Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 14



hắn vội vàng thủ lễ chào, Phó Dung không có lý do để tiếp tục dây dưa,tránh qua một bên nhường đường cho hắn đi trước. Tề Sách bước chân vộivàng nhanh chóng rời đi. Ánh mắt Phó Dung phức tạp nhìn bóng dáng hắn,đanh muốn chậm rãi bước về phía trước, bỗng nhiên cảm giác có cái gìkhông đúng, quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy Xảo Hạnh đang tìm tòi đánhgiá nàng. Phó Dung giật thót tim, Xảo Hạnh là đại nha hoàn của mẫu thân, tâm tư từ trước tới giờ đều nhạy bén, vừa rồi nàng bởi vì Tề Sách đứngcách xa lộ ra một chút dấu vết, không biết Xảo Hạnh có nhìn ra không?
“ Xảo tỷ tỷ, vừa mới ta không cẩn thận vấp ngã mới đụng vào Tề đại ca,việc này nếu để nương ta biết, bà khẳng định sẽ chê ta chân tay lóngngóng, xin nhờ Xảo tỷ tỷ giúp ta giấu diếm.”
Nàng lôi tay áo Xảo Hạnh năn nỉ lấy lòng, Xảo Hạnh so với Phó Dung lớnhơn vài tuổi, thường ngày cũng hay nói chuyện với nhau, đây cũng khôngphải lần đầu tiên giúp Phó Dung giấu chuyện. Nếu lỗi sai bình thường,nàng đương nhiên thống khoái nhận lời, nhưng chuyện này có liên quan đến thanh danh của Phó Dung, không thể chỉ nói 2,3 câu liền bỏ qua. Cho dùtam tiểu thư có ngưỡng mộ Tề đại công tử, nàng cũng không thể lỗ mãngnhư vậy, chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ không tốt đối với Phó gia.
“ Tiểu thư yên tâm, chút chuyện nhỏ này không đáng nói cùng phu nhân, nô tỳ không phải là kẻ nhiều chuyện.” Xảo Hạnh cười trấn an, lập tức lạiuyển chuyển nhắc nhở: “ Trải qua chuyện lần này, tiểu thư nên nhớ giáohuấn, sau này đi đường nên chú ý một chút, nếu tế xuống đất thật, bịthương thì thật phiền toái.”
Vừa không đắc tội chủ nhân là Phó Dung, lại ẩn chứa nhắc nhở, nếu PhóDung thật sự chột dạ, nhất định sẽ nghe được. Phó Dung biết Xảo Hạnh có ý tốt, vội vàng cam đoan mình sẽ ngoan ngoãn, hồn nhiên như một đứa trẻ.
Nhìn nàng thản nhiên, Xảo Hạnh thoáng yên tâm, lại dặn dò Lan Hương cẩnthận chiếu cố tiểu thư hơn. Phó Dung trở về chỗ ngồi thì thấy Tề Sáchđang đứng một bên Tề lão thái thái, cao giọng đọc lời chúc mừng trên tay cho lão nhân gia nghe. Thân hình cao ngất như tùng, thanh âm trong sáng sâu sắc, làm cho người khác thưởng thức và vui mắt.
Phó Dung nhìn nhanh một vòng chung quanh, phát hiện vô luận là tháithái, phu nhân, hay là thiếu nữ thanh xuân, ánh mắt đều rơi trên ngườiTề Sách. Phó Dung dùng đuôi mắt đánh giá tỷ tỷ. Phó Uyển buông mắtxuống, nhã nhặn lịch sự như nước, đầu ngón tay đặt trên đầu gối đánhnhịp chầm chậm, nhẹ nhàng hòa theo nhịp đọc của Tề Sách. Phó Dung càngthêm sốt ruột,tỷ tỷ dù không có động tâm, theo lý mà nói cũng có vàiphần thưởng thức. Kết hôn từ trước đến giờ đều nghe theo lời cha mẹ, phụ thân và mẫu thân đều yêu thương các nàng, khẳng định sẽ hỏi trước ý tứcủa các nàng. Nhưng tỷ tỷ và nàng không giống nhau, tỷ tỷ đoan trang thủ lễ, nếu không phải Tề Sách giảo hoạt, tỷ tỷ sẽ không nói nhiều thêm một câu với nam nhân xa lạ. Như vậy chỉ cần cha mẹ chọn tốt nhân tuyển, tỷtỷ lại hơi có chút lý giải và thưởng thức đối phương, nàng sẽ không phản đối.
