Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 9



Ánh mặt trời ấm áp chiếu thẳng từ đỉnh núi đến tận đây. Làm bóng dáng củamột đôi nam nữ ở ven rừng kéo dài ra, lại bởi tư thế của 2 người quáthân mật, khiến cho hai cái bóng lồng vào nhau ở cùng một chỗ. Làm chophong cảnh nơi đây đã thanh u và yên tĩnh lại thêm một chút ôn nhu ỷlại.
Đáng tiếc cô nương bị ôm lấy mạnh mẽ kia cũng không nguyện ý. Phó Dungcứ liên tục giãy dụa thoát ra, Từ Tấn nhíu mày, bàn tay to hướng xuốngbóp chặt chiếc cổ trắng nõn của tiểu cô nương không một chút lưu tìnhnào, hơi hơi dùng sức: “ Đừng kêu, đừng nhúc nhích, nếu không hôm nay là ngày chết của ngươi.” hắn chỉ tính dọa nàng để xem thấy tính tình thậtcủa nàng. Kiếp trước nàng thích bày ra bộ dáng dịu dàng an phận, giả bộkhông bao giờ nổi giận trước mặt hắn.
Phó Dung lúc này cũng không nhúc nhích, quên phải che vết sẹo trên trán, quên rằng nàng không thích Từ Tấn, tại trong ngực của nam nhân này màrun rẩy. không phải giả bộ, mà là sợ thật, chết một lần rồi mới biết cảm giác đó không hề dễ chịu. Từ Tấn là một vương gia cao cao tại thượng,tuổi còn trẻ mà đã là tướng quân lập nhiều chiến công trên chiến trường, mạng người đối với hắn mà nói không khác gì cọng cỏ. Mà bây giờ, nàngkhông phải là tiểu thiếp của hắn, trong mắt hắn nàng chỉ là một nha hoàn thấp kém.
Trong mắt nén lệ, Phó Dung vẻ mặt thê lương mà gật đầu. Nét mặt nàng tái nhợt, lã chã chực khóc, bỗng nhiên Từ Tấn có chút ảo não buông lỏng tay vẫn nắm lấy cổ nàng mà uy hiếp.
Đầu ngón tay của hắn hơi lành lạnh, da thịt của nàng trắng mịn, nhẹnhàng đụng chạm. Nếu không phải những lời kế tiếp của nam nhân này kolạnh như băng, thực dễ dàng làm cho người ta hiểu sai là hắn có ý đồkhác: “ Những lời vừa rồi ta chỉ tùy tiện hỏi qua một chút, ngươi tốtnhất giống như không hề nghe thấy, nếu ngươi đem việc này nói cho ngườithứ 3 biết, ta sẽ lấy mạng ngươi.” Dù sao cũng phải lấy cớ để tiếp cậnnàng.
Phó Dung lập tức minh bạch, nam nhân này chỉ hù dọa nàng, vội vàng nhỏgiọng cam đoan: “ Đại nhân yên tâm, nô tỳ tuyệt đối không nói ra.”
Trong mắt Từ Tấn nổi lên nghi hoặc, nghiền ngẫm nghĩ, quét mắt nhìn thôn trang bên kia, cúi đầu nhìn nàng: “ Tại sao gọi ta là đại nhân?”
hắn đứng bên hướng đông, thuận tiện quan sát tình hình chung quanh, lạilàm cho Phó Dung quay mặt về phía bên kia của Lâm Tử, nàng không có cách nào quay đầu nhìn về thôn trang. Cả người gần như đều dán lên trênngười hắn, cằm bởi vì bị hắn ức hiếp mà phải nâng lên. Phó Dung khôngthể không ngưỡng mộ Từ Tấn, hắn thân là vương gia đệ nhất ở kinh thành,nhưng lúc này lại đang đứng trong ánh mặt trời ấm áp làm cho vẻ mặt hắnđược nhu hòa, càng tăng thêm nét tuấn mỹ mi như núi cao, mắt như trăngsáng.
