Cưới Ta, Mua Một Tặng Một
Chương 16
Thở dài, 28 năm qua, tôi luôn một mực thừa nhận bảnthân « hiền lành », ”tốt bụng”,còn ra sức mà sửa phòng ở chotiểu tử kia, vậy mà hai người này,đã không giúp lại còn phá, đây có nên gọi« chó nói mèo không hiểu » không đây ! Ây, nhìn cái bảnmặt bất đăc dĩ của Tiêu Quân, rõ ràng là giả dối mà, đúng là lưu manh lão đạinha!
“Được rồi được rồi, em sợ rồi, nào, xuống mau khôngmột chút nữa là phá tan cái đệm bây giờ.”Tôi lấy tay đánh mấy cái vàomông, ý tứ rõ ràng muốn ngăn cản trận chiến ‘giữa ba ba ngoan vàcon gái » này.
Tiêu Quân nhìn tôi, bất đắc dĩ nói,“Không phải anhkhông muốn dừng, mà vì quân địch quá hiếu chiến .”
Tôi quay người lại bế Ngôn Tiếu lên, nói,“ Bảo bối,không được nghịch ngợm, phải nghe lời nhé !.”
“Chơi cùng ba ba cơ, chơi cùng ba ba cơ.”Bảo bối bịtôi ôm trên tay tựa như con cá trạch quẫy đành đạch, nhất quyết đòi xuốnggiường, không làm sao mà giữ nổi.
Tôi trợn tròn mắt, đối với Ngôn Tiếu, tôi thật khôngbiết làm sao sống chung cùng. Tôi yêu con bé rất nhiều, nhưng nó sống với bàngoại từ nhỏ, còn tôi chỉ thỉnh thoảng cuối tuần mới tranh thủ thời gian tớitrông nom được một chút, cho nên việc chơi đùa, sống cùng bé con này, đối vớitôi thật xa lạ.
Đứa nhỏ này có được trong thời điểm tôikhông ngờ nhất,, khi đó, tôi còn đang đau lòng , rối loạn thần trí, khiđó, Mộ Dung Cạnh chuẩn bị sang Mỹ, cha tôi qua đời, lúc đó tôi cảm thấy mọi thứsuy sụp, rồi chẳng hiểu sao lại ngất trưởng cổng bệnh viện, khi tỉnh lại mớihay tin trong bụng mình đang mang một sinh linh nhỏ bé.Khi đó tâm tình rối bời,tôi chỉ có một suy nghĩ là phải đem phá cái thai này đi, bởi vì sinh mệnhnày mới được gần hai tháng, việc phá bỏ quả thật rất đơn giản, nhưng cáiý tưởng này lại bị Tiêu Quân phản đối kịch liệt, anh ấy nói đó là một sinh mệnhvô tội, nếu lo đứa trẻ sinh ra không có cha, thì anh ấy sẽ làm cha của nó.
Thời gian đã cho tôi thấy, giữ lại đứa bé này là sựlựa chọn sáng suốt, con bé trong như một thiên thần vậy, có thể khiến mọi ngườixung quanh cảm thấy vui vẻ,mang lại bao tiếng cười cho căn nhà trống vắng củachúng ta.
Mà Tiêu Quân lại vô cùng xứng làm cha, thực sựlà vô cùng hợp, còn nhỏ như vậy mà anh ấy đã yêu thương con bé hết mực, yêu đếnkhông có phép tắc, tương lai không biết sẽ còn tới nhường nào nữa, không chừng sau này tiểu tử kia sẽ trèo lên đầu mà giương oai mất.
Tiêu Quân thấy tôi vất vả giữ bảo bối, liền vươn tayđón lấy,“Bảo bối mới có ba tuổi rưỡi, làm sao mà ở một mình một phòng được? Tốtnhất cứ để bé con và bà ngoại ở cùng phòng đi.”
Tôi bĩu môi,“Như vậy mới biết tự lập, anh không biếtcon bé vì được yêu thương quá mà giờ yếu ớt như vậy không?Đối với con bé, nhưthế không tốt đâu.”
Anh ấy nghe xong quan điểm của tôi, lắc đầu không ủnghộ,“ Con bé còn nhỏ như vậy không phải điều cần nhất là yêu thương sao,em hiệntại đối với con bé nghiêm khắc quá, con bé sẽ không chịu được.”
