Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 97: Không phải trộm không có tội
Liên Hoa nhìn thoáng qua Ôn Như Cảnh cùng Đỗ Yến Thừa dưới đài, nhìn sắc mặt khó coi của hai người bọn họ, cô liền quyết định muốn làm một chuyện để sắc mặt của bọn họ càng xanh hơn.
Liên Hoa quyến rũ mê ngườicười: " Các vị, có lẽ mọi người đối với tôi đều chưa quen thuộc, nêntrước tôi xin tự giới thiệu một chút. Tuy rằng chưa từng chính thức tham gia vào việc kinh doanh ở thành phố K, nhưng có lẽ mọi người đều cóchút ấn tượng với cha tôi, ông là người khởi nghiệp Liên thị Liên ThanhSông, có thể ở đây một số tiền bối đã từng chiếu cố làm ăn với cha tôi.Về sau, xin mọi người hãy nâng đỡ Thịnh Thế Liên Hoa nhiều hơn, tôi sẽvô cùng cảm kích. Về phần Liên thị của cha, một ngày nào đó tôi sẽ từtrong tay người khác đoạt lại, làm cho tên tuổi của Liên thị một lần nữa được tôn lên...."
Mọi người càng thêm xôn xao một hồi, Tổng giám đốc Liên Hoa của Thịnh Thế Liên Hoa lại là con gái của Liên Thanh Sông.
phần lớn trong số họ vẫn còn nhớ rõ năm đó Liên thị giống như mặt trời bantrưa, nhưng tổng giám đốc Liên Thanh Sông đột ngột mất không lâu, Liênthị liền đổi tên là Ôn thị, được vợ sau và con gái riêng của Liên ThanhSông thừa kế, nhưng mà không còn huy hoàng của năm đó nữa.
Tất cả mọi người là người thông minh mưu tính sâu xa quen thuộc thương trường, nghe qua đôi lời của Liên Hoa liền đoán được bảy tám phần chân tướng,mọi người kinh ngạc mắt nhìn về phía tổng giám đốc Ôn thị Ôn Như Cảnhtrong góc phòng, xem ra, vị Ôn tổng này và vị Liên tổng kia là quan hệthù địch như nước với lửa.
Thoáng chốc sắc mặt Ôn Như cảnh trắngbệch, Liên Hoa làm sao dám, làm sao dám ở trước công chúng nói ra nhữnglời như thế. Đây thực sự là Liên thị muốn phá hủy hoàn toàn cả cô và mẹ cô, thật sự dám ở nơi đông người xuống tay tàn nhẫn làm cho bọn cô đẹpmặt.
"Chị nói bậy." Ôn Như Cảnh bị ánh mắt mọi người nhìn xemgiống như kim đâm, cô ta run rẩy đứng lên, tràn đầy nước mắt xông lênđài quát Liên Hoa, "Chị, tại sao chị có thể vu oan hãm hại em và mẹ emnhư vậy! Rõ ràng là chị đột nhiên mất tích, làm cho Liên thị của chakhông có người thừa kế, em và mẹ mới không thể không gánh vác tráchnhiệm Liên thị. Chị, tuy chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng đềucùng kính yêu cha, là em và mẹ giúp ba hoàn thành nguyện vọng, sao chịcó thể gạt mọi người như vậy!"
Cô mang dáng vẻ đáng thương nhậnhết oan ức, gương mặt tái nhợt bi thương làm cho mọi người sinh lòngthương xót, như lá đung đưa trong gió, tức giận Liên Hoa đến run lẩybẩy.
"Ôn tiểu thư, tôi có nói gì sao? Tôi có vu oan hãm hại tổnthương đến cô sao? Tôi lại nói dối mọi người chuyện gì?" Liên Hoa giả vờ nghi ngờ hỏi, "Tôi nghĩ Ôn tổng đã suy nghĩ nhiều rồi, vừa rồi tôi chỉlà tự giới thiệu về mình, cũng không nói xấu điều gì về Ôn tổng? Cô nóinhững lời như vậy là sao? Không phải trộm, vì sao có tội?"
"Chị!" Ôn Như Cảnh bị chặn không nói nên lời, cô biết Liên Hoa đã tra xét rõràng chuyện năm đó, nhưng cô nghĩ Liên Hoa sẽ vì thể diện mà che giấu,tuyệt đối sẽ không mang bí mật này nói ra trước mặt mọi người, nhưng sao bây giờ rơi vào cục diện này.
