Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 16



Phó Dung không phát hiện Phó Uyển cùng Lương Thông chạm mặt nhau, nàngnghiêm túc nghe Lương Ánh Phương nói khi bơi lội cần lưu ý cái gì, nghexong tâm tình rất tốt. Thời tiết sáng sủa, gió thổi nhẹ phất phơ, cùngnhóm tỷ muội tốt đi du lịch, loại tư vị tự do tự tại này ở kiếp trước từ sau khi nàng 15 tuổi gả cho người ta cũng không thể hưởng thụ qua.
Đáng tiếc lại có người chuyên môn chống đối với nàng, nhất định muốnhướng trên người nàng hất thùng nước lạnh. Trong nháy mắt giọng nói củaTề Sách lọt vào tai, Phó Dung lập tức nắm chặt tay. Tại sao hắn lại ởchỗ này? Sauk hi bình tĩnh, Phó Dung đã nhớ ra, ở phía đông nam Tín Đôthành này có ngọn núi Tử Vi phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, các nhà giàu xa gần cũng ở trên núi cất một biệt viện. Quận Vương phủ, Tề gia là hai nhà giàu trong thành chiếm địa phương này sớm nhất. Phó Dung biết Tềgia có thôn trang ở đây, nhưng nàng lại không thể nào ngờ được lại gặpTề Sách ở dưới chân núi, khéo đến mức không thể tin được.
“ Chính Đường, Thiếu Cừ, sao các ngươi lại tới đây?” Tề Sách mặc mộtthân áo xanh nhạt ngắn, thân hình cao ngất đứng trong bóng cây ở venđường, trên đầu cài trâm bạch ngọc được ánh mặt trời chiếu xuống theokhe hở lá cây trông thật rạng rỡ, càng làm ngũ quan của hắn thêm xuấtchúng.
Phó Thần nhìn tùy tùng bên cạnh hắn một chút, xuống ngựa nói: “ Cùngmuội muội đi dạo trên núi, nhìn ngươi trong sân vắng tản bộ, thì ra đãsớm tới đây rồi.” Tề Sách cười cười đi về hướng hai người Phó Thần: “Thời tiết quá nóng, ta ở nhà tâm trí không tỉnh táo để xem sách được,liền tới đây, hôm qua mới tới, sáng nay đột nhiên muốn đi ra ngoài chút, không ngờ gặp phải các ngươi thật là có duyên.”
Lương Thông nói tiếp: “ thật khéo, vậy ngươi tiếp tục đi giải sầu, bọnta đi trước để thu xếp. Gia trang của hai nhà chúng ta cũng gần, Bá Ngọc có muốn đến ngồi một chút không, sư huynh đệ chúng ta đã lâu không cùng nhau luận bàn rồi.”
Tề Sách gật đầu, hỏi rõ bọn họ khi nào thì trở về trong thành, cườithỉnh hai người đi trước, từ đầu đến cuối không có nhìn sang xe ngựa bên kia. Lương Ánh Phương lại len lén nhìn hắn, xe ngựa lại một lần nữa dichuyển, nàng bĩu môi, nhỏ giọng nói với Phó Dung: “ Nơi nào cũng gặpphải người nhà bọn họ, kgông biết Tề Trúc có tới không, Nùng Nùng ta nói xui trước, nếu Tề Sách đem Tề Trúc cũng mang tới biệt viện nhà ta, màngươi lại cùng nàng nói chuyện, ta liền không dạy bơi cho ngươi.”
Phó Dung trong lòng vừa động, nghi hoặc hòi: “ Ta biết ngươi chán ghétTề Trúc, nhưng sao ngươi cũng phản cảm với ca ca của nàng vậy, hay là Tề đại ca có đắc tội với ngươi?”
