Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 149
Giấu kỹ thi thể, Hứa gia để bốn thuộc hạ lui ra ngoài, so với Kỷ ThanhĐình thần sắc tái nhợt kinh khủng, trên mặt hắn một mảnh lạnh lùng dửngdưng, nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Thanh Đình nói: "Ngươi còn có lời gìmuốn nói? Ngươi có thể ngụy biện, nhưng còn hai người sống ở trong taychúng ta. Trước khi giao cho quan phủ, vương gia phái ta tới hỏi cho rõràng, ngươi vì sao muốn hành thích?"
Kỷ Thanh Đình đã tuyệt vọng.
Nhìn rõ ràng dung mạo bốn có thi thể thì phát hiện trong đó chỉ có hai người là hắn phái ra, hắn nghi hoặc hơn là sợ hãi, đến khi nghe đượcHứa gia nói còn có hai người sống, có lẽ chính là hai người khác hắnphái ra, liền hiểu được, hắn không có tư cách ngụy biện phủ nhận.
Nhưng hắn không cam tâm!
Ập quỳ xuống, Kỷ Thanh Đình run rẩy chỉ vào hai người trong đó, lắpbắp nói: "Bọn họ, hai người bọn họ không phải là người của ta! Ta chỉ là không muốn nhìn Như Ý trai cướp đi danh tiếng nổi bật của Phượng LaiNghi, muốn giáo huấn Cố nương tử một chút, chưa từng nghĩ tới mưu hạivương gia. Thỉnh vương gia minh xét a, ta chưa từng nghĩ tới mưu hạivương gia!"
Hắn vô luận như thế nào đều không sống được nữa, nhưng hắn còn cha mẹvợ con. Mưu sát Cố nương tử là một mình hắn gây nên, cùng lắm chính mình đem mạng ra đền. Mưu sát hoàng tử là tội lớn liên luỵ cửu tộc, Kỷ Thanh Đình không thể nhận tội, hắn vốn dĩ không làm, hắn không thể nhận tội!
"Thỉnh vương gia minh xét, thỉnh vương gia minh xét!" Hắn cuống quít dập đầu, dường như đã quên đau.
"Chết đến nơi còn không chịu nói thật, không phải người của ngươi, tại sao lại cùng nhau động thủ? Hôm nay vương gia mạng lớn, bằng không hiện tại ta đã muốn mạng chó của ngươi!" Lạnh giọng nói xong, Hứa gia quayngười muốn đi.
"Đại nhân dừng bước, đại nhân dừng bước!" Kỷ Thanh Đình lê gối đuổitheo, đưa tay muốn ôm đùi Hứa gia, bị Hứa gia tung một cước đá văngđi.Kỷ Thanh Đình ở trên mặt đất lăn lộn một cái, nhìn thấy Hứa gia dừnglại, hắn lại dập đầu lạy: "Đại nhân ngươi tin ta đi, cho ta mười cái đầu ta cũng không dám mưu sát vương gia a. Phái người ám sát Cố nương tử là một mình ta gây nên, ta cam nguyện chịu phạt. Nhưng ta thật sự khôngmưu hại vương gia, cầu xin đại nhân cùng vương gia minh xét!"
Hứa gia nhíu mày, rút bội kiếm ra, đem mũi kiếm đưa tới trước mặt KỷThanh Đình: "Hai người này thật sự không phải là ngươi phái tới?"
Kỷ Thanh Đình ra sức lắc đầu, nhấc tay thề với trời: "Nếu ta dám đốivới vương gia có lòng bất chính, ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn khôngđược siêu sinh!"
Hứa gia hừ lạnh, đối với hắn lời thề không chút nào để ý, ánh mắt từhai cỗ thi thể kia chuyển chuyển, một lần nữa trở lại trên mặt Kỷ ThanhĐình, "Đem chuyện ngươi khi nào đối với Cố nương tử động sát cơ, mưu đồcùng với ai, một năm một mười toàn bộ nói ra. Nếu như có nửa câu nóisạo, ngày mai chính là ngày chết của Kỷ gia ba phòng già trẻ!"
Kỷ Thanh Đình sắc mặt xám trắng, tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, đem ân oán của hắn và Cố nương tử nói hết từ đầu chí cuối.
