Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bên Kia Sương Giá Là Xích Lung Thành

Chương 3



Hôm sau sứ đoàn HạQuốc bước vào kinh thành Lưu Quốc, người dân hai bên đường đứng đợikhông khỏi bàn tán một phen. Nghe nói Hạ Quốc lần này mang theo PhượngQuân tương lai của Lưu Quốc bọn họ đến. Hoàng thượng hình như đã ngầmchấp thuận rồi, chỉ chờ sứ đoàn đến giao người, chọn ngày hoàng đạo cửhành đại hôn thôi.
Bọn họ đến vừa lúc buổi triều sớm đã xong,theo lệ thường lẽ ra phải là Xích Lung Vương dẫn người nghênh đón sứthần nhưng năm nào hoàng thượng cũng cho Xích Lung Vương nghỉ vài hômsau ngày giỗ của Triệu lão tướng. Xích Lung Vương không cần thượng triều nghị sự, không cần đảm đương công vụ cho đến khi nào tinh thần khálên.
Vì thế Nghiêm Tấn đành đảm đương trọng trách nghênh đón sứ thần. Cũng may hôm qua có hai người Mao Ngụy Phương và Mạc Liêu ngăncản không thì hắn và Phùng Tăng đã uống đến ngất xỉu trong Tuý Hồng Lâurồi. Kể ra ông trời giáng quả báo cũng thật sớm, để bọn họ phát hiệnđược bản tính của Trưởng công chúa lại trỗi dậy. Một bọn mười người vìcao hứng mà không thể kiềm chế, cả đêm uống quá chén quên cả công vụ.
Vẫn may tám kẻ u mê còn hai kẻ tỉnh táo. Đều nhờ Vương gia ngày thường đốivới Mao Ngụy Phương và Mạc Liêu nghiêm khắc hơn, Xích Lung quân mới cóhai vị quân sư cơ trí minh mẫn giữa một lũ võ tướng chỉ biết dùng nắmđấm nói chuyện.
Vừa nghĩ Nghiêm Tấn vừa híp mắt nhìn đoàn sứ thần đang tiến về phía mình. Bất chợt dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn.Nhắc đến Mạc Liêu, hôm nay hắn đột nhiên bị Xích Lung Vương gọi đi đếnbây giờ cũng chưa thấy tăm hơi đâu. Nghe nói đêm hôm qua Vương gia có về phủ, chuyện này có chút lạ rồi. Đừng nói hôm qua có thêm đại hôn củatiền Vương quân Trịnh Nguyên, bình thường vào ngày giỗ hằng năm củaTriệu lão tướng Vương gia sẽ không về phủ, cả ngày lặng lẽ ngồi ngoài mộ phần Triệu lão tướng và phu quân uống rượu, có khi còn ngủ quên trênấy.
Chẳng biết điều gì có thể làm Vương gia thay đổi thói quen bao nhiêu năm nay?
Càng nghĩ Nghiêm Tấn càng thấy thú vị, tâm trạng ủ dột lập tức hưng phấn hơn cả, nụ cười trên môi lại càng rực rỡ, một bước nhảy xuống ngựa thi lễđón tiếp sứ thần.
Ánh mặt trời đã lên cao, không khí cũng ấm áphơn hẳn. Bên trong Ngự thư phòng, Đồng Thuỵ Ly nhíu mày nhìn chồng tấuchương chất cao như núi. Nàng ném tấu chương qua một bên, phiền muộn thở ra một hơi, khép mi mắt dưỡng thần. Cung nữ phía sau chậm rãi bước đếngiúp nàng xoa bóp hai bên huyệt thái dương. Nếu là bình thường Đồng Thụy Ly nhất định sẽ vô cùng hưởng thụ cảm giác này, nhưng bây giờ trong đầu chỉ toàn buồn bực khi nghĩ đến Triệu Huyền Nguyệt đã chịu ủy khuất cònbị một đám vô lại đục nước béo cò dâng tấu tố tội. Nào là can ngăn nàngkhông nên quá mức sủng ái Xích Lung Vương, nào là nhất định phải phântán lực lượng của Xích Lung Quân ngăn chặn ý định tạo phản của Xích Lung Vương,...
Nàng thật muốn đập bàn quát một câu, phân tán ngườicủa Xích Lung Quân rồi bổ nhiệm các người vào để tận trung với quốc giacó được không. Nhưng nhớ đến tổ huấn nàng đành nhịn xuống.
Khóihương lượng lờ trong Ngự thư phòng tạo nên làn hơi mỏng như sương, hương ngọc lan tinh khiết không thể xoa dịu tâm trí đương kim thánh thượngLưu Quốc lúc này. Nàng phiền muộn nhíu mày càng chặt. Mi mắt nàng vừanâng lên đã thấy Tiền Trung tay cầm khay ngọc đứng trước mặt, cúi đầucung kính nói: “Bẩm hoàng thượng, người bên Nhạn Tâm Cung mang điểm tâmđến.”
Đồng Thụy Ly chớp mắt, chân mày giãn ra, tâm tình dường như khá lên đôi chút. Nàng phẩy tay cho cung nữ lui sang một bên, thấpgiọng hướng Tiền Trung nói: “Để bên đó đi.”
Tiền Trung cúi đầulập tức đặt điểm tâm lên bàn. Đồng Thụy Ly rời khỏi thư án, ngồi vào bàn gỗ lê trải vải gấm thêu chờ Tiền Trung dùng kim bạc thử độc xong mớinâng đũa vàng dùng bữa. Ăn được hai miếng điểm tâm Đồng Thụy Ly mới quay sang Tiền Trung hỏi: “Người của Hạ Quốc đã vào thành rồi?”
“Thưa vâng. Nghiêm tướng quân đã dẫn người ra nghênh đón.” Nói rồi lão ngẩngđầu nhìn trời, lại cung kính tiếp lời “Phỏng chừng bây giờ đã an bài chỗ ở xong xuôi rồi.”
“Tốt.” Đồng Thụy Ly buông đũa gật gật đầu“Nhạc Quân quả thật là tri kỉ, chuyện hắn an bài luôn làm trẫm yên tâm.Ngươi đến lấy quạt ngọc của trẫm đưa qua chỗ Nhạc Quân, chàng chuẩn bịcung yến cũng thật đủ vất vả rồi.”
“Nô tài tuân mệnh.”
“Còn nữa, bên chỗ hoàng tỷ ngươi cũng gửi thiếp mời đến đi. Hoàng tỷ thíchnáo nhiệt, vừa đại hôn xong cũng nên cho tỷ ấy thêm chút không khí vuivẻ.”Đồng Thụy Ly phân phó rồi quay sang cung nữ cầm thau đồng đựng nướcấm hầu hạ bên cạnh, cho tay vào rửa sạch qua một lượt.
Tiền Trung nhận lệnh, sau lại nhớ đến còn thiếu một nhân vật quan trọng liền lêntiếng hỏi: “Vậy bên Xích Lung Vương có cần phái người mang thiếp mời đến không ạ?”
“A Huyền sao?” Đồng Thụy Ly dùng khăn bằng lông thú lau tay một lúc mới trầm giọng đáp “Không cần đâu.”