Phó Uyển an tĩnh nghe hai người tâm sự, đem màn xe nhếch lên một góc kéo xuống, quay đầu chợt nghe Lương Ánh Phương ai oán nói: “ Tề Sách làngụy quân tử, mỗi lần luận võ trước đây, hắn đánh không lại ca ca của ta liền bày trò, cố ý làm ca ca phân tâm dẫn đến thua cuộc. Ta biết binhbất yếm trá, nhưng đó chỉ là một trận tỷ thí nhỏ hắn cũng phải làm nhưvậy, có thể thấy được hắn là loại người thích tính toán, nhỏ nhen, uổngcho tổ phụ của ta còn khen hắn thông minh.”
hiện tại Phó Dung thích nhất nghe người khác nói xấu Tề Sách, đặc biệtlà trước mặt tỷ tỷ, lập tức phụ họa nói: “ Nhìn như quân tử, không nghĩtới lại hẹp hòi như vậy, có thể thấy được tri nhân tri diện bất tritâm!”
nói xấu sau lưng người khác, Phó Uyển không muốn nghe muội muội nói bậyvề người khác, nên nhỏ giọng khuyên nhủ: “ Các ngươi cũng không rõ ràngbiết hắn cụ thể là người như thế nào, nếu Lương lão tiên sinh khen hắnnhư thế, tất nhiên hắn cũng có chỗ tốt, chúng ta cũng đừng bình phẩmthêm nữa. Ánh Phương nói tiếp bí quyết nín thở đi, ta nghe rất thú vị.”
Lương Ánh Phương hướng Phó Dung chớp mắt. Phó Dung lặng lẽ cười, nếu tỷtỷ là nam tử, đây mới đích thực là quân tử. ba chiếc xe ngựa dọc theođường núi chậm rãi đi, vòng qua mấy vòng, cuối cùng cũng tới nơi. Chỉthấy tường trắng ngói xám thấp thoáng tại giữa rừng, như đào nguyên tiên cảnh.
Phó Dung ghé vào cửa sổ cảm thán: “ Nơi này thật đẹp, cây cổ dong dỏngnhư cái lọng, trong rừng chim hót hoa thơm, nhàn hạ đi trong núi mộtchút, mệt mỏi về nhà ngâm nước nóng, quả thật mỗi ngày đều như thầntiên.” Đáng tiếc nhà mình tới sau, địa phương tốt đã sớm bị các thế tộcTín Đô chiếm hết, nơi hoang vu khác không mua cũng được.
Phó Uyển cũng thích nơi thanh nhã, không khỏi làm theo muội muội cùngnhau nhìn một vòng, đến khi Phó Thần ở bên ngoài gọi các nàng xuống xe,làm Phó Uyển đỏ mặt, vội vàng ngồi ngay ngắn, thay muội muội chỉnh lạiquần áo.
Ngoài xe ngựa, Lương Thông khẩn trương đứng bên cạnh Phó Thần, âm thầmmay mắn muội muội cũng ngồi bên trong, lấy lý do cho hắn tiếp cận PhóUyển.
hắn cao hơn Phó Thần nửa cái đầu, thân hình cao lớn đứng ngốc ở đằngkia, cực kỳ bắt mắt. Phó Thần cũng không nghĩ nhiều, mỗi ngày hai ngườiđều giao tiếp, tình như huynh đệ, hơn nữa hắn hiểu rõ Lương Thông, thayvì nói hắn không gần nữ sắc, không bằng nói đầu hắn thiếu hiểu biết, yêu võ thành si, trời sinh không có ý niệm về quan hệ nam nữ. Có hai thứnày, nên lòng phòng bị, kiêng dè của Phó Thần đối với hắn nhạt đi.
Chỉ có Phó Uyển thừa dịp lúc muội muội xuống xe, lặng lẽ liếc nhìn bênngoài một chút, nhìn đến bóng người Lương Thông liền nhíu mày. Là nàngsơ sót, vì mỗi lần Lương Ánh Phương ra cửa đều đi một mình, nên quên lần này nàng tới thôn trang có huynh trưởng cùng đi, nên không chuẩn bị mũche.
“Uyển tỷ tỷ xuống xe đi, muội đỡ tỷ.” Lương Ánh Phương rất nhiệt tìnhnói, Phó Dung cũng xoay người đi giúp tỷ tỷ, trong dư quang thấy LanHương, Bạch Chỉ từ chiếc xe ngựa phía sau đi xuống, ánh mắt hơi trầmxuống.
Bạch Chỉ là nha hoàn tỷ tỷ tín nhiệm nhất, không có chứng cứ rõ ràng,nàng không dễ dàng động tới được, cố tình lúc này Bạch Chỉ rất giữ bổnphận, lời nói cử chỉ không cho người khác tìm ra nửa điểm sai, nếu nàngtùy tiện tìm lỗi sai oan uổng nàng, làm Bạch Chỉ khóc nháo lên, dù tỷ tỷ yêu thương nàng mấy cũng sẽ rất khó xử.