Hứa gia giống như lắng nghe, khi Kỷ Thanh Đình giải thích xong xuôilại bắt đầu xin tha thì cắt ngang: "Nếu hai người kia không phải ngườicủa ngươi, vậy bọn họ làm sao biết hôm nay ngươi muốn động thủ? Hay làtrước đó ngươi từng đề cập với người ngoài, bị kẻ thù của vương gia lợidụng sơ hở? Nói thật, một thương gia nho nhỏ như ngươi, vương gia cũngcảm thấy không có lớn mật như vậy, cho nên phái ta tới cẩn thận tra xét, miễn cho ngươi làm quỷ chết oan, kẻ thù vương gia lại tiếp tục tiêudao."
Người chịu tội thay?
Kỷ Thanh Đình chậm rãi ngẩng đầu, trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo thân ảnh.
Phan thị, Khánh quốc công phủ, Vĩnh Ninh công chúa, Thành vương, Túc vương...
Hôm nay đủ loại hoài nghi, phảng phất đều có giải thích.
Kỷ Thanh Đình đột nhiên cười đến ngã trên mặt đất, oán hận đập đất:"Tiện nhân kia, tiện nhân kia dám hại ta như thế! Nghĩ Kỷ Thanh Đình tachạm qua nhiều nữ nhân như vậy, không ngờ cuối cùng lại ngã trên ngườimột nữ nhân..."
"Nàng là ai?" Hứa gia nghiêm giọng cắt ngang lời hắn tự giễu.
Kỷ Thanh Đình ngước mắt nhìn hắn, gằn từng chữ: "Khánh quốc công phủ, là Khánh quốc công phủ muốn hại vương gia!"
Phan thị cùng Vĩnh Ninh công chúa thật là mưu đồ tốt, nếu không phảilà Túc vương trong lòng hoài nghi, đêm nay chính là tử kỳ của hắn, chỉsợ bọn họ mấy nhà trên dưới mấy chục miệng đều phải làm cái quỷ chếtoan! Đã đối phương dám lừa hắn làm người chịu tội thay, vậy hắn vì khẩukhí này, vì Kỷ gia già trẻ lớn bé, hắn cũng phải cắn chết các nàng!
~
Canh hai, Sùng Chính điện.
Gia Hòa đế cuống quào chạy tới, nhìn thấy ái tử hôm nay hiểm hiểmthoát được một trận, bước chân càng thêm nhanh, không chờ Từ Tấn hànhlễ liền đem người vững vàng đỡ dậy, nhìn cánh tay hắn nói: "Thương thếnhư thế nào? Không phải nói ngươi cố gắng tĩnh dưỡng, ngươi suốt đêmchạy vào cung làm cái gì? Độc tố khuếch tán thì làm thế nào đây?"
Đau lòng vô cùng đỡ lấy người vào bên trong.
Từ Tấn vừa đi vừa nói: "Phụ hoàng không cần lo lắng, thái y đã đem độc đều giải hết, hiện tại chỉ là ngoại thương, dưỡng cẩn thận là tốt rồi.Nhi thần suốt đêm tới là vì tra được hung thủ. Chỉ là, hung thủ cự không nhận tội, khẳng định có hung phạm khác. Việc này quan hệ rất lớn, nhithần không dám tự tiện làm chủ, cũng không mạo muội giao cho Đại Lý tự,còn mời phụ hoàng tự mình thẩm vấn."
Gia Hòa đế thần sắc ngưng trọng, phân phó tạp vụ lui ra, chỉ lưu một mình tâm phúc Vạn Toàn ở bên người.
Từ Tấn thấy hắn đồng ý, phái người mang Kỷ Thanh Đình trên đầu phủ vải đen dẫn tới.
Đêm khuya sương nặng, trong cung đình tĩnh mịch, chỉ có Sùng Chính điện đèn đuốc sáng trưng.
"Thảo dân từng câu là thật, Hoàng Thượng không tin có thể phái ngườiđi hỏi thăm. Ngày đó thảo dân hoài nghi Cố nương tử chính là tì nữ nhàta trốn ra, ngại vì vương gia nên không dám cường đến, tự mình đi nhậnngười không được đành nhờ Thế Tử phu nhân đi hỏi thăm. Đó là việc hồitháng 4, mùng ba tháng năm Thế Tử phu nhân lại đến gặp ta, ta vốn đốivới việc này đã hết hy vọng, Thế Tử phu nhân lại thay Vĩnh Ninh côngchúa chuyển lời, nói nàng sẽ thay ta chống lưng, để ta thoải mái đi đối phó Cố nương tử."
