Âm Quan Minh Thê
Chương 144
Trước đây dương căn sinh dùng tử mẫu chuyển vận cổ lên người mười ba sản phụ, sau đó lại để trứng cóc kí sinh trong cơ thể họ để nuôi dưỡng cócvương, sau đó lại bắt cô ấy phải “phục tùng” nó, nên bây giờ, đôi longphụng thai trong bụng cô ấy hưởng toàn bộ sự may mắn của những đứa trẻtrong bụng mười ba sản phụ
Bời vì lẽ này, nên đôi long phượng thai này có sức sống mạnh hơn nhữngđứa trẻ khác, dù là mới bảy tháng mà bị lôi ra, nhưng chúng lại không hề chết, ngược lại còn sống vô cùng tốt.
Nhìn hai đứa bé bò ra từ trong thùng rác, các bác sĩ và y tá bị doạ đếnhét lên, mà nụ cười trên mặt hai đứa trẻ đó, khiến lòng tôi không yên
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó đến gần hai đứa bé, hướng bọn chúng dùng đoạt hồn thuật.
Hai đứa trẻ này bởi vì may mắn đầy mình, sức sống vô cùng mạnh, nhưngrốt cục chúng nó vẫn còn nhỏ yếu, khi tiếng khóc đột ngột ngừng lại,cũng là lúc linh hồn bọn nó bị tôi tước ra khỏi cơ thể.
Sau đó tôi bắt đầu niệm pháp chú,một con đường âm dương toả ra ánh sáng trắng lập tức xuất hiện trong hành lang của bệnh viện, dưới sự chỉ dẫncủa tôi, linh hồn hai đứa bé này bắt đầu từng chút từng chút một đi vềphía con đường âm dương, sau đó biến mất ở cuối con đường.
Trẻ con vô tội, chúng chỉ là nạn nhân do những tội lỗi mà ba mẹ chúnggây ra, nhưng để chúng ở lại thế giới này vốn dĩ chính là một loại tộilỗi, nếu đã như vậy, tôi liền chọn siêu độ cho chúng.
Linh hồn của hai đứa trẻ bước vào âm gian, mà thân thể của chúng thìbiến thành một cỗ thi thể lạnh ngắt, tôi đi về phía trước và bỏ thi thểcủa chúng vào lại thùng rác và đưa cho y tá đang bị doạ đến run rẩy.
“Không sao đâu, đem đi giải quyết đi. “
Cô y tá đó liền nhận lấy thùng rác, rồi rời đi trong hoảng loạn
Sau khi tôi và trịnh khởi xử lý xong chuyện này, thì đi vào phòng bệnh của cô gái kia
Trong phòng bệnh, một cô y tá đang lau vết thương bị lở ở tay và châncho cô ấy, kiểm tra tình trạng sức khoẻ của cô ấy, nhìn thấy chúng tôitới, cô ấy liền biểu hiện một vẻ mặt cảm kích
“Chuyện của cô, chúng tôi đã báo lên văn phòng cảnh sát, tin rằng khôngbao lâu sau bên phía cảnh sát sẽ xuống tìm cô điều tra, đến lúc đó họ sẽ tìm ra gia đình cô và để cô được đoàn tụ, nhưng về chuyện dương cănsinh chết như thế nào, tôi mong cô có thể giữ bí mật giúp chúng tôi đểchúng tôi không gặp phải rắc rối. “
Chờ khi y tá rời đi, tôi liền nói với cô ấy như thế
Đối với điểm này, cô ấy không hề do dự mà gật đầu:cám… Cám ơn, nếu như có cơ hội, tôi hy vọng có thể báo đáp các anh. “
“Đây cũng là chúng tôi nên làm, cô cũng không cần bận tâm làm gì, về sau mọi chuyện đều phải cẩn thận, đừng để bị lừa nữa. ” tôi nói
Người phụ nữ liền gật đầu, nhưng lúc này tôi lại thấy một nỗi mất máttrong ánh mắt cô:” vậy hai đứa trẻ đó, bây giờ chúng thế nào rồi? “
“Chết rồi, thi thể của tụi nó đã được y tá mang đến phòng hoả táng” tôi nói với người phụ nữ.
