Âm Quan Minh Thê
Chương 11: Người chết giống như đèn tắt
Dưới sự dẫn đường của cha mẹ,tôi đi đến trước nhà của Giang Hoài
Phía sau hồi nhà của ông ta có một hàng cây tre,sinh sôi rất rậm rạp,bao phủ cả đỉnh nhà,một trận gió thổi qua,làm tôi không nhịn được ớn lạnh
Một âm thanh của kèn acmonica,lúc này đang ngắt quãng truyền đến từtrong nhà của Giang Hoài,đây là sở thích duy nhất trong mấy năm qua củaông ta
Lúc chúng tôi đi đến trước ngôi nhà,thì thấy Giang Hoài lúc này đangngồi trước hiên nhà,một chiếc acmonica đã bị gỉ đặt ở trên miệng,thổitừng khúc nhạc không ai biết,nghe thì rất bi thương
Giang Hoài vừa nãy còn tinh thần rất phấn chấn,lúc này không biết đã gặp phải chuyện gì,sắc mặt của ông ta vô cùng tiều tụy,hai con mắt cũng ửng đỏ,mái tóc hoa râm loạn trong gió,cả người giống như phút chốc biếnthành một cụ già mấy chục tuổi
“ Giang trưởng lão,ngài sao vậy?” cha rất nhanh phát hiện ra điều bất thường,hỏi Giang Hoài
Giang Hoài thả kèn xuống,đôi mắt u ám vô hồn: “ vợ tôi… đi rồi”
Lúc nói chuyện,Giang Hoài ngoảnh đầu nhìn một cái vào trong nhà,cỗ quantài lần trước dùng để đối phó với Hứa Thiến đang đặt ở chính giữa ngôinhà,nắp quan tài vẫn chưa đóng lại,nhưng tôi thấp thoáng nhìn thấy những con ruồi đang bay lượn bên trong
Cha kéo tôi đến trước cỗ quan tài,nhìn thấy bà Lý lúc này đang nằm trong cỗ quan tài,bà ấy không còn hô hấp nữa,miệng vẫn còn một vết máu chưakhô,miệng bà ấy hơi hé ra,không hề có huyết sắc
Không ai nghĩ rằng,thời gian Giang Hoài đối phó với Hứa Thiến,bà Lý bệnh nằm trên giường lại qua đời
“ tôi ấy,sống lâu rồi,thấy sống chết nhiều rồi,cũng tê liệt rồi,lúctrước khi con trai chết,tôi còn có thể rơi mấy giọt nước mắt,nhưng bâygiờ bà ấy đi rồi,nước mắt,chảy không nổi nữa’
Giang Hoài đứng dậy đến trước cỗ quan tài,ông ta nhìn bà Lý nằm hiền từthanh thản ở trong quan tài,ánh mắt ảm đạm “ bà ấy theo tôi mấy chụcnăm,ở chuồng trâu,xin cơm ăn,nỗi khổ nào cũng đã trải qua,nhưng khôngngờ rằng,ngay cả nhìn mặt bà ấy lần cuối trước khi chết tôi cũng khôngnhìn được”
Nói xong,Giang Hoài nhìn gia đình 3 người chúng tôi một cái, “ trongthôn này chúng tôi không có người thân,lúc còn sống vợ tôi thích nhất là Đỗ Minh,bây giờ cậu đến rồi,cũng xem như là đưa tiễn rồi”
Nói xong,Giang Hoài thở dài bi ai,từ từ đóng nắp quan tài lạiCái chết của bà Lý đương nhiên là đáng tiếc,trong lòng tôi cũng không khỏi thương cảm,nhưng bây giờ tôi quan tâm nhất là,là tro cốt của HứaThiến bây giờ đang ở đâu
Tôi nhìn xung quanh một cái,không hề nhìn thấy hũ tro cốt nào,lúcnày,cửa phòng của bà Lý đang mở,tôi nhìn thấy chiếc bàn lúc sống bà ấyngồi thêu đang đặt một đôi giày thêu hoa màu đỏ,còn có một chiếc áo hoacũng được đặt bên cạnh,chỉ có điều trên chiếc áo đó dính một vết máutươi của Bà Lý
“ Giang gia gia,Hứa..”