“ Ánh Phương mau dẫn chúng ta đi dạo đi, cảnh sắc nơi này thật đẹp.” Phó Uyển nắm tay muội muội khẽ thúc giục, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo mộtít hưng phấn, đây là phản ứng tự nhiên của cô nương khi nhìn thấy điềumới lạ.
Ai cũng không thấy điều khác lạ của nàng, trừ Lương Thông từ sau khi màn xe được đẩy ra luôn lặng lẽ chú ý tới Phó Uyển. Thấy Phó Uyển nhíu mày, hắn cho rằng nàng ngồi xe không thoải mái, đang muốn hỏi một câu, liềnthấy Phó Uyển bất động thanh sắc đi đến bên cạnh Phó Dung, vừa lúc làmcho hắn không nhìn thấy. Lúc đầu Lương Thông cho rằng cử chỉ của PhóUyển là vô tâm, chờ hắn phát hiện Phó Uyển không chịu trực tiếp đối mặtvới hắn thì Lương Thông mới ý thức được một điều.
cô nương nhà người ta phát hiện hắn nhìn trộm nên trốn hắn, là bởi vìkhông muốn cho hắn nhìn thấy. Nghĩ tới trong lòng Phó Uyển đang mắng hắn vô liêm sỉ, Lương Thông hối hận xanh cả ruột. Sao hắn lại đần như vậy!Phàm là cô nương trong sạch nào gặp phải tình huống như thế cũng sẽ trốn đi, hắn phải làm sao để nhìn thấy người đây? Nhưng mà, ai bảo nàng quáxinh đẹp, làm hắn không quản được ánh mắt cũng không quản được tâm.
Lương Thông sờ mũi một cái, nhìn theo 3 cô nương bước chân nhẹ nhàng đitới hậu viện, tạm thời áp chế ảo não cùng không cam lòng, mời Phó Thầntới phòng khách nghỉ ngơi. Vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, làm chomệt mỏi trên đường tan hết, Phó Dung muốn đi ngâm ôn tuyền, lần trướcđược ngâm ôn tuyền là vào năm kia ở Giang Nam.
Lương Ánh Phương lập tức bày ra nhiệt tình của chủ nhà, dẫn hai tỷ muộiđến Thanh Tuyền các bên kia, đi sau có 3 nha hoàn cầm theo quần áo đểthay. Thanh Tuyền các là nơi chuyên dụng cho nữ quyến Lương gia dùng,trước mặt có 3 gian nhà trúc để tắm rửa nghỉ ngơi, phía sau nhà trúc làôn tuyền, kề bên ôn tuyền có một tòa núi nhỏ bao quanh. Dước chân núinhỏ có cỏ xanh làm nền, có hoa điểm xuyến, thật ý vị, hậu viện ThanhTuyền các có vách tường cao khoảng 2 người vây quanh, ở ao ôn tuyền cũng có nha hoàn canh chừng, bởi vậy vấn đề lúc trước Phó Thần lo lắng cănbản chính là dư thừa.
Sau khi cùng ngâm ôn tuyền, 3 cô nương vui vẻ tụ cùng một chỗ. Muốn ngâm ôn tuyền tất nhiên phải ăn mặc mỏng, Phó Dung mặc một thân quần áo lụađỏ nhạt, nhìn thấy cả bụng. trên trán quấn khăn màu hồng càng làm chonàng thêm diễm lệ, đến bên cạnh ao, Phó Dung đơn giản đem sa y ném trênbờ đá bạch ngọc, chậm rãi ngồi vào trong nước. Nước cạn ấm áp mà thoảimái, Phó Dung thích ý ngẩng đầu, nhắm mắt lại thở dài, quay đầu nhìn xem hai người kia. Phó Uyển khoác sa y màu xanh nhạt, cũng nhìn thấy rõbụng như ẩn như hiện, trong 3 người tỷ tỷ da mặt mỏng nhất, vào ban ngày mặc thành như vậy không chỉ đỏ mặt, cổ vai những địa phương lộ ra bênngoài cũng ửng đỏ.
