Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 198



Gia Hòa đế tới Chiêu Ninh cung.
Đi tới nơi, nhìn cửa cung quen thuộc lại có chút xa lạ, Gia Hòa đế giật mình phát hiện mình đã sắp 3 tháng không đến đây.
Khó trách nàng sẽ ngã bệnh.
Đi vào cổng, nghĩ tới trước kia đi tới đây Thục phi đều mặc áo váyngày thường ở viện chờ hắn, vẻ mặt ôn nhu, Gia Hòa đế càng thêm áy náy.Lúc hắn không một tiếng động vào trong phòng, nhìn thấy trên giường Thục phi tròng mắt hơi thâm đang nằm ngủ, nhìn thấy nàng rõ ràng khuôn mặthao gầy, trong lòng không khỏi đau. Khoát tay tỏ ý bảo đám người Sầmcông công Vạn Toàn đi xuống, hắn ngồi nghiêng ở trên giường, cầm bàn tay mảnh khảnh của Thục phi, tay kia kìm lòng không được vuốt ve khuôn mặtnàng.
Sắp 40 tuổi, bảo dưỡng được tốt mấy, khóe mắt đều có nếp nhăn tinh tế.
Nhưng nàng chưa từng ở trước mặt hắn có ý đồ che giấu, sẽ không giốngHoàng Hậu nùng trang diễm mạt như vậy. Có hồi Trăn ca nhi tới, nàng còncười dạy Trăn ca nhi sờ nếp nhăn khóe mắt tổ mẫu, mà hắn ngồi ở ngay bên cạnh, chỉ cảm thấy bộ dáng nàng tự nhiên bình thường so với lúc tuổitrẻ cũng không chút thua kém.
Sờ sờ, động tác khựng lại.
ánh mắt Gia Hòa đế rơi vào trên mái tóc dài của Thục phi, đầu tóc kianhư trước đen nhánh như lụa, chính vì vậy, sợi tơ bạc mới rõ ràng chóimắt như thế.
Gia Hòa đế trong lòng cả kinh, cẩn thận tìm kiếm, xác định chỉ có sợi này, hắn thật cẩn thận nhổ đi.
Rốt cuộc là nữ nhân, sẽ không cam nguyện biết mình sớm có tóc bạc.
"Hoàng Thượng?" Đỉnh đầu có hơi hơi đau, Thục phi trong lòng có việc,vốn ngủ không sâu, tỉnh lại nhìn thấy người nam nhân phía trước, kinhngạc lên tiếng.
Gia Hòa đế tự nhiên bỏ tay xuống, tay áo dài khép lại, một bên âm thầm đem sợi tơ bạc kia quấn quanh trên ngón tay, cuối cùng cất vào trongtay áo, một bên ôn nhu cùng nàng nói chuyện: "Sinh bệnh sao không nóicho Trẫm?"
Hỏi là hỏi, không cần nàng trả lời cũng rõ ràng nguyên do trong đó.Nàng trước giờ đều không tranh sủng, hắn đến, nàng ôn nhu đối đãi, hắnkhông đến, nàng ở Chiêu Ninh cung dương dương tự đắc. Có đôi khi Gia Hòa đế ngóng trông Thục phi sẽ giống Đoan phi ăn chút dấm như vậy, cho hắnbiết trong lòng nàng cũng có để ý sủng ái của hắn. Nhưng nàng trước giờđều không thế, cho đến hôm nay, hắn mới hiểu được nàng chỉ là không nóimà thôi, trong lòng kỳ thật cũng rất để ý, để ý tới mức bị bệnh, còn cótóc bạc. (PS: Lão già xấu xa cứ tưởng bở đi)
Nam nhân ánh mắt ôn nhu lại áy náy, Thục phi nhìn thẳng hắn chốc lát, hiểu.
Ngẫm lại cơn bệnh này, chỉ sợ mỗi người đều sẽ quy kết là thất sủng đi?
Thục phi cũng không giải thích, nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì đángngại, cần gì kinh động Hoàng Thượng, dưỡng mấy ngày là khỏe. Ta biếtHoàng Thượng lo lắng ta, nhưng bệnh này dễ lây, Hoàng Thượng vẫn nên đi về đi."
Nàng đã gầy thành như vậy, Gia Hòa đế nơi nào cam lòng bỏ đi được.
