Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 59: Gặp nhau
Triển Thiếu Khuynh nhíu mày, thầm nhớ tên cô trong lòng, Liên Hoa, Liên, Hoa, tên cũng như người, cô chính là một hoa sen màu đỏ nở rộ đầy nhiệthuyết.
Hình như cô không biết hắn là ai! Không biết năm nămtrước tình một đêm với cô là hắn, không biết hắn là Triển Thiếu Khuynh,nhưng cô lại nguyện ý vì hắn mà giải thích, không quan tâm hắn là mộtngười đàn ông tàn phế.
Triển Thiếu Khuynh ra hiệu bằng mắt vớiquản gia, tất cả mọi người đều lui ra khỏi đài ngắm cảnh, không gianrộng lớn như vậy phút chốc chỉ còn lại hắn và Liên Hoa.
"Tại sao cô lại đến đây, tìm tôi có chuyện gì?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Liên Hoa cảm thấy giọng nói của Triển thiếu gia rất quen thuộc, chẳng lẽ cô đã nghe qua giọng nói của hắn.
Lắc đầu một cái để phủ nhận cái ý nghĩ này, cô vì việc chung nói: “Tôi làvì sản phẩm mới nhất của Triển thị mới đến đây, Thịnh Thế liên Hoa đangtranh thủ đóng gói một loạt sản phẩm đưa vào hoạt động quảng cáo, tôinghĩ, không có gì thăm hỏi nhà thiết kế để có thể hiểu rõ sản phẩm.”
"Làm sao cô biết tôi là nhà thiết kế?” Triển Thiếu Khuynh sững sờ, “Cô hiểurõ sản phẩm nói cái gì?” Sao cô lại biết cái này? Hắn một mực ở sau lưng giữ gìn sản nghiệp của Triển thị, nhưng trừ cha hắn và mấy người tincậy biết, tuyệt đối sẽ không bị người ngoài biết.
Liên Hoa nhẹnhàng mỉm cười, “Tôi ngoài là một người kính doanh, tôi còn là một nhànghệ thuật, thiết kế của Triển thiếu gia ôn hoà và thoải mái, tôi đềucảm nhận được. Đây sẽ đem lại thuận tiện cho mười nghìn sản phẩm khoahọc kĩ thuật, Thịnh Thế Liên Hoa vô cùng thích thiết kế này, chúng tôirất chân thành mong muốn hợp tác với Triển thị.” Biết tình hình thân thể của Triển Thiếu Khuynh, Liên Hoa càng thập phần hiểu rõ sản phẩm mới,trong lòng hắn vẫn ngập tràn hi vọng có ánh mặt trời, dù cho hai chânbất tiện, sản phẩm thiết kế của hắn lại tích cực quan tâm người khác.
Triển Thiếu Khuynh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cô hiểu hắn, chỉ cần sảnphẩm, là có thể hiểu ý của hắn. Mà người phụ nữ này, đúng là người hắnmuốn!
Mặc kệ bên cạnh cô có người đàn ông nào không, mặc kệ cô có nhận ra hắn hay không, hắn nhất định muốn cô!
Nhẹ nhàng di chuyển xe lăn, Triển Thiếu Khuynh chậm rãi tới gần chỗ ngồicủa cô, hắn gần như có thể nghe tiếng tim mình đập, trong lòng dâng lênmột tia mong đợi.
Cô, nếu như nhìn thấy hắn, cô sẽ phản ứng như thế nào?
Liên Hoa nghe tiếng xe lăn đè ép sàn nhà, cảm thấy Triển Thiếu Khuynh chậmrãi tới gần, cô vẫn bất động, không biết Triển thiếu gia muốn làm gì.
Khi một bóng dáng đến trước mặt cô, anh tuấn như một vị thần đập vào mắt cô, Liên Hoa chết lặng.
Thời gian dài trong đầu trống rỗng, trong đầu Liên Hoa lẩn quẩn ba chữ đen tối, hết! Trứng! Rồi!