Kiếp trước, Phó Dung không thể đứng ở khoảng cách gần như vậy để quansát Từ Tấn. Khi hai người ở trong phòng thân mật hoặc là ở trong bóngtối không thì nàng nhắm mắt lại. Còn khi ra khỏi phòng, khí thế của hắnquá lớn lại không coi ai ra gì, Phó Dung nào dám đi qua giới hạn.
Nhưng loại quan hệ đó, tốt xấu gì cũng bị gương mặt của hắn ảnh hưởngtới nàng. Rũ mắt xuống, Phó Dung run rẩy nói: “ Ngài quan tâm chuyện của lão gia nhà nô tỳ như vậy, còn lặng lẽ hỏi thăm, nếu không phải là khâm sai đại nhân cũng là tuần phủ phá án, cho nên nô tỳ cả gan suy đoán…”
Từ Tấn cười cười: “ Coi như ngươi thông minh đoán được thân phận của ta, ngươi nên biết hậu quả khi tiết lộ bí mật. Nhìn cách ngươi ăn mặc, chắc trước mặt chủ tử cũng có chút thể diện, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lãogia nhà ngươi chỉ là quan tứ phẩm nếu có phạm tội thật, ta sẽ có biệnpháp lấy mũ ô sa trên đầu của hắn xuống, không phải chỉ bằng ngươi nóimột hai câu là có thể cứu.”
Phó Dung chuyển mắt: “ Nô tỳ hiểu rõ, đại nhân cứ việc yên tâm.”
Nàng lãnh đạm xa cách, đôi môi đỏ mộng mềm mại kiều diễm, nghĩ tới tốiqua được nhấm nháp hương vị này nhiều lần. Ánh mắt Từ Tấn nhu hòa mộtchút, nhìn nàng trên dưới mà đánh giá, cuối cùng dừng ở trên trán nàngnói: “ Dáng dấp không tệ, chỉ tiếc…. không được hoàn mỹ.”
Phó Dung nhắm mắt lại, cắn chặt môi, ngực phập phồng lên xuống. Miệngchó ko mọc được ngà voi, bây giờ nàng đã biết, Từ Tấn 18 tuổi hay 24tuổi đều không khác nhau..
“ Nhớ, họa từ miệng mà ra.” Thời gian eo hẹp, Từ Tấn chỉ đành buông người ra xoay người đi về hướng thôn trang.
Giống như mới thoát khỏi miệng hổ, Phó Dung hít thở từng ngụm từng ngụm, cho tới khi bình phục một chút, không còn khủng hoảng và chán ghét, vội vàng hô: “ Khoan đã.” Từ Tấn đã được khá xa, nghe được âm thanh thìdừng bước nhưng không quay đầu lại.
Phó Dung vừa muốn nói chuyện, Tôn mama và lan Hương ở cửa hậu bên kiađột nhiên trở lại, vừa nhìn thấy bên này xuất hiện một nam nhân xa lạ,nhất thời khẩn trương, lo lắng không yên mà chạy qua bên này. Phó Dunglấy tay chỉ để ở môi, muốn ngăn cản các nàng kêu người tới, bất đắc dĩkhoảng cách khá xa các nàng thấy không rõ lắm, vẫn như cũ vừa chạy vừakêu tiểu thư. Phó Dung cũng hết cách, chạy nhanh đến trước người của TừTấn, hi vọng có thể hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn lên trên ngườimình: “ Đại nhân vừa rồi nô tỳ có chỗ nào mạo phạm, kính xin ngài đừngđể trong lòng, nhưng lão gia nhà nô tỳ là một vị quan tốt, cầu mong đạinhân nhìn rõ mọi việc, chớ tin vào lời gièm pha của bọn tiểu nhân.”
“Lão gia nhà ngươi?”