"Thảo dân nghĩ mãi mà không rõ Vĩnh Ninh công chúa vì sao muốn thaythảo dân chống lung. Do dự mãi, Thế Tử phu nhân giải thích nói Vĩnh Ninh công chúa cùng Túc vương phi vốn không hợp, thảo dân lúc này mới yêntâm. Ai ngờ hôm nay kết quả quá mức ngoài dự đoán. Hoàng Thượng, thảodân khi dễ Thế Tử phu nhân sau lại thông gian, hiện giờ lại giết ngườicướp của, thảo dân tội đáng muôn chết, chết không có gì đáng tiếc, chỉcó tội mưu hại vương gia là không thể nhận, kính xin Hoàng Thượng minhxét a!"
Hắn quỳ rạp dưới đất, khóc rống rơi lệ.
Gia Hòa đế nhìn về phía lão nô Vạn Toàn ở bên cạnh hắn hầu hạ hơn 30năm, thấy Vạn Toàn buông mi đứng yên như tượng đá, lại nhìn về phía nhitử cánh tay quấn băng gạc đứng ở một bên khác, mở miệng hỏi: "Cảnh Hànhthấy thế nào? Ngươi cảm thấy hắn tin được không?"
Từ Tấn khuất chân quỳ xuống, cúi đầu nói: "Việc này liên lụy quánhiều, nhi thần trở về thành thì sắc trời đã tối, cũng chỉ là lúc trướcbắt được người này, nghe lời từ một phía của hắn, tạm thời không tra rõlời nói hắn là thật hay giả, cho nên không dám khẳng định. Bất quá đãliên lụy đến cô tổ mẫu, nhi thần có một chuyện phải báo cáo phụ hoàng."
Gia Hòa đế gật gật đầu: "Ngươi nói."
Từ Tấn liền đem chuyện Liễu Như Ý và Phó Dung kết bạn, ân oán của Liễu Như Ý và Từ Diệu Thành, cùng với chân tướng nàng chết bất đắc kỳ tử nói một lần.
Gia Hòa đế nhất thời tin 8 phần.
Giết chết tất cả nữ nhân có quan hệ cùng trượng phu, quả thật vẫn đềulà điệu bộ của Vĩnh Ninh công chúa. Bà dung túng nhi tử nạp thiếp, đốivới con rể thì hà khắc giống như đối đãi với trượng phu. Nếu không phảihắn là Hoàng Thượng, chỉ sợ Vĩnh Ninh công chúa cũng sẽ quản việc riêngtrong hậu viện của con rể. Tính tình Vĩnh Ninh công chúa sĩ diện nhưvậy, tức phụ lão Tứ ngang nhiên cùng bà đối nghịch, bà muốn mượn đaogiết người cũng không lấy làm lạ.
Giết tức phụ lão Tứ xem như là loại trừ cái đinh trong mắt, thuận tiện giết lão Tứ...
Đều là thân cốt nhục, không có đầy đủ chứng cớ trước, Gia Hòa đế mau chóng đánh gãy ý niệm làm cho hắn đáy lòng phát lạnh.
Nhưng nếu như việc này thật sự là do Vĩnh Ninh công chúa gây nên, GiaHòa đế trăm triệu lần không thể lại dung túng nàng. Hiện tại hắn cònkhoẻ mạnh, Vĩnh Ninh công chúa một số ý niệm nào đó đều đè ở trong lòng, tương lai hắn ra đi hoặc bị bệnh, Vĩnh Ninh công chúa có thể hay khôngxúi giục lão Ngũ...
Trong mắt Gia Hòa đế hàn ý chợt lóe qua, trước tỏ ý bảo Từ Tấn đứnglên, sau đó nói với Kỷ Thanh Đình: "Nói miệng không bằng chứng, mới rồi ngươi đã nói gì Trẫm sẽ nhất nhất kiểm chứng, nhưng Trẫm phải chính tai nghe mới có thể tin tưởng. Kỷ Thanh Đình, ngày mai Trẫm sẽ truyền ratin tức, hung thủ bỏ trốn mất dạng chưa quy án, sau đó Trẫm cho ngươi 1tháng, ngươi cứ coi như Túc vương bị ám sát là chuyện không liên quanđến ngươi, đến mùng ba tháng sau, Trẫm muốn tự mình tới Phượng Lai Nghinghe ngươi cùng người nọ đối chất. Nếu như chứng minh ngươi quả thật làbị oan uổng, Trẫm tha cho ngươi một nhà già trẻ, bằng không Kỷ gia trêndưới tất cả đều chịu tội lăng trì!"
