Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 55: Cảm động lây
Liên Hoa cau mày, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, bóng người phía sau tay lái phụ làm cho cô cười lên: “Không cần để ý cô ta, chúng ta cứ đi đường củachúng ta.”
Liên Hoa không để ý Ôn Như Cảnh ở phía sau, thay vìđi đường vòng để cắt đuôi cô ta, thì nên quang minh chính đại đi làmviệc. Nhất định là Ôn Như Cảnh không nghĩ tới biện pháp này, mới có thểtheo cô xem cô làm gì, Ôn Như Cảnh không có hình dáng độc đáo cũng không có thiên phú kinh doanh, cũng chỉ có thể đi theo bước chân của ngườikhác.
Liên Hoa lại muốn mượn cớ này làm cho Ôn Như Cảnh biết,cho dù biết được kế hoạch của cô, cũng không thể thắng được. Muốn lénlút đánh cắp gì đó, căn bản là Ôn Như Cảnh không thể học được.
Tư liệu điều tra về Triển Thiếu Khuynh rất nhanh được Thi Hoan gửi đến, từ trước đến giờ con của ông trùm thương trường không có tiết lộ bất kìthông tin gì, Liên Hoa chỉ có thể nghiêm túc liếc nhìn cuộc đời của hắn, trong lòng từ từ phác hoạ hình dáng của hắn.
Triển ThiếuKhuynh, con trai duy nhất của Triển lão gia ba mươi bốn tuổi mới có, năm nay ba mốt tuổi, tốt nghiệp hai học vị là quản lí kinh doanh và tiến sĩ khoa học kĩ thuật. Mười lăm tuổi bắt đầu theo Triển lão gia xử lí côngviệc ở công ty, cho mọi người thấy tài năng khiến người người hâm mộ vàsợ hãi, năm hai mươi bảy tuổi bị một tai nạn xe cộ lớn, ở bệnh viện suốt một năm rưỡi, mới hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm từ cửa địa ngục, nhưng hai chân lại bị tàn tật, từ đó mai danh ẩn tích ở thương trường thànhphố K. Triển lão gia không thể khuyên hắn tích cực hồi phục và làm ăn,không còn cách nào khác là lớn tuổi rồi vẫn còn vất vả, nghe nói ông ấymuốn vứt bỏ hắn, không được yêu chiều nữa.
Liên Hoa không khỏi thở dài một tiếng, từ con cưng của trời rơi xuống, cô hiểu rõ cảm độnglây bao nhiêu, năm đó cô cũng là hai bàn tay trắng, nhưng thật may là cô hoàn toàn khoẻ mạnh và mục tiêu báo thù, tiếp lại có Tiểu Bạch và FLlàm động lực, cuối cùng cô cũng thoát khỏi bóng tối. Nhưng Triển ThiếuKhuynh lại bi thảm hơn một chút, một người đàn ông mạnh mẽ, mưu lược lớn ở khắp nơi mất đi thân thể khoẻ mạnh, không khác nào sấm sét giữa trờiquang, thân thể như vậy và áp lực trong lòng đồng thời áp bức mới làmcho hắn thất bại hoàn toàn.
"Không được yêu thương? Hoàn toànbuông tha?” Liên Hoa liếc nhìn tài liệu cuối cùng đủ loại đồn đại trênthương trường, lắc đầu một cái yên lặng lẩm bẩm, “Sẽ không, lần nữa đếnxem sản phẩm, hắn còn có mong đợi và tâm chí mạnh mẽ, sẽ không vĩnh viễn ẩn núp; từ câu người quan trọng nhất của Triển lão gia, Triển ThiếuKhuynh vẫn là người duy nhất được chọn thừa kế đấy.”
Tiểu Phi vững vàng dừng lại xe: "Liên tổng, đã đến."
Liên Hoa đẩy cửa bước xuống xe, Ôn Như Cảnh ở phía sau cũng dừng xe, phảnứng đầu tiên khi vừa nhìn thấy chỗ, biệt thự sang trọng là sững sờ, sauđó tiến lên giễu cợt nói: “Tôi còn tưởng cô có sáng ý gì, nhưng lại đếnđây, chủ động chạm vào người kiên quyết! Liên Hoa, cô rời đi quá lâu,không biết nhiều chuyện ở thành phố K rồi.”
Cùng lúc đó, tại biệt thự lầu ba, Triển Thiếu Khuynh đang cúi đầu gõ gõ cái laptop trên đầugối, tiếng gõ cửa vang lên, quản gia cẩn thận đi vào báo cáo: “Thiếugia, mấy người lúc trước và vị tiểu thư kia đang ở trước cửa biệt thự. . . . .”