“Nhưng nếu cứ thế này sẽ thành thói quen mất, tươnglai chắc chắn không có tiền đồ.”
Anh ấy hừ hừ giận dỗi,“Tương lai không có tiền đồ thìanh nuôi .”
Nghe cho thật kĩ, đây là lời của một người cha sao?Đây rõ ràng là dung túng mà, là hội chứng « không muốn con gái lớn »mà! Huống chi đứa nhỏ này…… Đứa nhỏ này……,suy nghĩ tiếp theo, tôi không muốnnghĩ nữa, mặc kệ anh ấy, muốn yêu sao thì yêu.
Tức giận nhìn hai cục thịt cha và con gái, tôi khóckhông ra nước mắt, chỉ còn biết thở dài mà thôi.
“Tối nay bảo bối muốn ăn gì nào? Ba ba đưa con đi ănđại tiệc.” Tiêu Quân nhéo nhéo khuôn mặt phấn nọn trắng bóc của bé con.
“Ăn đường……” Bé con thành thực trả lời, trong cái đầunon nớt, đường có vị ngọt ngọt, là thứ ngon nhất a.
Nghe nói xong, cả tôi và Tiêu Quân đều giật mình, tôichống nạnh, giáo huốn cho bé con,“Bảo bối, con không được ăn đường nữa,răng cửacủa con đã sún hết rồi nha, giờ mà ăn thêm đường, ngay cả răng nanh cũng« tạm biệt » lợi luôn đó!”
Bị tôi mắng, bé con ủy khuất, bĩu môi, mắt long lanhnhìn cha cầu cứu.
“Ăn vịt quay Bắc Kinh……” Ngôn Tử Phàm đột nhiên tiếnvào nói, khiến ba người trong phòng giật nẩy mình, thằng bé nói tiếp:“ Bảo bốithích nhất ăn vịt quay Bắc Kinh, phải không bảo bối!”
Nhóc con kia bị ông cậu yêu dấu mê hoặc, lập tức nũngnịu nói leo theo:“ Bảo bối muốn ăn vịt nướng.”
Tôi hung hăng trợn mắt lườm Ngôn Tử Phàm,“Ngôn TửPhàm, chị cảnh cáo em không được lợi dụng trẻ con non dại để đạt được ước vọng, loại hành động vô sỉ này, chị kịch liệt phản đối!”
Ngôn Tử Phàm lườm lại tôi,“Ngôn Tử Kỳ, chị nói vậy làkhông đúng, em là người hiểu rất rõ bảo bối thích gì!”
“Đã già mồm còn muốn nói lẽ phải, một đứa nhỏ ba tuổilàm sao biết đồ chơi thế hệ mới với chẳng đồ ăn ngon?”
“Điều này chứng minh bảo bối rất thông minh! haha……”Thằng bé cười lớn đi ra ngoài, ngoạc mồm hét lớn,“Bà ngoại, tối nay chúng tađến nhà hàng ăn vịt quay Bắc Kinh.”
“Này, ai nói vậy!!”Tôi hét lại sau lưng thắng nhóc,thở dài chán nản.
Tiêu Quân ngồi trên giường, biểu tình suy nghĩ mộthồi, nhếch môi nói,“Tử Phàm – đứa nhỏ này rất có tiền đồ.”
“Hừ, lưu manh như anh thì sao không có tiền đồđược!”
Tiêu Quân nhíu mày,“Anh lưu manh sao?”
Tôi không còn gì để nói nữa, phải no comment,Tiêu Quân này mà không lưu manh với hay nói dối , chẳng cả thế giới này toànngười chân thật!
Trước sự huy hoàng rực rỡ trong khách sạn của TiêuQuân, đại sảnh tráng lệ khiến bà ngoại choáng váng, kéo tay tôihỏi,“ Kỳ, ăn ở nơi này hẳn rất đắt, chúng ta ở nhà tự nấu cũng được mà.”
“Bà ngoại, bà đừng lo lắng, đây là khách sạn củaTiêu Quân, bà thích ăn gì cứ nói,không lo tới chuyện tiền nong đâu.” Trong lòngtôi không ngừng cười gian tà,quay lại nói với Tử Phàm:“Không chỉ vịt quay BắcKinh, ngay cả tổ yến, vây cá cũng thoái mái, Tiêu Quân rất rộng lượng——.”
