Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 27



Gả cho anh?
Đang lúc cô bị tan thànhtừng mảnh nhỏ, đang lúc sắp chết sao?
Cô giương mắt, trong vầngnước mắt trong sóng, đáy mắt anh rất tĩnh lặng, không có chút sợ hãi, khôngsợ hãi cũng không có thương xót, hoặc là thứ gì khác, anh như núi xanh xa xa,vững vàng ở nơi đó đợi câu trả lời của cô.
Cô khóc đến nói cũngkhông nói được: “Nhưng mà…em sắp chết…phải làmsao đây?”
Hàn Vệ Vũ nói: “Bàxã, có đôi khi chúng ta không thể nghĩ đến chuyện tương lai quá mờ tối, nếukhông còn có cái gì làm động lực vể mỗi ngày sống tiếp đây?”
Cô chỉ lắc đầu, cho đếncuối cùng cô cũng không đồng ý.
Bệnh tình của Tống UyểnYểu theo thời gian trôi qua, càng ngày càng phát bệnh nặng hơn.
Cô thường xuyên nôn ramáu, xuất huyết nổi ban từ cánh tay dần kéo tới sau lưng, trước ngực, cô nằmtrên giường bệnh, mà cảm thấy mình như bị kim châm, sơ sẩy một chút là có thểchảy máu.
Máu của người khác đềuchảy xuôi theo mạch máu, mà máu của cô dù có trăm phương ngàn kế muốn lưu thôngcũng rất khó khăn.
Có đôi khi cô ngắm cảnhmùa đông suy tàn ngoài cửa sổ, nghĩ tới một câu thơ, nhất là không lưu lại đượcnhân gian, khuôn mặt đỏ thắm từ kính hoa từ thụ.
Cô đã rất lâu không đọcsách, mà cũng đã lâu rồi cô không soi mình trong gương.
Buổi tối lúc Hàn Vệ Vũtới, cô hỏi anh: “Có bây giờ có phải em rất xấuhay không?”
Hàn Vệ Vũ giả vờ giả vịtđánh giá kỹ lưỡng: “Thực ra là, bây giờ anh có mộtchút tiếc nuối”
“Cái gì?”
“Bà xã của anh rất xinhđẹp.”
Cô ngẩn ra: “Hứ,nói láo.”
“Thật đó” Hàn VệVũ ôm cô vào trong ngực như ôm một đứa trẻ, Tống Uyển Yểu ngửa mặt nhìn anh,anh dỗ cô: “Nhanh ngủ đi”
Cô không nghe theo, khôngbuông tha: “Tại sao?”
Hàn Vệ Vũ nhắm mắt lại,cố phát ra tiếng ngáy, Tống Uyển Yểu ở trong lòng anh giật giật, thấy anh khôngphản ứng, không thể làm gì khác hơn chỉ có thể ngủ.
Tại sao?
Anh mở mắt ra, bây giờithà rằng cô béo hơn một chút, ngốc một chút, cũng không sao, chỉ cần cô khỏemạnh.
Anh cầu mong sao, chỉ cầncô khỏe mạnh.
Thỉnh thoảng anh nhìnthấy cô tựa vào trên giường, bên mặt xinh đẹp mỏng manh, anh đều có một loại sợhãi, sợ số mệnh sẽ ập xuống trên người cô, loại số mệnh này gọi là hồng nhanbạc mệnh.
Tới nửa đêm, bị một trậnđau ngực rất kịch liệt làm tỉnh giấc, cô che miệng chạy vào phòng vệ sinh, đếnbồn rửa mặt nôn điên đảo một trận, tất cả đều là máu đỏ thẫm.
“Bộp…”
Cửa phòng vệ sinh bị mởra, Hàn Vệ Vũ đứng sau cô, một tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng.
Cô ngẩng đầu, khóe miệngcó còn vết máu, ánh sáng của ngọn đèn chiếu đến sắc mặt trắng bệch khiến ngườita sợ hãi, cô nhìn gương, đột nhiên cười lên: “Ôichao, Hàn Vệ Vũ, anh xem, nhìn em có giống như quỷ hút máu không?”