Tôi định hỏi Giang Hoài về hũ tro cốt,nhưng tôi vừa mở miệng,cha ở bênđột nhiên trừng mắt lên,người chết là quan trọng nhất,lúc này không phải là lúc nói chuyện đó
Tôi bất chợt bịt mồm lại,nhưng trong lòng lại vô cùng vội vã,tro cốt của hứa Thiến ở chỗ của Giang Hoài,sớm muộn cũng sẽ gặp nguy hiểm
Lúc này,cha hỏi “ Giang đạo trưởng,chúng tôi có giúp được gì không,ngàicứ nói,tang sự của bà Lý chúng tôi cũng có thể giúp đỡ ít tiền”
Nhưng mà,Giang Hoài lắc đầu “ người chết như đèn tắt,vì sao phải để tang chứ,các ông về đi,tôi muốn bên cạnh bà ấy một lúc nữa”
“ nhưng mà,Giang gia gia…cháu”
Tôi vẫn muốn nói,nhưng cha bịt miệng tôi lại không cho tôi nói,sau đó miễn cưỡng lôi tôi ra ngoài cửa
“ Minh,con không hiểu chuyện nặng nhẹ à,vợ người ta vừa chết,con còn nhớ nhung con ma nữ đó”
Cha dạy dỗ tôi một tràng,lập tức đưa tôi về,đồng thời cũng nói vớimẹ,hai ngày này đi đến nhà Giang Hoài nhiều một chút,xem có giúp đỡ được gì không
Bà Lý chết rồi,Giang Hoài cũng không để tang cho bà ấy,cũng không để bàấy thanh thản nằm xuống,chỉ là để quan tài của bà ấy đặt trong nhà,không nói năng gì
Liên quan đến tin tức bà Lý chết,cũng thông qua miệng mẹ tôi,từ từtruyền đến tất cả mọi người trong thôn,rất nhiều người chủ động đi đếnnhà Giang Hoài giúp đỡ,nhưng Giang Hoài cảm ơn và từ chối,đạo sĩ bìnhthường làm phép tang sự trong thôn cũng không tìm đến,vì Giang Hoài bảnthân chính là một đạo sĩ có bản lĩnh thật sự
Tất cả chuyện này,không phải là những gì tôi quan tâm nhất,bây giờ điều duy nhất tôi quan tâm,chỉ có Hứa Thiến
Cô ấy bây giờ như thế nào rồi,hũ tro cốt của cô ấy rốt cuộc bị Giang Hoài giấu ở đâu? Bây giờ cô ấy có phải đã…..chết rồi không?
Tất cả chuyện này,tôi không biết gì cả,kể từ lần trước tôi nhảy cửa sổtrốn ra ngoài,cha đã dùng gỗ đóng kín cửa sổ lại,nhốt tôi vào trongphòng,mặc kệ tôi gào thét thế nào,đều không mở cửa,chỉ sợ tôi lại đi tìm ma nữ một lần nưã
Thời gian từ từ trôi qua hai ngày,trong hai ngày này,tôi không ngừng lẩm bẩm tên của Hứa Thiến,cứ đêm đến,tôi lại mơ thấy ác mộng
“ Đỗ Minh,khụ khụ….cởi giày của cháu ra,thử đôi giày mới bà làm cho cháu xem có vừa chân không?”