“Oa……Vậy em sẽ không khách khí!” Ngôn Tử Phàm vuisướng, hoa chân múa tay.
Tiêu Quân bé bảo bối đi cạnh ta nghe thấy vậy, nhếchmép cười:“Em biết giúp anh quản lí tài sản, anh rất vui.”
“Đó là……”Có điều, tôi cứ vui vì có thể hai anh xóttiền, trả thù vụ nói đểu tôi, nhưng tôi quên mất một điều, số tiền một ngàyTiêu Quân kiếm ra, cũng đủ lấy tổ yến cho cả nhà chúng tôi tắm nha.(Nhím : Anh này làm ra tiền như gà đẻ trứng vậy)
Quản lí thấy ông chủ tới, lập tức chạy ra chào hỏi, còn nói đã chuẩn bị chu đáo phòng VIP, đi theo sau anh, xun xoe nói:“Lâmcục trưởng tối nay tới đây ăn cơm, ông ta nói lâu lắm không gặp ngài, nếu đượcmời ngài tới cùng ăn cơm.”
Tiêu Quân khinh khỉnh,“Nói với ông ta tôi không rảnh.”
Nếu tôi nhớ không lầm thì Lâm cục trưởng làm bên thuếvụ, vậy tại sao lại tới đây nịnh nọt Tiêu Quân?Tôi không nén nổi tò mò hỏi:“Ông tta tìm anh chắc có việc gì đó ! Cứ tới đó xem sao?”
Anh ừ một tiếng, nhíu ày nói,“Ông ta muốn tìmanh để hỏi về mấy cái dự án sắp tới, hơn nữa là muốn kết thân nhằm tạo chỗ đứngcho cái ghế sắp lung lay của .”
Chúng tôi cùng vào thang máy đi lên tầng VIP, mới vừa bước ra thang máy, tôi với Tiêu Quân đều giật mình, người đangđứng nghe điện thoại bên cạnh thang máy cũng ngẩn người, chăm chú nhìnchúng tôi, ngỡ ngàng nói,“Tử? Bà ngoại?”
Đang yên đang lành lại có một màn trung phùng xươngmáu thế này, tôi hơi ngỡ ngàng, giật giật khóe môi, đừng hoài nghi, kẻ đó,không ai khác chính là ….. Mộ Dung Cạnh.
Lần gặp này, tôi lại càng thấm thía câu: Càng khôngmuốn gặp lại càng hay giáp mặt.
Bà ngoại nghe thấy tiếng gọi thân mật như vậy, lập tứcnhận ra cậu ấy, cười nói:“Mộ Dung Cạnh, ha ha, đã lâu không gặp cháu, trôngcháu lớn hơn trước nhiều quá.”
Tôi chớp mắt, kì lạ, không phải người ta bảo người giàtrí nhớ kém sao? Sao bà ngoại tôi có trí nhớ tốt quá vậy, nhiều năm nhưvậy không gặp, thế mà chỉ cần liếc một cái đã có thể nhận ra?!
“Đã lâu không gặp, sức khỏe của bà ngoại vẫn rất tốtnha.” Mộ Dung Cạnh cười thân thiết, nhưng tia sáng trong mắt vẫn khẽ lướt quatôi và Tiêu Quân.
“Ha ha, già rồi già rồi, hôm nay bà chuyển lênnhà Tử Kỳ, có gì rảnh thì tới nhà chơi nha!”Bà ngoại nhiệt tình mời nhưng lạilàm cho tôi tức phát điên lên được, ai muốn mời hắn tới nhà chơi chứ, tôi khôngcó tâm tình tiếp đón hắn.
Tiêu Quân thấy Mộ Dung Cạnh chăm chú quan sát NgônTiếu , liền thản nhiên cười nói,“Đây là con gái tôi, bé con hơi sợ người lạ.”
Sau đó anh ấy vỗ nhẹ lên má bảo bối, âu yếm nói,“Bảobối, chào chú đi.”
Ngôn Tiếu nhỏ nhẹ chào chú, sau đó lại trốn trong lòngTiêu Quân, rất giống bộ dáng của một đứa nhóc sơ sinh.