Tóc Hàn Vệ Vũ lộn xộn,một bên bưng lên một ly nước, nói: “Nào, súc miệngđi.”
Cô không cầm lấy lynước, trực tiếp với tay mở vòi nước ghé miệng vào, súc một chút, một phần dùngđể rửa mặt. Tiếng nước nhỏ giọt từ sợi tóc trên trán chảy xuống, cô ngạc nhiênnhìn gương, lầm bầu lầu bầu: “Thật sự rất giống quỷ hút máu.”
“Uống một chút nước đi.” Giọngnói của Hàn Vệ Vũ có chút ngái ngủ: “Cổ họngthông suốt.”
Cô cảm thấy bản thân mìnhhết sức cố gắng che giấu bi thương cùng tuyệt vọng cũng không còn chỗ ẩn náu,cô nhào tới trong lòng anh gào khóc.
Anh đưa tay đặt ly nướctới trên bàn, ôm cô, nói bên tai cô:“Bà xã, nếu em là quỷhút máu thì nhất định phải cắn anh đó.”
Cô hỏi: “Vì…vì sao?”
Giọng anh có chút khànkhàn: “Vì anh không muốn bị bà xã bỏ rơi.”
Buổi sáng ngày hôm sau,Tiểu Nguyên gọi điện thoại đến, nghe thấy cậu ta dường như có chút khó nói: “Chịdâu, có người muốn gặp chị.”
Cô kinh ngạc: “Ai?”
“…chính là lão Dịch lầntrước…”
Tống Uyển Yểu suy nghĩhồi lâu, như bừng tỉnh: “À, là người lần trước bắt cóctôi à?”
Đầu dây bên kia TiểuNguyên trầm mặc.
Cô hỏi: “Ôngta muốn gặp tôi làm gì?”
“Nói chung là muốn nóilời cảm ơn.”
Lòng hiếu kỳ của cô bịkhơi lên: “À, vậy thì đến đi.”
Aken với Tiểu Nguyên mộttrái một phải như áp giải tội phạm, mạnh mẽ đem lão Dịch vào, trong tay lãoDịch cầm theo mấy cái hộp, vừa thấy Tống Uyển Yểu liền mặt mày hớn hở như rấtquen thuộc, “Cô Tống, lâu rồi không gặp.”
Cô lễ phép gật đầu: “ÔngDịch”
“Cô Tống” LãoDịch dứt khoát đưa lên cái hộp trong tay, “Đâylà tổ yến chim én vàng Ấn Ni Sản, còn có cái này, người khác tặng tôi lão sơntham đông bắc, tôi không nỡ ăn, cái này rất bổ dưỡng cho cơ thể, công hiệu thìkhông phải nói. À, còn có linh chi này, nghe nói là mọc tự nhiên, tôi nghe nóiphụ nữa ăn vào rất tốt.”
Ông dong dài một hồikhông yên, như một nhân viên tiếp thị.
Tống Uyển Yểu nhìn vàotrong hộp, từng lớp từng lớp tổ yến xếp ngay ngắn trong hộp, chính xác làthượng phẩm. Cô lại nhìn mắt lão Dịch, ông không còn biểu tình âm tàn xảo tránữa, tóc từng mảng từng mảng đã trắng bệch.
Ông còn đang cẩn thận“báo cáo” “Cô Tống, lúc đầu tôi có mắtkhông tròng đắc tội với cô, tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, nhưng mà từtrước tới giờ tôi chưa từng nghĩ qua sẽ hại cô như thế này, tôi…”
“Ông đã nói xong chưa?” A Kenrống lên, “Có việc thì nói đi, không có thìcút đi, cứ ở đây mà lằng nhằng như con chim ấy, chị dâu tôi cần nghỉngơi, không rảnh rỗi dây dưa với ông.”
“Oh, oh” lãoDịch sợ hãi: “Cô Tống, lần này tôi tới là đểcầu xin cô, lần trước Hàn Vệ Vũ giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một con đườngsống, nếu không bây giờ nhất định tôi đang ở chỗ thâm sơn cùng cốc nào đórồi.”