Nghe xong, trên mặt cô ấy liền thoáng vẻ đau buồn, một dòng nước mắt lặng lẽ chảy ra từ mắt cô
“Chúng nó là những đứa trẻ không nên xuất hiện trên thế giới này, nhưngkhi tôi nằm trên bàn mổ, thấy chúng nó bị lấy ra từ cơ thể tôi, ngườichúng toàn máu và nhìn về phía tôi, hướng về phía tôi khóc một trận….Tôi cũng không nỡ, đột nhiên tôi cảm thấy… Tôi không thể giúp gì chochúng….”
“Nhưng nếu như cô thật sự sinh chúng nó ra rồi, vậy thì một đời của côliền bị hủy hoại, mà cơn ác mộng về dương căn sinh cũng sẽ không bao giờ chấm dứt. “
Nhìn thấy vẻ khổ sở của người phụ nữ, tôi liền an ủi
Lúc này thời gian cũng không còn sớm nữa, hàn thuận cũng đã giúp quỷnương làm xong thủ tục xuất viện, mà ngày mai chúng tôi phải đến caonguyên tây nam trước, đi thôn đằng long, trước khi giết lưu khải sơn,mời thầy mo trong thôn đằng long cứu quỷ nương một mạng
Cổ độc mà quỷ nương trúng, đã ngày càng trở nên nghiêm trọng, tôi liềndùng mộc hành thuật để ngăn cản sự sinh trưởng của dây tơ hồng trongngười bà ấy, nhưng cũng không mấy lạc quan, rễ của dây tơ hồng đó đã ănsâu vào máu thịt của bà ấy, cũng may là quỷ nương có tâm lực bảo vệ,nhưng máu tuoi của bà ấy vẫn không ngừng bị dây tơ hồng nuốt xuống
Để cứu quỷ nương, mười người chúng tôi liền thảo luận và quyết định sáng sớm lái xe rời khỏi thành phố, đi về phía thôn đằng long ở hướng tâynam
Toàn thân quỷ nương đã bị rễ dây tơ hồng bao chặt lấy, không thể hànhđộng như bình thường được, vì vậy trước khi đi hàn thuận đã đặc biệtchuẩn bị một cái cáng, phân ra hai người khiêng bà ấy rồi từng bước đivào rừng rậm
“Được rồi quỷ nương, bà yên tâm, sau khi đến thôn đằng long, tôi sẽ nghĩ cách để thầy mo giúp bà trị thương, đến lúc đó bà liền không sau rồi. “
Nhìn thấy tinh thần suy yếu của quỷ nương trên đường đi, trịnh khởi liền an ủi.
“Nhưng con của tôi không còn nữa, nó là lí do mà tôi tồn tại trên thế giới này, nhưng bây giờ…,nó không còn nữa… “
Nói xong, quỷ nương liền quay mặt đi, một hàng nước mắt âm thầm chảy xuống.
Tôi hiểu rất rõ tình yêu thương của quỷ nương với con của mình, nhưnglại không cách nào giúp được, đứa trẻ ma đã chết, thi thể của nó cũng do chính tay quỷ nương chôn cất, nhưng bây giờ quan trọng nhất, chính làcó thể trừ bỏ cổ độc trên người bà ấy
Một đoàn người chúng tôi cũng không nói gì nhiều, bắt đầu đi theo phương hướng như trên bản đồ chỉ, đi về phía thôn đằng long, đói rồi thì dừnglại ăn lương khô mà chúng tôi mang theo, và khi ngủ thì cắm trại trựctiếp trong rừng, đợi đến ngày thứ 3,cuối cùng chúng tôi cũng đến đượcvùng bìa thôn đằng long
Càng đi sâu vào trong thì rừng càng dày đặc, những cây cổ thụ cao chótvót có ở mọi nơi. Bởi vì dân cư thưa thớt, nên nơi đây liền trở thànhthiên đường của động vật hoang dã.