Mộ Dung Cạnh cười gượng gạo, chăm chú quan sát bảobối,“Cô bé trông thật giống mẹ như đúc.”
Bà ngoại tâm tình đơn giản không nhìn thấy sự gượnggạo của cậu ấy, liền nhiệt tình nói thêm,“Đúng vậy, ở nhà bà, con bé rấtdễ thương, ai gặp cũng yêu, đều nói nó giống mẹ như đúc, nhưng mà bà thấylông mi con bé dài và cong giống Tiêu Quân cơ.”
Tôi xấu hổ cười cười,“Mộ Dung Cạnh, cậu ăn tối chưa?”
“Ăn được một chút thì ra ngoài nghe điện thoại.” Cậugật đầu trả lời, nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp.
Nghe điện thoại mà phải ra tận hành lang sao?Cũngkhông phải chuyện quốc gia cơ mật gì, như thế này có chút tình cơ nha!“Vậy bọntôi vào trước gọi món .”Tôi cười nhợt nhạt, kéo bà ngoại đi trước, để lạiMộ Dung Cạnh cho Tiêu Quân giải quyết.
Bà ngoại tiếc nuối cố nói với cậu ấy mấy câu mới chịutheo tôi vào.
Sau đó, tôi thấy Tiêu Quân nói với Mộ Dung Cạnh cái gìđó, cậu ấy gật đầu, sau đó cả hai cùng bước vào phòng ăn.
Tôi tin Mộ Dung Cạnh chắc không ngờ nổi, không ngờ tôiđã có một cô con gái lớn đến vậy!
Hơn nữa, người nào chỉ cần biết suy nghĩ một chút sẽtự hỏi, tại sao tôi và Tiêu Quân có con mà không kết hôn?Mộ Dung Cạnh thôngminh như thế, hẳn sẽ nghĩ đến chuyện này.
Đối với câu hỏi như thế, thật khiến tôi trở tay khôngkịp ( dù đã lường trước)!
Nhưng như thế thì có sao? Ngôn Tiếu mang họ Ngôn, hơnnữa con bé gọi Tiêu Quân là ba ba, cho nên con bé chỉ có thể là con của tôi vớiTiêu Quân.
Tiêu Quân đi một hồi rồi trở lại, sắc mặt không đượctốt, sau đó ngồi xuống vị trí chủ thượng, làm như không có gì, sau đó mộtngười mang tới đĩa rau trước sự thích thú của bảo bối, còn anh ấy lại cùng TửPhàm nói chuyện.
Tôi kéo kéo góc áo anh, thấp giọng hỏi,“Không có việcgì chứ?.”
“Không có việc gì, anh chỉ không ngờ người ăn cùng MộDung Cạnh lại là lão già họ Lâm kia, làm mọi cách giữ anh lại, thiếu mỗi nướcôm chân anh thôi.”
Chép miệng một cái, tôi thở dài,“ Thật là khéo mà,người nào càng không muốn gặp lại càng hay gặp .”
Anh ấy liếc tôi một cái, thâm hiểm hỏi,“Nếu cứ phảigiáp mặt, thì cứ vui vẻ mà gặp, sau đó có uất ức gì thì nói cho anh biết, anhluôn sẵn lòng lắng nghe.”
Tôi lặng thinh ngồi ăn, vừa gắp thức ăn vừa cười vuvơ, tâm tình có chút buồn phiền, Tiêu Quân nói đúng, nên đối mặt , đừng nêntrốn tránh, không muốn không có nghĩa là không thể mà.
Những năm gần đây, có bao nhiều chuyện xảy ra, nếu nhưkhông có Tiêu Quân giúp đỡ, tôi làm sao có thể vực dậy được như bây giờ, namnhân này quả thật rất rất tôt, rất chân thật, nhưng liệu tôi có thể mãi mãi dựavào anh được không? Chờ thêm vài năm tôi già đi, xấu đi, rồi anh sẽ rời bỏtôi,liệu lúc đó, tôi có chịu đựng nổi những gì gục lên đôi vai này không?
Đối với một bàn đầy thức ăn này, tôi bỗng không cònhứng thú nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai nha, mọi ngườithấy chưa, trẻ con dễ thương nhưng cũng rất phiề nha !!!Đừng hỏi tôi đang ámchỉ ai!!!!!! Tự mình đoán đi………………….