Trách hắn hồ đồ. Hắn là xin lỗi Chung Đình, nhưng Thục phi không làmgì sai, an phận bồi hắn hai mươi năm nay, vì hắn sinh con dưỡng cái. Hắn thoáng cái vứt bỏ không quan tâm, chẳng phải là cũng xin lỗi nàng?Chung Đình không thể cô phụ, Thục phi có thể cô phụ sao? Chung Đình đãchuyển thế trở về bên cạnh hắn, hiển nhiên là nghĩ sáng tỏ rồi, hơn nữanàng chịu khuyên hắn tới đây, không phải là không để tâm cùng người chia xẻ hắn?
Một là người hắn thích lúc tuổi trẻ, một là người hắn thích hơn 20 năm nay, hắn đều luyến tiếc.
Nhẹ nhàng vuốt ve tơ bạc trong tay áo, Gia Hòa đế gọi Vạn Toàn vàotrong: "Đêm nay Trẫm ở chỗ này nghỉ ngơi, ngươi đem mấy tấu chương Trẫmcòn chưa phê duyệt lấy tới đặt trên cái bàn cái kia."
Vạn Toàn cười lui xuống.
Thục phi thụ sủng nhược kinh, muốn khuyên, nhưng ánh mắt Gia Hòa đế không cho cự tuyệt, liền không nói gì nữa.
Buổi tối Gia Hòa đế tự tay đút Thục phi dùng dược, nhân lúc Thục phi ngủ, gọi Lưu thái y tới bên ngoài, hỏi thăm bệnh tình.
Lưu thái y khom người nói: "Hồi vạn tuế, nương nương thân thể không có gì đáng ngại, lần này ngã bệnh, chính là lo lắng quá nặng, bệnh can khí tích tụ, chỉ cần nương nương tâm bệnh giải, sẽ tự khôi phục nhưthường."
Gia Hòa đế gật gật đầu, Lưu thái y đi rồi, hắn ngồi một mình một lúclâu, thấp giọng nói với Vạn Toàn vài câu, sau đó vào nhà nghỉ ngơi. Tâmbệnh cũng là bệnh, đêm nay hắn đương nhiên sẽ không làm cái gì, chỉ làđem Thục phi ôm vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ vài cái.
Phía sau Sùng Chính điện, Quản Anh sau khi thị tẩm là lần đầu tiên một mình trong phòng trống, có chút không quen.
Hạ Âm cầm lược ngà giúp nàng chải tóc, nhìn thấy mĩ nhân trong gươnghơi hơi cong miệng lên, cười khuyên giải nói: "Chủ tử mất hứng? Ngàituyệt đối đừng thế, Thục phi nương nương dù có nói thế nào cũng là lãonhân trong cung, Hoàng Thượng quan tâm một hai cũng là bình thường, chủtử hào phóng chút, Hoàng Thượng sẽ càng thêm sủng ái chủ tử, chủ tử nếuvì thế ghen tuông, Hoàng Thượng khẳng định không vui chủ tử. Thời giantrước Hoàng Hậu nương nương tự mình tới đây khuyên Hoàng Thượng mưa mócđều khắp, ngài đã quên Hoàng Thượng có bao nhiêu tức giận?"
Quản Anh trong lòng rung động.
Đúng vậy, đó là Hoàng Thượng, nàng làm sao có thể hy vọng xa vờichuyên sủng hậu cung, lúc này mới chuyên sủng không tới 3 tháng, HoàngHậu liền nhìn nàng không vừa mắt, quanh co lòng vòng nhắc nhở nàng,thời gian dài, đó dù sao cũng là Hoàng Hậu a, thật muốn phạt nàng, GiaHòa đế có thể bảo vệ nàng sao?
Suy nghĩ rõ ràng, Quản Anh trong lòng thoải mái rất nhiều, đợi nàngnằm dài trên giường, rốt cuộc không cần ứng phó Gia Hòa đế nhiều lần đòi lấy, có thể thoải thoải mái mái ngủ ngon giấc thì Quản Anh lại cảm thấy Gia Hòa đế ngẫu nhiên đi sủng hạnh Thục phi cũng không tệ, bất quá tốtnhất không cần đi Hoàng Hậu bên kia. Thục phi nàng gặp qua, là người hòa ái dễ gần, Hoàng Hậu bộ dáng cao cao tại không đáng giá nàng nhìn, Quản Anh không thích nhất.