Có lúc tôi còn nhìn thấy một con nai, thậm chí những lần sau, có khi tôi còn nghe thấy tiếng gầm của hổ
Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng và chiếu đến mặt rồi xuyên quanhững chiếc lá, chúng tôi liền thức dậy từ nơi cắm trại,sau khi ănlương khô chúng tôi lại tiếp tục đi, nhưng vào lúc này, tôi lại thấy cógì đó không đúng.
Xung quanh chúng tôi đột nhiên xuất hiện rất nhiều người lạ mặt
Nhìn qua, tôi liền thấy những người này mặc áo vải bố nền xanh hoatrắng, trên đầu quấn khăn, cổ, tay hoặc tai đều đeo những trang sức bằng bạc
Trong tay bọn họ đang cầm súng đi săn, mà miệng súng đang chĩa về phía chúng tôi, ánh mắt vô cùng cảnh giác
Nhìn thấy một màn này, nhóm chúng tôi liền cau mày và đồng thời đưa hai tay lên.
“Mấy người các ngươi, không có việc gì chạy đến đây làm gì? “
Lúc này, có một cô gái bước ra từ trong đám người, cảnh giác hỏi chúng tôi
Cô gái này có vẻ chỉ khoảng 17 tuổi, dáng vẻ rất thanh tú, mặc một chiếc váy xếp ly màu đỏ và trên đầu đeo phục sức bằng bạc, và một sợi dâychuyền bạc ở cổ. Mà trong tay cô ta đang cầm một cái sừng linh dương,nhìn rất phong cách, mới lạ và xinh đẹp
Mà sau lưng cô ta, còn có mấy người đàn ông trung niên không cầm vũ khí. Thi thể của mấy con thú đang được cột vào gậy và để lên vai, cùng lúcđó họ cũng mang theo một caid cáng, người đàn ông trên cán sắc mặt táinhợt, một lớp vải dày quấn quanh đùi và máu không ngừng rỉ ra từ đó
“Các người đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là đội ghi hình bên ngoài củađài truyền hình, chúng tôi chỉ muốn ghi lại một số thước phim về phongtục cũng như nhân văn của tây nam”lúc này một người đàn ông đeo máy ảnhtrên cổ, trông khoảng 26,27 tuổi liền giải thích với cô gái.
Người đàn ông này tên là viên thượng, anh ta từng làm nhiếp ảnh gia chomột đài truyền hình, đồng thời cũng là một đạo sĩ nợ ân tình của quỷ mộmôn. Mà lần này anh ta nghe nói sẽ đi đến cao nguyên tây nam, thì liềnđem theo một cái máy ảnh, nói là muốn chụp hình phong cảnh
“Quay phim tài liệu? “
Lúc này cô gái liền nhíu mày:”ở đây chúng tôi không hoan nghênh người ngoài, mời các anh đi cho”.
Theo những thông tin mà trước đây chúng tôi có được, ở khu rừng rậm tâynam, mỗi thôn làng đều có một khu vực hoạt động riêng, người ngoài củanhững thôn làng khác không được phép đi vào trong, mà nơi này lại cáchthôn đằng long không xa, bao gồm cả cô gái này và những người đang nhìnchằm chằm chúng tôi, có lẽ cũng có không ít liên hệ với thôn đằng long
Tào lạc ở một bên cũng hiểu rõ điểm này, vừa hợp tác đưa hai tay lên vừa nói:”cô gái, nếu cô muốn chúng tôi rời khỏi đây cũng được, nhưng bạncủa cô có vẻ đang bị thương không nhẹ, nếu như còn chậm trễ thời gian,muốn cứu ông ấy e rằng không phải là chuyện dễ. Tôi là một bác sĩ, cóthể cho tôi kiểm tra vết thương của ông ấy được không? “
Nói xong tào lạc liền nhìn về phía người đàn ông bị thương nằm trên cái cáng bằng gỗ mây, đưa ra thỉnh cầu với cô gái.