Từ Tấn nhìn thoáng qua Tôn mama hướng bên kia, giễu cợt nói: “ Hổ phụkhông sinh khuyển tử, Phó tiểu thư thông minh băng cơ ngọc tuyết, quảthật là phúc của lệnh tôn.”
Lại nghe rõ Tôn mama trong miệng gọi: “ Tiểu thư.” Phó Dung đỏ mặt, cúiđầu che giấu chột dạ: “ Dù sao ông ấy cũng là vị quan tốt, đại nhân thật có bản lĩnh, thì không nên bị người khác che mắt.” Từ Tấn không nói gìmà nghênh ngang rời đi.
Phó Dung thấp thỏm nhìn bóng dáng hắn, không biết được người này sau khi hồi kinh thì sẽ đánh giá phụ thân như thế nào. Kiếp trước khi nàng 18tuổi, phụ thân mới chính thức vào kinh nhậm chức, không nhớ rõ lúc đó Từ Tấn làm tới chức gì. Nhưng hắn là hoàng tử, cơ hội diện thánh có rấtnhiều, chỉ tùy tiện nói một câu, đều có thể ảnh hưởng ấn tượng của phụthân trong mắt của hoàng thượng?
Có nên tìm cơ hội nhắc nhở phụ thân hay không? Được rồi, sang cuối nămsau, người môt nhà liền có thể trở về kinh thành, đến kinh thành nàngmới chân chính có thể bắt đầu lại một lần nữa.
“ Tiểu thư không có việc gì chứ? Người vừa nãy là ai vậy, tại sao lại ởđây?” Lan Hương tuổi còn nhỏ nên chạy nhanh, chạy tới bên người Phó Dung thở hồng hộc hỏi. Tôn mama theo sát phía sau, mặt chạy tới đỏ bừng.
Phó Dung thừa dịp trước khi các nàng hỏi, cười trả lời: “ không có gì,người đó là khách nhân tối hôm qua tới thôn trang tìm nơi ngủ trọ. Mớitản bộ từ trong rừng trở về, ta thấy hắn làm rơi một thỏi bạc, mới đitới nhắc nhở hắn, không ngờ người này lại đại tài khí thô, khinh thườngkhông nhặt lại.” nói xong rồi chỉ vào khối nguyên bảo kia cho hai ngườixem, rồi để cho Lan Hương đi nhặt.
Lan Hương tuổi còn nhỏ nên chưa nghĩ thông suốt được, nghe nói có bạc liền vui vẻ chạy đi.
Tôn mama nhìn theo nam nhân kia cho tới khi hắn biến mất mà sinh lòngcảnh giác. đi đến gần người Phó Dung nhỏ giọng nhắc nhở: “ Tiểu thư, nếu người nọ là người tốt sao lại đánh rơi bạc? Theo mama thấy 8 phần làhắn cố ý, muốn được nói chuyện với tiểu thư. Hừ, đây là mánh lới chuyênmôn để lừa gạt tiểu cô nương, sau này tiểu thư có gặp lại thì nên làmnhư không thấy là được…. A, mũ che của tiểu thư sao lại rơi xuống đấtrồi?”
Phó Dung đang cười thầm sao nhũ mẫu lại nghĩ nhiều như vậy, nghe hỏi vềmũ che thì trong lòng nhảy dựng. Đúng lúc trong bụi cỏ, hai con dê conchui ra nên thuận miệng nói dối: “ Nga, ta mới ngồi xuống đất, sợ vướngvíu nên tùy tiện bỏ xuống một bên. Lan Hương, ngươi cũng giúp ta mang mũ che lại đây đi, mặt trời lên cao rồi, chúng ta cũng trở về đi.”
Tôn mama thấy nàng không để ý nam nhân kia, thoáng thả lỏng tâm tình.trên đường về, Phó Dung muốn hỏi Tôn mama và Lan Hương khi nãy đã điđâu, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, hỏi cái gì? Nhất định bị Từ Tấn giở trò quỷ.