Mọi người có phát hiện ra một điều này không, ngaychính Ngôn Tử cũng không biết cha thật sự của Ngôn Tiếu là ai!! Ha ha
“Được rồi được rồi, em sợ rồi, nào, xuống mau khôngmột chút nữa là phá tan cái đệm bây giờ.”Tôi lấy tay đánh mấy cái vàomông, ý tứ rõ ràng muốn ngăn cản trận chiến ‘giữa ba ba ngoan vàcon gái » này.
Tiêu Quân nhìn tôi, bất đắc dĩ nói,“Không phải anhkhông muốn dừng, mà vì quân địch quá hiếu chiến .”
Tôi quay người lại bế Ngôn Tiếu lên, nói,“ Bảo bối,không được nghịch ngợm, phải nghe lời nhé !.”
“Chơi cùng ba ba cơ, chơi cùng ba ba cơ.”Bảo bối bịtôi ôm trên tay tựa như con cá trạch quẫy đành đạch, nhất quyết đòi xuốnggiường, không làm sao mà giữ nổi.
Tôi trợn tròn mắt, đối với Ngôn Tiếu, tôi thật khôngbiết làm sao sống chung cùng. Tôi yêu con bé rất nhiều, nhưng nó sống với bàngoại từ nhỏ, còn tôi chỉ thỉnh thoảng cuối tuần mới tranh thủ thời gian tớitrông nom được một chút, cho nên việc chơi đùa, sống cùng bé con này, đối vớitôi thật xa lạ.
Đứa nhỏ này có được trong thời điểm tôikhông ngờ nhất,, khi đó, tôi còn đang đau lòng , rối loạn thần trí, khiđó, Mộ Dung Cạnh chuẩn bị sang Mỹ, cha tôi qua đời, lúc đó tôi cảm thấy mọi thứsuy sụp, rồi chẳng hiểu sao lại ngất trưởng cổng bệnh viện, khi tỉnh lại mớihay tin trong bụng mình đang mang một sinh linh nhỏ bé.Khi đó tâm tình rối bời,tôi chỉ có một suy nghĩ là phải đem phá cái thai này đi, bởi vì sinh mệnhnày mới được gần hai tháng, việc phá bỏ quả thật rất đơn giản, nhưng cáiý tưởng này lại bị Tiêu Quân phản đối kịch liệt, anh ấy nói đó là một sinh mệnhvô tội, nếu lo đứa trẻ sinh ra không có cha, thì anh ấy sẽ làm cha của nó.
Thời gian đã cho tôi thấy, giữ lại đứa bé này là sựlựa chọn sáng suốt, con bé trong như một thiên thần vậy, có thể khiến mọi ngườixung quanh cảm thấy vui vẻ,mang lại bao tiếng cười cho căn nhà trống vắng củachúng ta.
Mà Tiêu Quân lại vô cùng xứng làm cha, thực sựlà vô cùng hợp, còn nhỏ như vậy mà anh ấy đã yêu thương con bé hết mực, yêu đếnkhông có phép tắc, tương lai không biết sẽ còn tới nhường nào nữa, không chừng sau này tiểu tử kia sẽ trèo lên đầu mà giương oai mất.
Tiêu Quân thấy tôi vất vả giữ bảo bối, liền vươn tayđón lấy,“Bảo bối mới có ba tuổi rưỡi, làm sao mà ở một mình một phòng được? Tốtnhất cứ để bé con và bà ngoại ở cùng phòng đi.”
Tôi bĩu môi,“Như vậy mới biết tự lập, anh không biếtcon bé vì được yêu thương quá mà giờ yếu ớt như vậy không?Đối với con bé, nhưthế không tốt đâu.”
Anh ấy nghe xong quan điểm của tôi, lắc đầu không ủnghộ,“ Con bé còn nhỏ như vậy không phải điều cần nhất là yêu thương sao,em hiệntại đối với con bé nghiêm khắc quá, con bé sẽ không chịu được.”
“Nhưng nếu cứ thế này sẽ thành thói quen mất, tươnglai chắc chắn không có tiền đồ.”
Anh ấy hừ hừ giận dỗi,“Tương lai không có tiền đồ thìanh nuôi .”