Tiểu Bạch, vấn đề bây giờ không phải là ai muốn giành mẹ với con, mà vấn đềbây giờ là có người muốn giành con với mẹ. . . . . .
Cha con xuất hiện. . . . . .
Hình như cô không biết hắn là ai! Không biết năm nămtrước tình một đêm với cô là hắn, không biết hắn là Triển Thiếu Khuynh,nhưng cô lại nguyện ý vì hắn mà giải thích, không quan tâm hắn là mộtngười đàn ông tàn phế.
Triển Thiếu Khuynh ra hiệu bằng mắt vớiquản gia, tất cả mọi người đều lui ra khỏi đài ngắm cảnh, không gianrộng lớn như vậy phút chốc chỉ còn lại hắn và Liên Hoa.
"Tại sao cô lại đến đây, tìm tôi có chuyện gì?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Liên Hoa cảm thấy giọng nói của Triển thiếu gia rất quen thuộc, chẳng lẽ cô đã nghe qua giọng nói của hắn.
Lắc đầu một cái để phủ nhận cái ý nghĩ này, cô vì việc chung nói: “Tôi làvì sản phẩm mới nhất của Triển thị mới đến đây, Thịnh Thế liên Hoa đangtranh thủ đóng gói một loạt sản phẩm đưa vào hoạt động quảng cáo, tôinghĩ, không có gì thăm hỏi nhà thiết kế để có thể hiểu rõ sản phẩm.”
"Làm sao cô biết tôi là nhà thiết kế?” Triển Thiếu Khuynh sững sờ, “Cô hiểurõ sản phẩm nói cái gì?” Sao cô lại biết cái này? Hắn một mực ở sau lưng giữ gìn sản nghiệp của Triển thị, nhưng trừ cha hắn và mấy người tincậy biết, tuyệt đối sẽ không bị người ngoài biết.
Liên Hoa nhẹnhàng mỉm cười, “Tôi ngoài là một người kính doanh, tôi còn là một nhànghệ thuật, thiết kế của Triển thiếu gia ôn hoà và thoải mái, tôi đềucảm nhận được. Đây sẽ đem lại thuận tiện cho mười nghìn sản phẩm khoahọc kĩ thuật, Thịnh Thế Liên Hoa vô cùng thích thiết kế này, chúng tôirất chân thành mong muốn hợp tác với Triển thị.” Biết tình hình thân thể của Triển Thiếu Khuynh, Liên Hoa càng thập phần hiểu rõ sản phẩm mới,trong lòng hắn vẫn ngập tràn hi vọng có ánh mặt trời, dù cho hai chânbất tiện, sản phẩm thiết kế của hắn lại tích cực quan tâm người khác.
Triển Thiếu Khuynh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, cô hiểu hắn, chỉ cần sảnphẩm, là có thể hiểu ý của hắn. Mà người phụ nữ này, đúng là người hắnmuốn!
Mặc kệ bên cạnh cô có người đàn ông nào không, mặc kệ cô có nhận ra hắn hay không, hắn nhất định muốn cô!
Nhẹ nhàng di chuyển xe lăn, Triển Thiếu Khuynh chậm rãi tới gần chỗ ngồicủa cô, hắn gần như có thể nghe tiếng tim mình đập, trong lòng dâng lênmột tia mong đợi.
Cô, nếu như nhìn thấy hắn, cô sẽ phản ứng như thế nào?
Liên Hoa nghe tiếng xe lăn đè ép sàn nhà, cảm thấy Triển Thiếu Khuynh chậmrãi tới gần, cô vẫn bất động, không biết Triển thiếu gia muốn làm gì.
Khi một bóng dáng đến trước mặt cô, anh tuấn như một vị thần đập vào mắt cô, Liên Hoa chết lặng.
Thời gian dài trong đầu trống rỗng, trong đầu Liên Hoa lẩn quẩn ba chữ đen tối, hết! Trứng! Rồi!
Tiểu Bạch, vấn đề bây giờ không phải là ai muốn giành mẹ với con, mà vấn đềbây giờ là có người muốn giành con với mẹ. . . . . .
Cha con xuất hiện. . . . . .