Khi chủ tớ 3 người vừa mới trở về, liền nghe được tiếng ngựa hí ở phíatrước truyền đến. Phó Dung đoán có thể Từ Tấn đang chuẩn bị rời đi.
Quả nhiên, buổi trưa khi Phó Thần lại đây dùng cơm trưa liền nói: “ Haingười xin tá túc đã rời đi, không sớm cũng không muộn, cũng không lưulại dùng cơm trưa.”
“ Người ta có việc gấp thì sao?” Phó Dung thuận miệng phụ họa, nhìn đạica không một chút hoài nghi đối với chủ tớ Từ Tấn, thì hơi đăm chiêu.
Kiếp trước, đệ đệ chết non, ca ca phảng phất trưởng thành sau một đêm,không còn cà lơ phất phơ, làm việc ổn trọng lão luyện. Sau này ca ca làm việc cho Vệ hầu Kim Ngô, khi tỷ tỷ mất, ca ca trở về gấp trong đêm,biết được Tề Sách cô phụ tỷ tỷ liền đánh cho hắn một trận suýt chết.Càng không để ý thân phận thế tử quận vương của Từ Yến mà lạnh giọng uyhiếp. Đến khi nàng cùng Từ Yến hòa ly, gặp lại ca ca, ca ca đã đượcthăng lên làm ngự tiền thị vệ, khuôn mặt lạnh lẽo không có giống như hồi nhỏ ôn nhu mà trấn an nàng. Chỉ nói cho nàng biết không nên xem thườngbản thân của mình, nàng muốn gì hắn đều sẽ cho nàng. Mưa gió đau khổ làm cho một người nhanh chóng trưởng thành, đời này ca ca không trải quanhững đau xót đó, thì sẽ biến thành dạng gì đây?
“ Nghĩ gì thế?” Nhìn muội muội ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, Phó Thần lắc lắc tay của nàng.
Phó Dung hồi thần, cười hắc hắc: “ Xem thấy ca ca thật tuấn mỹ quá!”
không muốn, dù ca ca biến thành dạng gì,đều là ca ca yêu thương nàng, bảo hộ nàng.
Đột nhiên được khen, Phó Thần không thích phản bác, không ngừng thăm dòmuội muội đang có chủ ý quái quỷ gì. Chọc phiền tới Phó Dung muốn đuổingười, lúc này Phó Thần mới chịu ngừng, vừa ăn cơm vừa cùng thương lượng chuyện về nhà với muội muội. Lúc trước Cát Xuyên đề nghị bọn họ ở đâylâu hơn năm, ba ngày, hôm nay là ngày thứ 3, nói thật ở thôn trang thậtnhàn chán. Phó Thần muốn trở về nhà sớm một chút để đi Lương gia luyệncông phu.
Phó Dung biết ca ca nóng lòng, mà nàng cũng nhớ nhà, nghĩ ngợi nói: “Sáng ngày mai trở về đi.” Bệnh cũng dưỡng tốt rồi, trong lòng nàng kiênđịnh. Phó Thần gật đầu tán thành, sau bữa cơm phân phó hạ nhân thu dọnhành lý.
Lúc hoàng hôn, Phó Phẩm Ngôn tới đây. Phó Dung không thiếu được cùng phụ thân khóc lóc một trận. Có lẽ ý tưởng của nam nhân là bất đồng, PhóPhẩm Ngôn xem trán của nữ nhi, cảm thấy trên trán nữ nhi thêm vết sẹonày càng đẹp. Nữ nhi có dung mạo đẹp, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, lôngmày mảnh dài như tranh vẽ, khuôn mặt trắng hồng sáng bóng, dù không hềthoa son phấn nhìn cũng giống như có tỉ mỉ trang điểm qua. Bây giờ trêntrán đột nhiên có vết sẹo nhỏ quả thật như vẽ rồng thêm mắt, làm chotrên người nữ nhi thêm nhiều khói lửa nhân gian, đẹp không sao tả xiết.Đứng xa như sương trong hoa, nhìn gần linh động mà không mất tiên vận.Phó Dung lại cho rằng phụ thân và huynh trưởng chỉ cố ý nói tốt để dỗnàng, nên căn bản không tin.