Nghe cho thật kĩ, đây là lời của một người cha sao?Đây rõ ràng là dung túng mà, là hội chứng « không muốn con gái lớn »mà! Huống chi đứa nhỏ này…… Đứa nhỏ này……,suy nghĩ tiếp theo, tôi không muốnnghĩ nữa, mặc kệ anh ấy, muốn yêu sao thì yêu.
Tức giận nhìn hai cục thịt cha và con gái, tôi khóckhông ra nước mắt, chỉ còn biết thở dài mà thôi.
“Tối nay bảo bối muốn ăn gì nào? Ba ba đưa con đi ănđại tiệc.” Tiêu Quân nhéo nhéo khuôn mặt phấn nọn trắng bóc của bé con.
“Ăn đường……” Bé con thành thực trả lời, trong cái đầunon nớt, đường có vị ngọt ngọt, là thứ ngon nhất a.
Nghe nói xong, cả tôi và Tiêu Quân đều giật mình, tôichống nạnh, giáo huốn cho bé con,“Bảo bối, con không được ăn đường nữa,răng cửacủa con đã sún hết rồi nha, giờ mà ăn thêm đường, ngay cả răng nanh cũng« tạm biệt » lợi luôn đó!”
Bị tôi mắng, bé con ủy khuất, bĩu môi, mắt long lanhnhìn cha cầu cứu.
“Ăn vịt quay Bắc Kinh……” Ngôn Tử Phàm đột nhiên tiếnvào nói, khiến ba người trong phòng giật nẩy mình, thằng bé nói tiếp:“ Bảo bốithích nhất ăn vịt quay Bắc Kinh, phải không bảo bối!”
Nhóc con kia bị ông cậu yêu dấu mê hoặc, lập tức nũngnịu nói leo theo:“ Bảo bối muốn ăn vịt nướng.”
Tôi hung hăng trợn mắt lườm Ngôn Tử Phàm,“Ngôn TửPhàm, chị cảnh cáo em không được lợi dụng trẻ con non dại để đạt được ước vọng, loại hành động vô sỉ này, chị kịch liệt phản đối!”
Ngôn Tử Phàm lườm lại tôi,“Ngôn Tử Kỳ, chị nói vậy làkhông đúng, em là người hiểu rất rõ bảo bối thích gì!”
“Đã già mồm còn muốn nói lẽ phải, một đứa nhỏ ba tuổilàm sao biết đồ chơi thế hệ mới với chẳng đồ ăn ngon?”
“Điều này chứng minh bảo bối rất thông minh! haha……”Thằng bé cười lớn đi ra ngoài, ngoạc mồm hét lớn,“Bà ngoại, tối nay chúng tađến nhà hàng ăn vịt quay Bắc Kinh.”
“Này, ai nói vậy!!”Tôi hét lại sau lưng thắng nhóc,thở dài chán nản.
Tiêu Quân ngồi trên giường, biểu tình suy nghĩ mộthồi, nhếch môi nói,“Tử Phàm – đứa nhỏ này rất có tiền đồ.”
“Hừ, lưu manh như anh thì sao không có tiền đồđược!”
Tiêu Quân nhíu mày,“Anh lưu manh sao?”
Tôi không còn gì để nói nữa, phải no comment,Tiêu Quân này mà không lưu manh với hay nói dối , chẳng cả thế giới này toànngười chân thật!
Trước sự huy hoàng rực rỡ trong khách sạn của TiêuQuân, đại sảnh tráng lệ khiến bà ngoại choáng váng, kéo tay tôihỏi,“ Kỳ, ăn ở nơi này hẳn rất đắt, chúng ta ở nhà tự nấu cũng được mà.”
“Bà ngoại, bà đừng lo lắng, đây là khách sạn củaTiêu Quân, bà thích ăn gì cứ nói,không lo tới chuyện tiền nong đâu.” Trong lòngtôi không ngừng cười gian tà,quay lại nói với Tử Phàm:“Không chỉ vịt quay BắcKinh, ngay cả tổ yến, vây cá cũng thoái mái, Tiêu Quân rất rộng lượng——.”
“Oa……Vậy em sẽ không khách khí!” Ngôn Tử Phàm vuisướng, hoa chân múa tay.