Cô bật vười, thực sựkhông thể không bội phục Lão Dịch là một nhân vật lúc trước đã làm vô sốviệc xấu hoành hành ngang dọc, một khi tình thế không tốt, lập tức có thể quỳxuống, hoàn toàn thoải mái, không có nửa phần miễn cưỡng.
Lúc gần đi, Lão dịch lạinổi điên chào hỏi với Tống Uyển Yểu: “Cô Tống, hãydưỡng bệnh thật tốt, lần sau tôi lại thăm cô.”
Cô cũng cười: “Được,được, hẹn gặp lại.”
Không biết là ông ta giảkhờ hay là thật, dường như cô chỉ như là phát sốt khi cảm mạo, hình như cô còncố vô số lần sau, thần kinh cô yếu ớt vậy mà bị một người xa lạ đã từng là kẻđịch an ủi, trên đời không có chuyện gì có thể kỳ quái hơn chuyện này.
Lúc Hàn Vệ Vũ tới, tâmtình của cô khá tốt.
“Hôm nay Lão Địch đếnthăm em.”
“Ừ” Hàn vệVụ cầm quả cầu tuyết đầu giường đảo ngược khiến tuyết bay tán loạn, dườngnhư mỗi lần anh đến đều phải chơi như thế mộtchút, để quả cầu thủy tinh sang một bên, anh nói: “Anhbiết.”
Tống Uyển Yểu nháy mắtmấy cái thử hỏi anh: “Ông ấy nói cảm ơn em, em cảmthấy rất tò mò.”
Hàn Vệ Vũ cười, vuốt tóccô, “Khoảng thời gian trước, anh có chỉnh ông ta,thiếu chút nữa là lão ta đã chết.”
“Sau đó?”
“Sau đó?” Hàn VệVũ nắm lấy tay cô, đan vào lòng bàn tay cô “Không có sauđó, nhất thời anh nổi lên thiện tâm, thả hắn ra.”
Đôi mắt ngây thơ nháynháy, Hàn Vệ Vũ còn đang vuốt vuốt đầu ngón tay cô, vuốt còn chưa đủ, đưalên trên miệng hôn: “Lão Dịch là người ương ngạnhnhất mà anh gặp, bị nhà họ Tống và nhà họ Bạch liên hợp chỉnh lão ta, ngay cảba câu lạc bộ đêm kia, có một câu lạc bộ cùng người khác mở, đều mỗiđêm bị kiểm ta, kiểm tra rồi cấm, cấm lại kiểm tra, kiểm tra sạch sẽ ngay cảmột con muỗi trong đó cũng không còn. Nhưng dù danh tiếng mất đi, lão vẫn sốngđược. Em nhìn xem, nửa năm trước, lão cam đoan lại hồi phục như cũ, chỉ cầnông ta không chết trong thành phố này ai cũng sẽ không động tới ông ta nữa.”
Anh cười cười: “Banđầu không cảm thấy, hiện tại phát hiện tính tình ông ta rất kì quái, trongthành phố này bởi vì có ông ta mà có bao nhiêu là trò hay.”
Cô nghe lời này, lập tứchiểu được là anh đang an ủi cô, nhưng tiến hành một cách không dấu vết, lạichăm sóc tỉ mỉ như vậy.
Người đàn ông tốt nhưvậy.
Cô không biết nên thươngxót cho ai?
Cuộc sống của người bệnhthường thích suy nghĩ miên man, đa phần thời gian rảnh cũng không thể làm gì,nghe rất bùi tai là dưỡng bệnh, giống như Tống Uyển Yểu là người bị mắc bệnhnặng như thế. Thực ra chờ cũng chỉ nhất định là chờ đến kết quả mà thôi.
Không biết là dùng loạihoóc môn nào mà cơ thể lại có phản ứng rất kém, tóc cô bắt đầu rụng rất nhiều,mỗi ngày đợi đến khi Hàn Vệ Vũ không ở đó, cô liền đem tóc rụng vứt đi.
Đã qua vài ngày cũngkhông ai phát hiên, ngoại trừ mẹ của cô, Bạch Trà.
Mẹ cô nhìn cô giấu tócrụng đi, xoay lưng đi ra ngoài cửa khóc.