Tiểu cô nương đã nhận định thì dù khuyên cái gì cũng không nghe vào. Phó Phẩm Ngôn nói khô cả cổ họng, các từ ngữ khen ngợi thay phiên nhau nóilên Phó Dung rốt cuộc bật cười: “ Trong mắt phụ thân, xác nhận không aiđẹp mắt bằng nương và chúng con phải không?”
“ Đó là đương nhiên, trên đời này những cô nương đẹp nhất đều là của nhà chúng ta.” Phó Phẩm Ngôn điểm điểm trán nàng, xem sắc trời bên ngoài đã không còn sớm, đứng lên nói: “ Phụ thân về trước, nói cho nương của con biết, ngày mai các con về sớm để nàng an tâm.” Phó Dung lưu luyến không rời đưa phụ thân tới cửa. Ánh chiều tà ngả về tây, xe ngựa lộc cộc rờiđi.
một đêm không mộng mị, sáng hôm sau khi dùng xong điểm tâm, hai huynhmuội tinh thần phấn chấn trở về nhà. Bởi bên người không có hoa điền,Phó Dung cố ý chải tóc theo kiểu Lưu Hải Nhân. Sau khi xuống xe, trướcliền đoạt đệ đệ trong ngực mẫu thân mà hôn mãnh liệt. Làm Quan ca nhikhanh khách cười, vô ưu vô lự.
Kiều Thị tối hôm qua nghe được chuyện của nữ nhi qua miệng của trượngphu, sau khi vào phòng tự mình kiểm tra một phen, đem Tuyết Liên sươngđã sớm chuẩn bị tốt đưa cho nữ nhi: “ Đây là nương mua từ Xuân HuyĐường, nghe nói các nương nương trong cung đều dùng cái này, sáng haytối ngươi đều bôi, thời gian dài đều xóa hết.
Xuân Huy Đường ở Ký Châu là y quán tốt nhất, ở kinh thành cũng có vàiphần danh tiếng. Phó Dung mừng rỡ nhận lấy, tuy rằng nàng biết thuốc này cũng không có hiệu nghiệm lớn nào. Phó Tuyên, Phó Uyển cũng sôi nổitrấn an một phen.
Kiều Thị ở một bên nhìn 3 nữ nhi nói chuyện, chờ khi các nàng vui vẻ gặp lại qua đi, cười xen vào nói: “ Nùng Nùng về thật khéo, khi con ở thôntrang dưỡng bệnh, Ánh Phương, A Trúc đều phái người qua hỏi thăm nhiềulần, đều thực lo lắng cho con. 3 ngày sau, là ngày mừng thọ của lão thái thái Tề gia, các tiểu thư của các phủ đều sẽ đi. Con vừa lúc cùng cácnàng có thể tụ tập, trận bệnh này sắp làm con buồn chết rồi đúng không?Con gái mà, thích nhất là náo nhiệt.”
Nụ cười Phó Dung thu lại, lập tức lộ ra một vẻ mừng rỡ. Nàng tìm khôngđược lý do để người nhà bất hòa giao hảo với Tề gia, nàng ngược lại cóthể mượn cớ bị bệnh mà không đi, nhưng nếu nàng không đi thì ai sẽ ngăncản Tề Sách tiếp cận tỷ tỷ? Phó Dung nhớ rõ ràng, nghiệt duyên của tỷ tỷ và Tề Sách bắt đầu chính thức từ thọ yến lần này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...