Tiêu Quân bé bảo bối đi cạnh ta nghe thấy vậy, nhếchmép cười:“Em biết giúp anh quản lí tài sản, anh rất vui.”
“Đó là……”Có điều, tôi cứ vui vì có thể hai anh xóttiền, trả thù vụ nói đểu tôi, nhưng tôi quên mất một điều, số tiền một ngàyTiêu Quân kiếm ra, cũng đủ lấy tổ yến cho cả nhà chúng tôi tắm nha.(Nhím : Anh này làm ra tiền như gà đẻ trứng vậy)
Quản lí thấy ông chủ tới, lập tức chạy ra chào hỏi, còn nói đã chuẩn bị chu đáo phòng VIP, đi theo sau anh, xun xoe nói:“Lâmcục trưởng tối nay tới đây ăn cơm, ông ta nói lâu lắm không gặp ngài, nếu đượcmời ngài tới cùng ăn cơm.”
Tiêu Quân khinh khỉnh,“Nói với ông ta tôi không rảnh.”
Nếu tôi nhớ không lầm thì Lâm cục trưởng làm bên thuếvụ, vậy tại sao lại tới đây nịnh nọt Tiêu Quân?Tôi không nén nổi tò mò hỏi:“Ông tta tìm anh chắc có việc gì đó ! Cứ tới đó xem sao?”
Anh ừ một tiếng, nhíu ày nói,“Ông ta muốn tìmanh để hỏi về mấy cái dự án sắp tới, hơn nữa là muốn kết thân nhằm tạo chỗ đứngcho cái ghế sắp lung lay của .”
Chúng tôi cùng vào thang máy đi lên tầng VIP, mới vừa bước ra thang máy, tôi với Tiêu Quân đều giật mình, người đangđứng nghe điện thoại bên cạnh thang máy cũng ngẩn người, chăm chú nhìnchúng tôi, ngỡ ngàng nói,“Tử? Bà ngoại?”
Đang yên đang lành lại có một màn trung phùng xươngmáu thế này, tôi hơi ngỡ ngàng, giật giật khóe môi, đừng hoài nghi, kẻ đó,không ai khác chính là ….. Mộ Dung Cạnh.
Lần gặp này, tôi lại càng thấm thía câu: Càng khôngmuốn gặp lại càng hay giáp mặt.
Bà ngoại nghe thấy tiếng gọi thân mật như vậy, lập tứcnhận ra cậu ấy, cười nói:“Mộ Dung Cạnh, ha ha, đã lâu không gặp cháu, trôngcháu lớn hơn trước nhiều quá.”
Tôi chớp mắt, kì lạ, không phải người ta bảo người giàtrí nhớ kém sao? Sao bà ngoại tôi có trí nhớ tốt quá vậy, nhiều năm nhưvậy không gặp, thế mà chỉ cần liếc một cái đã có thể nhận ra?!
“Đã lâu không gặp, sức khỏe của bà ngoại vẫn rất tốtnha.” Mộ Dung Cạnh cười thân thiết, nhưng tia sáng trong mắt vẫn khẽ lướt quatôi và Tiêu Quân.
“Ha ha, già rồi già rồi, hôm nay bà chuyển lênnhà Tử Kỳ, có gì rảnh thì tới nhà chơi nha!”Bà ngoại nhiệt tình mời nhưng lạilàm cho tôi tức phát điên lên được, ai muốn mời hắn tới nhà chơi chứ, tôi khôngcó tâm tình tiếp đón hắn.
Tiêu Quân thấy Mộ Dung Cạnh chăm chú quan sát NgônTiếu , liền thản nhiên cười nói,“Đây là con gái tôi, bé con hơi sợ người lạ.”
Sau đó anh ấy vỗ nhẹ lên má bảo bối, âu yếm nói,“Bảobối, chào chú đi.”
Ngôn Tiếu nhỏ nhẹ chào chú, sau đó lại trốn trong lòngTiêu Quân, rất giống bộ dáng của một đứa nhóc sơ sinh.
Mộ Dung Cạnh cười gượng gạo, chăm chú quan sát bảobối,“Cô bé trông thật giống mẹ như đúc.”