Thực ra mẹ của cô vừa đira khỏi cửa cô liền tỉnh, cô chỉ cảm thấy mỏi mệt, thể xác và tinh thần đềumệt, thân thể không còn sức lực để níu kéo lại linh hồn.
Hình như là cửa khôngđóng, cô nhẹ được được tiếng khóc của mẹ.
“A, Vệ Vũ.” Mẹ côcầm nước mắt, “Hôm nay sao tới sớm thế? Em gáivẫn còn ngủ.”
Hàn Vệ Vũ cúi đầu gọi mộttiếng: “Mẹ”
Bạch Trà trầm lặng mộtlúc, bỗng thở dài “Vệ Vũ à, từ nhỏ em gái đã là một cô bénghe lời, khiến cho mẹ cùng ba nó bớt lo lắng hơn rất nhiều. Nó thích đọc sách,mọi người đều mua cho nó đủ loại sách, nó thường cầm sách đọc một chút buổichiều,không bao giờ ầm ĩ, sau này khi đi học, thành tích đều rất tốt, mỗi lầnhọp phụ huynh thầy giáo rất khen ngợi.”
Bạch Trà dừng một chút,lại nói: “Nó đánh đàn dương cầm cũng rấthay, ngoại trừ anh rể nó, nó so với mọi người đều có thiên phú, nhưng vẫnkhiêm tốn. Cho đến khi nó lớn như vậy, mà ngay cả công việc đều tự nó tìm,ngoại trừ bận tâm tới chuyện nó tìm bạn trai, mẹ thực sự không phải bận tâmchuyện gì. Thậm chí ngay cả tìm người yêu, nó cũng vô thanh vô thức mà xác địnhlà con, cuộc sống hai đứa như thế, mọi người cũng yên tâm. Đời người con gáicần cái gì? Còn không phải là một người đàn ông tốt biết nóng biết lạnh sao.”
Bà nhịn không được mànghẹ ngào: “Nói rõ ra, là em gái của mẹkhông có phúc, nếu lỡ may em giá không thể tốt hơn, Vệ Vũ à…”
“Mẹ” Tronggiọng nói của Hàn Vệ Vũ mang theo chút cố chấp: “UyểnYểu sẽ tốt thôi, cô ấy nhất định sẽ khỏe lại.”
Bạch Trà không nói tiếpnữa, chỉ còn lại tiếng khóc thật nhỏ.
Tống Uyển Yểu trở người,nước mắt chảy xuống một bên thái dương.
Cô nghe thấy tiếng Hàn VệVũ mở cửa đi tới, vội nhắm mắt lại. Hàn Vệ Vũ ngồi vào mép giường, đưa nhẹnhẹ nhàng đặt lên bên ngoài chăn cô đang đắp.
“Bà xã” Anh thìthào: “Em nhất định sẽ khỏe lại.”
Không biết khi nào thìanh đã ghé vào và ngủ một bên giường, khi tỉnh lại, trên giường không có mộtbóng người.
Anh gọi: “Bàxã”
Không ai lên tiếng trảlời.
Anh đi đến phòng vệ sinh,cũng không có ai. Tinh thần lập tức luống cuống, đẩy của đi ra hành lang, giữlấy mấy y ta hỏi:“Bà xã của tôi đi đâu?”
“Anh Hàn” Y tánói: “Vừa rồi bà Hàn đi tới khoa ung thư máu, côấy đã dặn lại chúng tôi.”
Anh vội vàng chạy lêntầng lầu, mới đi vài bước, thấy Tống Uyển Yểu mặc đồ bệnh nhân ngồi ở ghế dài,nhìn một cái phòng mà ngây người, anh đi qua: “Bàxã”
Tay Tống Uyển Yểu chỉ chỉphòng kia, “Ở trong phòng kia lúc đầu làmột bạn nhỏ, năm nay mới tám tuổi, bị bệnh bạch cầu. Mấy hôm trước em còn thấycô bé chơi dưới lầu, hôm nay cô bé đã chết rồi.”
Hàn Vệ Vũ không rét màrun, anh nhìn vào trong phòng, vài y tá đang quét dọn sửa sang lại, một sinhmạng thậm chí chưa kịp nở đã héo tàn.
