Câu Truyện Của Cừu
Chương 64: Chương 64
Nó đưa bàn tay trắng bệch ra, bốc một nắm cơm nhét vào miệng.
Cả hai cứng đờ vì cảnh tượng quái dị.
Đột nhiên! Cái đầu trắng bệch ngẩng lên! Xoay một góc 90 độ, nhìn thẳng vào họ!
Tóc gáy Diệp Tinh Du dựng đứng!
— Đôi mắt người đó trắng dã, chỉ có hai chấm đen nhỏ xíu. Hai má tô hồng, môi đỏ như son.
Cái miệng đỏ tươi nứt ra một khe đen ngòm, kéo dài đến tận mang tai...
Bên trong đỏ đen, không có răng.
“Uống rượu mừng đi...”
Người trắng bệch cất tiếng, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Nó nói chuyện với họ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía sau họ.
Theo tiếng nói, một bàn tay trắng bệch khác thò ra từ bóng tối cửa nhà, nắm lấy khung cửa.
Rồi ngày càng nhiều cánh tay thò ra, ngày càng nhiều khuôn mặt trắng bệch ló đầu ra. Tất cả đều giống cái đầu trọc kia, không phân biệt nam nữ.
“Hu hu hu hu.” Bạch Nhược Linh sợ hãi bật khóc, nắm chặt áo Diệp Tinh Du.
“Đừng, đừng sợ!” Giọng Diệp Tinh Du cũng run rẩy, nhưng vẫn cố trấn an cô: “Có, có tớ ở đây!”
Cậu giơ tay chắn trước mặt cô.
Tiếng sỏi rơi và tiếng da thịt cọ xát vang lên:
“Cô dâu đến rồi...”
“Chú rể cũng đến rồi...”
“Uống rượu mừng đi...”
“Sớm sinh quý tử nhé...”
Tiếng nhạc quái dị vang vọng, mỗi lúc một lớn hơn, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Đó là âm thanh rợn người của kèn bầu, thứ nhạc đám ma ai oán.
Bạch Nhược Linh kinh hãi, ánh mắt dán chặt vào nơi phát ra tiếng động. Cuối con hẻm tối tăm, một đoàn người mặc hỉ phục đỏ lòm đang tiến đến. Gương mặt họ nhòe nhoẹt, không rõ hình hài, nhẹ nhàng nâng chiếc kiệu đỏ rực như bay lướt trên không trung. Trong nháy mắt, cỗ kiệu đã áp sát, chỉ còn cách hai người chừng mười mét.
Qua tấm màn sa đỏ phấp phới, Bạch Nhược Linh nhìn thấy một người phụ nữ khoác áo phượng bào đỏ chót, ngồi bất động bên trong. Mấn vàng rẻ tiền lấp lánh trên trán, những sợi tua dài lay động che khuất khuôn mặt trát đầy phấn dày, nhưng không thể giấu đi vẻ thối rữa, đen ngòm. Hai bàn tay đặt trên đùi cũng đen kịt, móng tay nứt nẻ, sơn móng tay đỏ thô ráp lẫn với bùn đất bẩn thỉu.
Phía sau kiệu, đám người thân nhà cô dâu ríu rít cười khúc khích, "hì hì". Những bông hoa nhựa đỏ chói cài trên n.g.ự.c những bộ vest xộc xệch và váy áo lòe loẹt may vội. "Chúc mừng... chúc mừng!" "Chung vui... chung vui!" Họ gật đầu đáp lễ những kẻ mặt trắng nhợt nhạt, tay tung rải những tờ tiền giấy vàng mã, bay lả tả trong không trung.
"Hức... hức... không muốn cưới..." Tiếng chúc tụng ồn ào bị lấn át bởi tiếng khóc nức nở yếu ớt của người phụ nữ, như một tấm lụa mỏng tang. Những giọt nước mắt đen ngòm, đục ngầu, rửa trôi vệt m.á.u trên khuôn mặt.
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, linh cảm của Bạch Nhược Linh mách bảo rằng nếu chạm trán với cỗ kiệu này, tai họa khó lường sẽ ập đến! "Chúng ta phải đi ngay!" Cô lay mạnh Diệp Tinh Du đang c.h.ế.t lặng vì kinh hãi, gào lên, "Chạy mau!"
Nhưng khi cả hai quay người, họ c.h.ế.t sững. Trong con hẻm hẹp phía sau, một đoàn người áo đỏ cũng đang từ từ tiến đến. Gió lạnh thổi tung vạt áo họ, để lộ lớp vải liệm trắng toát bên trong...
Dẫn đầu đoàn người là chú rể, cưỡi trên con ngựa giấy cao lớn, n.g.ự.c cài bông hoa đỏ thẫm. Bộ vest xám xịt nhăn nhúm, không vừa người. Thân thể hắn cứng đờ, cái đầu dị dạng phồng to, lệch hẳn sang một bên.
Làn da hắn xanh đen, đôi mắt dại đi, trợn trừng, ánh lên màu đỏ và vàng lục ghê tởm. Ai nhìn vào cũng biết hắn đã c.h.ế.t từ lâu.
Chú rể khẽ lắc đầu, một con giòi béo tròn từ trong hốc mắt bò ra, chui vào mí mắt. "Ối..." Diệp Tinh Du vội bịt miệng, suýt nôn thốc nôn tháo.
Con giòi trườn lên, chú rể cũng rơi lệ. Hai hàng mủ vàng chảy dài trên gò má xanh đen, như những con sâu bò chậm rãi, rồi nhỏ xuống bông hoa đỏ trên ngực. Trên bông hoa ấy, dường như cũng có những con giòi vàng đang ngọ nguậy.
Đám quái nhân trắng nhợt ở hai đầu hẻm bắt đầu xôn xao, ngày càng nhiều hơn, chen chúc nhau trước cửa, như những con giòi trắng nổi lên trên mặt nước đen ngòm.
"Ríu rít tiếng chúc tụng vang vọng, gieo rắc sự kinh hãi:
"Kết hôn rồi, kết hôn rồi..."
"Đại hỷ, đại hỷ..."
"Trăm năm hòa hợp..."
"Ăn tiệc thôi, ăn tiệc thôi..."
Hai đoàn rước dâu từ hai đầu hẻm áp sát, trái phải là những bóng trắng nhợt nhạt. Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du đã rơi vào thế gọng kìm, không đường thoát.
Tiếng khóc nghẹn ngào của cô dâu vang lên: "Em gái, làm ơn... thay tôi cưới hắn..."
Chú rể cũng r3n rỉ, nước mắt đen ngòm chảy dài: "Em trai, làm ơn... thay tôi cưới nàng..."
"Không! Tôi không muốn!" Bạch Nhược Linh hét lên, tiếng thét xé toạc màn đêm tĩnh mịch.
Diệp Tinh Du ôm chặt cô vào lòng, vớ lấy ống sắt gỉ sét từ đống rác bên đường, vung loạn xạ, gầm lên đe dọa đoàn người đang tiến đến:
"Cút đi!"
"Ôi, chàng trai khôi ngô... em trai, hay là cưới tôi đi..."
"Kết hôn thôi... em gái, tôi sẽ đối xử tốt với em..."
"Động phòng... hoa chúc..."