Trong giấc ác mộng này,tôi hết lần đến lần khác mơ thấy bà Lý,mơ thấy bà ấy cầm một chiếc giày thêu hoa,bên miệng bà ấy đang chảy máu,cười muốn tôi thử giày bà ấy mới làm
“ không…cháu không mang”
Tôi tỉnh dậy từ ác mộng,sau lưng sớm đã nhễ nhại mồ hôi,tôi há miệng thở hồng hộc,trong lòng lo lắng,tôi xoa xoa đầu mình,không biết vìsao,trong hai ngày này,mỗi lần tôi tỉnh lại,đầu đều có từng đợt đau nhói
Đợi cảm giác đau đớn của đầu dịu hơn một chút,tôi nhìn ra ngoài cửasổ,từng tia sáng mặt trời xuyên qua kẽ gỗ chiếu rọi vào trongphòng—–trời sáng rồi
Kẽo kẹt
Lúc này,cửa đóng chặt được mở ra,cha đi vào,sắc mặt ông ấy đã còn khó coi như hôm qua,ngược lại là có một vẻ ôn hòa
Lúc này tôi mới biết,hôm này là tết trùng cửu mùng 9 tháng 9 ( lễ củangười già),đồng thời cũng là sinh nhật 18 tuổi của tôi,qua hôm nay,tôiđã lớn rồi
“ Đỗ Minh,ăn cơm xong ra ngoài với cha một chuyến,nhớ là không được chạy lung tung”
Cha dặn dò một câu,sau đó bảo tôi ra cửa
Trong thôn chúng tôi,luôn có một cách nói thế này,trâu bạc là một loàiđộng vật tốt,có thể mang đến hạnh phúc cho con người,trẻ con nếu như cóthể nhìn thấy trâu bạc đang cày ruộng,đều sẽ bị người lớn bảo dập đầuvới nó,như vậy mới có thể bình an lớn lên,trường thọ trăm tuổi
Tập tục này,vẫn lưu truyền cho đến bây giờ,còn cha tôi lúc này thì hoàntoàn tin tưởng,vừa hay trong thôn chúng tôi có một gia đình nuôi trâubạc,vì vậy mỗi năm đều trong ngày sinh nhật của tôi,cha sẽ đi một chuyến đến nhà đó,để tôi dập đầu với trâu bạc,bảo vệ bình an
Giống như mỗi sinh nhật trước đây,sau khi ăn sáng xong,cha xách một bình rượu và một điếu thuốc,đưa tôi ra ngoài
Sau khi đi trên con đường núi,chúng tôi đến ngôi nhà có trâu bạc
Cha đưa thuốc và rượu cho bác nuôi trâu,sau khi nói chuyện với bác ấy mấy câu,thì đưa tôi vào chuồng trâu
Trong chuồng trâu,lúc này một con trâu bạc đang nằm trên đống rơm,thảnh thơi nhai cỏ
Con trâu bạc này đã sống gần 30 năm,hai đôi mắt trâu to lớn cửa nó đãnhăn nheo,cơ thể vì trải qua mấy đợt bệnh nên vô cùng gầy gò ốmyếu,người trong thôn đều xưng nó là Lão Bạch
ở chỗ chúng tôi,sau khi trâu già thì không thể cày bừa nữa,thông thườngđều sẽ bị bán để làm thịt,nhưng lại cho rằng,trâu bạc là tượng trưng cho phúc khí,nếu như giết nó đi thì là một chuyện vô cùng không may mắn,vìvậy mới giữ lại cho đến bây giờ
dưới sự yêu cầu của cha,tôi quỳ xuống,dập đầu 3 cái với con trâu này
lúc tôi dập đầu,cha không ngừng lẩm bẩm bên tai tôi “ Lão bạch à,contrai tôi hôm nay tròn 18 tuổi,đây là lần cuối cùng nó dập đầu với màyrồi,mày nhất dịnh phải phù hộ bình an cho nó,không có tai ương,tôi đãcảm ơn với chủ nhân của mày rồi”
cũng giống như trước đây,con trâu vẫn thong thả nằm đó nhai cỏ,chiếcđuôi của nó quật trái rồi quật phải,đuổi mấy con ruồi đang bám vàongười,không hề để ý đến cha
sau khi dập đầu xong,tôi đứng dậy,hôm nay tuy là sinh nhật của tôi,nhưng vì gần đầy xảy ra quá nhiều chuyện trong lòng tôi không có tâm trạngđón sinh nhật
cha lúc này cũng không quan tâm lắm,chuyện đã làm xong,ông ấy cảm ơn bác nuôi trâu,sau đó chuẩn bị đưa tôi rời đi
bịch..