“Này… “
Nghe xong cô gái này bèn có chút do dự, cô ta nhìn tào lạc, rồi lại nhìn về phía đồng bạn của mình nằm trên cáng, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Bời vì lẽ này, nên đôi long phượng thai này có sức sống mạnh hơn nhữngđứa trẻ khác, dù là mới bảy tháng mà bị lôi ra, nhưng chúng lại không hề chết, ngược lại còn sống vô cùng tốt.
Nhìn hai đứa bé bò ra từ trong thùng rác, các bác sĩ và y tá bị doạ đếnhét lên, mà nụ cười trên mặt hai đứa trẻ đó, khiến lòng tôi không yên
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó đến gần hai đứa bé, hướng bọn chúng dùng đoạt hồn thuật.
Hai đứa trẻ này bởi vì may mắn đầy mình, sức sống vô cùng mạnh, nhưngrốt cục chúng nó vẫn còn nhỏ yếu, khi tiếng khóc đột ngột ngừng lại,cũng là lúc linh hồn bọn nó bị tôi tước ra khỏi cơ thể.
Sau đó tôi bắt đầu niệm pháp chú,một con đường âm dương toả ra ánh sáng trắng lập tức xuất hiện trong hành lang của bệnh viện, dưới sự chỉ dẫncủa tôi, linh hồn hai đứa bé này bắt đầu từng chút từng chút một đi vềphía con đường âm dương, sau đó biến mất ở cuối con đường.
Trẻ con vô tội, chúng chỉ là nạn nhân do những tội lỗi mà ba mẹ chúnggây ra, nhưng để chúng ở lại thế giới này vốn dĩ chính là một loại tộilỗi, nếu đã như vậy, tôi liền chọn siêu độ cho chúng.
Linh hồn của hai đứa trẻ bước vào âm gian, mà thân thể của chúng thìbiến thành một cỗ thi thể lạnh ngắt, tôi đi về phía trước và bỏ thi thểcủa chúng vào lại thùng rác và đưa cho y tá đang bị doạ đến run rẩy.
“Không sao đâu, đem đi giải quyết đi. “
Cô y tá đó liền nhận lấy thùng rác, rồi rời đi trong hoảng loạn
Sau khi tôi và trịnh khởi xử lý xong chuyện này, thì đi vào phòng bệnh của cô gái kia
Trong phòng bệnh, một cô y tá đang lau vết thương bị lở ở tay và châncho cô ấy, kiểm tra tình trạng sức khoẻ của cô ấy, nhìn thấy chúng tôitới, cô ấy liền biểu hiện một vẻ mặt cảm kích
“Chuyện của cô, chúng tôi đã báo lên văn phòng cảnh sát, tin rằng khôngbao lâu sau bên phía cảnh sát sẽ xuống tìm cô điều tra, đến lúc đó họ sẽ tìm ra gia đình cô và để cô được đoàn tụ, nhưng về chuyện dương cănsinh chết như thế nào, tôi mong cô có thể giữ bí mật giúp chúng tôi đểchúng tôi không gặp phải rắc rối. “
Chờ khi y tá rời đi, tôi liền nói với cô ấy như thế
Đối với điểm này, cô ấy không hề do dự mà gật đầu:cám… Cám ơn, nếu như có cơ hội, tôi hy vọng có thể báo đáp các anh. “
“Đây cũng là chúng tôi nên làm, cô cũng không cần bận tâm làm gì, về sau mọi chuyện đều phải cẩn thận, đừng để bị lừa nữa. ” tôi nói
Người phụ nữ liền gật đầu, nhưng lúc này tôi lại thấy một nỗi mất máttrong ánh mắt cô:” vậy hai đứa trẻ đó, bây giờ chúng thế nào rồi? “
“Chết rồi, thi thể của tụi nó đã được y tá mang đến phòng hoả táng” tôi nói với người phụ nữ.