"Hoàng Thượng anh minh, thảo dân tạ Hoàng Thượng bỏ qua cho già trẻ Kỷ gia!" Kỷ Thanh Đình như được đại xá, ô ô khóc lên.
Gia Hòa đế hướng Vạn Toàn đưa mắt ra hiệu: "Đưa hắn ra ngoài, khôngthể kinh động bất cứ kẻ nào, nếu như để lộ nửa điểm tin tức, rút dâyđộng rừng, ngươi và Kỷ gia cùng tội."
Vạn Toàn quỳ lạy: "Hoàng Thượng yên tâm, lão nô hiểu được."
Gia Hòa đế gật gật đầu, đợi Vạn Toàn mang theo Kỷ Thanh Đình đi ra,hắn nhìn Từ Tấn, thở dài: "Cảnh Hành trở về cố gắng nghỉ ngơi dưỡngthương đi, ngươi nhớ kỹ, phụ hoàng sẽ không làm cho ngươi cứ thế mà chịu đổ máu. Sự tình tra rõ, Trẫm tự sẽ cho hai vợ chồng các ngươi một côngđạo, phía trước chưa rõ, các ngươi cũng đừng suy đoán lung tung."
Từ Tấn khuôn mặt bình tĩnh: "Nhi thần hiểu được, khuya khoắt kinh động phụ hoàng, là nhi thần bất hiếu, phụ hoàng mau trở về an giấc đi."
Gia Hòa đế khoát khoát tay, tỏ ý bảo hắn lui xuống trước đi.
Từ Tấn lùi lại đi ra ngoài, rồi sải bước vào trong bóng đêm.
Túc vương phủ xe ngựa như bình thường, không chậm không vội mà trở về.
Từ Tấn dựa vào thành xe, nhắm mắt trầm tư, hồi ức lại bố cục hai năm nay.
Phó Dung nhận Liễu Như Ý làm dì thì hắn liền phái người tra rõ chuyệncủa Liễu Như Ý, Cố nương tử. Liễu Như Ý còn tốt, Cố nương tử thật đúnglà làm cho hắn bất ngờ, làm cho hắn đánh bậy đánh bạ phát hiện Kỷ ThanhĐình tư tình cùng Phan thị. Việc này chỉ cần truyền ra ngoài, sẽ trởthành vết bẩn lớn trên người lão Ngũ.
Nhưng mà, tư tình truyền ra, Phan thị sẽ chết, Vĩnh Ninh công chúa đám người chỉ tổn thất mặt mũi, có thể sống tốt như thường.
Cho nên Từ Tấn tạm thời không động thủ, hắn muốn đợi cơ hội thích hợp.
Hắn không ngờ Liễu Như Ý chết, nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được việc này có chỗ có thể lợi dụng được.
Bởi vì hắn đã sớm biết, Phó Dung nhất định là thê tử của hắn.
Trong một tháng này, phụ hoàng nhất định sẽ bí mật điều tra, hắn sẽphát hiện chuyện của Liễu Như Ý là sự thật, sẽ phát hiện Cố nương tử làbị người cố ý sắp xếp ra ngoài trong lúc vợ chồng bọn họ đi Vĩnh Thái tự ngày hôm ấy. Nhưng phụ hoàng sẽ không biết Kỷ Thanh Đình sớm trước mộtngày đã viết thư cho Cố nương tử. Bởi vì Kỷ Thanh Đình là người thứcthời, vì người nhà của hắn, hắn phải thức thời, thức thời tới tháng saucố ý để Phan thị nói ra chuyện Vĩnh Ninh công chúa muốn hại Phó Dung cho phụ hoàng nghe.
Vĩnh Ninh công chúa, Khánh quốc công phủ nhất định phải đổ, vừa giúpPhó Dung thu thập kẻ thù, lại trừ đi một bên hỗ trợ của Thành vương.
Từ Tấn rất hài lòng kế hoạch của mình, chỉ có một điều...