Chủ tử ngủ rồi, Hạ Âm và Đông Tuyết cùng nhau thu dọn đồ đạc, đi tớicửa phòng, Đông Tuyết nhìn người ngủ say trong màn lụa, nhẹ giọng nóinhỏ cùng đồng bạn: "Nương nương bị bệnh, chúng ta nên báo cho vương giahay không..."
Hạ Âm dùng ánh mắt tỏ ý bảo nàng ngậm miệng, "Đừng quên vương gia phân phó."
Đông Tuyết trong lòng yên lặng, không nghĩ nhiều nữa.
~
Phó Dung thích ngủ nướng, Từ Tấn nhàn rỗi cũng sẽ bồi nàng cùng ngủnướng, nhưng kể từ khi trong nhà có thêm Trăn ca nhi buổi sáng sẽ đúnggiờ tỉnh ngủ, hai vợ chồng không còn ngủ thẳng giấc, rất sớm đã dậy bồinhi tử chơi.
Chín tháng Trăn ca nhi, ngồi trong xe nhỏ đã có thể vịn lan can runrẩy đứng dậy, đưa cái đầu nhỏ tò mò nhìn hết thảy các thứ trong vườn hoa quanh nhà mình.
Một nhà 3 người vừa muốn đi Phong Lâm bên kia, Hứa gia vội vàng chạytới: "Vương gia, nương nương bị bệnh, Hoàng Thượng tuyên vương gia,vương phi tiến cung."
Từ Tấn còn coi như bình tĩnh, trầm giọng hỏi hắn: "Ai tới tuyên chỉ, có nói nương nương bị mắc bệnh gì không?"
Hứa gia nói: "Là Lộ công công đồ đệ của Vạn công công, nghe ý của hắn, nương nương không có trở ngại gì."
Phó Dung cuối cùng cũng thở nhẹ một hơi, nhỏ giọng thúc giục: "Vậy chúng ta mau đi đi."
Từ Tấn gật đầu, đưa tay đem Trăn ca nhi không hề hay biết gì ôm tới trong ngực, sải bước trở về Phù Cừ viện.
Thay quần áo, một nhà 3 người vội vàng vào cung.
Chiêu Ninh cung mọi người không hề hay biết việc bọn họ tới, ma ma giữ cổng nhìn thấy Túc vương gia vốn nên cấm túc trong vương phủ, vui mừngquá đỗi, vội vàng phái người đi vào thông truyền. Đợi Thục phi nghe được tin tức vui vẻ muốn đứng lên thì nhi tử con dâu đã vào cửa.
"Nương, ngài bị bệnh như thế nào?" Phó Dung bước nhanh tới trướcgiường, thấy mẹ chồng thần sắc tiều tụy, ánh mắt không khỏi lên men:"Nghe Sầm công công nói ngài bị bệnh đã mấy ngày, sao không phái ngườinói cho chúng ta biết một tiếng?"
Thục phi biết mình vì sao mà bệnh, bởi vậy cũng không lo lắng hơi bệnh lây cho cháu trai, cười có lệ với con dâu, trái tim đều bay đến trênngười Trăn ca nhi, "Trăn ca nhi đã lớn như vậy, còn nhận ra tổ mẫu sao?" Trẻ con lớn rất nhanh, hơn hai tháng không gặp, Thục phi sớm đã muốnôm.
Từ Tấn đem nhi tử đưa tới, "Trăn ca nhi xoa xoa cho tổ mẫu, bả vai tổ mẫu đau."
Trăn ca nhi thông minh đâu, trên đường được mẫu thân dặn tới dặn lui, lúc này ngoan ngoãn dựa vào trong ngực tổ mẫu, đưa tay xoa bả vai chotổ mẫu.
Thục phi lòng mềm mại, dù có nhiều tâm sự, nhìn đến cháu trai trắngtrẻo mập mạp thông minh hiểu chuyện, đều ném ra sau đầu, ôm Trăn ca nhinói chuyện không ngừng: "Đã mọc sáu cái răng, giống như Cảnh Hành, Cảnh Hành chín tháng cũng có sáu cái, Lục thúc hắn chậm hơn, 8 tháng mới mọc răng..."