Tiền Trung cũng chỉ hỏi lấy lệ, Xích Lung Vương có mấy khi dự yến đâu. Lãonghĩ rồi nhận lệnh cúi đầu lui ra ngoài. Đồng Thụy Ly híp mắt nhìn vầngdương bên ô cửa. Mấy ngày nay thật đủ chuyện phiền phức, A Huyền cũngkhông mấy thích cung yến. Chẳng biết bây giờ muội ấy có phải còn nằm lăn bên mộ phần phụ mẫu hay không.
Như vậy cũng tốt, tránh hai bên gặp nhau lại khó xử.
Chỉ là...
Đồng Thụy Ly gõ gõ nhịp nhịp tay trên thư án, cong môi cười nhạt. Chỉ là vịhoàng tỷ này thật sự để tâm tới tiểu tử Trịnh Nguyên đến vậy sao?
Đồng Thụy Ly hạ xuống nụ cười, tiếp tục nâng bút chú tâm phê duyệt tấu chương.
Mãi đến khi Tiền Trung lên tiếng gọi nàng đi dự yến, Đồng Thụy Ly mới phát hiện trời đã sụp tối.
Nàng đứng thẳng lưng để cung nữ choàng thêm áo ấm mới bước ra khỏi Ngự thưphòng, ngồi lên ngự liễn, dẫn theo một đoàn cung nữ thái giám cùng thịvệ thiếp thân rời đi.
Tiếng nhạc đàn từ trong Trữ Tâm Điện truyền ra. Thấy Đồng Thụy Ly bước xuống từ trên ngự liễn, nội quan vội vànghắng giọng, the thé thông truyền: “Hoàng Thượng giá đáo!”
NhạcQuân đang ngồi trên ghế liền bước xuống chạy ra cửa, hùa theo văn võ báquan hành lễ: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
ĐồngThụy Ly một thân quý khí bước vào, đuôi mắt khẽ liếc qua đám người HạQuốc đang khom người thi thể một bên. Nàng di chuyển ánh mắt sang nam tử vận lam bào thêu chim hạc ánh bạc, ôn nhu nâng tay dìu hắn đứng lên,trầm giọng nói: “Bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng!”
Văn võ báquan trăm miệng như một đáp lời. Bọn họ nhanh chóng yên vị an ổn. ĐồngThụy Ly dắt tay Nhạc Quân bước lên phía trên, để hắn ngồi cạnh bên mình. Nhạc Quân vừa ngồi xuống liền dùng khăn ấm giúp nàng ủ hai bàn tay rồirót rượu đào thơm nồng vừa được dâng lên đưa cho nàng. Đồng Thụy Ly cười cười nhận lấy, tuỳ tiện nói vài câu khen hắn chu đáo rồi quay sang nhìn sứ thần Hạ Quốc, nói: “Yến tiệc lần này là Nhạc Quân của trẫm chuẩn bịvì Chẩn Vương và chư vị sứ thần Hạ Quốc đón gió tẩy trần, chư vị cứ vuivẻ tận hứng, không cần câu nệ.”
Vị được gọi là Chẩn Vương Hạ Quốc tuổi vừa nhược quán liền cung kính đứng lên, bình thản nói: “Đa tạ LưuĐế cùng Nhạc Quân thương yêu, yến tiệc lần này kỳ thực chuẩn bị vô cùngchu đáo, bản vương vô cùng cảm kích.”
“Chẩn Vương khách sáo.”Đồng Thụy Ly nói cho có lệ rồi quay sang nhìn Nhạc Quân. Hắn hiểu ý liền truyền lệnh khai yến. Ca vũ yến oanh bên dưới tiếp tục náo nhiệt.
Đồng Thụy Ly ăn hai miếng điểm tâm, uống vài ly rượu mới nhìn Đồng Chi Lạcvà Trịnh Nguyên ngồi một bên. Nàng nâng ly rượu, nhếch môi hướng ĐồngChi Lạc cười cười: “Trẫm thấy sắc mặt hoàng tỷ hôm nay rất tốt.”
“Hoàng Thượng lại trêu ghẹo thần.” Đồng Chi Lạc kính rượu Đồng Thụy Ly xongnâng tay áo che mặt cười thành tiếng, nắm tay Trịnh Nguyên ngồi bêncạnh. Tay áo hai người hơi nhấc lên để lộ cặp vòng tay san hô đỏ chóimắt.
Đồng Thụy Ly nhìn hai người nắm tay thân mật liền vô cùng cao hứng khen: “Hoàng tỷ và phò mã nhất định bách niên hoà hợp.”
“Tạ ân Hoàng Thượng.” Đồng Thuỵ Ly đã lên tiếng chúc mừng, Đồng Chi Lạccũng thành thật trả lễ cảm tạ, híp mắt cười nói “Cũng là Xích Lung Vương có lòng.”
Nhìn một cái liền biết vòng ngọc san hô đỏ này là mộtđôi. Tương truyền trong dân gian là độc nhất vô nhị, được tạo ra từ giọt nước mắt của Chức nữ và cánh hoa bỉ ngạn ngưng tụ trong khe sâu kếtthành ngọc quý cầu chúc cho người có lòng.
Dù truyền thuyết vốn không xác thực nhưng vẫn chiếm được lòng tin của không ít người.
Bộ dáng tiên đồng ngọc nữ, xứng lứa vừa đôi của Đồng Chi Lạc và TrịnhNguyên khiến không ít người phải xuýt xoa, nhất là mấy nữ quan còn chưacó hôn phối âm thầm ngưỡng mộ ghen tị.
Đồng Thụy Ly chỉ nói mộtlời như vậy rồi hơi ngã người ra phía sau xem ca vũ, dường như cũng chỉtuỳ tiện buông câu đùa cho có lệ. Thân làm quân vương như nàng quà cápcũng đã đưa trước từ rất sớm, cả mười toà biệt viện rải khắp kinh thànhđều ghi tạc dưới tên Đồng Chi Lạc. Nàng ấy tận hiếu trong hoàng lăng kểra đã chịu khổ không ít, người hoàng muội như nàng cũng nên ghi nhận khổ lao của nàng ấy.
Nàng thoáng nghĩ rồi đảo mắt xem mỹ nữ đongđưa eo nhỏ, nhìn nam tài tử tấu đàn, nhìn đám người Hạ Quốc trò chuyệnthân thiết cùng vài viên quan, phút chốc vô tình di chuyển ánh mắt sangchiếc bàn trống còn lại trong điện.
Nàng quay sang phía Nhạc Quân, nhàn nhạt hỏi: “Chỗ đó là cho vị có mặt mũi cỡ nào?”
Nhạc Quân sao không nghe ra giọng điệu của nàng nửa phần khó hiểu cùng nửaphần không hài lòng, mỉa mai. Yến tiệc đã khai mà vẫn chưa xuất hiện,phải là vị quan to gan chừng nào.
“Vị trí này là an bài cho...”
Nhạc Quân vừa mở miệng định trả lời nàng đã bị tiếng thông truyền của nội quan cắt ngang: “Xích Lung Vương đến.”