Hắn không muốn cho Phó Dung biết chân tướng, hắn cho phép nàng mở lạiNhư Ý trai quả thật có ý đồ khác, nhưng cũng là thật sự thích nàng mớigiúp nàng.
Hắn sợ nàng biết rồi nghĩ nhiều, phủ nhận tâm hắn.
Kỷ Thanh Đình đã tuyệt vọng.
Nhìn rõ ràng dung mạo bốn có thi thể thì phát hiện trong đó chỉ có hai người là hắn phái ra, hắn nghi hoặc hơn là sợ hãi, đến khi nghe đượcHứa gia nói còn có hai người sống, có lẽ chính là hai người khác hắnphái ra, liền hiểu được, hắn không có tư cách ngụy biện phủ nhận.
Nhưng hắn không cam tâm!
Ập quỳ xuống, Kỷ Thanh Đình run rẩy chỉ vào hai người trong đó, lắpbắp nói: "Bọn họ, hai người bọn họ không phải là người của ta! Ta chỉ là không muốn nhìn Như Ý trai cướp đi danh tiếng nổi bật của Phượng LaiNghi, muốn giáo huấn Cố nương tử một chút, chưa từng nghĩ tới mưu hạivương gia. Thỉnh vương gia minh xét a, ta chưa từng nghĩ tới mưu hạivương gia!"
Hắn vô luận như thế nào đều không sống được nữa, nhưng hắn còn cha mẹvợ con. Mưu sát Cố nương tử là một mình hắn gây nên, cùng lắm chính mình đem mạng ra đền. Mưu sát hoàng tử là tội lớn liên luỵ cửu tộc, Kỷ Thanh Đình không thể nhận tội, hắn vốn dĩ không làm, hắn không thể nhận tội!
"Thỉnh vương gia minh xét, thỉnh vương gia minh xét!" Hắn cuống quít dập đầu, dường như đã quên đau.
"Chết đến nơi còn không chịu nói thật, không phải người của ngươi, tại sao lại cùng nhau động thủ? Hôm nay vương gia mạng lớn, bằng không hiện tại ta đã muốn mạng chó của ngươi!" Lạnh giọng nói xong, Hứa gia quayngười muốn đi.
"Đại nhân dừng bước, đại nhân dừng bước!" Kỷ Thanh Đình lê gối đuổitheo, đưa tay muốn ôm đùi Hứa gia, bị Hứa gia tung một cước đá văngđi.Kỷ Thanh Đình ở trên mặt đất lăn lộn một cái, nhìn thấy Hứa gia dừnglại, hắn lại dập đầu lạy: "Đại nhân ngươi tin ta đi, cho ta mười cái đầu ta cũng không dám mưu sát vương gia a. Phái người ám sát Cố nương tử là một mình ta gây nên, ta cam nguyện chịu phạt. Nhưng ta thật sự khôngmưu hại vương gia, cầu xin đại nhân cùng vương gia minh xét!"
Hứa gia nhíu mày, rút bội kiếm ra, đem mũi kiếm đưa tới trước mặt KỷThanh Đình: "Hai người này thật sự không phải là ngươi phái tới?"
Kỷ Thanh Đình ra sức lắc đầu, nhấc tay thề với trời: "Nếu ta dám đốivới vương gia có lòng bất chính, ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn khôngđược siêu sinh!"
Hứa gia hừ lạnh, đối với hắn lời thề không chút nào để ý, ánh mắt từhai cỗ thi thể kia chuyển chuyển, một lần nữa trở lại trên mặt Kỷ ThanhĐình, "Đem chuyện ngươi khi nào đối với Cố nương tử động sát cơ, mưu đồcùng với ai, một năm một mười toàn bộ nói ra. Nếu như có nửa câu nóisạo, ngày mai chính là ngày chết của Kỷ gia ba phòng già trẻ!"
Kỷ Thanh Đình sắc mặt xám trắng, tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, đem ân oán của hắn và Cố nương tử nói hết từ đầu chí cuối.
Hứa gia giống như lắng nghe, khi Kỷ Thanh Đình giải thích xong xuôilại bắt đầu xin tha thì cắt ngang: "Nếu hai người kia không phải ngườicủa ngươi, vậy bọn họ làm sao biết hôm nay ngươi muốn động thủ? Hay làtrước đó ngươi từng đề cập với người ngoài, bị kẻ thù của vương gia lợidụng sơ hở? Nói thật, một thương gia nho nhỏ như ngươi, vương gia cũngcảm thấy không có lớn mật như vậy, cho nên phái ta tới cẩn thận tra xét, miễn cho ngươi làm quỷ chết oan, kẻ thù vương gia lại tiếp tục tiêudao."