con trâu bạc vốn dĩ đang nằm lười biếng nhai cỏ,lúc nay đột nhiên loạng choạng đứng dậy,đi ra khỏi chuồng đến trước mặt tôi
“ Đỗ Minh,cậu xem con trâu này,nó muốn ra tiễn cậu đấy” bác cười nói với tôi
Trên mặt tôi miễn cưỡng nở một nụ cười,gật đầu,cũng không nói gì nhiều,sau đó trực tiếp rời đi
Nhưng làm cho tôi thấy kì lạ là,con trâu này giống như có linh tính gìđó,lsuc tôi bước đi,nó cũng bước đi theo sau tôi,không nhanh không chậm
Nhìn thấy cảnh này,tôi cảm thấy có chút kì lạ,lúc này cha và bác cũng ngơ ngác
Không bao lâu,khuôn mặt bác chủ nhà nở một nụ cười,nói với cha “ Lão Đỗà,con trâu nhà tôi có linh tính đó,bình thường nó không chịu đứngdậy,lần này nhất định là vì Đỗ Minh sắp có đại phúc khí gì đó rồi,vì vậy mới cứ đi theo nó”
Cha nghe vậy lập tức cười niềm nở,móc hết tiền trong túi ra đưa vào tay bác chủ nhà,nói là để con trâu bạc đi về với tôi.
Với số tiền lớn của cha đưa,tôi định ngăn lại,nhưng nhìn con trâu bạcsau lưng mình,cũng không nói gì nhiều nữa,bởi vì con trâu này cứ đi theo tôi như vậy,quả thật rất kì lạ
Cứ như vậy,tôi và cha đi lên đường về nhà,còn con trâu bạc đó vẫn cứ theo sau chúng tôi,không nhanh không chậm
Phía sau hồi nhà của ông ta có một hàng cây tre,sinh sôi rất rậm rạp,bao phủ cả đỉnh nhà,một trận gió thổi qua,làm tôi không nhịn được ớn lạnh
Một âm thanh của kèn acmonica,lúc này đang ngắt quãng truyền đến từtrong nhà của Giang Hoài,đây là sở thích duy nhất trong mấy năm qua củaông ta
Lúc chúng tôi đi đến trước ngôi nhà,thì thấy Giang Hoài lúc này đangngồi trước hiên nhà,một chiếc acmonica đã bị gỉ đặt ở trên miệng,thổitừng khúc nhạc không ai biết,nghe thì rất bi thương
Giang Hoài vừa nãy còn tinh thần rất phấn chấn,lúc này không biết đã gặp phải chuyện gì,sắc mặt của ông ta vô cùng tiều tụy,hai con mắt cũng ửng đỏ,mái tóc hoa râm loạn trong gió,cả người giống như phút chốc biếnthành một cụ già mấy chục tuổi
“ Giang trưởng lão,ngài sao vậy?” cha rất nhanh phát hiện ra điều bất thường,hỏi Giang Hoài
Giang Hoài thả kèn xuống,đôi mắt u ám vô hồn: “ vợ tôi… đi rồi”
Lúc nói chuyện,Giang Hoài ngoảnh đầu nhìn một cái vào trong nhà,cỗ quantài lần trước dùng để đối phó với Hứa Thiến đang đặt ở chính giữa ngôinhà,nắp quan tài vẫn chưa đóng lại,nhưng tôi thấp thoáng nhìn thấy những con ruồi đang bay lượn bên trong
Cha kéo tôi đến trước cỗ quan tài,nhìn thấy bà Lý lúc này đang nằm trong cỗ quan tài,bà ấy không còn hô hấp nữa,miệng vẫn còn một vết máu chưakhô,miệng bà ấy hơi hé ra,không hề có huyết sắc
Không ai nghĩ rằng,thời gian Giang Hoài đối phó với Hứa Thiến,bà Lý bệnh nằm trên giường lại qua đời
“ tôi ấy,sống lâu rồi,thấy sống chết nhiều rồi,cũng tê liệt rồi,lúctrước khi con trai chết,tôi còn có thể rơi mấy giọt nước mắt,nhưng bâygiờ bà ấy đi rồi,nước mắt,chảy không nổi nữa’