Vừa hay vũ cơ vừa múa xong một khúc, âm nhạc cũng tắt hẳn, cả một Trữ TâmĐiện lặng phắt như tờ. Vũ cơ lũ lượt cúi đầu, trước khi lui ra khỏi điện còn thi lễ với người nào đấy bên ngoài rồi khúc núm kéo nhau chạy mất.Chỉ thấy một nữ tử lãnh ngạo bá khí toàn thân hắc bào tiêu sái bước vào. Đồng Thụy Ly chớp mắt ngồi thẳng lưng, đuôi mắt khẽ liếc sang TiềnTrung. Ông bất chợt lạnh sống lưng, cúi thấp đầu âm thầm ca thán. Oanquá thánh thượng thần kỳ thực không có mang thiếp mời đến phủ Xích LungVương. Vị này nếu không có mệnh của thánh thượng thì ai có lá gan màtiếp cận a~
Trong lúc mọi người hãy còn đang nín thở đánh giá nàng, Triệu Huyền Nguyệt đã quỳ xuống ôm quyền hành lễ:
“Thần đến trễ, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”
Cả một điện vừa rồi náo nhiệt yến oanh bây giờ chỉ còn tiếng nói của nàngvang vọng. Triệu Huyền Nguyệt vừa dứt lời xung quanh chỉ nghe vài tiếnghít thở. Đồng Thụy Ly nhìn nàng quỳ bên dưới, bình thản nói:
“Trở về chỗ ngồi đi, còn ra thể thống gì nữa. Vô phép vô tắc, mấy ngày nghỉcủa ngươi bãi bỏ đi, ngày mai đi chỉnh đốn quân lực cho trẫm!”
Bá quan văn võ lúc này đến thở cũng không dám thở, trong lòng không khỏihốt hoảng, Hoàng Thượng vậy mà trách mắng Xích Lung Vương trước mặt baonhiêu là người. Chuyện này chỉ sợ sang ngày mai sẽ tạo ra không ít lờiđồn đây.
Cả đám người không hẹn cùng liếc mắt quan sát TriệuHuyền Nguyệt, đến Trịnh Nguyên cũng vô thức nhìn nàng rất lâu. TriệuHuyền Nguyệt lại không để tâm mấy, chỉ thưa vâng một tiếng rồi đến ngồivào chiếc bàn trống bên trái. Ngoại trừ Nhạc Quân và Tiền Trung ra thìnàng chính là người ngồi gần Hoàng Thượng nhất, chỉ sợ Trưởng công chúacũng phải thấp hơn một bậc.
Đồng Thụy Ly vốn không có ý kiến gìvới cách sắp xếp này, thậm chí còn là khá hài lòng. Nhưng khi nhìn thấyTriệu Huyền Nguyệt vừa ngồi xuống đã phải mặt đối mặt nhìn đôi tân phuthê kia, đáy mắt Đồng Thụy Ly vô thanh vô sắc trầm xuống hẳn.
Nàng không nói gì, Nhạc Quân bên cạnh thấy Xích Lung Vương cũng đã an vị liền truyền lệnh tiếp tục yến hội.
Tiếng nhạc đàn đánh động Triệu Huyền Nguyệt, nàng dời tầm mắt xuống ly rượucung nữ vừa rót, thầm cười nhạo bản thân tự mình đi tìm khổ. Vị NhạcQuân kia chỉ y lệnh theo thứ bậc sắp xếp vị trí khách nhân, không ngờ sẽ thật sự chừa cho nàng chỗ ngồi tốt thế này, kể ra cũng có vài phần ýtứ. Mọi chuyện đều theo lễ chế mà làm, không thể chê trách chỗ nào được.
Nhưng xem ra a tỷ không nghĩ như vậy, còn tức giận với nàng, thật không hiểu nổi.
Triệu Huyền Nguyệt âm thầm nhìn sắc mặt Đồng Thụy Ly một lúc, thấy đối phương không có ý định cho mình nửa cái liếc mắt liền không nghĩ nhiều nữa,tuỳ ý nhúng ngón tay vào chiếc ly bạc nho nhỏ trước mặt, đùa nghịch rượu nồng bên trong.
Nghiêm Tấn ngồi bên cạnh trợn mắt quan sát Triệu Huyền Nguyệt, trong lòng không nhịn xuống nổi suy nghĩ Vương gia bị đảkích phát điên rồi. Nhìn khắp một phòng văn võ bá quan ai mà không biếtXích Lung Vương ngoại trừ cung yến tất niên cuối năm ra mọi bữa tiệckhác đều không xuất đầu lộ diện. Hôm nay lại một thân hắc bào bước vàodạ yến đón tiếp sứ thần dọa người như vậy, còn phải ngồi mặt đối mặt với đôi uyên ương kia, trách không được Hoàng Thượng tức giận. Mọi ngườikhông hiểu nguyên nhân thánh thượng trách mắng Xích Lung Vương nhưng hắn làm sao không hiểu.
Tháng thượng chính là quá yêu thương, đau sủng Xích Lung Vương mà đại nộ thôi.
Kể ra người cũng chỉ trách mắng một, hai câu, nếu là kẻ khác sớm đã bị kéo ra ngoài chém vì tội bất kính rồi. Ví dụ như Tân khoa Trạng nguyên vừarồi, Hoàng Thượng vì các sĩ tử đỗ tiến sĩ thiết yến ăn mừng vậy mà hắncòn mặc dày vác một thân hơi men đến muộn. Hoàng Thượng không nói hailời tước bỏ danh hiệu, lôi xuống loạn côn đánh chết.
Người đốivới vấn đề giờ giấc kỳ thực rất nghiêm khắc, nhưng ai bảo vị này là Xích Lung Vương muốn bao nhiêu sủng ái liền được bấy nhiêu chứ.
Nghiêm Tấn thở dài nhìn dáng vẻ lười biếng chống tay chợp mắt ngủ của TriệuHuyền Nguyệt. Hắn biết thái độ này nghĩa là gì, chính là trực tiếp đếnsinh sự nhưng cố tình đợi đối phương khơi mào trước, bản thân sẽ thuậnnước đẩy thuyền, xé to chuyện càng to càng tốt.
Nghiêm Tấn nuốtkhan nhìn Trịnh Nguyên thi thoảng như có như không đẩy ánh mắt về phíaXích Lung Vương. Hắn nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, vội vàng gượng gạogiật ly rượu trên bàn Triệu Huyền Nguyệt, không nói lời nào nuốt xuống.Triệu Huyền Nguyệt mở mắt quay sang lườm hắn:
“Bây giờ ta mới biết rượu hỷ còn khiến người ta uống đến lớn mật đấy.”
Nghe bằng nửa cái tai cũng biết nàng mỉa mai chuyện gì.
Nghiêm Tấn hít hà một hơi, lại rót rượu vào ly, hai tay nâng sang chỗ TriệuHuyền Nguyệt, híp mắt cười: “Thần chỉ muốn thử xem rượu ngon thế nào lại có thể khiến Vương gia hứng thú chơi đùa, nhưng hoá ra...”