Liên Hoa quyến rũ mê ngườicười: " Các vị, có lẽ mọi người đối với tôi đều chưa quen thuộc, nêntrước tôi xin tự giới thiệu một chút. Tuy rằng chưa từng chính thức tham gia vào việc kinh doanh ở thành phố K, nhưng có lẽ mọi người đều cóchút ấn tượng với cha tôi, ông là người khởi nghiệp Liên thị Liên ThanhSông, có thể ở đây một số tiền bối đã từng chiếu cố làm ăn với cha tôi.Về sau, xin mọi người hãy nâng đỡ Thịnh Thế Liên Hoa nhiều hơn, tôi sẽvô cùng cảm kích. Về phần Liên thị của cha, một ngày nào đó tôi sẽ từtrong tay người khác đoạt lại, làm cho tên tuổi của Liên thị một lần nữa được tôn lên...."
Mọi người càng thêm xôn xao một hồi, Tổng giám đốc Liên Hoa của Thịnh Thế Liên Hoa lại là con gái của Liên Thanh Sông.
phần lớn trong số họ vẫn còn nhớ rõ năm đó Liên thị giống như mặt trời bantrưa, nhưng tổng giám đốc Liên Thanh Sông đột ngột mất không lâu, Liênthị liền đổi tên là Ôn thị, được vợ sau và con gái riêng của Liên ThanhSông thừa kế, nhưng mà không còn huy hoàng của năm đó nữa.
Tất cả mọi người là người thông minh mưu tính sâu xa quen thuộc thương trường, nghe qua đôi lời của Liên Hoa liền đoán được bảy tám phần chân tướng,mọi người kinh ngạc mắt nhìn về phía tổng giám đốc Ôn thị Ôn Như Cảnhtrong góc phòng, xem ra, vị Ôn tổng này và vị Liên tổng kia là quan hệthù địch như nước với lửa.
Thoáng chốc sắc mặt Ôn Như cảnh trắngbệch, Liên Hoa làm sao dám, làm sao dám ở trước công chúng nói ra nhữnglời như thế. Đây thực sự là Liên thị muốn phá hủy hoàn toàn cả cô và mẹ cô, thật sự dám ở nơi đông người xuống tay tàn nhẫn làm cho bọn cô đẹpmặt.
"Chị nói bậy." Ôn Như Cảnh bị ánh mắt mọi người nhìn xemgiống như kim đâm, cô ta run rẩy đứng lên, tràn đầy nước mắt xông lênđài quát Liên Hoa, "Chị, tại sao chị có thể vu oan hãm hại em và mẹ emnhư vậy! Rõ ràng là chị đột nhiên mất tích, làm cho Liên thị của chakhông có người thừa kế, em và mẹ mới không thể không gánh vác tráchnhiệm Liên thị. Chị, tuy chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng đềucùng kính yêu cha, là em và mẹ giúp ba hoàn thành nguyện vọng, sao chịcó thể gạt mọi người như vậy!"
Cô mang dáng vẻ đáng thương nhậnhết oan ức, gương mặt tái nhợt bi thương làm cho mọi người sinh lòngthương xót, như lá đung đưa trong gió, tức giận Liên Hoa đến run lẩybẩy.
"Ôn tiểu thư, tôi có nói gì sao? Tôi có vu oan hãm hại tổnthương đến cô sao? Tôi lại nói dối mọi người chuyện gì?" Liên Hoa giả vờ nghi ngờ hỏi, "Tôi nghĩ Ôn tổng đã suy nghĩ nhiều rồi, vừa rồi tôi chỉlà tự giới thiệu về mình, cũng không nói xấu điều gì về Ôn tổng? Cô nóinhững lời như vậy là sao? Không phải trộm, vì sao có tội?"
"Chị!" Ôn Như Cảnh bị chặn không nói nên lời, cô biết Liên Hoa đã tra xét rõràng chuyện năm đó, nhưng cô nghĩ Liên Hoa sẽ vì thể diện mà che giấu,tuyệt đối sẽ không mang bí mật này nói ra trước mặt mọi người, nhưng sao bây giờ rơi vào cục diện này.