Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 96



Lòng thích cái đẹp người người đều có, Thục phi cũng không ngoại lệ,thấy con dâu tương lai da thịt như ngọc, bộ dáng như hoa, tựa nhiên nhưtiên nữ từ cửu thiên dao trì bay xuống, bẽn lẽn ngượng ngùng, mỉm cườingây thơ lại nhã nhặn, vừa thấy liền thích, ôn nhu kêu: "Mau vào trongphòng, cẩn thận đừng phơi ngoài trời."
Thục phi nhu hòa làm cho Phó Dung kinh ngạc.
Tuyển phi ngày đó nàng chờ ở ngoài lương đình thì xa xa liếc mắt nhìnqua Thục phi, có thể sinh ra Từ Tấn như vậy, Thục phi mĩ mạo không thểnghi ngờ, đoan trang ung dung như Hoàng Hậu, kiều diễm quyến rũ như Đoan phi. Thục phi chỉ riêng một thân quần áo bình thường không có gì lạ,cùng các nàng ngồi một chỗ, cũng không thua kém nửa phần.
Lúc ấy Phó Dung không dám nhìn nhiều, sau khi vào lương đình càngbuông mi thu liễm, bây giờ cách gần hơn, Thục phi vừa mở miệng, phảngphất có gió xuân ôn hòa thổi tới trước mặt, xua tan trong lòng nàng khẩn trương bất an.
Phó Dung bản năng mà cảm thấy, Thục phi hẳn phải là mộtngười rất dễ gần.
Nhưng nàng quả thực là sợ hai chữ "Mẹ chồng", thà rằng cẩn thận làvàng, quy củ hướng Thục phi bái xuống: "Tiểu nữ Phó Dung, gặp qua Thụcphi nương nương."
Đây là lễ nghĩa, Thục phi bất đắc dĩ cười cười, đi qua đem người đỡdậy, nắm tay Phó Dung đi vào trong, "Trời vừa hửng sáng liền đem ngươigọi vào cung, rất mệt đi? Sau này chúng ta chính là người một nhà, đếnta bên này không cần khách sáo, ngươi nhìn ta cũng không thích làm dángvẻ nương nương, ngươi liền đem ta làm bá mẫu bình thường nhìn đi."
Đi chưa được mấy bước, phát hiện lòng bàn tay cô nương đổ mồ hôi, Thục phi âm thầm buồn cười, đến cùng số tuổi nhỏ, lần đầu thấy mẹ chồng nàocó không khẩn trương?
"Ngồi đi ngồi đi, Oản Oản cũng ngồi lại đây." Tự tay dắt theo PhóDung ngồi tại bên giường, Thục phi tỏ ý bảo Thôi Oản cũng lại ngồi.
Thôi Oản lắc lắc đầu, cố ý ngồi ở bệ cửa sổ bên kia: "Bác trước cùng Phó tỷ tỷ trò chuyện đi, chúng ta đã từng gặp nhau,không vội."
Cháu gái từ nhỏ hiểu chuyện, Thục phi không để ý nàng nữa, chăm chúnghiêm túc quan sát Phó Dung, càng nhìn càng thích, "Nghe nói ngươi nhũdanh gọi là Nùng Nùng?"
Phó Dung nhìn chính mình như cũ bị chuẩn mẹ chồng nắm tay, có chútngại ngùng mà giải thích: "Hồi nhỏ mồm miệng không rõ, đem Dung kêuthành Nùng, nương ta vẫn bảo ta như vậy."
"Nùng Nùng tốt, tên này xứng với ngươi, kiều kiều làm cho người ta yêu thích, ta về sau cũng gọi ngươi như vậy." Thục phi lập tức thân mật,lại hỏi Phó Dung gần đây ở nhà bận cái gì, tất cả đều là nói chuyện nhà, chuyện cửa, cung nữ bưng hai đĩa lớn anh đào Phúc Sơn lại, nàng mớibuông tay, gọi Phó Dung ăn chút gì giải khát.
Phó Dung cầm một trái, thả vào trong miệng thì lặng lẽ liếc về phía Thục phi.
Thục phi cũng cười nhìn nàng đâu.
