Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo
Chương 197: Tôi sẽ không để anh được như ý
"Tôi muốn có cáigì, thì nhất định phải có được cái đó. Em cũng không ngoại lệ." Giọngnói khí phách của anh ta giống như đang tuyên bố, vận mệnh trong tươnglai của tôi, là do anh ta làm chủ.
"Tôi sẽ không để anh được nhưý!" Tôi nghiến răng nghiến lợi, xoay người định rời đi, giọng nói tà áccủa anh ta lại từ phía sau truyền đến: "Chuyện này tôi đã công bố rangoài rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi, em muốn phản kháng thìcứ thử xem."
Bước chân tôi dừng lại một chút, cố gắng nhịn không xoay đầu lại, tức giận rời khỏi phòng.
Ra khỏi khách sạn, lòng tôi thật rối loạn, bất kể như thế nào, tôi cũngkhông muốn phải quay lại sống cùng với tên ác ma này, kết hôn với anh ta chính là nhà tù đáng sợ đối với tôi, cuộc đời này tôi cũng đừng hòngnhìn thấy mặt trời nữa.
Nhưng nếu như chống cự lại những lời của anh ta, thì tôi không dám tưởng tượng đến hậu quả sau này.
Tôi rất do dự, không biết nên làm cái gì bây giờ? Tôi bước đi không mụcđích trên đường, chợt nhớ tới người thân nhất của tôi --- ông ngoại.
Không biết qua bao lâu rồi không có gặp lại ông! Đột nhiên thấy nhớ ông quá.
Tôi tắt điện thoại, chạy thẳng đến sân bay, bay về thành phố A.
Mở cánh cửa quen thuộc ra, tôi nhìn thấy bóng dáng ông ngoại đang ngồitrên cái ghế ở ban công tắm nắng, khung cảnh này làm cho tâm tình phiềnnão của tôi đột nhiên bình tĩnh lại.
Bên môi vô thức nâng lên một nụ cười, tôi thay dép, đi ra ban công, lại nghe thấy tiếng của ôngngoại, hình như ông đang nói chuyện với người khác, bây giờ tôi mới chúý, ở bên cạnh ông có một người đang ngồi, lúc nãy cửa kính ngoài bancông che khuất nên tôi không nhìn thấy, bây giờ mới thấy được!
Là một người phụ nữ, bóng dáng người phụ nữ kia rất quen thuộc, dáng người đó, giọng nói đó, tôi còn nghe rõ ràng người phụ nữ đó đang nói:
"Ba, hơn mười hai giờ rồi, ăn cơm thôi."
"Được, ăn cơm đi!"
Người phụ nữ đỡ ông ngoại đứng lên, hai người đồng thời xoay người, nhìn thấy tôi!
Người phụ nữ ngạc nhiên.
Đến khi tôi thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ, nụ cười bên môi trong nháy mắt cũng biến mất!
Người đàn bà này, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được!
"Oánh Oánh, con về rồi đó hả?" Ông ngoại nhìn thấy tôi thì hơi sửng sốt, sauđó cao hứng cười: "Không phải con đi Hoành Điếm quay phim rồi sao? Mộttháng mới về mà? Sao đột nhiên lại quay về rồi, cũng không gọi điện báotrước với ông một tiếng, ông sẽ mua thêm nhiều thức ăn..."
"Sao bà ấy lại ở đây?" Tôi lạnh lùng nhìn người đàn bà đứng bên cạnh.
Người đàn bà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi đầu, bầu không khí xung quanh nặng nề làm người ta hít thở không thông.
"Tôi sẽ không để anh được nhưý!" Tôi nghiến răng nghiến lợi, xoay người định rời đi, giọng nói tà áccủa anh ta lại từ phía sau truyền đến: "Chuyện này tôi đã công bố rangoài rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi, em muốn phản kháng thìcứ thử xem."
Bước chân tôi dừng lại một chút, cố gắng nhịn không xoay đầu lại, tức giận rời khỏi phòng.
Ra khỏi khách sạn, lòng tôi thật rối loạn, bất kể như thế nào, tôi cũngkhông muốn phải quay lại sống cùng với tên ác ma này, kết hôn với anh ta chính là nhà tù đáng sợ đối với tôi, cuộc đời này tôi cũng đừng hòngnhìn thấy mặt trời nữa.
Nhưng nếu như chống cự lại những lời của anh ta, thì tôi không dám tưởng tượng đến hậu quả sau này.
Tôi rất do dự, không biết nên làm cái gì bây giờ? Tôi bước đi không mụcđích trên đường, chợt nhớ tới người thân nhất của tôi --- ông ngoại.
Không biết qua bao lâu rồi không có gặp lại ông! Đột nhiên thấy nhớ ông quá.
Tôi tắt điện thoại, chạy thẳng đến sân bay, bay về thành phố A.
Mở cánh cửa quen thuộc ra, tôi nhìn thấy bóng dáng ông ngoại đang ngồitrên cái ghế ở ban công tắm nắng, khung cảnh này làm cho tâm tình phiềnnão của tôi đột nhiên bình tĩnh lại.
Bên môi vô thức nâng lên một nụ cười, tôi thay dép, đi ra ban công, lại nghe thấy tiếng của ôngngoại, hình như ông đang nói chuyện với người khác, bây giờ tôi mới chúý, ở bên cạnh ông có một người đang ngồi, lúc nãy cửa kính ngoài bancông che khuất nên tôi không nhìn thấy, bây giờ mới thấy được!
Là một người phụ nữ, bóng dáng người phụ nữ kia rất quen thuộc, dáng người đó, giọng nói đó, tôi còn nghe rõ ràng người phụ nữ đó đang nói:
"Ba, hơn mười hai giờ rồi, ăn cơm thôi."
"Được, ăn cơm đi!"
Người phụ nữ đỡ ông ngoại đứng lên, hai người đồng thời xoay người, nhìn thấy tôi!
Người phụ nữ ngạc nhiên.
Đến khi tôi thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ, nụ cười bên môi trong nháy mắt cũng biến mất!
Người đàn bà này, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được!
"Oánh Oánh, con về rồi đó hả?" Ông ngoại nhìn thấy tôi thì hơi sửng sốt, sauđó cao hứng cười: "Không phải con đi Hoành Điếm quay phim rồi sao? Mộttháng mới về mà? Sao đột nhiên lại quay về rồi, cũng không gọi điện báotrước với ông một tiếng, ông sẽ mua thêm nhiều thức ăn..."
"Sao bà ấy lại ở đây?" Tôi lạnh lùng nhìn người đàn bà đứng bên cạnh.
Người đàn bà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi đầu, bầu không khí xung quanh nặng nề làm người ta hít thở không thông.