Người chịu tội thay?
Kỷ Thanh Đình chậm rãi ngẩng đầu, trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo thân ảnh.
Phan thị, Khánh quốc công phủ, Vĩnh Ninh công chúa, Thành vương, Túc vương...
Hôm nay đủ loại hoài nghi, phảng phất đều có giải thích.
Kỷ Thanh Đình đột nhiên cười đến ngã trên mặt đất, oán hận đập đất:"Tiện nhân kia, tiện nhân kia dám hại ta như thế! Nghĩ Kỷ Thanh Đình tachạm qua nhiều nữ nhân như vậy, không ngờ cuối cùng lại ngã trên ngườimột nữ nhân..."
"Nàng là ai?" Hứa gia nghiêm giọng cắt ngang lời hắn tự giễu.
Kỷ Thanh Đình ngước mắt nhìn hắn, gằn từng chữ: "Khánh quốc công phủ, là Khánh quốc công phủ muốn hại vương gia!"
Phan thị cùng Vĩnh Ninh công chúa thật là mưu đồ tốt, nếu không phảilà Túc vương trong lòng hoài nghi, đêm nay chính là tử kỳ của hắn, chỉsợ bọn họ mấy nhà trên dưới mấy chục miệng đều phải làm cái quỷ chếtoan! Đã đối phương dám lừa hắn làm người chịu tội thay, vậy hắn vì khẩukhí này, vì Kỷ gia già trẻ lớn bé, hắn cũng phải cắn chết các nàng!
~
Canh hai, Sùng Chính điện.
Gia Hòa đế cuống quào chạy tới, nhìn thấy ái tử hôm nay hiểm hiểmthoát được một trận, bước chân càng thêm nhanh, không chờ Từ Tấn hànhlễ liền đem người vững vàng đỡ dậy, nhìn cánh tay hắn nói: "Thương thếnhư thế nào? Không phải nói ngươi cố gắng tĩnh dưỡng, ngươi suốt đêmchạy vào cung làm cái gì? Độc tố khuếch tán thì làm thế nào đây?"
Đau lòng vô cùng đỡ lấy người vào bên trong.
Từ Tấn vừa đi vừa nói: "Phụ hoàng không cần lo lắng, thái y đã đem độc đều giải hết, hiện tại chỉ là ngoại thương, dưỡng cẩn thận là tốt rồi.Nhi thần suốt đêm tới là vì tra được hung thủ. Chỉ là, hung thủ cự không nhận tội, khẳng định có hung phạm khác. Việc này quan hệ rất lớn, nhithần không dám tự tiện làm chủ, cũng không mạo muội giao cho Đại Lý tự,còn mời phụ hoàng tự mình thẩm vấn."
Gia Hòa đế thần sắc ngưng trọng, phân phó tạp vụ lui ra, chỉ lưu một mình tâm phúc Vạn Toàn ở bên người.
Từ Tấn thấy hắn đồng ý, phái người mang Kỷ Thanh Đình trên đầu phủ vải đen dẫn tới.
Đêm khuya sương nặng, trong cung đình tĩnh mịch, chỉ có Sùng Chính điện đèn đuốc sáng trưng.
"Thảo dân từng câu là thật, Hoàng Thượng không tin có thể phái ngườiđi hỏi thăm. Ngày đó thảo dân hoài nghi Cố nương tử chính là tì nữ nhàta trốn ra, ngại vì vương gia nên không dám cường đến, tự mình đi nhậnngười không được đành nhờ Thế Tử phu nhân đi hỏi thăm. Đó là việc hồitháng 4, mùng ba tháng năm Thế Tử phu nhân lại đến gặp ta, ta vốn đốivới việc này đã hết hy vọng, Thế Tử phu nhân lại thay Vĩnh Ninh côngchúa chuyển lời, nói nàng sẽ thay ta chống lưng, để ta thoải mái đi đối phó Cố nương tử."