Giang Hoài đứng dậy đến trước cỗ quan tài,ông ta nhìn bà Lý nằm hiền từthanh thản ở trong quan tài,ánh mắt ảm đạm “ bà ấy theo tôi mấy chụcnăm,ở chuồng trâu,xin cơm ăn,nỗi khổ nào cũng đã trải qua,nhưng khôngngờ rằng,ngay cả nhìn mặt bà ấy lần cuối trước khi chết tôi cũng khôngnhìn được”
Nói xong,Giang Hoài nhìn gia đình 3 người chúng tôi một cái, “ trongthôn này chúng tôi không có người thân,lúc còn sống vợ tôi thích nhất là Đỗ Minh,bây giờ cậu đến rồi,cũng xem như là đưa tiễn rồi”
Nói xong,Giang Hoài thở dài bi ai,từ từ đóng nắp quan tài lạiCái chết của bà Lý đương nhiên là đáng tiếc,trong lòng tôi cũng không khỏi thương cảm,nhưng bây giờ tôi quan tâm nhất là,là tro cốt của HứaThiến bây giờ đang ở đâu
Tôi nhìn xung quanh một cái,không hề nhìn thấy hũ tro cốt nào,lúcnày,cửa phòng của bà Lý đang mở,tôi nhìn thấy chiếc bàn lúc sống bà ấyngồi thêu đang đặt một đôi giày thêu hoa màu đỏ,còn có một chiếc áo hoacũng được đặt bên cạnh,chỉ có điều trên chiếc áo đó dính một vết máutươi của Bà Lý
“ Giang gia gia,Hứa..”
Tôi định hỏi Giang Hoài về hũ tro cốt,nhưng tôi vừa mở miệng,cha ở bênđột nhiên trừng mắt lên,người chết là quan trọng nhất,lúc này không phải là lúc nói chuyện đó
Tôi bất chợt bịt mồm lại,nhưng trong lòng lại vô cùng vội vã,tro cốt của hứa Thiến ở chỗ của Giang Hoài,sớm muộn cũng sẽ gặp nguy hiểm
Lúc này,cha hỏi “ Giang đạo trưởng,chúng tôi có giúp được gì không,ngàicứ nói,tang sự của bà Lý chúng tôi cũng có thể giúp đỡ ít tiền”
Nhưng mà,Giang Hoài lắc đầu “ người chết như đèn tắt,vì sao phải để tang chứ,các ông về đi,tôi muốn bên cạnh bà ấy một lúc nữa”
“ nhưng mà,Giang gia gia…cháu”
Tôi vẫn muốn nói,nhưng cha bịt miệng tôi lại không cho tôi nói,sau đó miễn cưỡng lôi tôi ra ngoài cửa
“ Minh,con không hiểu chuyện nặng nhẹ à,vợ người ta vừa chết,con còn nhớ nhung con ma nữ đó”
Cha dạy dỗ tôi một tràng,lập tức đưa tôi về,đồng thời cũng nói vớimẹ,hai ngày này đi đến nhà Giang Hoài nhiều một chút,xem có giúp đỡ được gì không
Bà Lý chết rồi,Giang Hoài cũng không để tang cho bà ấy,cũng không để bàấy thanh thản nằm xuống,chỉ là để quan tài của bà ấy đặt trong nhà,không nói năng gì
Liên quan đến tin tức bà Lý chết,cũng thông qua miệng mẹ tôi,từ từtruyền đến tất cả mọi người trong thôn,rất nhiều người chủ động đi đếnnhà Giang Hoài giúp đỡ,nhưng Giang Hoài cảm ơn và từ chối,đạo sĩ bìnhthường làm phép tang sự trong thôn cũng không tìm đến,vì Giang Hoài bảnthân chính là một đạo sĩ có bản lĩnh thật sự
Tất cả chuyện này,không phải là những gì tôi quan tâm nhất,bây giờ điều duy nhất tôi quan tâm,chỉ có Hứa Thiến
Cô ấy bây giờ như thế nào rồi,hũ tro cốt của cô ấy rốt cuộc bị Giang Hoài giấu ở đâu? Bây giờ cô ấy có phải đã…..chết rồi không?