Tống Uyển Yểu nhích lạigần anh: “Hàn Vệ Vũ, nếu em chết, anh phảiđi tìm một người khác, chúng ta chưa kết hôn, nên anh sẽ không tính là góa vợ,người khác cũng sẽ không quá để ý, cho dù biết trước đó anh có một người bạnggái đã chết, cũng chỉ sẽ cảm thấy số mệnh của anh không tốt.”
Yết hầu Hàn Vệ Vũ nghẹnngào, giống như có gì đó tràn ra từ lồng ngực, sau đó là vỡ đê.
Đầu Tống Uyển Yểu chôn ởtrên đầu gối: “Hàn Vệ Vũ, em rất ghen tỵ vớingười bạn gái tiếp theo của anh, cô ấy có thể ở bên anh, có thể sinh con choanh, đợi đến lúc anh có bạn gái mới, nhất định anh phải sống cho thật tốt…nhưmột người tốt, đáng tiếc là em không may mắn sống với anh đến đầu bạc rănglong.”
Hàn Vệ Vũ ôm Tống UyểnYểu, giọng anh khàn khàn hét lên với cô: “Làm sao em cóthể cho rằng anh rời xa em thì có thể sống tốt được chứ? Em nghĩ rằng trái timcủa anh không có cảm xúc sao? Anh thích một cô bé nhiều năm như thế, bây giờ côấy nói rời khỏi anh, em làm sao có thể cho rằng anh còn có thể cùng người phụnữ khác sinh con chứ? Làm sao em có thể như thế?”
Tống Uyển Yểu ngẩng đầu,tay cọ cọ vào mặt anh: “Anh khóc?”
Anh đưa tay chùi đi, đúnglà nước mắt.
Đã bao lâu rồi anh khôngrơi nước mắt, từ khi mẹ anh rời đi, rốt cuộc anh đã không còn khóc, anh chorằng trời có sập anh cũng không khóc.
Bài hát, nếu phải từbỏ toàn bộ thế giới, ít nhất còn có em, đáng để anh quý trọng. Anh sợ thờigian quá chậm, ngày đêm lo lắng mất đi em, hận không thể trong một đêm đầu bạcđể vĩnh viễn không chia ly.
Một đêm đầu bạc, vĩnhviễn không chia ly.
Anh muốn như thế cỡ nào,rất muốn, một đêm đến già, một ngày không có cô, anh không dám tưởng tượng,năm rồi lại năm, ngày rồi lại ngày, mỗi năm một đau, mỗi ngày một nhớ, cuộcsống như thế làm sao mà tiếp tục.
Trên thế giới này, còn cóai sẽ nắm tay anh khi anh bị thương và hỏi: “Đau không?”
Còn có ai xem thường mànói với anh rằng: “Nhịn một chút, lập tức sẽ đỡthôi.”
Anh ôm Tống Uyển Yểunước mắt trên mặt vẫn chảy xuôi, người đi qua tình cờ cũng ngạc nhiên nhìnmột chút, lập tức bước đi nhanh hơn.
Anh ôm Tống để tay saulưng rất khó khăn để ôm người đàn ông cao lớn này, còn là một người cao to khócđầy nước mắt, cô vừa vỗ vừa dỗ dành: “Đừng khóc,đừng khóc nữa.”
Anh không thuận theo cũngkhông buông tay: “Anh đã bị mẹ anh vứt bỏ một lầnrồi, bà xã, làm sao em nhẫn tâm như thế, chẳng lẽ em muốn vứt bỏ anh một lầnnữa sao?”
Nói xong, anh lại sinh raác ý: “Lần này dù nói sao đi nữa cũng không cho emđể anh lại, em chết anh cũng sẽ đi theo.”
Sau đó lại giống như đứatrẻ ngây thơ: “Anh tuyệt đối khong muốn ở lạimột mình!”
Lòng Tống Uyểu Yểu vôcùng đau đớn: “Được, em không chết, em sẽ cố gắngkhông chết.”
“Nhất định không thểchết.”
“Được được, nhất địnhkhông chết.”
Trên thế giới này còncó một người như vậy, cô không muốn chết, dù chỉ còn một hi vọng mongmanh, cô cũng không muốn chết.
Chương trước Chương tiếp
Loading...