"Thảo dân nghĩ mãi mà không rõ Vĩnh Ninh công chúa vì sao muốn thaythảo dân chống lung. Do dự mãi, Thế Tử phu nhân giải thích nói Vĩnh Ninh công chúa cùng Túc vương phi vốn không hợp, thảo dân lúc này mới yêntâm. Ai ngờ hôm nay kết quả quá mức ngoài dự đoán. Hoàng Thượng, thảodân khi dễ Thế Tử phu nhân sau lại thông gian, hiện giờ lại giết ngườicướp của, thảo dân tội đáng muôn chết, chết không có gì đáng tiếc, chỉcó tội mưu hại vương gia là không thể nhận, kính xin Hoàng Thượng minhxét a!"
Hắn quỳ rạp dưới đất, khóc rống rơi lệ.
Gia Hòa đế nhìn về phía lão nô Vạn Toàn ở bên cạnh hắn hầu hạ hơn 30năm, thấy Vạn Toàn buông mi đứng yên như tượng đá, lại nhìn về phía nhitử cánh tay quấn băng gạc đứng ở một bên khác, mở miệng hỏi: "Cảnh Hànhthấy thế nào? Ngươi cảm thấy hắn tin được không?"
Từ Tấn khuất chân quỳ xuống, cúi đầu nói: "Việc này liên lụy quánhiều, nhi thần trở về thành thì sắc trời đã tối, cũng chỉ là lúc trướcbắt được người này, nghe lời từ một phía của hắn, tạm thời không tra rõlời nói hắn là thật hay giả, cho nên không dám khẳng định. Bất quá đãliên lụy đến cô tổ mẫu, nhi thần có một chuyện phải báo cáo phụ hoàng."
Gia Hòa đế gật gật đầu: "Ngươi nói."
Từ Tấn liền đem chuyện Liễu Như Ý và Phó Dung kết bạn, ân oán của Liễu Như Ý và Từ Diệu Thành, cùng với chân tướng nàng chết bất đắc kỳ tử nói một lần.
Gia Hòa đế nhất thời tin 8 phần.
Giết chết tất cả nữ nhân có quan hệ cùng trượng phu, quả thật vẫn đềulà điệu bộ của Vĩnh Ninh công chúa. Bà dung túng nhi tử nạp thiếp, đốivới con rể thì hà khắc giống như đối đãi với trượng phu. Nếu không phảihắn là Hoàng Thượng, chỉ sợ Vĩnh Ninh công chúa cũng sẽ quản việc riêngtrong hậu viện của con rể. Tính tình Vĩnh Ninh công chúa sĩ diện nhưvậy, tức phụ lão Tứ ngang nhiên cùng bà đối nghịch, bà muốn mượn đaogiết người cũng không lấy làm lạ.
Giết tức phụ lão Tứ xem như là loại trừ cái đinh trong mắt, thuận tiện giết lão Tứ...
Đều là thân cốt nhục, không có đầy đủ chứng cớ trước, Gia Hòa đế mau chóng đánh gãy ý niệm làm cho hắn đáy lòng phát lạnh.
Nhưng nếu như việc này thật sự là do Vĩnh Ninh công chúa gây nên, GiaHòa đế trăm triệu lần không thể lại dung túng nàng. Hiện tại hắn cònkhoẻ mạnh, Vĩnh Ninh công chúa một số ý niệm nào đó đều đè ở trong lòng, tương lai hắn ra đi hoặc bị bệnh, Vĩnh Ninh công chúa có thể hay khôngxúi giục lão Ngũ...
Trong mắt Gia Hòa đế hàn ý chợt lóe qua, trước tỏ ý bảo Từ Tấn đứnglên, sau đó nói với Kỷ Thanh Đình: "Nói miệng không bằng chứng, mới rồi ngươi đã nói gì Trẫm sẽ nhất nhất kiểm chứng, nhưng Trẫm phải chính tai nghe mới có thể tin tưởng. Kỷ Thanh Đình, ngày mai Trẫm sẽ truyền ratin tức, hung thủ bỏ trốn mất dạng chưa quy án, sau đó Trẫm cho ngươi 1tháng, ngươi cứ coi như Túc vương bị ám sát là chuyện không liên quanđến ngươi, đến mùng ba tháng sau, Trẫm muốn tự mình tới Phượng Lai Nghinghe ngươi cùng người nọ đối chất. Nếu như chứng minh ngươi quả thật làbị oan uổng, Trẫm tha cho ngươi một nhà già trẻ, bằng không Kỷ gia trêndưới tất cả đều chịu tội lăng trì!"