Biết mẹ chồng thích cháu trai, Phó Dung cười nói chuyện lý thú của nhi tử, đặc biệt là thời điểm Từ Tấn dưỡng thương,Trăn ca nhi luôn thíchkhều kết vảy của hắn. Thục phi nghe được không nhịn được phì cười, tươicười không ngừng.
Trăn ca nhi cũng biết các trưởng bối đang nói mình, nhếch miệng cười không ngừng, dường như ai cũng đang khen hắn.
Thân làm người bị trêu ghẹo kia, Từ Tấn mỉm cười, đưa tay bắn đầu PhóDung một chút: "Vì dỗ nương cao hứng, nàng ngay cả ta đều bôi bác, tạisao không nói chuyện nàng nằm mơ cười ra tiếng?"
Phó Dung giả trang trừng hắn.
Từ Tấn nhìn mẫu thân, thấy tâm tư mẫu thân đều đặt ở Trăn ca nhi, hắn hướng Sầm công công nháy mắt, đi ra bên ngoài.
"Nương nương vì sao bệnh?"
Việc này quan hệ rất lớn, liên lụy sự tình quá nhiều, đổi thành TừHạo, Sầm công công tuyệt đối sẽ không nói, nhưng tới phiên Từ Tấn làngười sau này Chiêu Ninh cung trông cậy vào, Sầm công công hạ thấp thanh âm, một năm một mười nói từ chuyện Lý cô cô chết bệnh tới Gia Hòa đếlại đây thăm hỏi rồi ngủ lại, một chữ cũng không sót.
Từ Tấn đứng nhìn một bức thư pháp trên tường, Sầm công công nhìn không rõ thần sắc hắn, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: "Ôn ma ma ở vương phủ, cho dù bà trở về, lấy tuổi của bà, cũng không giúp đượcnương nương cái gì, hiện giờ Lý cô cô cũng đi rồi, nương nương bên người chỉ còn một mình ngươi là tâm phúc. Sầm công công, nương nương tinngươi, bản vương cũng tin ngươi."
"Nô tài nhất định không cô phụ nương nương và vương gia tín nhiệm."Sầm công công quỳ xuống, cúi đầu nói: "Mời vương gia yên tâm, chỉ cần nô tài ở đây, tuyệt đối sẽ không để nương nương xảy ra chuyện."
Từ Tấn cho hắn đứng lên, một lần nữa trở vào trong phòng.
"Trăn ca nhi rất lâu không vào cung, nàng mang hắn đi bên ngoài dạo chơi." Từ Tấn đè bả vai Phó Dung nói.
Phó Dung ngoài ý muốn ngẩng đầu, chống lại mắt phượng nam nhân bìnhtĩnh, hiểu được hắn có lời muốn cùng mẹ chồng, liền cười đem Trăn ca nhi quấn lại, cùng Thục phi nói: "Vậy ta mang Trăn ca nhi ra ngoài đi chơitrước, một lát lại đến bồi nương."
Thục phi gật gật đầu, nhìn theo hai mẹ con các nàng đi ra ngoài, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Từ Tấn.
Từ Tấn ngồi vào vị trí Phó Dung vừa rồi, nhìn mẫu thân nói: "Nương có phải hoài nghi biểu muội hay không?"
Thục phi cười khổ.
Lúc trước xảy ra chuyện, nàng tra rõ Chiêu Ninh cung, bên ngoài có nhi tử tra, cả hai đều không tra được. Hoài nghi Thôi Oản rồi, nàng biếtmình cũng không tra ra chứng cớ gì, thay vì vẫn hoài nghi ở trong lòng,một lát lo lắng oan uổng cháu gái một hồi lo lắng buông tha tiểu nhân,không bằng gọi Thôi Oản tiến vào giáp mặt chất vấn.
Nàng ở trong cung sống nhiều năm như vậy, còn nhìn không ra tâm tư một cô nương trẻ?
Kết quả Thôi Oản không chút lưu tình mà dùng cái kéo đả thương chính mình.
Thục phi đau lòng, đó là đứa nhỏ nàng tự tay nuôi lớn, nói là nữ nhicũng không quá đáng, nhìn nàng ấy bị thương thành như vậy, chảy nhiềumáu như vậy, dường như cảm thấy vết thương ở trên người mình. Khi đónàng liền nghĩ, là cháu gái làm thì như thế nào, chỉ cần cháu gái sốngthật tốt, nàng đều nguyện ý tha thứ, chỉ cần cháu gái chịu sửa, chịu hảo hảo cùng Lục ca nàng ấy, nàng đều nguyện ý cho thêm một lần cơ hội.