Phó Dung mặt nóng nóng, trái tim chân chính buông xuống. Xem ra Thụcphi thật sự thích nàng, bằng không người ta đường đường là chủ mộtcung, không cần giả trang thân thiện, hai người một tôn một ti, cho dùnàng thành Túc vương phi, cũng phải nhìn sắc mặt Thục phi.
Nhưng nàng cũng không thật sự liền đem Thục phi trở thành phu nhânbình thường, bắt đầu lôi kéo làm quen, Thục phi hỏi cái gì nàng liền đáp cái ấy, vốn định đợi hai người không có gì để nói thì lại chủ động làmsinh động bầu không khí, ai ngờ Thục phi vẫn không để loại tình hình xấu hổ đó xuất hiện, cũng không phải tận lực dẫn nàng nói chuyện, liền nhưvậy dịu dàng nhỏ nhẹ, người thân bình thường.
"Ngươi thấy qua Cảnh Hành sao?" Hàn huyên một hồi, Thục phi nhỏ giọng hỏi, trong mắt thế nhưng có chút hoạt bát.
Cái này, nên trả lời như thế nào?
Phó Dung trong đầu nhanh chóng chuyển mấy vòng, ngượng ngùng buông mi: "Thấy qua hai lần, năm ngoái theo các ca ca đi xem đua thuyền rồng,ngẫu nhiên gặp gỡ vương gia cùng Tần muội muội, năm nay tháng giêng ởtướng quân phủ, cũng đụng phải..."
Thục phi mau chóng thay nhi tử giải thích: "Đúng vậy, lần kia CảnhHành cũng nói với ta, nói hắn vốn định thay ngươi giải vây, chỉ là..."
Còn chưa nói hết, bên ngoài một cái tiểu cung nữ cúi đầu đi vào trong: "Nương nương, Túc vương điện hạ đến thăm ngài."
Phó Dung lập tức đứng lên, trên mặt tất cả đều là khiếp sợ.
Thục phi cũng vô cùng kinh ngạc. Hôn sự đã định ra, bởi vì ngại nànghạch hỏi, nhi tử đã rất lâu không đến bên này thăm nàng, lần trước làbị nàng quấn lấy không tha mới đem quan hệ của hắn cùng Phó Dung nói cho nàng. Hôm nay đột nhiên lại đây, chẳng lẽ là nghe nói nàng mời Phó Dung tiến cung?
"Nương nương, ta, ta đi ra phía sau tấm bình phong tạm tránh đi mộtchút, nương nương đừng cho điện hạ biết ta ở chỗ này." Thục phi nghihoặc thì Phó Dung đỏ mặt mở miệng, ở phía trước Thục phi níu kéo dẫn Mai Hương vội vàng trốn đến phía sau tấm bình phong. Nàng không sợ thấy TừTấn, nhưng thân làm một cô nương thủ lễ, hiện tại liền nên làm như vậy.
Tiểu cô nương đã trốn đi, Thục phi tuy rằng muốn gọi nhi tử gặp tứcphụ, lại không muốn đem người kéo ra, liền như trước ngồi ở trên giường.
"Tứ ca tới a." Thôi Oản sớm từ bên cửa sổ đứng dậy, cười dịu dàng cùng Từ Tấn chào hỏi.
Từ Tấn vào nhà thì trước mặt nhìn thấy chính là Thôi Oản, gật gật đầu, ánh mắt quét về phía bên trong.
Nhìn đến mẫu thân hắn đang ngồi trên giường ăn anh đào đâu.
Từ Tấn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn bình phong bên kia, bước nhanh tới phía trước người Thục phi, "Nương gần đây có khỏe không?"
Thục phi ngó nhìn hắn, vừa nghĩ tới nhi tử mặc kệ tức phụ bị người khi dễ liền tức hắn không thông suốt, thái độ so với bình thường nhạt nhẽohai phần: "Còn tốt, ngươi ngày hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây? Côngsự đều xử lý xong?"
"Ừm, cuối cùng cũng có thể thoải mái hai ngày." Từ Tấn chính mình cầmquả anh đào ăn, ăn xong một quả khó được cười cười: "Nương, vừa vào thìta nhìn thất trong vườn đinh hương nở rất đẹp, nhi tử bồi ngài ra ngoàiđi dạo? Đừng luôn ở trong phòng buồn bực."
