Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi
Chương 1
"Tối nay, tôi là của anh. . . . . ." Liên Hoa xinh đẹp quyến rũ dựa lên thân hình người đàn ông, lười biếng nói.
Tối nay, vốn là đêm tân hôn của cô, em gái cô - con gái của mẹ kế cô đãtặng cho cô một món quà, đó là sắp hình khiêu dâm giữa cô ấy và chồngsắp cưới của cô, mẹ kế của cô lại tặng cho cô một món quà, đó là lấy mất đi tất cả tài sản của cô, họ còn âm mưu muốn giết luôn cả cô;
Tối nay, cô muốn phóng túng bản thân mình, cô muốn ở quán bar này kết thúc sự trong trắng của mình.
Do ham vui nhất thời, cô liền xoay người đi lên chuyến máy bay tới nước pháp.
Năm năm sau, cô là chủ tịch của tập đoàn FL, cô dắt theo một bé trai bốntuổi đẹp như hoa nhưng rất lạnh lùng xuống máy bay, lần này, cô sẽ đemmón nợ mà họ đã nợ cô đòi lại gắp trăm ngàn lần.
Từ đó kế hoạch báo thù liền bắt đầu.
Bảo bối nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc nói: "Ông dám giành mẹ của tôi?Dám cướp người phụ nữ của tôi. Hừ, ông nhất định sẽ chết!"
=== ====== =========
002 hôn lễ hạnh phúc
"Liên Hoa, tân hôn vui vẽ!"
"Chúc bạn trăm năm hạnh phúc nha!"
"Ha ha, Liên Hoa, chúc bạn sớm sinh quý tử, nhớ cho tôi làm mẹ nuôi đó nha!"
. . . . . .
Cô dâu đang ở phòng chờ của khách sạn, nhóm bạn của cô đang tụm lại để chúc phúc cho cô, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo.
Cô gái này chỉ mới hai mươi tuổi, mặc chiếc áo cưới màu trắng, đeo bộtrang sức cao cấp rủ xuống trước ngực, mái tóc xoăn dài của cô được bớicao lên, gương mặt của cô được trang điểm rất tinh xảo, cực kì cực kìđẹp mắt.
Cô dâu của buổi lễ hôm nay là cô_Liên Hoa, trong khôngkhí náo nhiệt như vậy trong cô có vẻ rất cô đơn, giữa người và vật tráingược với nhau hoàn toàn.
Có một vài đôi tay vỗ nhẹ lên bả vaiLiên Hoa, tất cả các cô điều là bạn bè tốt nhất của cô ấy, các cô đangmặc quần áo của cô dâu phụ, liền vội vàng trấn an Liên Hoa.
TầnMẫn dịu dàng nói: "Liên Hoa, chúng tôi đến đây là để chúc mừng đám cướicủa bạn, chúc mừng bạn bước vào lễ đường đám cưới, bạn buồn cái gì? Mình biết bác trai mới qua đời nên bạn rất khổ sở, nhưng bạn cũng đến lúcphải tỉnh rồi ! Bạn xin nghĩ ở nhà để đau lòng, bạn có biết hay khônggiáo sư rất lo lắng cho bạn? Mọi người đều rất lo lắng cho bạn!"
Uyển Nhu cười nói: "Liên Hoa, bạn cười một cái xem nào, bạn là một cô gáixinh đẹp nhất của ngày hôm nay! Bạn gả cho người đàn ông mà bác trai đãđích thân lựa chọn đó là Đỗ Yến Thừa, các bạn đều là người có gia thếhiển hách, là trai tài gái sắc, bạn còn muốn gì nữa? Đám cưới của bạnlàm cho biết bao nhiêu người ghen tị, bạn còn cố tình bày ra vẻ mặt ưubuồn, bác trai ở thế giới bên kia sẽ không hi vọng bạn vì bác ấy mà đaulòng đâu!"
Liên Hoa cười gượng, cô lại làm cho bạn bè của mình lo lắng cho cô rồi. Đúng vậy, để làm cho cha yên lòng, cô phải gả chothanh mai trúc mã của mình là Đỗ Yến Thừa, cô nên vui mừng mới đúng, chứ không phải là đau buồn.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng kể từ khicha cô qua đời, trong lòng cô vẫn rất lo lắng, mặc dù cha cô đã qua đờiđược năm tháng rồi, nhưng nỗi lo lắng đó càng ngày càng nghiêm trọnghơn.
Liên Hoa vuốt tim mình, cuộc hôn lễ này, làm cho cô cảm thấy mệt mõi.
Cô thích Đỗ Yến Thừa, cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Liên thị, côvà đại thiếu gia của nhà họ Đỗ là thanh mai trúc mã, hai người là traitài gái sắc, cho dù cha cô không gặp chuyện, thì trước sau gì cô cũngphải gả cho anh.
Nhưng vì cái gì trong lòng của cô lại không vui, cô mới có hai mươi mốt tuổi, phải gả cho người đàn ông đó sao. . . . . .