Hắn cố ý kéo dài giọng, Triệu Huyền Nguyệt cũng không chen lời, một bộ dáng dửng dưng đợi hắn nói tiếp.
“Hoá ra cũng chỉ có thế thôi” Hắn còn như có như không liếc mắt, cong môivới Trịnh Nguyên đang nhìn sang bên này. Giọng hắn không lớn nhưng đủ để người cần nghe thì nghe thấy.
Lời này kỳ thực sát thương nghiêmtrọng, năm chữ “cũng chỉ có thế thôi” đủ sức mạt sát toàn bộ những điềutốt đẹp nhất của một con người. Chưa kể đến trước đó hắn còn ẩn ý nàynọ, người có tâm nghe thấy dĩ nhiên sẽ khó chịu.
Chơi đùa sao?
Đồng Chi Lạc chỉ cong môi cười nhạt nhìn vẻ mặt biểu tình khó hiểu của Trịnh Nguyên, siết chặt lấy bàn tay hắn hơn. Trịnh Nguyên sực tỉnh, bày radáng vẻ bình thản, phong thái ưu nhã cầm lấy một quả nhãn đã bóc vỏ,thong thả ăn, đôi mắt hút hồn quan sát vũ cơ đong đưa hiến vũ.
Bên này Nghiêm Tấn nghênh mặt vô cùng đắc ý, Triệu Huyền Nguyệt bật cười,lắc đầu kề ly rượu bên môi nhấm nháp. A~ Nàng chơi đùa vậy mà chơi đùađủ ba năm, ba năm qua cũng chỉ uống được có ba buổi rượu. Ngày thànhhôn, ngày hoà ly và cả hôm qua. Bây giờ ngẫm lại vẫn là rượu tốt, rượucủa hoàng gia càng tốt hơn.
Nghiêm Tấn thấy Triệu Huyền Nguyệt ý cười phóng khoáng, nghĩ đã thành công lấy lòng được Vương gia liền tiếp tục vuốt mông ngựa: “Vẫn là Vương gia vận hắc bào oai phong nhất, khíchất này chỉ sợ dõi mắt khắp thiên hạ cũng không tìm được người thứhai.”
Triệu Huyền Nguyệt nhướng mắt đặt ly rượu đã cạn xuống bàn. Nghiêm Tấn liền lanh lợi rót đầy. Triệu Huyền Nguyệt nhìn rượu nồngsóng sánh, thầm nhớ lại Tiểu Bạch Thố trong phủ. Trước khi đi nàng địnhvận nữ trang, là loại y phục trắng hồng thêu hoa hải đường nhẹ nhàng.Chỉ là vừa mặc lên người chưa kịp cho hạ nhân vấn tóc, tiểu tử kia đãnắm vạt áo nàng, nhảy dựng lên bĩu bĩu môi:
“A Huyền không đẹp. Mặc cái này thật giống mấy người xấu xấu ở nhà Bạch Bạch, còn cái đó, cái mùi đó cũng thật giống bọn họ.”
Triệu Huyền Nguyệt chớp mắt nhìn hắn, chân mày hơi nhếch lên, nhẹ giọng hỏi: “Chàng không thích?”
Nàng phất phất tay áo để mùi hương dùng hoa đào tinh chế ra tỏa hương thoang thoảng. Y phục này lúc trước từng cạy miệng được Trịnh Nguyên một câu:“Nhìn rất thuận mắt.” Nàng nghĩ nam tử nào cũng sẽ thích, nào ngờ TiểuBạch Thố bên cạnh liều mạng bịt mũi, lắc đầu nguầy nguậy, vòng mắt cònbắt đầu đỏ lên, dường như vô cùng nghẹn ngào nói:
“Không thích! Không thích! Không thích! Thích A Huyền hôm qua, thích A Huyền. Không thích mấy người xấu xấu.”
Y phục của nàng bị hắn vừa nắm vừa kéo trượt xuống, nhăn nhúm thành mộtđống nhìn chẳng ra làm sao. Triệu Huyền Nguyệt đành cho người chuẩn bịmột thùng nước nóng khác tắm lại cho bay hết hương hoa đào, thay vàohương bạc hà thanh mát mà nàng thích, lại mặc trường bào màu đen lên.Tiểu tử kia nhìn một lúc mới nhảy lên ôm nàng một cái, cọ qua cọ lạitrên người nàng mấy đợt mới thả nàng đi.
Kết quả bị muộn.
Nhưng mà, Triệu Huyền Nguyệt giơ tay nhấc chân mấy cái, cảm thấy vẫn là mặcthế này thoải mái hơn. Y phục kia đem đặt trên người nàng vẫn thấy gượng ép thế nào.
Nàng thả lỏng tâm tình, đưa tay vỗ vai Nghiêm Tấn,vô cùng hài lòng nói: “Miệng lưỡi của ngươi hiếm khi nói được mấy câulọt tai như vậy, nói đi muốn xin ban thưởng cái gì?”
Nghiêm Tấnđang ngoác miệng cười đến tận mang tai đột nhiên bị dội một gáo nướclạnh. Khoé môi hắn run run, cố gắng nghĩ tới nghĩ lui, gượng gạo cườicười:
“Hay là...hay là...Đúng rồi! Tháng này Tuý Hồng Lâu cũngsắp đến đợt ra điểm tâm mới, hay là Vương gia cùng thần đến đó vui chơimột lúc có được không?”
Nói rồi còn không quên thêm vào vài batiếng cười. Triệu Huyền Nguyệt làm sao không hiểu cái kiểu cười ngâyngốc không có mặt mũi này của hắn biểu lộ cái gì. Nàng lại đặt ly rượuxuống, Nghiêm Tấn nhanh nhẹn đổ đầy, bộ dáng không khác gì tiểu quan hầu rượu.
Động tĩnh của hai người không lớn nhưng Đồng Thụy Ly ngồiphía trên cũng nghe thấy không ít. Nàng thả lỏng chân mày vốn đang nhíuchặt, cúi đầu nhìn đĩa bánh màu vàng ươm bắt mắt, thấp giọng nói:
“Tiền Trung, ngươi đem đĩa bánh xốp bách hợp hạt thông này xuống cho Xích Lung Vương đi.”
Tiền Trung vội vàng vâng dạ, hai tay nâng đĩa bánh, cẩn thận bước đến chỗTriệu Huyền Nguyệt. Nàng nhấp một nửa ly rượu, khàn giọng mỉa mai Nghiêm Tấn: “Gọi ngươi A Trư kỳ thật không sai.” Nàng vân vê ly rượu bằng bạc, gật đầu nói: “Được rồi, ta sẽ đi Tuý Hồng Lâu giành một bàn điểm tâmcho ngươi. Ngươi gọi thêm mấy người A Cẩu cho náo nhiệt. Đã lâu rồikhông cùng bọn họ tận hứng.”
Nghe nàng nói vậy hai mắt Nghiêm Tấn sáng rỡ, lập tức ôm quyền, luôn miệng liếng thoắng: “Vẫn là Vương giathương bọn người thô lỗ chúng thần.”