Đổi một ngày khác Thục phi khẳng định sẽ đáp ứng, hôm nay tuyệt đốikhông có khả năng, thở dài: "Sắp đến đoan ngọ, bên ngoài ánh nắng chóichang, liền tại trong phòng ngồi đi." Nhi tử nàng bộ dạng tốt, để condâu ở phía sau tấm bình phong nhìn thêm một chút, hảo cảm càng nhiều, có lẽ sẽ quên chuyện ngày đó bên hồ.
Từ Tấn cũng không cưỡng cầu.
Thôi Oản bước nhẹ tới gần, ở bên cạnh Thục phi dừng lại, ngẩng đầutrêu ghẹo Từ Tấn: "Tứ ca nhanh đón dâu, nhưng ngươi còn chưa nói chochúng ta biết ngươi là khi nào nhìn trúng Phó tỷ tỷ a?"
Lời này Thục phi thích nghe, chờ mong mà nhìn chằm chằm vào nhi tử.
Từ Tấn trong tay nắm một quả anh đào đỏ thẫm thưởng thức, thấp giọngnói: "Ai nói ta thích nàng? Phụ hoàng đem nàng chỉ cho ta, ta chỉ có thể nhận."
Một bộ ngữ khí miễn cưỡng.
"Tứ ca nói gì vậy?" Thôi Oản nghi hoặc mà nhíu mày, "Không phải Tứ ca chủ động cầu tứ hôn?"
Thục phi vừa muốn ám chỉ với nhi tử Phó Dung đang ở chỗ này, Từ Tấntrước cho nàng một ánh mắt, lại phủ nhận: "Ở kinh thành, cô nương mĩ mạo nhiều không đếm hết, ta nhìn nàng cũng không có gì đặc biệt, ta chưabao giờ cầu phụ hoàng. Về phần phụ hoàng vì sao đem nàng chỉ cho ta,nương có hay không nghe phụ hoàng nhắc tới?"
Thôi Oản khiếp sợ, đi theo hơi hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Thục phi sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tứ hôn về sau, nhi tử từng cùng nàng nói rõ, hắn không hi vọng sự tình chủ động cầu hôn truyền ra ngoài, khiến cho người khác hoài nghi. Thụcphi không hiểu rõ, truyền ra ngoài người khác có thể hoài nghi cái gì?Phó Dung đẹp như vậy, nhi tử vừa gặp đã thương hoàn toàn giải thích a,vô duyên vô cớ ai sẽ đoán được kỳ thật là bởi vì nhi tử chỉ có thể chạmvào Phó gia Tam cô nương? Nghĩ tới nghĩ lui, liệu định nhi tử da mặtmỏng, không muốn có loại đồn đãi hồng phấn (sến súa) này.
Không truyền liền không truyền, cũng không phải việc gì quan trọng,nhưng hiện tại con dâu ở trong phòng đây, nghe thấy vị hôn phu nói nhưvậy, có thể không khổ sở?
"Là ta cầu Hoàng Thượng đem Nùng Nùng chỉ cho ngươi."
Nhịn xuống một bụng lửa giận sôi trào, Thục phi lạnh mặt nói: "NùngNùng tư sắc xuất chúng, người cũng nhu thuận, ngày đó ta nhìn nàng, vừanhìn thấy liền thích, sau đó cố ý cầu phụ hoàng ngươi. Cảnh Hành, nươngchỉ nói một lần, Nùng Nùng là con dâu ta tự mình tuyển, trước mắt ngươicùng nàng ở chung không nhiều, có thể không thích nàng, một khi nàng qua cửa, ngươi nếu là dám cùng Nùng Nùng bày ra gương mặt thối này, đóchính là cho ta thối mặt, về sau đừng có đến Chiêu Ninh cung nhìn ta!"
Nhi tử thân thể dị thường, quan hệ tới cưới vợ sinh con, vẫn luôn làtâm bệnh của nàng, thật vất vả gặp được cứu tinh, vẫn là như thế quốcsắc thiên hương, hắn thế nhưng một chút cũng không quý trọng! Nhi tửniên thiếu không hiểu chuyện, Thục phi lại không nguyện nhìn vợ chồngson hợp mặt cách lòng. Sau này kết hôn, cô nương da mặt mỏng, con dâu có tâm sự cũng không dám mở miệng cùng nàng, nàng chỉ có thể khuyên nhi tử săn sóc chút.