Nghe xong, trên mặt cô ấy liền thoáng vẻ đau buồn, một dòng nước mắt lặng lẽ chảy ra từ mắt cô
“Chúng nó là những đứa trẻ không nên xuất hiện trên thế giới này, nhưngkhi tôi nằm trên bàn mổ, thấy chúng nó bị lấy ra từ cơ thể tôi, ngườichúng toàn máu và nhìn về phía tôi, hướng về phía tôi khóc một trận….Tôi cũng không nỡ, đột nhiên tôi cảm thấy… Tôi không thể giúp gì chochúng….”
“Nhưng nếu như cô thật sự sinh chúng nó ra rồi, vậy thì một đời của côliền bị hủy hoại, mà cơn ác mộng về dương căn sinh cũng sẽ không bao giờ chấm dứt. “
Nhìn thấy vẻ khổ sở của người phụ nữ, tôi liền an ủi
Lúc này thời gian cũng không còn sớm nữa, hàn thuận cũng đã giúp quỷnương làm xong thủ tục xuất viện, mà ngày mai chúng tôi phải đến caonguyên tây nam trước, đi thôn đằng long, trước khi giết lưu khải sơn,mời thầy mo trong thôn đằng long cứu quỷ nương một mạng
Cổ độc mà quỷ nương trúng, đã ngày càng trở nên nghiêm trọng, tôi liềndùng mộc hành thuật để ngăn cản sự sinh trưởng của dây tơ hồng trongngười bà ấy, nhưng cũng không mấy lạc quan, rễ của dây tơ hồng đó đã ănsâu vào máu thịt của bà ấy, cũng may là quỷ nương có tâm lực bảo vệ,nhưng máu tuoi của bà ấy vẫn không ngừng bị dây tơ hồng nuốt xuống
Để cứu quỷ nương, mười người chúng tôi liền thảo luận và quyết định sáng sớm lái xe rời khỏi thành phố, đi về phía thôn đằng long ở hướng tâynam
Toàn thân quỷ nương đã bị rễ dây tơ hồng bao chặt lấy, không thể hànhđộng như bình thường được, vì vậy trước khi đi hàn thuận đã đặc biệtchuẩn bị một cái cáng, phân ra hai người khiêng bà ấy rồi từng bước đivào rừng rậm
“Được rồi quỷ nương, bà yên tâm, sau khi đến thôn đằng long, tôi sẽ nghĩ cách để thầy mo giúp bà trị thương, đến lúc đó bà liền không sau rồi. “
Nhìn thấy tinh thần suy yếu của quỷ nương trên đường đi, trịnh khởi liền an ủi.
“Nhưng con của tôi không còn nữa, nó là lí do mà tôi tồn tại trên thế giới này, nhưng bây giờ…,nó không còn nữa… “
Nói xong, quỷ nương liền quay mặt đi, một hàng nước mắt âm thầm chảy xuống.
Tôi hiểu rất rõ tình yêu thương của quỷ nương với con của mình, nhưnglại không cách nào giúp được, đứa trẻ ma đã chết, thi thể của nó cũng do chính tay quỷ nương chôn cất, nhưng bây giờ quan trọng nhất, chính làcó thể trừ bỏ cổ độc trên người bà ấy
Một đoàn người chúng tôi cũng không nói gì nhiều, bắt đầu đi theo phương hướng như trên bản đồ chỉ, đi về phía thôn đằng long, đói rồi thì dừnglại ăn lương khô mà chúng tôi mang theo, và khi ngủ thì cắm trại trựctiếp trong rừng, đợi đến ngày thứ 3,cuối cùng chúng tôi cũng đến đượcvùng bìa thôn đằng long
Càng đi sâu vào trong thì rừng càng dày đặc, những cây cổ thụ cao chótvót có ở mọi nơi. Bởi vì dân cư thưa thớt, nên nơi đây liền trở thànhthiên đường của động vật hoang dã.