Tất cả chuyện này,tôi không biết gì cả,kể từ lần trước tôi nhảy cửa sổtrốn ra ngoài,cha đã dùng gỗ đóng kín cửa sổ lại,nhốt tôi vào trongphòng,mặc kệ tôi gào thét thế nào,đều không mở cửa,chỉ sợ tôi lại đi tìm ma nữ một lần nưã
Thời gian từ từ trôi qua hai ngày,trong hai ngày này,tôi không ngừng lẩm bẩm tên của Hứa Thiến,cứ đêm đến,tôi lại mơ thấy ác mộng
“ Đỗ Minh,khụ khụ….cởi giày của cháu ra,thử đôi giày mới bà làm cho cháu xem có vừa chân không?”
Trong giấc ác mộng này,tôi hết lần đến lần khác mơ thấy bà Lý,mơ thấy bà ấy cầm một chiếc giày thêu hoa,bên miệng bà ấy đang chảy máu,cười muốn tôi thử giày bà ấy mới làm
“ không…cháu không mang”
Tôi tỉnh dậy từ ác mộng,sau lưng sớm đã nhễ nhại mồ hôi,tôi há miệng thở hồng hộc,trong lòng lo lắng,tôi xoa xoa đầu mình,không biết vìsao,trong hai ngày này,mỗi lần tôi tỉnh lại,đầu đều có từng đợt đau nhói
Đợi cảm giác đau đớn của đầu dịu hơn một chút,tôi nhìn ra ngoài cửasổ,từng tia sáng mặt trời xuyên qua kẽ gỗ chiếu rọi vào trongphòng—–trời sáng rồi
Kẽo kẹt
Lúc này,cửa đóng chặt được mở ra,cha đi vào,sắc mặt ông ấy đã còn khó coi như hôm qua,ngược lại là có một vẻ ôn hòa
Lúc này tôi mới biết,hôm này là tết trùng cửu mùng 9 tháng 9 ( lễ củangười già),đồng thời cũng là sinh nhật 18 tuổi của tôi,qua hôm nay,tôiđã lớn rồi
“ Đỗ Minh,ăn cơm xong ra ngoài với cha một chuyến,nhớ là không được chạy lung tung”
Cha dặn dò một câu,sau đó bảo tôi ra cửa
Trong thôn chúng tôi,luôn có một cách nói thế này,trâu bạc là một loàiđộng vật tốt,có thể mang đến hạnh phúc cho con người,trẻ con nếu như cóthể nhìn thấy trâu bạc đang cày ruộng,đều sẽ bị người lớn bảo dập đầuvới nó,như vậy mới có thể bình an lớn lên,trường thọ trăm tuổi
Tập tục này,vẫn lưu truyền cho đến bây giờ,còn cha tôi lúc này thì hoàntoàn tin tưởng,vừa hay trong thôn chúng tôi có một gia đình nuôi trâubạc,vì vậy mỗi năm đều trong ngày sinh nhật của tôi,cha sẽ đi một chuyến đến nhà đó,để tôi dập đầu với trâu bạc,bảo vệ bình an
Giống như mỗi sinh nhật trước đây,sau khi ăn sáng xong,cha xách một bình rượu và một điếu thuốc,đưa tôi ra ngoài
Sau khi đi trên con đường núi,chúng tôi đến ngôi nhà có trâu bạc
Cha đưa thuốc và rượu cho bác nuôi trâu,sau khi nói chuyện với bác ấy mấy câu,thì đưa tôi vào chuồng trâu
Trong chuồng trâu,lúc này một con trâu bạc đang nằm trên đống rơm,thảnh thơi nhai cỏ