Nàng chỉ cười không để ý đến hắn, quay sang Tiền Trung ôm một đĩa bánh xốp đứng bên cạnh. Lão đặtđĩa bánh xuống, khúm núm nói với nàng:
“Bánh xốp bách hợp bạtthông này Hoàng Thượng bảo thần mang đến cho Vương gia. Người của Ngựthiện phòng nói Nhạc Quân đặc biệt dặn bánh không được làm quá ngọt, làdựa theo khẩu vị của Vương gia làm ra. Vương gia chậm rãi thưởng thức,nếu thấy có gì không hài lòng xin Vương gia cứ phân phó, hạ thần lập tức truyền đạt lại với Nhạc Quân.”
Triệu Huyền Nguyệt cúi đầu nhìnmột đĩa bánh xốp bách hợp hạt thông ánh lên màu vàng sáng đẹp mắt, thảnnhiên đáp lời Tiền Trung: “Nhạc Quân thật có lòng, bản vương cảm thấymọi thứ rất tốt.” Dừng một lúc nàng mới ngẩng mặt nhìn Tiền Trung, phânphó: “Bánh xốp bách hợp hạt thông này ngươi mang thêm một phần choTrưởng công chúa đi.”
“Nô tài tuân mệnh.”
Tiền Trung nhận lệnh liền quay sang cung nữ gần đó bảo bên Ngự thiện phòng cho ngườimang thêm một phần bánh xốp lên rồi lập tức trở về đứng cạnh HoàngThượng. Lão vừa đi vừa cảm khái, tình cảm của Xích Lung Vương và Trưởngcông chúa vẫn tốt như vậy, thật khiến người khác không khỏi nghĩ nhiềua~
Tiền Trung đi rồi Triệu Huyền Nguyệt mới nhìn sang Đồng ThụyLy, chỉ thấy thánh thượng ném lại cho nàng cái nhíu mày ghét bỏ. Nàngđành cười trừ cúi đầu xuống đối diện với đĩa bánh xốp bách hợp hạtthông, vươn tay gắp khối bánh lên cắn một miếng. Thật ra vị bánh như thế nào nàng cũng không biết, chỉ cảm thấy thật vô vị. Ngày trước vô tìnhđược Hoàng Thượng tặng một phần bánh mang về, thấy Trịnh Nguyên đặc biệt thích ăn nên cứ cách hai ba ngày lại mặt dày đến Ngự thiện phòng lấyhai phần mang về cho hắn. Nhạc Quân chắc phát hiện nàng đều độ lấy bánhnên nghĩ nàng thích cũng phải.
Giờ ăn rồi mới thấy chỉ vậy thôi, so ra cũng không có chút mùi vị như mấy món vịt ăn ở nhà.
Triệu Huyền Nguyệt buông đũa, đảo mắt nhìn một vòng, lơ đễnh chép miệng nói: “Yến tiệc vậy mà không có lấy một món vịt nhỉ?”
“Hả?” Nghiêm Tấn trợn mắt ngạc nhiên.
Giọng của hắn lớn đến độ mọi người dừng hẳn mọi hoạt đồng nhìn về phía này.Triệu Huyền Nguyệt không hé môi, cũng chẳng thèm quản hắn cái gì. Nhưngkhông phải nàng im lặng thì không bị người khác chú ý tới.
ChẩnVương của Hạ Quốc đặt đũa xuống, híp mắt nhìn về phía nàng. Gã ngồi phía sau thì thầm gì đó vào tai hắn, hắn liền nhướng mày, lên tiếng hỏi:
“Vị này chính là Xích Lung Vương uy vũ trong truyền thuyết sao?”
Trong mắt Triệu Huyền Nguyệt ánh lên tia sáng, cũng không mấy để tâm, chỉ thuận miệng đáp: “Chê cười rồi.”
Chẩn Vương vậy mà thật sự cười lớn tiếng. Hắn đứng lên, rời khỏi vị trí,từng bước đi đến chỗ Triệu Huyền Nguyệt, to gan lớn mật cúi mặt quan sát nàng từ trên xuống dưới:
“Thật không nghĩ đến Xích Lung Vương cũng là một mỹ nhân.”
Dáng vẻ của hắn trông chẳng khác gì một tên vô lại, ăn chơi trác táng, nàocó phong phạm cao quý của Vương gia một nước hay khí chất nho nhã củacông tử vừa nhược quán. Triệu Huyền Nguyệt khinh thường để ý tới hắn,ánh mắt vẫn đặt trên đĩa bánh xốp bách hợp, bên tai nàng thoáng nghehàng loạt âm thanh rút kiếm giương đao. Nàng nhắm mắt cũng biết đámngười A Mao, A Cẩu bên dưới lại vọng động rồi.
Nàng vừa di chuyển ảnh nhìn, Đồng Chi Lạc đã đập bàn tức giận mắng: “Chẩn Vương hành động như vậy là có ý gì.”
“Phải! Ngươi còn dám dùng ánh mắt đó nhìn Vương gia thì đừng có trách bọn ta!” Cả Mao Ngụy Phương cũng nhịn không được mà phụ họa với Trưởng côngchúa. Nàng cũng là nữ nhân, liếc mắt một cái liền thấy kinh tởm ánh nhìn của Chẩn Vương kia, thử hỏi Vương gia làm sao dễ chịu.
Nàng vừadứt lời một đám võ tướng có máu mặt trong Xích Lung Quân đồng loạt tánthành. Nhưng khí thế của bọn họ bị câu nói của Triệu Huyền Nguyệt chặtđứt không còn một mảnh:
“Phạm thượng! Còn không mau thu vũ khí lại cho bản vương!”
Nàng đã lên tiếng bọn họ dù không cam tâm cũng đành cắn răng tra kiếm vào vỏ nhưng tuyệt nhiên không có ngồi xuống, đứng yên một chỗ mắt lớn trừngmắt nhỏ với Chẩn Vương.
Dứt lời Triệu Huyền Nguyệt đứng lên, đảomắt qua Đồng Thụy Ly ý bảo nàng không cần can thiệp. Đồng Thụy Ly chốngtay dời trọng lượng cơ thể sang bên trái, chỉ dõi mắt nhìn, hoàn toànkhông có ý định nhúng tay vào.
Triệu Huyền Nguyệt yên tâm nhìnthẳng vào mắt Chẩn Vương, hai tay nàng tuỳ ý chỉnh y phục hồi lâu mớiphất vạt áo kêu phạch một tiếng. Không khí xung quanh lần nữa bị nàngvuốt lặng, Chẩn Vương vô thức giật bắn người. Triệu Huyền Nguyệt trầmmặt, lạnh nhạt nói:
“Chẩn Vương đúng không? Ngươi có lời gì muốn nói với bản vương không?”
Không chỉ tất cả mọi người trong điện mà ngay cả Chẩn Vương cũng nhất thờikhông hiểu lời của Triệu Huyền Nguyệt có ý tứ gì. Hắn hồ đồ lắc đầu, sau lại cảm thấy bản thân mình hình như quên chuyện quan trọng gì đó mớiđảo mắt sang chỗ một đoàn toàn là người Hạ Quốc đang ngồi. Sứ thần HạQuốc mấp mé môi, hắn lập tức nhớ ra, xốc lại tinh thần, đứng thẳng lưnghắng giọng nói:
“Phải! Bản vương muốn hỏi Xích Lung Vương định khi nào thì thả Phượng Quân của quý quốc ra đây?”