Nhưng làm như vậy, nàng phải xin lỗi con dâu.
Lòng tay lưng tay đều là thịt, nàng nên làm thế nào?
Chặt đứt hôn sự Thôi Oản và Từ Hạo, Thôi Oản có thể xấu hổ lại tìmchết hay không? Nhi tử tức giận khổ sở có thể oán nàng oán huynh trưởnghay không? Còn có Gia Hòa đế bên kia, trưởng tử vừa kháng chỉ cự tuyệttứ hôn trắc phi, thứ tử bên này việc hôn nhân nàng đã rất coi trọng, lại ở chỗ nàng để Gia Hòa đế hạ chỉ tứ hôn rồi sau đổi ý, Gia Hòa đế sẽnghĩ sao? Có thể hay không cảm thấy mẫu tử các nàng đều không đem mặtmũi hắn để ở trong lòng?
Ngầm đồng ý tiếp tục mối hôn sự này, Thôi Oản chịu an phận cũng thôi, nếu nàng ấy còn tâm tư ám hại mẹ con Phó Dung đâu? Tâm cơ nặng như vậy, vừa ra tay chính là sát chiêu, đối với mình cũng đủ tàn nhẫn, cươngliệt cực đoan hệt như đổi với người...
Nghĩ tới cô nương được nuông chiều bên trong kỳ thật là con rắn độc, Thục phi lại bi ai.
Từ Tấn đưa khăn qua, có một số việc không cần nói trắng ra, hắn hiểu được mẫu thân khổ tâm.
"Nương, ta đã sớm hoài nghi biểu muội, nghe Sầm công công nói nàng vìchứng minh mà tự mình tìm chết, ta ngược lại tin tưởng mưu hại Phó Dungchính là nàng." Từ Tấn cúi đầu nói.
Một người thật sự vô tội, bị người thân nhất oan uổng, nàng sẽ ủykhuất, sẽ sợ hãi, thậm chí sẽ tức giận người thân không tin tưởng mình,tuyệt đối sẽ không lập tức nghĩ tới dùng cái chết chứng minh trong sạch, đặc biệt là nàng có nhân duyên cực tốt ở phía trước. Thôi Oản thôngminh quá sẽ bị thông minh hại, mẫu thân khẳng định cũng hiểu được điểmnày, mới có thể ngã bệnh.
Bởi vì bị người mình tín nhiệm nhất phản bội, bởi vì không thể đồng dạng hạ tâm địa độc ác đối phó lại.
Thục phi không giật mình, cũng không thay Thôi Oản biện bạch, lau lệ, bình tĩnh tận tình hỏi han: "Vậy ngươi định làm như thế nào?"
Từ Tấn nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, thản nhiên nói: "Nhìn mặt mũingoại tổ phụ, nhìn ta đem nàng ấy làm thân muội muội mười mấy năm, sựtình lần trước ta chỉ coi nàng ấy còn chưa trưởng thành, bởi vì nhấtthời hồ đồ mới phạm lỗi, ta nguyện ý cho nàng ấy một cơ hội. Chỉ cầnbiết sai liền sửa, về sau thật lòng đối đãi với Lục đệ, ta coi như sựkiện kia chưa từng xảy ra. Nhưng nếu nàng ấy không hối cải, ta sẽ choLục đệ nhìn rõ bộ mặt thật, giao cho Lục đệ xử trí."
Thôi Oản đến cùng sẽ có kết cục gì, sau này hãy nói, trước mắt quan trọng nhất là trấn an mẫu thân.
Thục phi trân trân nhìn trưởng tử, không ngờ hắn rộng lượng như thế.
Từ Tấn cười cười, thả mềm âm thanh: "Nương, chuyện này trong lòng tahiểu rõ, ngài cái gì cũng không cần quan tâm, cũng đừng nói với Lục đệ,tính tình hắn xúc động, không có gì cũng nháo ra việc. Vạn sự có ta làmchủ, ta sẽ không để người ta làm hỏng tình cảm huynh đệ chúng ta, cũngsẽ không để người ta làm thương tổn Phó Dung, Trăn ca nhi một phần mộtchút nào. Ta chỉ sợ ngài vì thế thương tâm. Nương, vì nhi tử, vì Trăn ca nhi, vì cháu trai cháu gái của ngài về sau, ngài yên tâm, chăm sóc thật tốt bản thân, được không?"