Có lúc tôi còn nhìn thấy một con nai, thậm chí những lần sau, có khi tôi còn nghe thấy tiếng gầm của hổ
Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng và chiếu đến mặt rồi xuyên quanhững chiếc lá, chúng tôi liền thức dậy từ nơi cắm trại,sau khi ănlương khô chúng tôi lại tiếp tục đi, nhưng vào lúc này, tôi lại thấy cógì đó không đúng.
Xung quanh chúng tôi đột nhiên xuất hiện rất nhiều người lạ mặt
Nhìn qua, tôi liền thấy những người này mặc áo vải bố nền xanh hoatrắng, trên đầu quấn khăn, cổ, tay hoặc tai đều đeo những trang sức bằng bạc
Trong tay bọn họ đang cầm súng đi săn, mà miệng súng đang chĩa về phía chúng tôi, ánh mắt vô cùng cảnh giác
Nhìn thấy một màn này, nhóm chúng tôi liền cau mày và đồng thời đưa hai tay lên.
“Mấy người các ngươi, không có việc gì chạy đến đây làm gì? “
Lúc này, có một cô gái bước ra từ trong đám người, cảnh giác hỏi chúng tôi
Cô gái này có vẻ chỉ khoảng 17 tuổi, dáng vẻ rất thanh tú, mặc một chiếc váy xếp ly màu đỏ và trên đầu đeo phục sức bằng bạc, và một sợi dâychuyền bạc ở cổ. Mà trong tay cô ta đang cầm một cái sừng linh dương,nhìn rất phong cách, mới lạ và xinh đẹp
Mà sau lưng cô ta, còn có mấy người đàn ông trung niên không cầm vũ khí. Thi thể của mấy con thú đang được cột vào gậy và để lên vai, cùng lúcđó họ cũng mang theo một caid cáng, người đàn ông trên cán sắc mặt táinhợt, một lớp vải dày quấn quanh đùi và máu không ngừng rỉ ra từ đó
“Các người đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là đội ghi hình bên ngoài củađài truyền hình, chúng tôi chỉ muốn ghi lại một số thước phim về phongtục cũng như nhân văn của tây nam”lúc này một người đàn ông đeo máy ảnhtrên cổ, trông khoảng 26,27 tuổi liền giải thích với cô gái.
Người đàn ông này tên là viên thượng, anh ta từng làm nhiếp ảnh gia chomột đài truyền hình, đồng thời cũng là một đạo sĩ nợ ân tình của quỷ mộmôn. Mà lần này anh ta nghe nói sẽ đi đến cao nguyên tây nam, thì liềnđem theo một cái máy ảnh, nói là muốn chụp hình phong cảnh
“Quay phim tài liệu? “
Lúc này cô gái liền nhíu mày:”ở đây chúng tôi không hoan nghênh người ngoài, mời các anh đi cho”.
Theo những thông tin mà trước đây chúng tôi có được, ở khu rừng rậm tâynam, mỗi thôn làng đều có một khu vực hoạt động riêng, người ngoài củanhững thôn làng khác không được phép đi vào trong, mà nơi này lại cáchthôn đằng long không xa, bao gồm cả cô gái này và những người đang nhìnchằm chằm chúng tôi, có lẽ cũng có không ít liên hệ với thôn đằng long
Tào lạc ở một bên cũng hiểu rõ điểm này, vừa hợp tác đưa hai tay lên vừa nói:”cô gái, nếu cô muốn chúng tôi rời khỏi đây cũng được, nhưng bạncủa cô có vẻ đang bị thương không nhẹ, nếu như còn chậm trễ thời gian,muốn cứu ông ấy e rằng không phải là chuyện dễ. Tôi là một bác sĩ, cóthể cho tôi kiểm tra vết thương của ông ấy được không? “
Nói xong tào lạc liền nhìn về phía người đàn ông bị thương nằm trên cái cáng bằng gỗ mây, đưa ra thỉnh cầu với cô gái.
“Này… “
Nghe xong cô gái này bèn có chút do dự, cô ta nhìn tào lạc, rồi lại nhìn về phía đồng bạn của mình nằm trên cáng, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.