Con trâu bạc này đã sống gần 30 năm,hai đôi mắt trâu to lớn cửa nó đãnhăn nheo,cơ thể vì trải qua mấy đợt bệnh nên vô cùng gầy gò ốmyếu,người trong thôn đều xưng nó là Lão Bạch
ở chỗ chúng tôi,sau khi trâu già thì không thể cày bừa nữa,thông thườngđều sẽ bị bán để làm thịt,nhưng lại cho rằng,trâu bạc là tượng trưng cho phúc khí,nếu như giết nó đi thì là một chuyện vô cùng không may mắn,vìvậy mới giữ lại cho đến bây giờ
dưới sự yêu cầu của cha,tôi quỳ xuống,dập đầu 3 cái với con trâu này
lúc tôi dập đầu,cha không ngừng lẩm bẩm bên tai tôi “ Lão bạch à,contrai tôi hôm nay tròn 18 tuổi,đây là lần cuối cùng nó dập đầu với màyrồi,mày nhất dịnh phải phù hộ bình an cho nó,không có tai ương,tôi đãcảm ơn với chủ nhân của mày rồi”
cũng giống như trước đây,con trâu vẫn thong thả nằm đó nhai cỏ,chiếcđuôi của nó quật trái rồi quật phải,đuổi mấy con ruồi đang bám vàongười,không hề để ý đến cha
sau khi dập đầu xong,tôi đứng dậy,hôm nay tuy là sinh nhật của tôi,nhưng vì gần đầy xảy ra quá nhiều chuyện trong lòng tôi không có tâm trạngđón sinh nhật
cha lúc này cũng không quan tâm lắm,chuyện đã làm xong,ông ấy cảm ơn bác nuôi trâu,sau đó chuẩn bị đưa tôi rời đi
bịch..
con trâu bạc vốn dĩ đang nằm lười biếng nhai cỏ,lúc nay đột nhiên loạng choạng đứng dậy,đi ra khỏi chuồng đến trước mặt tôi
“ Đỗ Minh,cậu xem con trâu này,nó muốn ra tiễn cậu đấy” bác cười nói với tôi
Trên mặt tôi miễn cưỡng nở một nụ cười,gật đầu,cũng không nói gì nhiều,sau đó trực tiếp rời đi
Nhưng làm cho tôi thấy kì lạ là,con trâu này giống như có linh tính gìđó,lsuc tôi bước đi,nó cũng bước đi theo sau tôi,không nhanh không chậm
Nhìn thấy cảnh này,tôi cảm thấy có chút kì lạ,lúc này cha và bác cũng ngơ ngác
Không bao lâu,khuôn mặt bác chủ nhà nở một nụ cười,nói với cha “ Lão Đỗà,con trâu nhà tôi có linh tính đó,bình thường nó không chịu đứngdậy,lần này nhất định là vì Đỗ Minh sắp có đại phúc khí gì đó rồi,vì vậy mới cứ đi theo nó”
Cha nghe vậy lập tức cười niềm nở,móc hết tiền trong túi ra đưa vào tay bác chủ nhà,nói là để con trâu bạc đi về với tôi.
Với số tiền lớn của cha đưa,tôi định ngăn lại,nhưng nhìn con trâu bạcsau lưng mình,cũng không nói gì nhiều nữa,bởi vì con trâu này cứ đi theo tôi như vậy,quả thật rất kì lạ
Cứ như vậy,tôi và cha đi lên đường về nhà,còn con trâu bạc đó vẫn cứ theo sau chúng tôi,không nhanh không chậm