Hắn nói một câu, Thục phi nước mắt liền thêm một chuỗi, cuối cùng xoay qua chỗ khác khóc lên.
Nàng đời này đáng giá kiêu ngạo nhất chính là trưởng tử này.
"Nương nương, vương gia, Hoàng Thượng tới."
Sầm công công vừa tự mình vén màn cho Gia Hòa đế, vừa cười nhắc nhở.
Thục phi vội vàng lau nước mắt, Từ Tấn cũng đứng lên, hướng Gia Hòa đế quỳ xuống: "Nhi thần thấy qua phụ hoàng."
Gia Hòa đế thấy Thục phi khóc đến cả người đầy lệ, chỉ cho là nàngđem đợt ủy khuất này phát tiết ra ngoài, có chút ngượng ngập, cũng cóchút buồn cười, coi nàng ôn nhu đoan trang, kỳ thật tiểu tính tình đềuđể cho nhi tử nhìn.
Ngồi vào chỗ trên giường, Gia Hòa đế trêu ghẹo nhìn Thục phi, thấyThục phi quay mặt đi, mới gọi Từ Tấn đứng lên, "Trăn ca nhi đâu?"
Từ Tấn vừa muốn nói chuyện, được tin nhi Phó Dung đã vội vàng ôm Trănca nhi trở lại, nàng so với ai đều sợ Gia Hòa đế hơn, quỳ ở nơi đó không dám ngẩng đầu nhìn. Ngược lại Trăn ca nhi, bình thường không nhìn thấyGia Hòa đế, trong tay nắm chặt một đóa cúc hoa tuyết trắng hái từ phònghoa, vui thích khoe khoang cho phụ thân tổ mẫu nhìn, lộ ra sáu cái răngsữa nhỏ.
Gia Hòa đế đã lâu không thấy hoàng tôn này, vừa nhìn thấy Trăn ca nhicó bộ dáng này liền thích thú: "Trăn ca nhi còn nhớ được Hoàng tổ phụsao?"
Trăn ca nhi nhìn hắn, lắc đầu, cũng không sợ hắn, được phụ thân ôm tới trên giường rồi hưng phấn đem cúc hoa trong tay đưa cho tổ mẫu, lúc hái hoa nương đã nói muốn đưa cho tổ mẫu.
Thục phi cười thỏa mãn.
Gia Hòa đế ho khụ, để hai vợ chồng Từ Tấn đi xuống, hắn và Thục phi cùng nhau đùa với cháu.
Cũng may mắn Trăn ca nhi đã hiểu chuyện, biết Hoàng tổ phụ là ngườiphụ thân cũng sợ hãi, không vì thế khóc nháo, thành thành thật thật ngồi ở trên giường.
Thật vất vả dỗ được Trăn ca nhi chịu chơi cùng hắn, Gia Hòa đế cảmthấy mỹ mãn, rời đi thì nhìn Từ Tấn, hỏi: "Thương đã dưỡng tốt?"
Từ Tấn mấp máy môi, không trả lời.
Tứ tử trước nay trầm ổn, khó có khi lộ ra bộ dạng xấu hổ mở miệng bậcnày, Gia Hòa đế mặt rồng cực kỳ vui mừng, vốn không giận hắn nhiều, hômnay càng lười so đo, "Mẫu phi ngươi bệnh, các ngươi ba miệng thườngxuyên tiến cung thăm nàng, đừng chỉ cố ở trong phủ tránh quấy rầy."
Từ Tấn cúi đầu tạ ơn: "Tạ phụ hoàng ân điển."
Phó Dung không dám tin tưởng suy đoán của mình, tiễn Gia Hòa đế xong,lúc trở về thì thử thăm dò hỏi Từ Tấn: "Phụ hoàng lời kia có ý gì?"
Từ Tấn cười cười, nhận lấy nhi tử nói: "Ngày mai chúng ta vào cung thăm tổ mẫu trước, buổi chiều lại đi thăm ngoại tổ mẫu."
Phó Dung sửng sốt, lập tức đại hỉ.
Vương gia nhà mình bị cấm túc nửa năm, mới qua hai tháng đã bỏ lệnh cấm!
Chương trước Chương tiếp
Loading...