sau này xe lại xảy ra chuyện tôi còn biết tìm đường xin viện trợ.”
“Có thể a!” Hào phóng cười đáp lại, Giang Tâm Hồngkhông thấy được trong lời nói của hắn có chổ sơ hở, dù sao nếu xe lại có vấnđề, trực tiếp gọi điện thoại cho tiệm sửa xe là được, muốn số di động của nàngcăn bản là có tư tâm.
Rất nhanh, nàng viết số điện thoại của mình đưa chohắn, sau đó hai người đi ra quán ăn nhỏ, mới vừa qua đường đã thấy Giang MãnPhúc vọt lên, cũng không coi Tu Lập Hành là khách hàng, đầu tiên là ác ngoantrừng hắn một cái, quay đầu nhìn tới con gái cưng liền đổi thành bộ dáng papakhờ “ Yêu gia đình, yêu vợ, thương con”, thực so với Tứ Xuyên biến sắc còn lợihại hơn. ( Tứ Xuyên có một thể loại ca kịch sử dụng mặt nạ, chắc đây là nguồigốc của cụm “Tứ Xuyên biến sắc”, VN mình thì nói là “ trở mặt còn nhanh hơn trởbàn tay” nhỉ?)
“Tiểu Mân, con chưa ăn cơm trưa sao không nói sớm? Gọiđiện thoại cho ba , ba lập tức đưa đồ ăn ngon tới! Nào, con vừa ăn no không cầnvội làm việc, đến phòng làm việc của ba nghỉ ngơi một chút…” Vừa nói vừa vội vã lôi kéo con gái đi, rõ ràng khôngcho nàng và nam nhân tự dưng xuất hiện này một tí thời gian ở chung.
Bị lôi đi, Giang Tâm Hồng bất đắc dĩ quay đầu lại,hướng người nam nhân dù vô duyên vô cớ bị căm thù vẫn tươi cười kia vẫy taychào, cho đến khi tầm mắt bị phòng làm việc ngăn cách.
A….. Papa tốt như vậy, gia đình vui vẻ như vậy, nhưngmà…
“Cho dù có điểm phiền toái kia…” nhỏ giọng không ai nghe được, Tu Lập Hành đẩy mắt kínhmột cái, lóe lên tròng kính che đậy đôi mắt trong suốt mơ hồ để lộ ra ánh sánggiảo hoạt.