Lời vừa dứt liền khiến người người hốt hoảng.
Triệu Huyền Nguyệt nhướng mày, trong lòng cũng chấn động nhưng trên mặt hoàntoàn không bộc lộ chút cảm xúc lạ thường nào. Nàng siết chặt nắm taydưới tay áo, lạnh nhạt nhún vai:
“Phượng Quân là do Hạ Quốc hộtống đến, mặt mũi thế nào Hoàng Thượng cũng không biết chứ đừng nói làbản vương. Tội danh bắt giam Phượng Quân này bản vương gánh không nổiđâu.”
Nói rồi quét mắt nhìn Chẩn Vương đen mặt, lạnh giọng nói:
“Huống hồ Phượng Quân có mệnh hệ gì là do các người hộ tống không tậntrách, muốn truy cứu tội trạng có phải nên bắt nguồn từ người của quýquốc hay không?”
“Ngươi!” Chẩn Vương chỉ thẳng vào mặt TriệuHuyền Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi “Chính ngươi đã bắt cóc Ngũ hoàngtử của bổn quốc, còn khiêu khích bảo muốn đòi người thì đến Xích Lungphủ lấy. Thử hỏi trên đất Lưu Quốc này ngoài nữ nhân không biết xấu hổlà ngươi ra còn kẻ nào là Xích Lung Vương nữa!”
Chẩn Vương càngmắng càng hăng say, hắn mắng nhập tâm đến độ không hề hay biết sắc mặtquái dị khi xanh khi trắng của văn võ bá quan trong điện. Người có lòngchưa kịp lên tiếng ngăn cản hắn, bảo hắn câm miệng để giữ mạng đã thấymáu đỏ phun ra như tưới nước. Chẩn Vương gào thét tái người, co thànhmột khối lăn mấy vòng la hét trên sàn điện.
Mà ngón tay trỏ của hắn đang lăn lốc trên tấm thảm lót chân đỏ chói, không nhìn ra được đâu là máu đâu là màu vải.
Người của Xích Lung Quân vô cùng hả hê cười lạnh, Phùng Tăng còn không nể mặt huýt gió một hơi. Triệu Huyền Nguyệt lật qua lật lại thanh chuỷ thủtrong tay, nhìn ngắm hai bên lưỡi dao bén nhọn phủ đầy máu. Triệu HuyềnNguyệt ghét bỏ ném xuống đất, cúi đầu di di mũi chân, lạnh nhạt nói:
“Bản vương quả thật có giữ một tiểu lang quân, nhưng kỳ thực không nghĩ tới hắn là Phượng Quân mà Hạ Quốc hộ tống đến.”
Nàng thẳng thắng thừa nhận làm mọi người lại được một phen hút khí, văn võbá quan có cảm tưởng chỉ cần Xích Lung Vương xuất hiện trong phổi bọn họ chỉ toàn chứa khí lạnh không thôi.
Sứ thần Hạ Quốc cuối cùng đãnhịn không nổi cảnh tượng máu me này, Chẩn Vương còn đang tê tái khôngthốt nổi lời nào. Lão ta vội vàng đứng lên, nhíu mày nói:
“Xích Lung Vương không khỏi quá ngông cuồng rồi! Dám hỏi Lưu Đế, đây chính là lòng thành, là đạo đãi khách của các người sao?”
“Hừ.” Chặt đứt khí thế hùng hồn của sứ thần Hạ Quốc, Đồng Thụy Ly lạnh nhạtnói: “Đạo đãi khách của bổn quốc thế nào các ngươi có tư cách để xen vào sao? Các ngươi cũng không nhìn lại xem mình đang ở tình thế gì, LưuQuốc của bọn ta lại đang ở vị trí nào!”
Mặt rồng đại nộ rồi!
Tim của văn võ bá quan lập tức treo trên trời cao. Lần này bọn họ còn chưa kịp hít khí đã nghe Đồng Thụy Ly bồi thêm một câu:
“Nếu Hạ Quốc các ngươi cảm thấy Lưu Quốc ta không phải đạo thì chuyện liên minh ba mươi mấy năm nay cũng bỏ đi!”
Người người trong điện hốt hoảng quỳ xuống, sứ thần Hạ Quốc đã điếng người,chút sức lực cũng không giữ được mà ngã xấp xuống. Xong rồi! Xong rồi!Nhờ liên minh với Lưu Quốc mà Hạ Quốc mới tồn tại được tới nay, nếukhông có tầng hậu thuẫn này đợi mười năm thái bình kết thúc Thuận Quốcbên kia không phải sẽ nuốt sống Hạ Quốc sao?
Lần này lão ta đi sứ lại đem về tin đại hung thế này, cửu tộc nhất định bị tru di mất thôi.
Lão sứ thần chậm rãi bò dậy, liên tục dập đầu không ngơi nghỉ, khẩn khiết cầu xin Lưu Đế bớt giận.
Cả đại điện chỉ còn Triệu Huyền Nguyệt ung dung đứng vững, nàng xoa xoathái dương, híp mắt nhìn Đồng Thụy Ly còn đang lạnh mặt dọa người. Đã ra hiệu là đừng xen vào rồi mà. A tỷ dạo này cũng thật là tuỳ hứng.
Ánh mắt Triệu Huyền Nguyệt ghim trên người Đồng Thụy Ly cũng thật có lực.Nàng ấy phẩy phẩy tay, nói: “Xử lý thế nào tuỳ theo Xích Lung Vương đi.”
Mười năm thái bình là Xích Lung Vương đoạt về, bọn người kia dù có nghẹn cũng không thể trách Hoàng Thượng thiên vị.
Triệu Huyền Nguyệt vô cùng hài lòng, nàng chắp tay sau lưng, từ tốn lướt quaChẩn Vương nằm một đống trên sàn, dừng chân trước vị sứ thần Hạ Quốcđang thành thành thật thật dập đầu.
Nàng khom lưng, vân đạm phong khinh cất lời: “Sứ thần Hạ Quốc dừng lại được rồi. Ngươi không sợ hỏngđầu nhưng bản vương sợ sàn điện bị ngươi đập cũng muốn hỏng rồi.”
Lão ta bị châm chọc cũng không dám hé nửa lời, chỉ quỳ ở đó, yên lặng dõimắt nhìn Triệu Huyền Nguyệt. Nàng nhếch môi, lạnh nhạt hướng bên ngoàicửa điện gọi: “A Toả vào đây!”
Nàng vừa dứt lời Mạc Liêu đã dẫnđầu bước vào, phía sau là bốn binh sĩ vác hai cái thi thể, thuận tay ném xuống bên cạnh sứ thần Hạ Quốc.
Lão ta rét run, liếc mắt một cái liền nhận ra bọn chúng là một trong những người Hoàng Hậu nương nươngan bài, nhưng vẫn cứng miệng giọng run run hỏi: “Xích Lung Vương làm vậy là có ý gì?”