Liên Hoa không để ý Ôn Như Cảnh ở phía sau, thay vìđi đường vòng để cắt đuôi cô ta, thì nên quang minh chính đại đi làmviệc. Nhất định là Ôn Như Cảnh không nghĩ tới biện pháp này, mới có thểtheo cô xem cô làm gì, Ôn Như Cảnh không có hình dáng độc đáo cũng không có thiên phú kinh doanh, cũng chỉ có thể đi theo bước chân của ngườikhác.
Liên Hoa lại muốn mượn cớ này làm cho Ôn Như Cảnh biết,cho dù biết được kế hoạch của cô, cũng không thể thắng được. Muốn lénlút đánh cắp gì đó, căn bản là Ôn Như Cảnh không thể học được.
Tư liệu điều tra về Triển Thiếu Khuynh rất nhanh được Thi Hoan gửi đến, từ trước đến giờ con của ông trùm thương trường không có tiết lộ bất kìthông tin gì, Liên Hoa chỉ có thể nghiêm túc liếc nhìn cuộc đời của hắn, trong lòng từ từ phác hoạ hình dáng của hắn.
Triển ThiếuKhuynh, con trai duy nhất của Triển lão gia ba mươi bốn tuổi mới có, năm nay ba mốt tuổi, tốt nghiệp hai học vị là quản lí kinh doanh và tiến sĩ khoa học kĩ thuật. Mười lăm tuổi bắt đầu theo Triển lão gia xử lí côngviệc ở công ty, cho mọi người thấy tài năng khiến người người hâm mộ vàsợ hãi, năm hai mươi bảy tuổi bị một tai nạn xe cộ lớn, ở bệnh viện suốt một năm rưỡi, mới hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm từ cửa địa ngục, nhưng hai chân lại bị tàn tật, từ đó mai danh ẩn tích ở thương trường thànhphố K. Triển lão gia không thể khuyên hắn tích cực hồi phục và làm ăn,không còn cách nào khác là lớn tuổi rồi vẫn còn vất vả, nghe nói ông ấymuốn vứt bỏ hắn, không được yêu chiều nữa.
Liên Hoa không khỏi thở dài một tiếng, từ con cưng của trời rơi xuống, cô hiểu rõ cảm độnglây bao nhiêu, năm đó cô cũng là hai bàn tay trắng, nhưng thật may là cô hoàn toàn khoẻ mạnh và mục tiêu báo thù, tiếp lại có Tiểu Bạch và FLlàm động lực, cuối cùng cô cũng thoát khỏi bóng tối. Nhưng Triển ThiếuKhuynh lại bi thảm hơn một chút, một người đàn ông mạnh mẽ, mưu lược lớn ở khắp nơi mất đi thân thể khoẻ mạnh, không khác nào sấm sét giữa trờiquang, thân thể như vậy và áp lực trong lòng đồng thời áp bức mới làmcho hắn thất bại hoàn toàn.
"Không được yêu thương? Hoàn toànbuông tha?” Liên Hoa liếc nhìn tài liệu cuối cùng đủ loại đồn đại trênthương trường, lắc đầu một cái yên lặng lẩm bẩm, “Sẽ không, lần nữa đếnxem sản phẩm, hắn còn có mong đợi và tâm chí mạnh mẽ, sẽ không vĩnh viễn ẩn núp; từ câu người quan trọng nhất của Triển lão gia, Triển ThiếuKhuynh vẫn là người duy nhất được chọn thừa kế đấy.”
Tiểu Phi vững vàng dừng lại xe: "Liên tổng, đã đến."
Liên Hoa đẩy cửa bước xuống xe, Ôn Như Cảnh ở phía sau cũng dừng xe, phảnứng đầu tiên khi vừa nhìn thấy chỗ, biệt thự sang trọng là sững sờ, sauđó tiến lên giễu cợt nói: “Tôi còn tưởng cô có sáng ý gì, nhưng lại đếnđây, chủ động chạm vào người kiên quyết! Liên Hoa, cô rời đi quá lâu,không biết nhiều chuyện ở thành phố K rồi.”
Cùng lúc đó, tại biệt thự lầu ba, Triển Thiếu Khuynh đang cúi đầu gõ gõ cái laptop trên đầugối, tiếng gõ cửa vang lên, quản gia cẩn thận đi vào báo cáo: “Thiếugia, mấy người lúc trước và vị tiểu thư kia đang ở trước cửa biệt thự. . . . .”