"Liên Hoa? Mẹ đi vào được không?" Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, đó là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ trung niên.
Tối nay, vốn là đêm tân hôn của cô, em gái cô - con gái của mẹ kế cô đãtặng cho cô một món quà, đó là sắp hình khiêu dâm giữa cô ấy và chồngsắp cưới của cô, mẹ kế của cô lại tặng cho cô một món quà, đó là lấy mất đi tất cả tài sản của cô, họ còn âm mưu muốn giết luôn cả cô;
Tối nay, cô muốn phóng túng bản thân mình, cô muốn ở quán bar này kết thúc sự trong trắng của mình.
Do ham vui nhất thời, cô liền xoay người đi lên chuyến máy bay tới nước pháp.
Năm năm sau, cô là chủ tịch của tập đoàn FL, cô dắt theo một bé trai bốntuổi đẹp như hoa nhưng rất lạnh lùng xuống máy bay, lần này, cô sẽ đemmón nợ mà họ đã nợ cô đòi lại gắp trăm ngàn lần.
Từ đó kế hoạch báo thù liền bắt đầu.
Bảo bối nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc nói: "Ông dám giành mẹ của tôi?Dám cướp người phụ nữ của tôi. Hừ, ông nhất định sẽ chết!"
=== ====== =========
002 hôn lễ hạnh phúc
"Liên Hoa, tân hôn vui vẽ!"
"Chúc bạn trăm năm hạnh phúc nha!"
"Ha ha, Liên Hoa, chúc bạn sớm sinh quý tử, nhớ cho tôi làm mẹ nuôi đó nha!"
. . . . . .
Cô dâu đang ở phòng chờ của khách sạn, nhóm bạn của cô đang tụm lại để chúc phúc cho cô, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo.
Cô gái này chỉ mới hai mươi tuổi, mặc chiếc áo cưới màu trắng, đeo bộtrang sức cao cấp rủ xuống trước ngực, mái tóc xoăn dài của cô được bớicao lên, gương mặt của cô được trang điểm rất tinh xảo, cực kì cực kìđẹp mắt.
Cô dâu của buổi lễ hôm nay là cô_Liên Hoa, trong khôngkhí náo nhiệt như vậy trong cô có vẻ rất cô đơn, giữa người và vật tráingược với nhau hoàn toàn.
Có một vài đôi tay vỗ nhẹ lên bả vaiLiên Hoa, tất cả các cô điều là bạn bè tốt nhất của cô ấy, các cô đangmặc quần áo của cô dâu phụ, liền vội vàng trấn an Liên Hoa.
TầnMẫn dịu dàng nói: "Liên Hoa, chúng tôi đến đây là để chúc mừng đám cướicủa bạn, chúc mừng bạn bước vào lễ đường đám cưới, bạn buồn cái gì? Mình biết bác trai mới qua đời nên bạn rất khổ sở, nhưng bạn cũng đến lúcphải tỉnh rồi ! Bạn xin nghĩ ở nhà để đau lòng, bạn có biết hay khônggiáo sư rất lo lắng cho bạn? Mọi người đều rất lo lắng cho bạn!"
Uyển Nhu cười nói: "Liên Hoa, bạn cười một cái xem nào, bạn là một cô gáixinh đẹp nhất của ngày hôm nay! Bạn gả cho người đàn ông mà bác trai đãđích thân lựa chọn đó là Đỗ Yến Thừa, các bạn đều là người có gia thếhiển hách, là trai tài gái sắc, bạn còn muốn gì nữa? Đám cưới của bạnlàm cho biết bao nhiêu người ghen tị, bạn còn cố tình bày ra vẻ mặt ưubuồn, bác trai ở thế giới bên kia sẽ không hi vọng bạn vì bác ấy mà đaulòng đâu!"
Liên Hoa cười gượng, cô lại làm cho bạn bè của mình lo lắng cho cô rồi. Đúng vậy, để làm cho cha yên lòng, cô phải gả chothanh mai trúc mã của mình là Đỗ Yến Thừa, cô nên vui mừng mới đúng, chứ không phải là đau buồn.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng kể từ khicha cô qua đời, trong lòng cô vẫn rất lo lắng, mặc dù cha cô đã qua đờiđược năm tháng rồi, nhưng nỗi lo lắng đó càng ngày càng nghiêm trọnghơn.
Liên Hoa vuốt tim mình, cuộc hôn lễ này, làm cho cô cảm thấy mệt mõi.
Cô thích Đỗ Yến Thừa, cô là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Liên thị, côvà đại thiếu gia của nhà họ Đỗ là thanh mai trúc mã, hai người là traitài gái sắc, cho dù cha cô không gặp chuyện, thì trước sau gì cô cũngphải gả cho anh.
Nhưng vì cái gì trong lòng của cô lại không vui, cô mới có hai mươi mốt tuổi, phải gả cho người đàn ông đó sao. . . . . .
"Liên Hoa? Mẹ đi vào được không?" Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, đó là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ trung niên.