“Ý gì?” Triệu Huyền Nguyệt lơ đãng liếc mắt qua hai cái thi thể bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Ngay cả người của mình cũng không nhận? Ngươi nghĩ bản vương mù hay là mất trí mà không nhận ra giáp phục bọn tặc tử này mặc là của Hạ Quốc?”
Nghĩ rằng không mang cờ lệnh bản vương không nhìn ra các ngươi là người phương nào sao? Lưu Quốc vàHạ Quốc kết liên bang từ khi tiên hoàng còn tại vị, từng giúp đỡ nhautrên sa trường không ít. Những chuyện kề vai chinh chiến đó sẽ thiếu mẫu tử nàng sao? Nàng từ nhỏ phần lớn ở quân doanh, làm thế nào sẽ khôngnhớ giáp phục quân ta là gì, giáp phục nước đồng minh là gì?
Lão sứ thần nhất thời cứng họng, cặp mắt gian xảo đảo tới đảo lui, cúi cùng già mồm phun ra một tràng dài:
“Làm sao ta biết được giáp phục này có phải các ngươi tuỳ tiện vận vào người bọn chúng rồi chụp tội lên đầu bổn quốc hay không? Ngươi có dã tâm cướp Phượng Quân của Lưu Đế cũng phải có gan mà nhận tội đi chứ!”
Lão vừa dứt lời đáy mắt Triệu Huyền Nguyệt lập tức phủ một tầng băng: “Hay! Lý lẽ thật hay! Bản vương tài thô học thiển, tự nhận không bằng.”
Triệu Huyền Nguyệt ngửa cổ cười nhưng người người trong điện đều không rét mà run. Tứ đại hùng tướng không hẹn mà cùng đẩy ánh mắt thương hại sang sứ thần Hạ Quốc.
Tự cầu nhiều phúc đi là vừa.
Triệu HuyềnNguyệt cười một hồi mới thở hắt ra, híp mắt thẳng tay nắm lấy một phầngiáp phục của cái thi thể, dùng lực xé ra. Giáp sắt trong tay nàng bịbóp méo, nàng ném xuống trước mặt sứ thần Hạ Quốc, lạnh giọng nói:“Ngươi nhìn cho kỹ thế này có phải là giáp phục bản vương đem từ bênngoài mặc lên người bọn chúng không?”
Người trong điện được mộtphen nôn mửa. Bên trong tấm giáp phục bị xé ra đó phủ lớp da dính máucủa cái thi thể. Cả da thịt cũng dính vào giáp phục rồi, còn dám bảo làngười khác vu oan đổi y phục?
Mọi người đồng loạt che mũi che miệng, không dám liếc mắt nhìn cái thi thể phơi trần máu thịt bầy nhầy.
Cả Trịnh Nguyên cũng nhịn không nổi phải quay mặt sang nơi khác, mày kiếm nhíu chặt đầy tức giận.
Quá tàn nhẫn rồi!
Triệu Huyền Nguyệt hoàn toàn không để phản ứng của chư vị khách nhân vào trong mắt, chỉ bình bình đạm đạm hỏi:
“Sao lại câm như thóc rồi? Hạ Quốc muốn chụp cái mũ sát nhân lên đầubản vương thì cũng phải xem bản vương có nguyện ý hay không đã.”
Nhìn cái mặt xám ngoét như tro tàn của sứ thần Hạ Quốc, Triệu Huyền Nguyệtvô cùng mất hứng. Tội là do lũ ngu xuẩn các ngươi gây ra mà còn bày cáivẻ mặt uỷ khuất như bản vương ăn hiếp các ngươi vậy.
“Ngươi hộtống Phượng Quân liền hộ tống lên tận mộ phần phụ mẫu của bản vương. Các ngươi dốc ra ba mươi người, mười kỵ binh, mười bộ binh cùng mười nhânsĩ giang hồ la hét chém chém giết giết. Thử hỏi bản vương làm sao an tâm để một tiểu lang quân cầm không nổi thanh chuỷ thủ lại cho các ngươi?Chưa tính tới chuyện các ngươi một lòng muốn sát hại hắn, chỉ riêngchuyện các ngươi quấy rối mộ phần phụ mẫu bản vương, bản vương đã đủ lýdo xé các ngươi ra rồi.”
Triệu Huyền Nguyệt trừng mắt quát mộthồi, trong lòng đại nộ rút trường kiếm bên thắt lưng ghim thẳng vào bàntay của sứ thần Hạ Quốc. Lão gào rú dữ dội, cố gắng giật bàn tay ra đểgiải thoát nỗi đau nhưng cũng chỉ như con tê tê đang co giật run rẩy.Triệu Huyền Nguyệt chưa dừng lại ở đó, nàng cúi người chống tay lênchuôi kiếm, nhếch môi lạnh nhạt:
“Nếu hôm nay Hạ Quốc không cùngbản vương nói rõ ra, bản vương không ngại ba mươi năm chi giao gì đó.Bản vương tuổi trẻ khí thịnh, cướp được từ Thuận Quốc giao ước mười nămthịnh thế cũng không ngại tiếp tục nhắm đến Hạ Quốc đâu!”
Nàngmạnh miệng tuyên bố một lời này khiến bá quan trong điện có người đã sợđến bất tỉnh. Ai đời vừa thái bình lại muốn gợi chiến tranh. Xong rồi!Xong rồi! Thật sự xong rồi!
Bọn họ nơm nớp lo sợ nhưng HoàngThượng ngồi trên cao cũng không tỏ vẻ bất bình gì. Người chỉ ngồi bìnhthản uống rượu, thưởng thức điểm tâm, tựa như đang xem một màn ca múađặc sắc vậy.
Bên phía Hạ Quốc mắt thấy đã động tới liên minh giữa hai nước liền như ngồi trong đống lửa. Một viên quan trong sứ đoàn HạQuốc đứng lên, chưa kịp nói gì đã bị cái liếc mắt của Triệu Huyền Nguyệt bịt kín miệng.
“Bản vương chỉ muốn nghe lời đáng tin, không muốn xem các ngươi nói hươu nói vượn.”
Vị kia xanh mặt vội vàng ngồi xuống. Một đoàn Hạ Quốc rần rần lửa nóng.Nói lời này không phải muốn ép chết bọn họ sao? Lời đáng tin? Ở đây aicó thể nói lời đáng tin cho nàng ta nghe chứ?
Trừ khi...
Trừ khi là Hắc Ảnh Vương ra mặt.
Hắc Ảnh Vương có giao tình rất tốt với Xích Lung Vương, hôm nay hắn cũng có theo đoàn sứ thần đến.
Nhưng Hắc Ảnh Vương cũng chẳng khác Xích Lung Vương là mấy, hắn không ưa náonhiệt, không yến hội, không ca vũ, không tửu sắc. Huống hồ hắn còn làhuynh trưởng của Ngũ hoàng tử, để hắn biết sự tình thành ra thế này, hắn sẽ nguyện ý nói giúp một câu sao?
Hoàng Hậu nương nương muốn âm thầm xử lí Ngũ hoàng tử bộ dạng ngốc nghếch làm gì kia chứ? Đúng là tạo nghiệt mà!