Bà ngoại tâm tình đơn giản không nhìn thấy sự gượnggạo của cậu ấy, liền nhiệt tình nói thêm,“Đúng vậy, ở nhà bà, con bé rấtdễ thương, ai gặp cũng yêu, đều nói nó giống mẹ như đúc, nhưng mà bà thấylông mi con bé dài và cong giống Tiêu Quân cơ.”
Tôi xấu hổ cười cười,“Mộ Dung Cạnh, cậu ăn tối chưa?”
“Ăn được một chút thì ra ngoài nghe điện thoại.” Cậugật đầu trả lời, nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp.
Nghe điện thoại mà phải ra tận hành lang sao?Cũngkhông phải chuyện quốc gia cơ mật gì, như thế này có chút tình cơ nha!“Vậy bọntôi vào trước gọi món .”Tôi cười nhợt nhạt, kéo bà ngoại đi trước, để lạiMộ Dung Cạnh cho Tiêu Quân giải quyết.
Bà ngoại tiếc nuối cố nói với cậu ấy mấy câu mới chịutheo tôi vào.
Sau đó, tôi thấy Tiêu Quân nói với Mộ Dung Cạnh cái gìđó, cậu ấy gật đầu, sau đó cả hai cùng bước vào phòng ăn.
Tôi tin Mộ Dung Cạnh chắc không ngờ nổi, không ngờ tôiđã có một cô con gái lớn đến vậy!
Hơn nữa, người nào chỉ cần biết suy nghĩ một chút sẽtự hỏi, tại sao tôi và Tiêu Quân có con mà không kết hôn?Mộ Dung Cạnh thôngminh như thế, hẳn sẽ nghĩ đến chuyện này.
Đối với câu hỏi như thế, thật khiến tôi trở tay khôngkịp ( dù đã lường trước)!
Nhưng như thế thì có sao? Ngôn Tiếu mang họ Ngôn, hơnnữa con bé gọi Tiêu Quân là ba ba, cho nên con bé chỉ có thể là con của tôi vớiTiêu Quân.
Tiêu Quân đi một hồi rồi trở lại, sắc mặt không đượctốt, sau đó ngồi xuống vị trí chủ thượng, làm như không có gì, sau đó mộtngười mang tới đĩa rau trước sự thích thú của bảo bối, còn anh ấy lại cùng TửPhàm nói chuyện.
Tôi kéo kéo góc áo anh, thấp giọng hỏi,“Không có việcgì chứ?.”
“Không có việc gì, anh chỉ không ngờ người ăn cùng MộDung Cạnh lại là lão già họ Lâm kia, làm mọi cách giữ anh lại, thiếu mỗi nướcôm chân anh thôi.”
Chép miệng một cái, tôi thở dài,“ Thật là khéo mà,người nào càng không muốn gặp lại càng hay gặp .”
Anh ấy liếc tôi một cái, thâm hiểm hỏi,“Nếu cứ phảigiáp mặt, thì cứ vui vẻ mà gặp, sau đó có uất ức gì thì nói cho anh biết, anhluôn sẵn lòng lắng nghe.”
Tôi lặng thinh ngồi ăn, vừa gắp thức ăn vừa cười vuvơ, tâm tình có chút buồn phiền, Tiêu Quân nói đúng, nên đối mặt , đừng nêntrốn tránh, không muốn không có nghĩa là không thể mà.
Những năm gần đây, có bao nhiều chuyện xảy ra, nếu nhưkhông có Tiêu Quân giúp đỡ, tôi làm sao có thể vực dậy được như bây giờ, namnhân này quả thật rất rất tôt, rất chân thật, nhưng liệu tôi có thể mãi mãi dựavào anh được không? Chờ thêm vài năm tôi già đi, xấu đi, rồi anh sẽ rời bỏtôi,liệu lúc đó, tôi có chịu đựng nổi những gì gục lên đôi vai này không?
Đối với một bàn đầy thức ăn này, tôi bỗng không cònhứng thú nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai nha, mọi ngườithấy chưa, trẻ con dễ thương nhưng cũng rất phiề nha !!!Đừng hỏi tôi đang ámchỉ ai!!!!!! Tự mình đoán đi………………….
Mọi người có phát hiện ra một điều này không, ngaychính Ngôn Tử cũng không biết cha thật sự của Ngôn Tiếu là ai!! Ha ha