Phó Dung có chút ganh tị nhìn chằm chằm ngực tỷ tỷ, đợi tỷ tỷ phát hiệnđúng lúc dời mắt đi, qua xem Lương Ánh Phương. Người Lương gia đều đen,Lương Ánh Phương cũng không ngoại lệ, sắc da màu vàng. đi bên cạnh tỷ tỷ liền thấy khác biệt rất rõ ràng, theo Phó Dung vô luận là nam hay nữ có da trắng mới được xem là tuấn mỹ, nhưng nàng chưa từng cảm thấy LươngÁnh Phương khó coi, đặc biệt là khi mặc ít quần áo. Lương Ánh Phương cóđôi chân dài cân xứng tinh tế, không có tí thịt thừa nào, đẹp nhưngkhông gầy yếu, ngược lại nàng lại thấy tràn đầy sức sống.
Phó Dung hâm mộ đến đỏ mắt, nàng cái gì cũng tốt chỉ tội có thấp mộtchút, đến cả muội muội cũng cao hơn nàng, thì càng đừng nói đến tỷ tỷcao gầy này. Tiểu cô nương 13 tuổi, chiều cao, ngực không bằng tỷ tỷ,đôi chân không dài bằng bạn thân, Phó Dung cắn môi đợi hai người kia đến gần. Đột nhiên giơ tay tạt nước vào hai người, tạt xong liền trốn raxa,sợ 2 người kia liên thủ phản kích, chú ý mình phải chiếm được tiệnnghi, vừa trốn vừa cười.
Hai người Phó Uyển nhìn đến ngây người, chỉ thấy cô nương trong nước datrắng như tuyết, eo thon chân dài, tóc đen phiêu tán nhộn nhạo trên sóng nước, càng làm nổi bật lên đôi vai khả ái. Đẹp nhất là lúc nàng ngoáiđầu nhìn lại cười, ánh mắt giảo hoạt,lụa hồng trên trán thêm yêu dã,diễm lệ vô song.
Phó Uyển hoàn hảo, nhìn đến xem thường, Lương Ánh Phương lần đầu nhìnthấy Phó Dung như vậy, ánh mắt không khỏi có chút đăm đăm: “ Nùng Nùngsao lại thế, ngươi thật là, trách không được ca ca ta nói ta giống nhưmột thằng nhóc, so sánh với tỷ muội các ngươi ta giống như cục than đen.
Phó Dung thuận miệng cười nói: “ Than đen mau xuống đây dạy ta bơi đi.”Lương Ánh Phương “ bùm” nhảy xuống, bọt nước văng khắp nơi, thoáng chốchai người liền truy đuổi nhau trong ao. Phó Uyển ngồi một bên cười, nhìn các nàng trong hồ nháo.
Bên kia Phó Thần cùng Lương Thông cũng đi ngâm ôn tuyền, chung quy cũngtừ rất xa chạy đến, có thể hưởng thụ ai mà không chịu chứ. Trong hồ bơihai vòng, Phó Thần dựa vào bên cạnh nghỉ tạm, nhìn Lương Thông đối diệnngồi yên, hiếu kỳ nói: “ Sư huynh có tâm sự?”
Lương Thông lắc đầu, vì hồi nãy khi xuống nước thì tùy tiện nên bọt nước theo cơ ngực rắn chắc chảy xuống, được ánh sáng phản xạ lấp lánh. PhóThần theo dõi mặt hắn, càng thêm kỳ quái: “ Đệ thế nào cảm thấy huynhhôm nay có chút không thích hợp?” Ngốc đến ngây ngẩn người.
Bị hắn hỏi nhiều lần, Lương Thông đỏ mặt. Có thể thích hợp mới là lạ,trên đường đi muốn được gặp mặt Phó Uyển, đến chỗ này, nghe thấy PhóUyển cũng đi tắm hồ, trong đầu không kìm được nghĩ tới chuyện khác. hắnbiết đây là hành vi của súc sinh, hắn cũng không muốn làm súc sinh,nhưng mà chính hắn không nhịn được.
May mắn mặt hắn đủ đen, hơn nữa nước nóng dễ làm đỏ mặt. không đợi PhóThần nhìn ra manh mối, bằng không lấy sự thông minh của Phó Thần, nghĩtới nguyên nhân Lương Thông đỏ mặt, đến lúc đó đừng nói là sư huynh dùcho là sư phụ, cũng không thể nào tránh được một trận đấu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...