"Bác đừng nóng giận, Tứ ca thuận miệng nói một chút thôi, Phó tỷ tỷtốt như vậy, hắn sao lại có thể không thích?" Thôi Oản nắm lấy tay Thục phi, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, lại cầu xin mà nhìn về phía Từ Tấn,"Tứ ca ngươi liền đừng nói lời trái lương tâm, đem bác tức đến thế này,việc vui yên lành, ngươi..."
"Nương yên tâm, nếu là người ngươi nhìn trúng, nhi tử sẽ hảo hảo cùngnàng qua ngày." Từ Tấn đứng dậy cáo từ, "Phía trước còn có việc, nhi tử ngày khác lại đến gặp ngài."
Thục phi quay đầu.
Từ Tấn quay người rời đi, đi hai bước rồi phát giác Thôi Oản muốn đưa tiễn, cũng không quay đầu lại nói: "Biểu muội dừng bước."
Thôi Oản đành phải dừng lại, nhìn bình phong, khó xử gọi Thục phi: "Bác, đây..."
Thục phi khoát khoát tay: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta cùng Phó tỷ tỷ ngươi nói riêng vài câu."
Thôi Oản lo lắng hốt hoảng mà đi ra ngoài.
Không cần Thục phi mời, Phó Dung liền cùng Mai Hương từ phía sau tấmbình phong đi ra, Mai Hương thức thời mà đi ra ngoài, Phó Dung thì đitới bên người Thục phi, cúi đầu nhận lỗi: "Nương nương đừng giận vươnggia, như ngài đã nói, vương gia cùng ta chưa từng gặp nhiều, không đểtâm là rất bình thường a. Có thể được nương nương ưu ái, Nùng Nùng đãrất thoả mãn, nếu là bởi vì ta hại ngài cùng vương gia tức giận, ta sẽăn ngủ không yên."
Nàng mặt mày bình tĩnh, gương mặt thanh tú trong trắng lộ hồng, nhu thuận, cũng không phải miễn cưỡng cười vui.
Như vậy khéo hiểu lòng người, Thục phi càng thích, kéo tay Phó Dunglên thở dài: "Cảnh Hành từ nhỏ đã như vậy, trong lòng có thích, cũngkhông chịu dễ dàng nói ra miệng. Nùng Nùng đừng coi lời của hắn là thật, hắn nếu thật không thích ngươi, tuyệt đối sẽ không đáp ứng mối hôn sựnày, tựa như Thất thúc hắn, hai người kém nhau một tuổi, đều là thàthiếu không ẩu."
Phó Dung đỏ mặt gật đầu: "Đa tạ nương nương nhắc nhở, ta hiểu được."
Nàng tin tưởng Từ Tấn vừa mới nói ra toàn bộ là từ gan ruột, hắn nhưvậy lãnh đạm đối với nàng, tuyệt đối sẽ không chủ động cầu hôn nữa,nhưng nàng cũng đồng ý Thục phi đã nói, Từ Tấn quả thật là thà thiếukhông ẩu, đời trước hắn tới chết cũng chỉ có nàng một người thiếp thất,không phải ánh mắt quá cao là gì? Mĩ nhân dung mạo, tầm thường quả thậtkhó vào mắt hắn đi?
Cho nên Từ Tấn sẽ không chủ động cầu hôn, người khác đem nàng tặng cho hắn thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Hắn cam lòng cự tuyệt bỏ được sao?
Nam nhân ở bên trong màn giường tham lam vô sỉ, đòi hỏi vô độ, PhóDung nhớ rõ ràng rành mạch. Chính vì vậy, nàng chưa bao giờ lo lắngchính mình sẽ không thu phục được Từ Tấn, Từ Tấn còn chịu thấy nàng,nàng sẽ không sợ hắn không muốn. Huống chi có Thục phi che chở như thế,Phó Dung không còn lo lắng buồn phiền, có thể thanh thản ổn định ứngphó Từ Tấn một người.
Hôm nay hắn để Mai Hương thấy nàng bất công bị hắn tổn thương, ngàykhác Phó Dung cũng sẽ làm cho bọn nha hoàn cười hắn trời sinh mặt dày.
Chương trước Chương tiếp
Loading...