"Hoàng Thượng anh minh, thảo dân tạ Hoàng Thượng bỏ qua cho già trẻ Kỷ gia!" Kỷ Thanh Đình như được đại xá, ô ô khóc lên.
Gia Hòa đế hướng Vạn Toàn đưa mắt ra hiệu: "Đưa hắn ra ngoài, khôngthể kinh động bất cứ kẻ nào, nếu như để lộ nửa điểm tin tức, rút dâyđộng rừng, ngươi và Kỷ gia cùng tội."
Vạn Toàn quỳ lạy: "Hoàng Thượng yên tâm, lão nô hiểu được."
Gia Hòa đế gật gật đầu, đợi Vạn Toàn mang theo Kỷ Thanh Đình đi ra,hắn nhìn Từ Tấn, thở dài: "Cảnh Hành trở về cố gắng nghỉ ngơi dưỡngthương đi, ngươi nhớ kỹ, phụ hoàng sẽ không làm cho ngươi cứ thế mà chịu đổ máu. Sự tình tra rõ, Trẫm tự sẽ cho hai vợ chồng các ngươi một côngđạo, phía trước chưa rõ, các ngươi cũng đừng suy đoán lung tung."
Từ Tấn khuôn mặt bình tĩnh: "Nhi thần hiểu được, khuya khoắt kinh động phụ hoàng, là nhi thần bất hiếu, phụ hoàng mau trở về an giấc đi."
Gia Hòa đế khoát khoát tay, tỏ ý bảo hắn lui xuống trước đi.
Từ Tấn lùi lại đi ra ngoài, rồi sải bước vào trong bóng đêm.
Túc vương phủ xe ngựa như bình thường, không chậm không vội mà trở về.
Từ Tấn dựa vào thành xe, nhắm mắt trầm tư, hồi ức lại bố cục hai năm nay.
Phó Dung nhận Liễu Như Ý làm dì thì hắn liền phái người tra rõ chuyệncủa Liễu Như Ý, Cố nương tử. Liễu Như Ý còn tốt, Cố nương tử thật đúnglà làm cho hắn bất ngờ, làm cho hắn đánh bậy đánh bạ phát hiện Kỷ ThanhĐình tư tình cùng Phan thị. Việc này chỉ cần truyền ra ngoài, sẽ trởthành vết bẩn lớn trên người lão Ngũ.
Nhưng mà, tư tình truyền ra, Phan thị sẽ chết, Vĩnh Ninh công chúa đám người chỉ tổn thất mặt mũi, có thể sống tốt như thường.
Cho nên Từ Tấn tạm thời không động thủ, hắn muốn đợi cơ hội thích hợp.
Hắn không ngờ Liễu Như Ý chết, nhưng hắn rất nhanh liền ý thức được việc này có chỗ có thể lợi dụng được.
Bởi vì hắn đã sớm biết, Phó Dung nhất định là thê tử của hắn.
Trong một tháng này, phụ hoàng nhất định sẽ bí mật điều tra, hắn sẽphát hiện chuyện của Liễu Như Ý là sự thật, sẽ phát hiện Cố nương tử làbị người cố ý sắp xếp ra ngoài trong lúc vợ chồng bọn họ đi Vĩnh Thái tự ngày hôm ấy. Nhưng phụ hoàng sẽ không biết Kỷ Thanh Đình sớm trước mộtngày đã viết thư cho Cố nương tử. Bởi vì Kỷ Thanh Đình là người thứcthời, vì người nhà của hắn, hắn phải thức thời, thức thời tới tháng saucố ý để Phan thị nói ra chuyện Vĩnh Ninh công chúa muốn hại Phó Dung cho phụ hoàng nghe.
Vĩnh Ninh công chúa, Khánh quốc công phủ nhất định phải đổ, vừa giúpPhó Dung thu thập kẻ thù, lại trừ đi một bên hỗ trợ của Thành vương.
Từ Tấn rất hài lòng kế hoạch của mình, chỉ có một điều...
Hắn không muốn cho Phó Dung biết chân tướng, hắn cho phép nàng mở lạiNhư Ý trai quả thật có ý đồ khác, nhưng cũng là thật sự thích nàng mớigiúp nàng.
Hắn sợ nàng biết rồi nghĩ nhiều, phủ nhận tâm hắn.