Cách đó không xa, Tề phu nhân đang ngầm quan sát Phó Uyển, thấy Phó Uyển không có nhìn lén nhi tử, khẽ gật đầu. Luận nhân phẩm Phó Uyển rất hợp ý bà, luận gia thế nhân phẩm, Phó Phẩm Ngôn chỉ là tri phủ, thấp hơn sovới trượng phu. Nhưng Phó Phẩm Ngôn còn trẻ, mới 33 tuổi đã làm quan tứphẩm, hắn lại khéo đưa đẩy lõi đời, tiền đồ không có giới hạn. Hơn nữatuy Phó Phẩm Ngôn là thứ tử, nhưng là nhị lão gia của phủ Cảnh DươngHầu, nghe nói sau khi đại cô nương Phó gia làm trắc phi của thái tử,hoàng thượng đối với Cảnh Dương Hầu cũng coi trọng hơn, thăng quan tamphẩm. Cuộc hôn sự này bà hoàn toàn tán thành, hôm nay chỉ quan sát, vềsau không ngại hỏi nhi tử chủ ý như thế nào.
một mảnh yên tĩnh, Tề Sách đọc xong, cười hỏi Tề lão thái thái: “ Tổ mẫu thích nhất câu thơ nào?”
Chúng nữ quyến cũng không khỏi nghiêng tai lắng nghe, khi Tề Sách đọcthơ cũng không nói ra tên ai thủ khúc. hiện tại muốn Tề thái thái chọnkhôi thủ, ít nhất phải báo ra tên khôi thủ, mà có thể đưa lời chúc mừngtới đây, khẳng định đều là công tử có thân phận, các nàng nghe xong cóthêm hiểu biết ít nhiều.
Tề lão thái thái cười ánh mắt cong cong, nhìn trái phải, có chút bất đắc dĩ nói: “ Ta nào hiểu thi từ này, nghe cái nào cũng hay!”
Tề phu nhân cười phụ họa: “ Con dâu nghe cũng không hiểu, vừa mới nghexong một bài thì quên một bài, mẫu thân không bằng chọn bài mà ngài nhớnhất, hiểu nhất hai ba câu. Cũng giống như khi chúng ta mua trang sức,liếc mắt nhìn qua, hấp dẫn nhất khẳng định là thích nhất, ngài nói cóđúng không?”
Tề lão thái thái gật đầu “ Lời này có lý, để ta nhớ lại xem.” Nhữngkhách nhân đều sôi nổi muốn đứng lên, Phó Tuyên nhỏ giọng hỏi Phó Dung “ Tam tỷ thích nhất câu nào?” Phó Dung cười khổ, nàng căn bản không cónghiêm túc lắng nghe, bất quá nàng nhớ rõ hai câu, kiếp trước Tề lãothái thái chọn hai câu này.
“ Ta thích nhất câu này, ‘ Bỗng nhiên mây lành rơi bệ cửa, tiên ông ômđào hạ trường sinh’ là ai viết?” Tề lão thái thái rất nhanh mở miệng: “Hai câu này đọc ra, tình cảnh kia rất sống động, giống như thấy lão thần tiên thật, cũng không biết nhi tử nhà ai giỏi như vậy?”
Tề Sách lật ra một tờ giấy, xem một lúc cười nói: “ Hồi tổ mẫu là VânThăng làm, Khanh vương điện hạ đón dâu, Vân Thăng cùng vương gia, vươngphi phải đi kinh thành, nhưng hắn nhớ kỹ lão nhân gia ngài, cố ý đưa lời chúc mừng tới đây.”