Bọn họ âm thần khóc một dòng sông, ai nấy đều ướt mồ hôi đầy tay, sống lưng lại lạnh toát, dường như sắp bị bầu không khí đặc quánh này bóp chết.
Đang lúc mọi áp lực dâng đến cao trào nội quan đột nhiên cất tiếng thông truyền: “Hắc Ảnh Vương Hạ Quốc đến!”
Mọi người đồng loạt di chuyển ánh nhìn ra ngoài cửa điện. Triệu HuyềnNguyệt bất tri bất giác đứng thẳng lưng, thì thào gọi: “A Phong?”
Hắn cũng đến?
Nàng rút thanh kiếm ra khỏi bàn tay của sứ thần Hạ Quốc, chắp tay sau lưngdõi mắt nhìn nam tử đang từ từ tiến vào. Hắn có dáng người dong dỏngcao, làn da cháy nắng sa trường, gương mặt góc cạnh bị che đi một nửabởi chiếc mặt nạ nạm vàng, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh sáng ngời.
Hắc Ảnh Vương dừng bước bên cạnh Triệu Huyền Nguyệt, ôm quyền vái chào Đồng Thụy Ly. Nàng đáp một tiếng không cần đa lễ hắn mới quay sang nhìnTriệu Huyền Nguyệt từ trên xuống dưới.
Thấy dáng vẻ cùng điệu bộ của hắn có chút khác thường, nàng nhếch môi chế giễu: “Đứng ở ngoàinghe lén lâu như vậy mới bước vào kỳ thật không giống ngươi cho lắm.”
Hắc Ảnh Vương bị nàng nhìn thấu mặt cũng không đổi sắc, chỉ ôm quyền ra vẻchào hỏi rồi trầm giọng cất lời: “Xích Lung Vương muốn câu trả lời bảnvương liền cho ngươi câu trả lời.”
Nói xong hắn quay mặt thì haibinh sĩ đi theo. Bọn họ nhận lệnh lập tức đi ra ngoài kéo hai kẻ đã bịtrói tay trói chân, dùng giẻ nhét vào miệng, đạp một phát để bọn chúngquỳ gối xuống. Triệu Huyền Nguyệt liếc mắt liền nhận ra chúng, khôngphải hai tên cẩu tặc nàng đá khỏi sườn dốc hôm trước sao?
Triệu Huyền Nguyệt hài lòng chớp mi mắt, rõ ràng đang đợi xem Hắc Ảnh Vương xử lí thế nào.
Hắc Ảnh Vương không nói hai lời rút trường kiếm bên mình một đường chém vào cổ hai tên kia. Bọn chúng chỉ kịp trợn mắt đã đổ gục xuống, chết cũngchẳng thể kêu một tiếng.
Đoàn sứ thần Hạ Quốc nhảy dựng lên kinhhãi. Mùi máu tươi trong điện ngày một nồng nặc, đến Nhạc Quân ngồi bêncạnh Đồng Thụy Ly cũng bắt đầu chịu không được, chỉ mong Xích Lung Vương xử lí nhanh gọn.
“Bản vương tuyệt nhiên không bao che tặc tử.Câu trả lời này Xích Lung Vương có hài lòng không?” Hắc Ảnh Vương thukiếm lại, nhàn nhạt nói.
Triệu Huyền Nguyệt vốn có chút nghi ngờ nhưng hành động nhanh gọn như vậy cũng chỉ Hắc Ảnh Vương đủ bản lĩnh làm ra. Nàng tin.
“Hắc Ảnh Vương đã trượng nghĩa như vậy, bản vương cũng không truy cứu làm gì.” Triệu Huyền Nguyệt bình thản đáp.
“Vậy Xích Lung Vương có phải nên trả Ngũ hoàng đệ lại cho bản vương rồi không?”
Giọng nói hắn dù lạnh nhạt nhưng Triệu Huyền Nguyệt nghe ra sự lo lắng mệtmỏi của hắn. Chắc hẳn hắn đã tìm tiểu bạch thố kia cả một ngày trời rồi.
Triệu Huyền Nguyệt siết chặt nắm tay cố gắng kiềm nén cảm xúc, quay sang nóivới Mạc Liêu: “Ngươi trở về mang tiểu bạch thố lên đây.”
Mạc Liêu lập tức vâng lệnh, mang theo vài người cùng rời đi. Hắc Ảnh Vương nhìnthấy hắn đã đi khuất mới ôm quyền, trầm giọng nói: “Xích Lung Vương cóơn chăm sóc hoàng đệ, ngày khác có dịp bản vương nhất định trả lễ.”
“Hắc Ảnh Vương khách khí rồi.” Triệu Huyền Nguyệt vỗ vai hắn, cúi đầu trầmgiọng “Mở to mắt ra, chăm sóc hoàng đệ của ngươi cho tốt!”
Còn một đoạn “nếu hắn có mệnh hệ gì ta nhất định không tha cho ngươi” bị nàng nuốt xuống bên khoé môi.
Thấy Hắc Ảnh Vương gật đầu nàng mới quay sang Đồng Thụy Ly, hành lễ: “Thần xin phép lui xuống trước.”
“Được rồi, lui đi.” Đồng Thụy Ly phất phất tay ra vẻ đuổi người.
Triệu Huyền Nguyệt quay lưng bỏ đi. Nàng cố gắng lục tìm những lời mà ĐồngThụy Ly đã nói. Nàng nhớ a tỷ đã nói sẽ cưới Ngũ Hoàng tử Hạ Quốc làmPhượng Quân để thắt chặt giao tình. Ngũ Hoàng tử Hạ Quốc tên Bạch LangTự, thân hoàng đệ của Hắc Ảnh Vương Hạ Quốc.
Những lời như vậy mà nàng lại không mấy để tâm, chỉ ừ hử cho xong. Bây giờ mới thấy duyênphận quả thật có thù truyền kiếp với nàng, phàm là người nàng thích vừachạm đến tay liền thuộc về người khác.
Triệu Huyền Nguyệt cứ vậy lặng lẽ bỏ đi.
Nhìn một vòng sảnh điện hỗn loạn be bét máu, Đồng Thụy Ly nhàm chán đứnglên. Nàng nhàn nhạt nói với Nhạc Quân: “Hôm nay trẫm nghỉ ở Ngự thưphòng, lang quân không cần đợi.”
Nàng chỉ bỏ lại một lời đó rồithẳng lưng đi mất. Tiền Trung vội vàng dẫn đầu một đoàn thái giám cungnữ rời đi cùng Hoàng Thượng. Nhạc Quân mơ hồ cảm thấy Đồng Thụy Ly lạnhnhạt cũng không còn tâm trạng đôi co với đám người bên dưới, đành hànhlễ cung tiễn nàng rồi phiền muộn hạ lệnh kết thúc yến tiệc, trở về NhạnTâm Cung.
Yến tiệc đón gió tẩy trần nồng mùi máu tươi cứ thế khép lại. Có người bị dọa đến ám ảnh, có kẻ không còn mệnh để bước ra.
Chương trước Chương tiếp
Loading...