Cái tên quen thuộc lần nữa lọt vào tai, Phó Dung cúi đầu, không yên lòng vuốt mu bàn tay. Vân Thăng là tên chữ của Từ Yến, quan hệ của quậnvương phủ cùng Tề gia không tệ, Từ Yến cùng Tề Sách lại có giao tình,tặng lễ chúc thọ là chuyện phải làm.
Câu nói tiếp theo Phó Dung không nghe vào, ngược lại các tiểu cô nương ở đây đều lộ ra một tia khát khao. Thành Tín đô có 2 nhân vật tôn quý lại có dung mạo so với Phan An giai công tử, Tề Sách tuy tốt nhưng chỉ đứng hàng thứ 2, bởi vì vô luận dung mạo hay thân phận, Từ Yến đều hơn hắn 3 phần. Kỳ thật Phó Thần cũng không thua kém Tề Sách, chỉ vì Phó gia ởTín Đô thành căn cơ yếu, cô nương thấy qua Phó Thần không nhiều, danhkhí tự nhiên đứng sau Tề Sách.
Đó là kiếp trước phụ thân, huynh trưởng ở ngoài, là nam nhân đối tốt với nàng nhất, cũng là nam nhân duy nhất mà nàng cảm thấy áy náy nhất. Mẫuđơn dưới ánh mặt trời nở sáng lạn, Phó Dung nhìn gốc ngụy tử ở bên kia,phảng phất như thấy nhân duyên ngắn ngủi của nàng cùng Từ Yến, vuisướng, phiền lòng rõ ràng như ở trước mắt. không ai chú ý nàng thấtthần, trừ bỏ Tề Sách chuẩn bị rời đi. Kỳ thật Tề Sách không có ý địnhnhìn nàng, hắn muốn nhìn là Phó Uyển, chỉ là Phó Dung ngồi bên cạnh PhóUyển, thấy Phó Uyển thủy chung chưa từng nhìn hắn, trước khi thu hồi tầm mắt, Tề Sách tùy ý liếc nhìn Phó Dung.
Lại thấy tiểu cô nương kinh ngạc nhìn chằm chằm về đằng trước, nét ubuồn trong mắt hoàn toàn không hợp so với tuổi của nàng, có tiếc nuốicùng buồn bã. Tề Sách tự nói với mình không thể nhìn nữa, bị người khácphát hiện sẽ không tốt, nhưng hắn khống chế không được, bởi nàng lúc này quá phức tạp cùng tiểu cô nương dùng thủ đoạn vụng về có ý đồ hấp dẫnhắn khi nãy như là 2 người.
Phó Dung cũng không phải dạng người đa sầu đa cảm, đột nhiên nghe đượctên của chồng trước, khó tránh khỏi nhớ đến một ít ngày ôn tồn lúctrước, rất nhanh cũng liền hồi thần. Khi hồi thần theo bản năng đề phòng nhìn về phía Tề Sách, thế mới phát hiện không có thân ảnh Tề Sách bênngười Tề thái thái. Tò mò quay đầu tìm kiếm, vừa lúc đụng phải ánh mắtdò xét của Tề Sách.
hắn nhìn nàng làm cái gì? Đúng rồi, nhất định là nhìn lén tỷ tỷ, có tậtgiật mình mới lập tức phát hiện nàng nhìn hắn chăm chú. Vừa nghĩ nhưthế, Phó Dung hung hăng trừng mắt nhìn Tề Sách. Tề Sách ngỡ ra, lập tứccười, không còn lưu luyến, không nhanh không chậm bước đi về phía trước. Là bởi vì gặp hắn nhìn lén tỷ tỷ của nàng mà không nhìn nàng, nên mớimất hứng? Sao lại nông cạn như thế, cả tỷ tỷ ruột cũng ghen tị, thật làbị chiều hư…
Chương trước Chương tiếp
Loading...